phiên ngoại 3 (p2)
Điều gì đến rồi sẽ đến, không cần phải giấu diếm nữa.
Giang Dục thở dài, nắm tay Bạt Thác Mộng, dẫn hắn đến cái đình phải xa ở trong sân.
"Mộng Nhi, nếu thúc thúc là cha ngươi, ngươi có chán ghét không?"
Bạt Thác Mộng liền lắc đầu liên tục :"Không chán ghét, Mộng Nhi thích thúc thúc"
Giang Dục ngồi trên ghế đá trong đình, bế lên Bạt Thác Mộng đặt trên đùi :"Thúc thúc kể ngươi nghe chuyện xưa. Thật lâu rất lâu trước kia, có một nam hài lớn lên thật xinh đẹp bị mang đến nhà cùng người xấu, người xấu hắn thật sự rất xấu xa, bởi vì chán ghét cha của nam hài nên đem oán hận tất cả trả thù trên người nam hài. Cuối cùng, người xấu làm một việc quá phận khiến cho nam hài thương tâm muốn trốn khỏi người xấu, lúc ấy trong bụng nam hài có bảo bảo của người xấu.
Sau khi nam hài rời đi, người xấu bắt đầu nhớ nhung nam hài, người xấu phát hiện mình đã yêu thích nam hài từ lâu, hắn muốn tìm nam hài nhưng lại không đi. 5 năm sau, người xấu cùng nam hài lần nữa tương ngộ, nam hài không thể nào tha thứ được việc làm trước kia của người xấu. Nam hài đã sinh hạ được một bảo bảo đã bốn tuổi, lớn lên thật đáng yêu, rất đáng yêu, cùng nam hài giống như đúc, bảo bảo thực thích người xấu, người xấu cũng thực thích bảo bảo.
Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân, người xấu cùng nam hài lại chia lìa lần thứ hai, một năm sau gặp lại, người xấu đã nhận được báo ứng, người xấu mất một chân, mù một mắt, chính là người xấu lại được đến với người trong lòng. Sau đó, nam hài cùng người xấu, còn có cả bảo bảo sống hạnh phúc bên nhau".
Kể hết chuyện xưa, Giang Dục nghỉ mệt, sờ sờ đầu tóc mềm mại của Bạt Thác Mộng.
Giang Dục không mở miệng, để Bạt Thác Mộng an tĩnh suy nghĩ chuyện xưa đó, hắn biết Bạt Thác Mộng thông minh lanh lợi nhất định sẽ đoán được ẩn ý của câu chuyện kia.
Quả nhiên, không bao lâu, Bạt Thác Mộng mở miệng :"Thúc thúc, ngươi là người xấu có đúng hay không?"
"Ừ". Hắn thản nhiên thừa nhận.
"Vậy cha có phải là nam hài? Mộng Nhi là —— bảo bảo?"
Giang Dục vẫn chưa có trả lời, chỉ nói :"Mộng Nhi thật thông minh"
"Vậy nương của Mộng Nhi........là cha sao?"
"Mộng Nhi sẽ để ý, sẽ chán ghét sao? Cha cùng nương của chính mình đều là nam nhân"
Bạt Thác Mộng liều mạng lắc đầu, toàn bộ thân thể quay lại, đối mặt với Giang Dục, gắt gao ôm hắn, dựa vào lòng hắn :"Mới không đâu! Mộng Nhi thích cha, thích thúc thúc, mới sẽ không chán ghét! Mộng Nhi thực vui vẻ, bởi vì Mộng Nhi là hài tử của thúc thúc!"
"Ngươi còn gọi ta là thúc thúc sao? Còn không thay đổi xưng hô" hắn nhéo nhéo cái mũi của Bạt Thác Mộng.
Bạt Thác Mộng che mũi le lưỡi :"Mộng Nhi đã biết, cha ——" hắn ngọt ngào gọi.
Giang Dục buông xuống được tảng đá trong lòng, vuốt sợi tóc Bạt Thác Mộng.
Trong lòng hắn cũng vì những lời này mà ấm áp, kích động ôm lấy Bạt Thác Mộng.
Hài tử của hắn...hài tử của hắn.
Bảy tháng sau ——
"A —— đau quá....Giang Dục —— Giang Dục ——"
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết làm Giang Dục chờ ở bên ngoài nóng lòng muốn vọt vài trong phòng. Hắn không ngừng lo lắng ở ngoài cửa đi qua đi lại.
