Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116 Không đến mức bán thân

Chuyện án tham ô kho bạc Hộ Bộ bị điều tra lại, dân gian phố phường không quá chú ý, triều đình trên dưới lại không ai không biết, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm kìa, miệng Cẩm Y Vệ kín mít, nhiều nội tình tìm hiểu không đến, nhưng việc Triệu Hưng Đức chết, sao có thể che giấu được?

Tin tức như mọc chân, chạy khắp toàn bộ kinh thành.

Hình Bộ, Hạ Nhất Minh nghe được tin tức, đứng bật dậy: "Đã chết? Người đã chết? Triệu Hưng Đức?"

Công văn phía dưới khoanh tay: "Tin tức không sai, nói là sợ tội tự sát, để lại một phong di thư, treo cổ trong thư phòng nhà mình, chịu luôn tội của Quản Tu Trúc năm trước, nói người là ông ta giết, bạc là ông ta tham, hết thảy đều là ông ta làm, ông ta giả tạo chứng cứ, sổ sách, thậm chí vật chứng nhân chứng, ngay cả tên người hầu phản bội Quản Tu Trúc kia cũng đều nhận, nói là cho người ta tiền, kêu hắn phản bội Quản Tu Trúc, chỉ cho hắn tham bạc, sau đó không yên tâm, vẫn là đi diệt khẩu...... Mọi người trong vụ án năm trước, đều bị ông ta lừa, bao gồm quan viên Hình Bộ cùng Đại Lý Tự, ngoại trừ cái này, ông ta còn nhận tội một vụ án mạng khác, ông ta đem Hộ Bộ thương bộ lang trung gì đó, kêu Mạnh Nam Tinh, cũng giết luôn, nói người này ăn chỗ tốt còn muốn phản bội, ông ta không vừa mắt......"

"Mạnh Nam Tinh? Mạnh Nam Tinh là ai?"

Hạ Nhất Minh đã quên béng người của Hộ Bộ, có điều không ảnh hưởng, hắn vẫy vẫy tay: "Tham ô bạc đâu? Cừu Nghi Thanh kia sở dĩ dám ở trước mặt hoàng thượng đề xuất lật lại bản án, điểm đáng ngờ lớn nhất chính là số bạc năm đó còn chưa tìm được."

Công văn: "Triệu Hưng Đức cũng nói trong di thư, nói là mình giấu đi rồi, địa điểm cũng viết ra, Cẩm Y Vệ đã sai một tiểu đội ra khỏi thành, phỏng chừng là đi tìm...... Nếu tìm được, chuyện lần này liền kết thúc, không có nửa điểm liên quan gì đến chúng ta, pháp không trách chúng mà, quan viên bị liên lụy quá nhiều, đại nhân cùng lắm là bị người lừa bịp, Hoàng Thượng không thể trách nặng, phạt chút bổng bạc, lạnh vài ngày, nặng hơn nữa sẽ không có."

"Thực tốt......"

Hạ Nhất Minh khống chế cảm xúc, nắm chặt ngón tay, vẻ sắc lạnh nơi đáy mắt không tan: "Vẫn không thể thiếu cảnh giác, Cừu Nghi Thanh người này khó chơi cực kỳ, Diệp Bạch Đinh......" Hắn thở dài, "Rốt cuộc là nghĩa đệ của bản quan, vẫn luôn hiểu lầm bản quan, giở tính trẻ con ra, khó tránh khỏi muốn nhằm vào bản quan, bản quan thật ra không sợ, chỉ sợ hắn tuổi nhỏ hồ đồ, để người lừa gạt."

Công văn châm ly trà cho hắn: "Ý của đại nhân là......"

Hạ Nhất Minh nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: "Tiếp tục sai người nhìn chằm chằm, nếu Cẩm Y Vệ tới thăm, đều khách khí một chút, có bất luận yêu cầu gì cần Hình Bộ phối hợp, tuyệt không hai lời."

"Được."

