phiên ngoại 2 (H)
Khấu khấu!
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa, trong phòng một trận binh hoang mã loạn đột nhiên dừng lại, một chốc sau, cửa gỗ mở ra, Bạt Thác Thứ Cô quần áo hơi không chỉnh tề, hai má cũng nổi lên vệt hồng.
Bạt Thác Mộng ôm gối nằm, đôi mắt đỏ ứng đứng ngoài cửa.
"Cha, Mộng Nhi muốn ngủ cùng hai người đêm nay" Nói xong, hắn chui nhanh vào trong phòng.
Bạt Thác Thứ Cô thất thần đứng lặng ngoài cửa, a?
"Mộng Nhi....Mộng Nhi ghét tiểu Đồng!" Hắn thì thầm lên tiếng, nhảy lên ghế, không vui mà nhấp miệng.
"Tiểu Đồng khi dễ con?"
"Bởi vì tiểu Đồng nói với Mộng Nhi nói buổi tối sẽ có rất nhiều du hồn, nàng còn nói...nàng nói đêm qua nghe thấy thanh âm quái dị"
"Cho nên Mộng Nhi sợ đến ngủ không yên?"
"Mới không có đâu!" Hắn lắp bắp đáp lời, biểu hiện trên mặt cùng lời nói hoàn toàn khác nhau :"Mộng Nhi chỉ là thật lâu không ngủ cùng cha.....nhớ cha!"
Hắn ôm gối nhảy xuống ghế, chạy hướng giường Giang Dục nằm, tay chân nhanh nhạy bò lên trên thân thể Giang Dục :"Còn có, Mộng Nhi chưa từng ngủ cùng thúc thúc"
Hắn ở trên mặt Giang Dục hôn hôn mấy cái, sau đó nằm giữa, vỗ vỗ hai bên mình :"Cha, thúc thúc, nhanh lên đi ngủ"
Bạt Thác Thứ Cô đóng kỹ cửa, xoay người nhìn Giang Dục, hướng hắn một mạt cười khổ, tầm mắt chậm rãi dời xuống, vệt hồng vừa tan sau đó lại nổi lên ở hai má.
Chỗ đó của Giang Dục....còn đang ngẩng cao đầu!
Chỉ còn một bước, bọn họ liền -- liền --
Nghĩ vậy, lại nhìn Mộng Nhi nằm trên giường cười vui vẻ, y không khỏi rũ hai vai.
Bước trở về giường, gần gũi nhìn Giang Dục, phát hiện trên trán hắn đổ mồ hôi, dùng tay áo giúp hắn xoa xoa :"Có khỏe không?"
"Từ từ sẽ không có việc gì"
Minh bạch được ý Giang Dục, y động tác cứng đờ :"Chờ ngày mai lại tiếp tục đi" Tuy rằng vừa rồi y bị Giang Dục khiêu khích có chút dục cầu bất mãn, nhưng Mộng Nhi lại ngủ cùng bọn hị, cái gì cũng không thể làm a.
Vù thế trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Thật vất vả mới tương ái lẫn nhau, xa cách 6 năm, rất lâu không hoan ái, mới vừa rồi....bọn họ dường như mất hết lý trí, không ngừng khát khao cơ thể nhau, y cũng trở nên lớn mật hơn.
Mộng Nhi đến thật không đúng lúc mà.
"Đây là ngươi nói"
Mộng Nhi một bên không ai để ý liền không vui mà bĩu môi :"Cha, thúc thúc, các ngươi đừng thì thầm nữa! Nhanh lên nha!" Hắn trừng mắt với Bạt Thác Thứ Cô, không ngừng vỗ hai bên giường.
Bạt Thác Thứ Cô cùng Giang Dục bất đắc dĩ cười cười, hai người nằm hai bên của Bạt Thác Mộng, hắn thấy bọn họ nghe theo liền cười híp mắt, một tay nắm một tay đặt trước ngực an tâm nhắm mắt.
Bạt Thác Thứ Cô cùng Giang Dục nghiêng người đối mặt Bạt Thác Mộng, tức khắc hai mắt tương giao, dục vọng của Giang Dục vừa rồi còn chưa tiêu, Bạt Thác Thứ Cô nhìn hắn, thân thể không khỏi nóng lên.
