hasta que te vuelva a ver
hasta que te vuelva a ver: cho tới khi gặp lại anh thêm một lần nữa.
♫đường tôi chở em về.♫ hãy bật bài này lên và cùng vào truyện thôi.
ánh nắng chiều buông xuống, tôi đứng trước cổng một ngôi trường đại học để chờ em. sân trường đông đúc nhưng tôi lại chẳng thấy bóng dáng em đâu, không biết hôm nay em làm gì mà ra muộn thế nhỉ?
em không phải bạn gái tôi đâu, chúng tôi biết nhau lúc em mới vào trường, tôi nhờ em nhặt hộ quả bóng. lúc đó, em chỉ cười rồi ném quả bóng về phía tôi. và, đó cũng là cách em bước vào lòng tôi, thật nhẹ nhàng phải không? nhưng tôi đã thương em được ba năm rồi đấy. chỉ có mình tôi ôm những nỗi nhớ nhung về em,còn em vẫn rất hồn nhiên với những điều mới mẻ trong cuộc sống. bây giờ, tôi đang là chủ một tiệm bánh nhỏ còn em là sinh viên năm cuối.
tiệm bánh của tôi nằm gần trường đại học em đang theo nên tôi ngỏ ý cùng em đi về. em hỏi tôi có bất tiện không? tôi vội vàng xua tay: "không bất tiện đâu. nhà anh cùng đường mà". thế là tôi của ngày hôm sau đã chạy khắp khu em ở đề tìm nhà, may mắn tôi tìm được một ngôi nhà cách nhà em khoảng năm căn.
mười lăm phút sau tôi thấy em vừa chạy vừa đưa tay vẫy vẫy về phía về tôi.
- jungkook! tập truyện của em được chọn rồi!!
em đưa ra trước mặt tôi tập truyện dày được ký tên bởi giáo viên chủ nhiệm. tôi thấy được nụ cười hạnh phúc của em, công chúa nhỏ của tôi đã rất vất vả mấy tuần liền để hoàn thành nó và thành quả em nhận được rất xứng đáng.
- ami muốn thưởng gì nào.
- em chẳng cần quà đâu. ngày mai, jungkook đèo em về bằng xe đạp nhé!
tôi gật đầu đồng ý. trước giờ tôi chỉ cùng em đi bộ vì em từng nói em thích ngắm hoàng hôn. chúng tôi bắt đầu rảo bước trên con đường quen thuộc, nắng hôm nay dịu hơn mọi ngày nhưng mặt đường vẫn in rõ cái bóng cao to của tôi đi cạnh một cái bóng bé nhỏ. đường về nhà, chúng tôi phải băng qua một con dốc, đây là đoạn đường vô cùng đẹp vì từ phía con dốc này có thể thấy được những mái nhà san sát nhau, ẩn hiện sau đó là một biển cả mênh mông, rộng lớn. cảnh vật ở nơi tôi sống luôn kỳ vĩ như thế đấy.
tôi và em cứ thế luyên huyên về những chuyện từ nhỏ nhặt đến to lớn. bước chân cứ thế rảo bước nhẹ nhàng, tôi hái một bông hoa bên vệ đường cài lên mang tai em. em dùng tay chỉnh lại mái tóc rối và hỏi tôi:
- jungkook nhìn em xinh không?
- có, rất xinh. như một nàng công chúa.
với tôi em lúc nào cũng đẹp. em xinh xắn trong chiếc váy hoa màu trắng, mái tóc nâu hạt dẻ được buột gọn gàng bằng dây ruy băng. nét đẹp nhẹ nhàng nhưng lại khắc sâu mãi trong tâm trí tôi, để rồi trái tim này luôn thổn thức vì em. tôi không biết phải ví sự xinh đẹp của em với thứ gì nhưng có lẽ là những yếu tố của thiên nhiên chăng? như ánh hoàng hôn xa xăm kia vậy đó.
mãi say sưa với câu chuyện em kể mà tôi quên mất đã đến nhà em rồi.
- đến nhà rồi. tạm biệt anh jungkook. ngày nay, anh nhớ đèo em về đấy.
em dúi vào tay tôi một vài viên kẹo đường rồi chạy nhanh vào nhà.
tôi xem em là nàng công chúa vì thế ngôi nhà này trong ánh mắt tôi từ bao giờ đã trở thành một 'tòa lâu đài' cổ kính. bức tường trước nhà bằng gạch đỏ nổi bật lên màu xanh thẫm của cây leo thường xuân, chiếc xe đạp cũ kỹ của người đưa thư để dưới một gốc cây gần đó, kia là con mèo với bộ lông trắng đang cuộn mình trên thành tường chỗ có bóng mát, say sưa đi vào giấc ngủ.
tôi không vội về nhà, đôi mắt như một thói quen ngước lên nhìn khung cửa sổ mở toang đang đón gió thổi vào từ biển. tấm rèm trắng cứ thế tung bay trong gió chiều dịu mát.
- anh ơi cho em hai cái bánh macaroons.
- em đợi một chút nhé.
hôm nay tiệm khá đông người, tôi gói bánh cho khách xong nhìn lên đồng hồ đã năm giờ, sắp trễ giờ đón em rồi. tôi vội vàng nhờ nhân viên đóng cửa tiệm hộ. còn mình thì hì hục đạp xe đến trường đại học. từ xa tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc của em.
- anh xin lỗi, em ra lâu chưa? cửa hàng đông khách hơn mọi khi nên anh quên mất.