Công văn đã đi một hồi lâu, vẻ nghiêm chỉnh của Hạ Nhất Minh mới dần dần thu liễm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, đã chết a...... chết là tốt.

......

Hoàng thành, Trường Nhạc Cung.

Trong điện rèm châu lãng đãng, lụa hồng phiêu diêu, hương thơm lượn lờ, ngoài điện gió lạnh gào thét, đông lạnh người đến không biết giận.

Chủ tử nương nương ở bên trong nghỉ ngơi, Phú Lực Hành liền đứng ở cửa đại điện, gió lạnh cỡ nào cũng không thể đi, hạ giọng: "Ngươi nói người đã chết?"

"Phải......"

Tiểu thái giám chồm qua, nhỏ giọng báo lại tin tức nghe được.

Phú Lực Hành nghe xong, chép chép miệng, chuyện lần này có chút khó làm a.

Hộ Bộ thượng thư Vạn Thừa Vận tính là nửa cái người một nhà, trước kia có rất nhiều chuyện, cùng bên này rất không minh bạch, thời gian có thể ngược dòng đến mười mấy năm trước, có một số việc đó mà, Thái Quý phi không muốn để người biết, ông ta phải lén lút lui tới nhiều lần với Vạn Thừa Vận, có vài việc có thể hỗ trợ lẫn nhau mà, ích lợi dính dáng, ngươi còn chạy trốn sao? Ngươi còn dám phản bội sao?

Việc này vốn dĩ không có gì, nhưng Cừu Nghi Thanh bên kia động tác quá lớn, thoạt nhìn có chút không chết không ngừng, Hoàng Thượng vẫn luôn không tỏ thái độ, cái 'không tỏ thái độ' này liền rất vi diệu, không ủng hộ, nhưng là ngầm đồng ý, tình thế trước mắt, Vạn Thừa Vận có phải là hung thủ án mạng hay không đã không quan trọng, làm Hộ Bộ thượng thư, tham dự vào tham ô kho bạc, là chuyện ván đã đóng thuyền, cuối cùng nhất định sẽ xui xẻo, ông ta xui xẻo không quan trọng, quan trọng chính là làm sao để vớt hết người một nhà ra......

Đông Xưởng không thể có chuyện, Thái Quý phi không thể có chuyện, mấy năm nay bọn họ co rúc rồi lại co rúc, đã sắp hết chỗ đứng, chút địa vị mặt mũi cuối cùng này, nhất định phải giữ bằng được, bằng không......chẳng lẽ thật sự đi canh hoàng lăng sao?

Làm sao để xoay người chu toàn trong chuyện này, là cái vấn đề.

Bất quá đường đường là xưởng công Đông Xưởng, không sợ bị người khi dễ, không phải ông ta khoe khoang, ông ta bắt đầu hầu hạ chủ tử từ mười mấy năm trước, là nhân vật có thể đi ngang* trong cung, chút việc nhỏ này thật đúng là không làm khó được ông ta, ai mà dưới mông không có phân, ai không trải qua chút chuyện không sạch sẽ? Người khác một hai phải túm chết ông ta, vậy thì mọi người cùng chết, người nhà của ngươi từ già đến trẻ, ngoại thất tư sinh tử của ngươi, một cái cũng đừng nghĩ trốn được, nếu ngươi thuận theo, minh bạch chính mình lúc này là rơi đài, tránh không khỏi, làm người lưu một đường lui, không nói lung tung, người nhà của ngươi không phải cũng được bảo toàn an ổn sao?

*chỉ những người có vốn, có chỗ dựa, có bản lĩnh để có thể không cần hoàn toàn tuân theo quy củ, có thể là nhờ quyền lực, có thể là nhờ tài năng

Người trong quan trường, đạo lý gì không hiểu, thì cái này cũng phải hiểu, bằng không dựa vào cái gì mà đi xa như vậy? Đứng cao như vậy? Hiểu rõ 'nước quá trong ắt không có cá', lúc đầu dám duỗi tay, khi duỗi tay, nên hiểu, vận khí không tốt, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này.