Hai tay đặt trên Bạt Thác Mộng lén lút giao nắm, cũng không biết là ai nắm trước, có lẽ là cả hai tự nhiên đồng thời mà hành động.
Giang Dục lúc nắm nhẹ lúc buông ra, ngón tay mơn trớn ngón cái Bạt Thác Thứ Cô đến ngón trỏ...nhẹ nhàng xoa nắn, Bạt Thác Thứ Cô đỏ mặt, hơi thở bắt đầu có chút gấp gáp.
Chẳng qua chỉ là những cái vuốt ve của Giang Dục mà y lại có những cảm giác như thế.
Giang Dục đi chuyển thân thể, đến gần Bạt Thác Mộng đồng thời cũng là đến gần Bạt Thác Thứ Cô. Ngón tay lần mò theo cánh tay Bạt Thác Thứ Cô, đột nhiên rời khỏi cánh tay mà thâm nhập vào trong vạt áo, vân vê lỗ rốn mà trêu đùa, sau đó dần dần di chuyển lên trên --
Chính xác mà sờ lên hai điểm, niết nhẹ đầu vú, bên tai truyền đến âm thanh.
"Giang -- Giang Dục...Mộng,Mộng Nhi...."
"Hư, ngươi không phát ra âm thanh sẽ không có việc gì". Hắn dùng khẩu hình đối với Bạt Thác Thứ Cô.
Bạt Thác Thứ Cô gật gật đầu, tay trái gắt gao che lại miệng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Chậm rãi xoa niết, đùa bỡn khiến cho ánh mắt Bạt Thác Thứ Cô trở nên mê ly, khoái cảm không ngừng dâng lên.
Tiếng hít thở từ Bạt Thác Mộng truyền đến, ngực hắn cũng vững vàng phập phồng, tiểu hài tử quả nhiên dễ dàng đi vào giấc ngủ, mới không bao lâu Bạt Thác Mộng đã tiến vào ngủ say.
Biết Bạt Thác Mộng đã ngủ, Giang Dục càng thêm lớn mật, cũng không thèm áp chế thanh âm của mình, hắn nói :"Cô nhi, ngươi xoay người nằm sấp xuống"
"Chúng ta không phải đã nhất trí ngày mai sao?"
Ngón tay Giang Dục đi xuống vuốt ve dục vọng của y, cười tà :"Ngươi đều trở thành cái dạng này, còn phải chờ đến ngày mai ?"
Đột nhiên bị sờ hạ thân, Bạt Thác Thứ Cô nhịn không được kinh hãi, hơn nữa Giang Dục vuốt ve ngày càng quá phận, thân thể y mềm nhũn, ngâm khẽ :"Đừng, đừng....ta nằm sấp, ta nằm sấp là được....". Y thở dốc mà xoay người lại.
Giang Dục cởi ra quần dài của y, lộ ra hai cánh mông trắng nuột, Giang Dục ở bên mông sờ soạng mấy cái, đột nhiên thâm nhập huyệt nhỏ, Bạt Thác Thứ Cô sợ đến mức trừng lớn mắt :"....sẽ đau"
Đã 6 năm không có làm chuyện đó, hậu huyệt phi thường chặt, khó trách Bạt Thác Thứ Cô sẽ kêu đau.
Nghe thấy y lên tiếng, Giang Dục vội vàng rút ra, xoa ấn nhẹ nhàng, có chút thoải mái, Bạt Thác Thứ Cô nhắm mắt lại.
"Cô nhi, ta muốn đi vào"
Y e lệ nhẹ nhàng gật đầu.
Được đồng ý, ngón tay đâm vào huyệt khẩu, chầm chậm ra vào, lại thêm một ngón, hai ngón tay ở trong huyệt khẩu nới rộng.
Có chút nóng nảy, Giang Dục khàn khàn thanh âm :"Cô nhi, ta muốn đi vào..."
Bạt Thác Thứ Cô cho rằng Giang Dục là nói ngón tay hắn, không do dự liền gật đầu.
Rút tay ra khỏi :"Cô nhi, vây ngươi tự mình lại đây, ta không có biện pháp..."