- không sao không sao, em cũng vừa ra thôi. lần sau, anh chạy xe từ từ thôi đấy, em không vội mà.
hôm nay em mặc chiếc váy hoa màu trắng mà tôi hay khen, khuôn mặt cũng tươi tắn hơn mọi khi và biểu cảm có gì đó hơi khác. có chút...ngượng ngùng.
em ngồi lên yên sau, tôi bắt đầu đạp xe đi. đi xe gió mạnh hơn, cảm giác đường về nhà nhanh hơn nữa và em bất chợt ôm eo tôi. tôi cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ xíu đó đặt nhẹ vào eo mình.
tôi ngại đến đỏ mặt nhưng vẫn im lặng để em ôm, chắc vì đường dốc nên em sợ thôi.
- jungkook...hôm nay ở trường một đứa con gái trong lớp nói nó thích anh.
tôi ngoảnh mặt ra sau nhìn. tôi không bất ngờ vì từ thời trung học, tôi đã nhận vô số lời tỏ tình từ các cô gái, bằng thư, tin nhắn, trực tiếp hay thông qua người khác cũng có nên tôi chẳng lấy làm lạ.
- ồ, thế sao. rồi em đã trả lời thế nào.
- em không nói gì cả, em chỉ bảo em sẽ hỏi ý kiến anh thôi.
tôi không biết nét mặt em lúc đó thế nào nhưng tôi nghe giọng em thoáng buồn, bàn tay cũng tuột dần khỏi eo tôi và em vịnh lấy vành yên sau.
- nói lại với cô ấy là cho anh xin lỗi nhé! anh không thích cô ấy đâu.
- nhưng bạn ấy xinh lắm.
- với anh không ai xinh hơn em đâu, công chúa à.
tôi nghe giọng cười nhẹ của em, tay em lại ôm lấy eo tôi. chúng tôi chẳng ai nói gì thêm, khoảng im lặng đó dành để ngắm hoàng hôn đang dần lặn bóng. mặt trời khuất sau những dải mây, ánh hiện một màu đỏ cam rực rỡ. hoàng hôn không mang cái nắng gắt của ban trưa, nó chỉ mang cái ấm áp và nhẹ nhàng như thể ôm trọn những mệt mỏi của một ngày dài và dần chìm sâu xuống lòng biển cả. lúc trước, tôi tự hỏi liệu sẽ có bao nhiêu thời gian tôi được cùng em ngắm hoàng hôn? và liệu đến khi nào tôi mới đủ dũng khí để thổ lộ tâm tình của trái tim mình?
nhưng bây giờ trưởng thành hơn một chút tôi nhận ra không quan trọng là bao lâu mà quan trong là tôi vẫn yêu em. chỉ cần yêu em thì có già đi tôi vẫn có thể cùng em ngắm hoàng hôn. ngoài khoản thời gian bình yên có em ngồi ở yên sau thế này thì tôi sẽ không nhận thêm khoản hối lộ nào nữa đâu.
- anh ơi, em nói cái này.
- ơi, em nói đi.
em im lặng một lúc rồi dứt khoát hỏi tôi một câu mà có lẽ cả đời tôi vẫn không thể quên được.
- anh có thích em không?
tim tôi bỗng chốt đập nhanh hơn bất chấp cả nhịp điệu. làm sao đây em ơi? tôi rất muốn sến súa thốt lên rằng: "rất thích em. vì vậy em giữ trái này giúp anh được không?" nhưng tôi quá đỗi khó khăn khi nói những lời như thế.
- anh...yêu em thôi.
- em có kể anh về bạn nữ thích anh ấy. thật ra lúc đó em đã nói " anh ấy là bạn trai của mình". em cũng rất thích anh jungkook, thích từ lần đầu gặp anh.
lời nói đó vừa dứt, chân tôi như ỉu xìu, lòng rạo rực đến kì lạ. cảm giác này là loại cảm giác được crush thích đúng không? lòng lân lân hạnh phúc muốn nhảy cẫn lên nhưng cũng thật ngại ngùng khi con đường giờ chỉ có đôi ta.
- xin hỏi vậy nàng có đồng ý để tôi bước vào trái tim của nàng không?
tôi vội lên tiếng. tôi không muốn vì sự ngại ngùng mà tôi và em không đến được với nhau như trong mấy bộ phim tình cảm ấy.
- ta rất sẵn lòng. vậy chàng có sẵn lòng đèo ta về mỗi ngày không?
- tất nhiên!
tôi vui vẻ đồng ý. và từ khoảnh khắc đó chúng tôi trở thành một phần của nhau. cảm ơn hoàng hôn, cảm ơn gió và cảm ơn vì định mệnh đã cho hai ta gặp nhau.
dư vị tình yêu em mang đến thật nhẹ nhàng qua bao năm tháng, tôi lại giống thằng ngốc chẳng nhận ra tình cảm đó. đến khi em thổ lộ ra tôi mới bỗng chốt giật mình hóa ra chúng ta vẫn luôn yêu nhau đấy thôi. ngày hôm đó, hoàng hôn đã minh chứng cho tình yêu đôi trẻ.
hoàng hôn rải dài trên con đường quen thuộc và ta chợt nhận ra mình đã yêu.
end: 6/7/2021
ý tưởng từ bộ phim Whisper of the heart, tại mấy con đường trong phim làm tui xao xuyến quá nên tui quyết định viết nên một chuyện tình riêng sau đó chuyển thành fic.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com