Còn chuyện trong tay không có người dùng, Phú Lực Hành cũng không lo lắng, cái này đi, không phải còn có cái tiếp theo sao? Khoa cử tiến sĩ từng đợt từng đợt tiến vào, biển to đãi cát, ông ta đứng ở vị trí này, còn sợ tìm không được người nguyện trung thành?

Nơi nơi chốn chốn đã nghĩ thông suốt, cúi đầu nhìn một cái, tiểu thái giám trước mặt vẫn mang vẻ mặt sợ hãi, súc như chim cút, giống như lập tức sẽ bị lấy mạng vậy.

"Nhìn lá gan kia của ngươi, còn không lớn bằng hạt mè, sợ cái gì? Loạn như lúc tiên đế băng hà, gia gia ngươi đều nhịn qua, chút tình huống nhỏ này, sợ cái trứng."

Muốn chết, cũng là người khác chết, dính không đến Phú Lực Hành lão.

......

Diệp Bạch Đinh bên này, bước đầu thi kiểm cho Triệu Hưng Đức đã tiến hành xong, trong lòng càng chắc chắn: "Triệu Hưng Đức có phải bị giết hay không, nguyên nhân tử vong có lẽ còn nghi vấn, nhưng hai người trước đó, Quản Tu Trúc cùng Mạnh Nam Tinh, nhất định không phải do ông ta giết."

"A?" Thân Khương đã từ tay Chỉ Huy Sứ, đọc được di thư của Triệu Hưng Đức, "Nhưng ông ta thừa nhận a!"

Cừu Nghi Thanh dùng vẻ mặt 'mắt ngươi là mọc như thế nào': "Cái gọi là di thư, chỉ nói kết quả, thừa nhận chuyện này là ông ta làm, lại không có kể lại bất kỳ quá trình hay chi tiết gì, cũng không cung cấp vật chứng nhân chứng."

Thứ qua loa như vậy, ngươi cũng tin?

Thân Khương:......

Diệp Bạch Đinh đã nói chuyện với Cẩm Y Vệ ở cửa: "Có thể mời Tiền thị thê tử người chết đến hỏi chuyện không?"

Cẩm Y Vệ nhanh chóng đi truyền lời, Tiền thị tới cũng không chậm, đã bỏ trang sức, thay áo tang, khóe mắt ửng đỏ, biểu tình thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt bi thương, hoặc là nói, so với bi thương, cảm xúc của bà ta lo âu phiền não là nhiều.

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, nói: "Mỗi lần ta thấy Triệu đại nhân, trên người ông ta hình như đều là loại quần áo này, màu sắc sẫm, tối, Triệu đại nhân ngày thường không hay mặc quần áo màu sáng?"

Tiền thị nhún người làm lễ: "Ngoại tử không thích màu sáng, màu nhạt, thuần tịnh cũng không được, ông ấy nói mình sau khi lớn tuổi, da càng đen hơn, quần áo trên người hễ sáng màu một chút, màu nhạt một chút, nhìn càng khó coi, trước giờ đều không mặc, cũng không cho làm."

Diệp Bạch Đinh: "Như là quần áo xanh nhạt, cũng không mặc?"

Tiền thị lắc đầu: "Không mặc."

Lúc bà ta trả lời, Diệp Bạch Đinh vẫn luôn quan sát bà ta, dần dần có ý tưởng: "Ta có một cái vấn đề cực kỳ trọng yếu, có trợ giúp rất lớn với vụ án, còn thỉnh phu nhân nghĩ kỹ lại trả lời."

"Công tử cứ nói."

"Năm trước Thất Tịch, cùng với 22 tháng Chạp, Triệu Hưng Đức mặc quần áo như thế nào?"

"Thất Tịch......đúng lúc công vụ Hộ Bộ bận rộn, ngoại tử cả ngày đều công sở, tất nhiên là mặc quan bào, hôm đó tan làm rất trễ, thiếp thân mang hài tử ra cửa, nửa đường gặp ông ấy, vốn là đã hẹn đi chơi với hài tử, nhưng ông ấy còn chưa kịp thay quần áo, lại bị kêu trở về...... Nếu thiếp thân nhớ không sai, ngoại tử cả ngày mặc đều là quan bào. Còn về 22 tháng Chạp......"

