Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31. Anh ấy sao lại không buông tha cho cả khăn tắm nữa vậy!

Hai phút sau, chăn bị kéo nhẹ hai lần, Kiều Lộc nghe thấy Giang Kỳ nói, "Xong rồi." Giọng nói vẫn còn lưu lại một chút ý cười.

Kiều Lộc bây giờ đã hiểu được thực tế rồi, trước khi kết hôn cô có thể so tài với Giang Kỳ, nhưng sau khi kết hôn, Giang Kỳ trở thành tên chó họ Giang, cực kỳ mưu mẹo, mặt dày, không phải là đang âm thầm bẫy cô thì cũng đang trên đường bẫy cô, mấy câu thả thính của anh có thể viết thành một cuốn "Bách khoa toàn thư" rồi đó, cô thực sự không thể đấu lại anh!

Vì vậy, để phòng trường hợp tên chó họ Giang lại lừa cô, sau khi Kiều Lộc kéo chăn xuống một chút, lén liếc mắt thật nhanh, nhìn thấy Giang Kỳ đã mặc xong quần áo rồi, cô mới yên tâm bỏ chăn xuống.

Cô chỉnh lại tóc, hai tay khoanh trước ngực, ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, kiêu ngạo nói: "Bắt đầu đi."

Giang Kỳ tiện tay kéo dây áo ngủ của cô lên, mỉm cười nhìn cô, "Vậy anh bắt đầu nhé?"

Kiều Lộc làm động tác mời, "Rửa tai lắng nghe."

Thật ra thì, lúc Giang Kỳ tặng vòng tay cho cô, đã là lúc anh cầu hôn cô rồi.

Chỉ là, bây giờ lại tặng nhẫn, vẫn cần làm theo trình tự, còn không báo trước, tự nhiên đeo nhẫn cho cô như vậy thì tính là gì chứ?

Cô rất coi trọng hình thức, dù Giang Kỳ chỉ đơn giản quỳ xuống và nói "Gả cho anh nhé," cảm giác hình thức của cô cũng sẽ được thỏa mãn, nhưng Giang Kỳ không được không nói gì cả!

Rõ ràng, Giang Kỳ hiểu cô, có lẽ anh đã đoán được chắc chắn sẽ có quy trình như vậy, nên câu cầu hôn của anh đã được chuẩn bị sẵn.

Buổi sáng cuối tuần lúc hơn tám giờ, nắng sớm xuyên qua rèm cửa phòng ngủ đi vào trong.

Rèm cửa là Kiều Lộc tự chọn, một lớp màu kem mỏng nhẹ, trên đó có hoa văn cá voi tinh xảo, và một lớp dày hơn, màu tím nhạt.

Lúc này, rèm cửa chỉ thả lớp đầu tiên, ánh mặt trời chiếu vào, in dấu hình ảnh cá voi lên thảm lông cừu màu xám trên sàn.

Giang Kỳ quỳ một gối bên cạnh "cá voi," ánh mặt trời chiếu lên người anh, tạo thành một lớp hào quang mờ ảo. Anh mặc chiếc quần thể thao màu xám, áo T-shirt mỏng màu trắng, tay cầm chiếc nhẫn kim cương, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Khoảnh khắc này, ánh mặt trời, cá voi và Giang Kỳ.

Tất cả đều rất đẹp.

Và Giang Kỳ, cũng giống như lần đầu gặp mặt, hôm đó, ánh mặt trời cũng rực rỡ như vậy. Cô đã dùng cây bút có hình cá voi mà cô rất thích, bất chợt nảy ra ý tưởng vẽ một chàng trai xung những chú cá voi trên trang đầu tiên của quyển sổ ghi chép màu hồng, rồi viết ở góc dưới bên phải của trang đó—Kiều Lộc.

Trang đó cuối cùng đã bị cô xé đi, và vào một ngày nào đó khi họ ở bên nhau, Giang Kỳ đã phát hiện và "cướp đi" mất.