Mở to mắt, Giang Dục đột nhiên rút khỏi hậu huyệt làm y có chút mất mát, ngồi dậy, y nhìn thấy Giang Dục so với vừa rồi còn trướng to hơn, y thẹn thùng nhưng lại muốn dục vọng Giang Dục mau chóng tiến vào cơ thể y, bỏ qua Bạt Thác Mộng, y ngồi trên bụng dưới của Giang Dục.
Nhìn nhìn Bạt Thác Mộng, y suy nghĩ một chút, dịch người đem Mộng Nhi vào bên giường trong rồi sau đó xoay người hắn lại, làm hắn đưa lưng về phía bọn họ, đắp chăn mỏng cho hắn rồi mới an tâm trở lại với Giang Dục.
"Ta nên làm thế nào?"
Giang Dục kéo xuống quần của mình, móc ra đồ vật sưng to :"Ngươi cưỡi nó"(thật ra bản gốc là ngồi lên mà tui nhớ lại cái truyện anh công bị ngồi lên gãy dưa mắc cười quá nên tui đổi thành cưỡi :)))) )
Nhìn đại dục vọng trước mắt, Bạt Thác Thứ Cô nuốt nước miếng.
Quá...quá lớn...
Này có thể vào được không?
"Cô nhi, mau chút...." Giang Dục trán đầy hãn, hắn đã nhẫn đủ lâu, từ lúc vừa ở cùng Bạt Thác Thứ Cô cùng giường cùng chiếu đến bây giờ, hắn ngày đêm đều nghĩ đến thân thể Bạt Thác Thứ Cô.
Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, 6 năm trước tình ái quá mức thô bạo, khẳng định lưu lại trong lòng Cô nhi rất lớn nên hắn liều mạng mà áp chế dục vọng.
Mãi cho đến hôm nay hắn mới có dũng khí nhắc đến, mà Cô nhi tựa hồ cũng có ý tử đó, ngửa đầu tùy ý hắn làm, vừa đến khúc dâng trào lại có tiếng đập cửa.
Cái này đối với nam nhân mà nói chính là tra tấn.
Thấy biểu tình Giang Dục nhẫn nại thống khổ, Bạt Thác Thứ Cô trong lòng cũng không dễ chịu, đỡ hung khí của hắn, chậm rãi ngồi xuống, y cau mày, rất khó chịu.
Chống tay trước ngực Giang Dục, thân thể y từ từ hạ thấp làm hung khí hoàn toàn đi vào sâu trong hậu huyệt.
"Giang Dục....khó chịu quá"
"Ta giúp ngươi". Đặt tay trên eo của Bạt Thác Thứ Cô, hắn dùng lực ấn xuống.
"A-- đau quá...
A....quá nhanh...đừng, đừng....a a...tha ta...."
Bạt Thác Mộng trong lúc mơ màng nghe được âm thanh kỳ quái.
Hắn run rẩy thân thể, đột nhiên nhớ đến lời của Giang Đồng từng nói với hắn ——
"Mộng Nhi, ta nói cho ngươi biết, ta ngày hôm qua a....nghe thấy âm thanh rất khủng bố, rất khủng bố!".
"Âm, âm thanh gì?"
"Nữ quỷ khóc, thực thê lương"
"Thực —— thực thê lương?"
"A a...chịu không nổi...Dục...không muốn đâu..."
Âm thanh hiện tại hắn nghe có được tính là thê lương không ? =))))))))
Giường —— giường thế nhưng còn lay đông?! Nhất định là nữ quỷ đến gần hắn, nhất định là nữ quỷ muốn tìm hắn....
Ô ô ô ——
Thật là khủng khiếp!
Bạt Thác Mộng sợ đến mức dùng chăn mỏng gắt gao trùm đầu mình lại, đôi mắt nhắm chặt.
Nhất định là phòng của cha không đúng phong thủy, bằng không tại sao hắn ở phòng mình đều ngủ ngon không có việc gì, hôm nay đến ngủ lại nghe thấy nữ quỷ tìm hắn lấy mạng.
Hắn sau này không bao giờ đến ngủ cùng cha nữa!
"Thiên....quá nhanh....a ha...Dục —— Dục...."
Nữ quỷ sao còn không đi?
Ô ô...ai đó đến cứu hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com