Tiền thị nghĩ nghĩ: "Còn không phải là một ngày trước tất niên sao? Tất niên trong nhà bận rộn, không chỉ có thiếp thân vì thân là tông phụ, phải lo liệu trong ngoài, ngoại tử cũng phải ra cửa đi thăm hỏi quan trên, vì phải đi vài chỗ, thời gian giữa các nơi ngắn, không kịp về thay quần áo, tốt nhất là chọn một bộ mặc kệ đi nơi nào đều thích hợp, sẽ không bị chướng mắt, thiếp thân nghĩ sắp ăn tết, kiến nghị ông ấy ăn mặc nhìn vui mừng một chút, quá tối người khác nhìn cũng chướng mắt, ngoại tử chọn tới chọn đi, cuối cùng vẫn chọn một bộ áo gấm màu đỏ sẫm......"

Diệp Bạch Đinh: "Phu nhân nhớ không lầm?"

Tiền thị: "Hai ngày đó đều là lễ lớn, thiếp thân thật sự sẽ không nhớ lầm."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Hôm tất niên đó, Triệu Hưng Đức khi nào ra cửa, khi nào về nhà?"

"Sáng sớm liền ra ngoài, người hầu tùy thời đều đi theo, quần áo chuẩn bị trên xe ngựa cũng không hề thay, đến trễ mới về."

"Sau đó thì sao?"

"Vẫn luôn ở nhà, không ra cửa." Tiền thị còn duỗi tay chỉ chỉ Thân Khương, "Trước đây khi điều tra án tham ô kho bạc Hộ Bộ, vị bách hộ đại nhân này cũng đã tới cửa hỏi qua, có thể làm chứng, thiếp thân tuyệt đối không nói dối."

Diệp Bạch Đinh nhìn bà ta: "Triệu Hưng Đức ở bên ngoài có người, bà có biết không?"

Tiền thị ngẩn ra một cái chớp mắt, rất nhanh đã cụp mắt, xoắn nhẹ khăn trong tay: "Đàn ông ở bên ngoài...... khó tránh khỏi hồ nháo, chỉ cần không mang người về nhà, thiếp thân cũng không có gì để sợ, dù sao nhi tử của thiếp thân cũng đã trưởng thành, không có gì để so đo."

Nói cách khác, bà ta biết.

Diệp Bạch Đinh: "Phu nhân có thể báo cho cái địa điểm, hoặc là......cái tên không?"

Tiền thị lần này do dự một lát, không nói.

Diệp Bạch Đinh nhắc nhở bà ta: "Chồng bà sợ tội tự sát, nhận tiền tham ô cũng không ít, tội lớn như thế, người nhà tất nhiên sẽ chịu liên lụy, bà vừa nói con của bà đã trưởng thành, vậy tiền đồ tương lai của hắn, bà có từng nghĩ tới? Nếu chồng bà phạm sai lầm cũng không có lớn như vậy, lại bị định tội như vậy, trong lòng bà không cảm thấy ủy khuất, không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Môi Tiền thị khẽ run.

"Nếu như phu nhân tin được Cẩm Y Vệ, bất luận nghi vấn gì trong lòng, có thể nói hết ra, những lời ở đây, sẽ không để người khác biết, lời phu nhân nói, chúng ta sẽ kiểm chứng, cũng sẽ không thêm phiền toái cho phu nhân," Diệp Bạch Đinh nói xong, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, "Có phải hay không, Chỉ Huy Sứ?"

Cừu Nghi Thanh đứng bên cạnh hắn, uy nghiêm lẫm lẫm, biểu tình nghiêm túc, nhìn là biết rất đáng tin cậy: "Không sai."