Giờ đây, Kiều Lộc không biết trang giấy đó đang ở đâu, nhưng không sao cả, vì người cô yêu bây giờ đang được bao quanh bởi những chú cá voi, cầm chiếc nhẫn và cầu hôn cô.

Lưng cõng ánh ban mai, gương mặt thanh tú của Giang Kỳ nở nụ cười ôn hòa, như đang trò chuyện với cô. Anh từ từ nói, "Nói thật, lần cầu hôn trước đó là hơn hai năm về trước, lúc đó anh đã chuẩn bị rất lâu." Anh nghĩ một lúc, "Chắc là mất khoảng một năm? Câu cầu hôn anh đã sửa đến cả ngàn lần."

Như thể đang nhớ lại chuyện gì buồn cười, Giang Kỳ lắc đầu, "Có lẽ em không biết, câu ban đầu còn dài hơn cả luận văn tốt nghiệp của anh. Anh không hiểu sao lúc đó lại viết dài như vậy, đến lúc bình tĩnh lại mới thấy, từ khi chúng ta yêu nhau, đến mỗi một ngày sau đó, anh đều nhắc lại. Sau đó anh nghĩ, cầu hôn dài như vậy, lúc anh đọc xong, chắc em cũng ngủ mất rồi."

Kiều Lộc không nhịn được cười, "Anh bị sao vậy, ai lại viết luận văn cho bạn gái khi cầu hôn? May là lúc đó anh không làm dài như vậy, nếu không thì—"

Cô chưa kịp nói xong thì đột nhiên im lặng.

Nếu không thì sao? Hồi đó cô đã bỏ chạy trong hoảng loạn rồi còn gì? Kẻ nhút nhát không có tư cách để chỉ trích lời cầu hôn của Giang Kỳ...

Giang Kỳ vừa đùa vừa nói, "Em nói đúng, may mà không dùng cái đầu tiên, nếu không thì có lẽ em phải đứng phạt cả đêm rồi."

Anh tự nhiên chuyển chủ đề, không cho Kiều Lộc cơ hội tự trách, tiếp tục nói, "Sau đó, anh đã sửa lại rất nhiều lần, nhưng dù sửa thế nào cũng cảm thấy không ổn. Dài quá thì lan man, ngắn quá thì hời hợt, rồi anh nghĩ, thôi cứ để tự do phát huy đi."

Vậy là, đến ngày hôm đó, Giang Kỳ vẫn lo lắng mà viết đi viết lại, thậm chí còn viết phác thảo trên lòng bàn tay.

Người luôn được khen là thông minh, trí nhớ tốt cũng sợ quên lời khi cầu hôn người mình thích.

Điều buồn cười là, đêm đó Giang Kỳ cầm hoa trong tay, căng thẳng suốt đoạn đường, đến khi quỳ gối trước mặt Kiều Lộc, những đoạn ghi chú nhỏ bí mật viết trên lòng bàn tay đã bị mồ hôi lo lắng làm trôi mất.

Và thế là, lời cầu hôn hôm đó thật sự trở thành một màn tự do ứng biến.

"Em còn nhớ anh đã nói gì không?" Giang Kỳ hỏi.

Kiều Lộc đương nhiên là nhớ rõ, là giấc mơ mà cô thường mơ thấy sau khi chia tay, trong giấc mơ, Giang Kỳ cứ lặp đi lặp lại những lời cầu hôn giống nhau, đến nỗi giờ đây cô có thể thuộc lòng từng câu từng chữ.

Kiều Lộc gật đầu.

Giang Kỳ nói, "Kiều Kiều, đã bảy trăm năm mươi ngày trôi qua kể từ lần cầu hôn trước đó, bảy trăm năm mươi ngày trước, anh đã nói với em—trong bảy năm yêu nhau, anh đã học được cách trở thành một người bạn trai tốt, giờ anh muốn học cách để trở thành một người chồng tốt, anh hỏi em, em có thể cho ah một cơ hội để học tập không."