"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, rất mau sẽ ra đến" Giang Phong cũng không an tâm nhưng nhi tử trước mắt còn muốn nóng vội hơn, nhìn bộ dáng không ngừng đi qua đi lại, đôi mắt Gang Phong cũng bắt đầu hoa lên.
"Cha, ngươi tĩnh tâm lại" Bạt Thác Mộng lôi kéo Giang Dục.
"Ta tĩnh không nổi"
Hắn qua đầu nói với Giang Phong :"Ta không thể đi vào sao?"
"Không còn cách nào a, Tiểu Cô trước khi sinh muốn ta đừng cho ngươi đi vào" Giang Phong phi thường vô tội mà trả lời.
"Nhưng y đã ở trong đó một canh giờ"
Hắn cau mày, Cô nhi đang chịu khổ ở bên trong, đều là hắn sai, sớm biết như vậy thì hắn không cần y sinh hài tử cái gì, làm hắn lúc trước vì có hài tử mà vui sướng!
"Ta không sinh....đau quá, đau quá —— Giang Dục....không sinh ——"
Hắn vỗ mạnh ván cửa đóng chặt, lớn giọng kêu :"Cô nhi, ngươi chịu đựng, không cần từ bỏ! Ta, ta đây liền tiến vào với ngươi!"
"Không.....không cần đi vào —— a a ——"
"Cô nhi!"
Hắn không biết Cô nhi sao lại cứng đầu đến vậy, đã đến mức này còn cấm hắn đi vào?
"Ra rồi! Sinh ra rồi ——" thanh âm Bạt Thác Vô Cực trong phòng vang lên.
Ngay sau đó là nháo thanh oa oa vang lên.
"Oa oa ——"
Vừa nghe thấy tiếng khóc của hài tử, Giang Dục cũng không nhịn được nữa, phá cửa đi vào, một đường đến gần mép giường.
Bạt Thác Thứ Cô trên mặt đầy mồ hôi, trán cùng mái tóc đều ẩm ướt dán vào hai gò má, khuôn mặt trắng bệch, nhìn phi thường mỏi mệt.
Giang Dục cầm lấy khăn mặt, ôn nhu giúp y lau sạch :"Cô nhi, thực xin lỗi....làm ngươi chịu khổ rồi"
Bạt Thác Thứ Cô cười cười lắc đầu :"Một chút cũng không khổ, đây là đáng giá"
Giang Dục cảm động, mắt phải đỏ lên, có tầng hơi nước, khuôn mặt để sát Bạt Thác Thứ Cô, cùng y tương thân tương ái một hồi mới mang nước mắt mà cười nói :"Đồ ngốc"
Bạt Thác Thứ Cô gắng sức cười cười :"....chỉ ngươi ngốc a"
Một bên Bạt Thác Vô Cực ôm hài tử vừa được tẩy rửa sạch sẽ, không biết có nên đánh gãy thế giới hai người bọn họ, biểu tình xấu hổ.
Giang Phong tiến vào trong phòng, tiếp nhận tôn tử của mình, hôn hôn gương mặt Bạt Thác Vô Cực :"Nam?"
"Ừ"
"Gia gia, Mộng Nhi cũng phải nhìn, muốn xem đệ đệ!"
"Hải, hảo" Giang Phong từ từ ngồi xổm xuống
Mộng Nhi đầy vui sướng mà nhìn qua, hắn lập tức mặt mũi suy sụp :"Thật xấu!"
"Làm sao có thể? Thời điểm Mộng Nhi sinh ra cùng bộ dáng của đệ đệ không khác nhau đâu!"
Mộng Nhi trừng lớn mắt, không phục mà phản bác :"Gia gia gạt người! Mộng Nhi mới không xấu như vậy!"
Thấy phản ứng hắn như vậy, Giang Phong ha ha cười lớn.
Tiếng cười của hắn kinh động đến đứa trẻ trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ nhíu nhíu, lập tức oa oa khóc lớn.
Giang Phong vội vàng hống, muốn đem hài tử đưa cho cha mẹ của hắn, lại phát hiện hai người kia không biết khi nào đã tiến vào mộng đẹp.
Giang Dục ghé vào mép giường ngủ rồi, hai tay còn gắt gao nắm nhau trên sườn giường.
Một màn này tiến vào mắt Giang Phong cũng không buồn cười, ngược lại còn hòa hợp cực kỳ, làm người ta cảm thấy ấm áp.
Giang Phong lắc lắc đầu.
Thật không biết được rốt cuộc ai mới là cha mẹ đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com