"Và hôm nay, sau bảy trăm năm mươi ngày, anh vẫn muốn biết câu trả lời cho câu hỏi đó."

Kiều Lộc nhìn xuống người đang quỳ gối trước mặt cô, anh hơi ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của anh, thậm chí gần hơn một chút, có thể thấy cả hình ảnh mắt cô đã đỏ lên.

Giang Kỳ nghiêm túc và chân thành lại một lần nữa hỏi cô, "Kiều Kiều, cho anh một cơ hội để học cách trở thành người chồng tốt của em nhé, được không?"

Rèm cửa khẽ lay động hai lần, những "chú cá voi" trên thảm lông cừu cũng nhúc nhích theo, giống như trái tim đang đập thình thịch của Kiều Lộc lúc này...

Kiều Lộc không phải là người dễ khóc, cô không thích rơi nước mắt, vì nước mắt làm cô trông có vẻ yếu đuối.

Nhưng không biết từ khi nào, Kiều Lộc đã trở nên mít ướt. Cãi nhau với Giang Kỳ cô sẽ khóc, chia tay với Giang Kỳ cô sẽ khóc, bị Giang Kỳ phát hiện lúc cô đang cãi nhau với Kiều Trung Sơn cô cũng khóc, như bây giờ, Giang Kỳ cầu hôn, cô lại sắp khóc rồi.

Trước đây, Kiều Lộc không hiểu sao lại có thể khóc khi cầu hôn, cả hai đã yêu nhau bao lâu rồi, chẳng qua là nhận một bó hoa, nhận một chiếc nhẫn mà thôi, có đáng để cảm động không?

Đến lúc này, Kiều Lộc mới nhận ra, cô quả thực đã bị vả vào mặt. Sự thật chứng minh, cô không cảm động bởi lời cầu hôn của người khác, chỉ vì đó không phải là cô, không phải là Giang Kỳ, không phải là câu chuyện của bọn họ.

Trong câu chuyện của chính mình, chỉ có cô và Giang Kỳ là hiểu.

Đây là một lãng mạn bí mật.

Vì thế, Kiều Lộc nghĩ, rơi nước mắt cũng không sao cả. Vì lãng mạn bí mật này, vì câu chuyện chỉ thuộc về hai người họ, vì lời cầu hôn chỉ thuộc về cô.

"Được." Kiều Lộc vừa khóc vừa nói, giọng nức nở, "Giang Kỳ, em đồng ý."

Thực ra, từ rất lâu trước đó, trong giấc mơ, cô đã trả lời rồi, trong giấc mơ, cô đã nói "Em đồng ý", đã nói "Em có thể", đã nói—Giang Kỳ, em thực sự rất yêu anh.

Và rồi, khi giấc mơ kết thúc, kẻ nhút nhát vẫn mãi là kẻ nhút nhát.

Nhưng chỉ cần người ta dũng cảm một lần, mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn.

Vì vậy, khoảnh khắc này, kẻ nhút nhát đã trở thành chiến binh!

Giang Kỳ rõ ràng đã ngây ra một chút vì sự dũng cảm của Kiều Lộc.

Câu nói này, anh đã chờ đợi hơn bảy trăm ngày...

Sự chờ đợi của anh, cũng vì sự đáp lại của Kiều Lộc, tất cả mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa.

Đôi mắt đào hoa dạt dào tình cảm của anh hơi đỏ lên, Giang Kỳ nghĩ rằng có lẽ nước mắt của anh nhiều năm qua chỉ rơi vì một người.

Là cảm động.

Cũng là xúc động đến rơi nước mắt.

Anh cúi đầu, khẽ mím môi để kìm lại nước mắt, đeo nhẫn cho cô, "Anh đã nghe thấy rồi," anh nói.

Sau đó, anh nắm tay cô, đưa lên hôn nhẹ, rồi quỳ xuống gần hơn một chút, vừa lau nước mắt cho cô, vừa nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên làm chồng của người khác, nếu có chỗ nào không tốt, xin vợ yêu cứ chỉ bảo."

Đến cuối cùng, giọng nói của anh lại trở nên không nghiêm túc lắm.

Biết anh chỉ đang đùa để cô đừng khóc, Kiều Lộc hừ một tiếng, để anh lau nước mắt cho mình, giả vờ như học theo, "Em cũng lần đầu làm vợ của người khác, nếu có chỗ nào không tốt—" Nói đến đây, Kiều Lộc khẽ đảo mắt, "a" một tiếng, cắn nhẹ vào tay Giang Kỳ, rồi cười đắc ý, "Anh tự chịu."

Giang Kỳ rít lên, hít một hơi lạnh, nhịn cười, giả vờ tố cáo: "Mưu sát chồng à?"

Kiều Lộc cuộn chăn lại rồi nằm xuống giường, chỉ để lộ đôi mắt nhìn Giang Kỳ, "Đừng giả vờ, tôi đâu có cắn mạnh."

Giang Kỳ lại nhăn mày, che tay mình lại.

Kiều Lộc hơi lo lắng, "Thật sự đau lắm sao?"

Cô không cắn mạnh thật mà...

Lo là mình vừa cắn mạnh quá, Kiều Lộc đứng dậy định cầm tay Giang Kỳ kiểm tra xem có phải mình đã cắn đau quá không.

Nhưng vừa chạm vào mu bàn tay của Giang Kỳ, người đang quỳ một chân bên giường, đột nhiên nắm chặt tay cô!

Đến khi Kiều Lộc cảm nhận được nguy cơ, đã không còn tránh kịp nữa.

Giang Kỳ dùng một tay giữ chặt hai cổ tay cô trên đầu, giả vờ cười đắc ý giống cô lúc nãy, cúi xuống hôn tai cô, "Cái kiểu vừa rồi của em, cũng phải tùy tình hình. Khi nào cần kiềm chế, khi nào không, em có định cho anh một câu trả lời cụ thể không? Hử?"

Kiều Lộc đẩy anh một cái, trách móc, "Bây giờ thì—"

Hai chữ "kiềm chế" đã bị Giang Kỳ hôn mất.

Giang Kỳ cười khẽ, "Cái này không có cách nào."

Kiều Lộc muốn phản bác, nhưng Giang Kỳ không cho cô một cơ hội nào.

Giữa chừng, Giang Kỳ còn hừ một tiếng, phàn nàn vì lại phải đổi quần, làm Kiều Lộc rất khó chịu.

Nhưng lần này, Giang Kỳ thật sự phải kiềm chế.

Vì Kiều Lộc đang đến kỳ...

Sắp tới bước quan trọng, Kiều Lộc bỗng nhiên gặp tình huống này, trên trán Giang Kỳ nổi gân xanh, vừa tức giận, vừa khó chịu.

Cuối cùng, Giang Kỳ chỉ còn cách đi tắm để bình tĩnh lại.

Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Kiều Lộc ho một tiếng, thực ra không chỉ có Giang Kỳ là người khó chịu...

Trong lúc Giang Kỳ tắm, Kiều Lộc nằm trên giường nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một lúc lâu.

Giang Kỳ mua kiểu mà cô rất thích, thiết kế không tính là đơn giản, có nhiều chi tiết nhỏ ẩn chứa bên trong.

Kiều Lộc càng nhìn càng thấy Giang Kỳ có gu thẩm mỹ không tồi, dĩ nhiên, cần phải nói trước, gu thẩm mỹ của Giang Kỳ tốt như vậy, 99% là nhờ công của cô.

Bất chợt, Kiều Lộc nghĩ đến việc dạo này Giang Kỳ làm gì cũng bí ẩn. Đầu tiên, anh tan làm về muộn hơn hai tiếng, khi về đến nhà, cô hỏi anh có phải có ca phẫu thuật không, anh ấp úng.

Rồi ngày hôm qua, lúc sắp sửa ra ngoài ăn tối, anh nhận một cuộc gọi và nói mình có việc phải ra ngoài một chuyến, nhưng lúc về, Kiều Lộc không ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc từ bệnh viện trên người anh.

Lúc đó, vì sắp đến giờ ăn tối, Kiều Lộc không nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại, có lẽ Giang Kỳ đang chuẩn bị nhẫn?

Kiều Lộc nghĩ một lúc, mở WeChat ra, tìm một người trong danh sách và chờ đối phương trả lời, đôi mắt hạnh của cô sáng lên!

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra.

Kiều Lộc đi vào, kéo Giang Kỳ vẫn còn đang lau tóc ra ngoài.

Giang Kỳ lười biếng nói, "Vội gì vậy? Sao vừa rồi không làm cùng nhau?"

Cửa phòng tắm vừa mới đóng lại đã bị mở ra lần nữa, Kiều Lộc thò đầu ra, nói lớn, "Đi ra!"

Giang Kỳ cười, đi về phía giường, nói đùa, "Đi ra gì? Ga trải giường à?"

Lập tức, một chiếc khăn tắm bay ra từ phòng tắm.

Chiếc khăn tắm màu hồng không lệch đi chút nào, rơi trúng đầu Giang Kỳ, che kín mặt anh.

Trên khăn có mùi hương hoa hồng nhẹ, là mùi hương của Kiều Lộc.

Giang Kỳ: "......"

Anh cúi đầu.

Nửa phút sau, Giang Kỳ đành phải đi vào phòng tắm trong phòng bên cạnh.

Lúc Kiều Lộc trang điểm xong và thay đồ ra ngoài, cô thấy Giang Kỳ lau tóc bước ra từ phòng khách.

Kiều Lộc từ từ đặt ra một dấu hỏi, chân thành đặt câu hỏi, "Anh mắc bệnh sạch sẽ à?"

Mới sáng sớm mà lại tắm hai lần, đúng là có phần kỳ lạ.

Giang Kỳ muốn nói nhưng lại thôi.

Kiều Lộc không hiểu, nghĩ đến chiếc khăn tắm màu hồng nhạt mà cô đã ném ra, cô hỏi Giang Kỳ, "Khăn tắm của tôi đâu rồi?"

Giang Kỳ: "......"

Giang Kỳ ho vài tiếng, tai dần dần đỏ lên. Anh có vẻ không tự nhiên, nói: "Tôi mua cho em cái mới nhé? Em muốn màu gì?"

Kiều Lộc: "......?"

Kiều Lộc nhìn anh, im lặng quan sát.

Giang Kỳ lại tránh ánh mắt của cô, có vẻ như anh đang cảm thấy tội lỗi!

Trong một khoảnh khắc, Kiều Lộc chợt nhận ra điều gì đó! Cô cảm thấy không thể tin được, con ngươi trợn lên, và cuối cùng là mặt cô đỏ bừng.

"Giang! Kỳ!!!"

Giang Kỳ biết mình tự đuối lý, bị tiếng gọi của vợ làm cho đứng im tại chỗ, không dám động đậy.

Mặt Kiều Lộc đỏ đến mức có thể bốc khói, không thể tin được rằng anh thậm chí không tha cho cả khăn tắm!

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau là lần đầu hai người cãi nhau, phần này, tôi rất thích cách Giang Giang giải quyết vấn đề!

—------------

Hellu mọi người! Tự nhiên nửa đêm thấy thông báo mọi người đọc bộ này nhiều quá, với nhân dịp Quốc Khánh, mình ngoi lên up một chương nhé.

Chúc mọi người có kỳ nghỉ Quốc Khánh vui vẻ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com