Tiền thị cắn môi: "Chuyện ngoại tử phạm phải, theo lý nên phạt, trong nhà trên dưới đều nhận, nhưng không nên phạt, tất nhiên cũng không nên để chúng ta gánh, những đạo lý đó, thiếp thân một cái nữ tắc nhân gia, không hiểu, cũng không muốn hiểu, chỉ muốn cầu Chỉ Huy Sứ xử án công minh, thiếp thân thật lòng muốn hỗ trợ phá án, không cầu có công, nhưng cầu......cầu đừng liên lụy hài tử."

Ánh mắt bà ta tha thiết, ẩn ẩn vẻ cầu xin, Cừu Nghi Thanh cũng chỉ nói: "Cẩm Y Vệ theo luật phá án, pháp bất dung tư, vụ án chưa rõ ràng, ngươi cầu xin, bổn sử không thể đáp ứng."

Nếu y cứ tùy tùy tiện tiện đáp ứng, Tiền thị còn sẽ do dự một chút, hoài nghi có phải hay không y đang dụ dỗ mình, nhưng y nói tất cả theo lý mà làm, trong lòng bà ta liền rõ ràng, nếu quả thực theo lý làm việc, nếu như bà ta cử báo có công, liên lụy trong nhà phải chịu nhất định sẽ giảm bớt!

"Ta biết ngoại tử cùng nam nhân......" Tiền thị hơi rũ mắt, môi cắn ra vết trắng, "Không chỉ một người, vì có khi ông ấy về nhà, mùi dính trên người không giống nhau, nhưng những người này là ai, ta không biết, mấy việc dơ bẩn này ta cũng lười hỏi, ta chỉ biết ông ấy ở bên ngoài không có bao dưỡng tình nhân, không có ngoại thất, không có tư sinh tử, có cái nhà riêng ngẫu nhiên sẽ dùng đến, hạ nhân trong tòa nhà đó sẽ tới nhà lãnh chi tiêu, ta xem qua mấy cái đơn mua sắm đó, đều là thứ nam nhân mới dùng......"

Diệp Bạch Đinh: "Địa chỉ, bà biết không?"

"Biết, ở ngay phố đông......" Tiền thị nói vị trí, Thân Khương nhanh chóng ghi nhớ.

Diệp Bạch Đinh: "Hôm qua Triệu Hưng Đức trở về, có cái gì không thích hợp không? Sau khi về nhà có ai đến thăm không?"

"Không có," Tiền thị lắc đầu, "Vấn đề này Chỉ Huy Sứ cũng đã hỏi qua, ngoại tử hôm qua về nhà cũng như bình thường, trời sắp tối rồi mới về, cơm chiều ăn cũng không nhiều lắm, biểu tình cũng không có gì đặc biệt, ông ấy ở nhà đều như vậy, nghiêm cái mặt, không thích cười với chúng ta, cơm nước xong liền đi thư phòng, ông ấy thường xuyên nghỉ ở đó, đêm qua cũng không có ai đến tìm......"

"Hôm nay thì sao? Sau khi Triệu Hưng Đức chết, phu nhân và người trong nhà, có thu được nhắc nhở đến từ bên ngoài, tỷ như 'nói chuyện cho đàng hoàng' gì đó?"

"Cái này, có......"

Hỏi Tiền thị xong, Thân Khương nhìn cuốn sổ nhỏ tràn đầy ghi chép của mình, nhịn không được tán thưởng: "Thiếu gia thật là thần! Ân tình gì đều có thể hỏi ra! Bất quá làm sao xác định Quản Tu Trúc cùng Mạnh Nam Tinh không phải do Triệu Hưng Đức giết, chỉ bằng quần áo?"

Gọi Tiền thị tới liền hỏi màu sắc quần áo, nhất định là trong lòng có đáp án!

Diệp Bạch Đinh khẽ gật đầu: "Ta trước sau gặp qua Triệu Hưng Đức hai lần, cộng cả thi thể, là lần thứ ba, trong lòng đối với ông ta đã có ấn tượng, lại thêm tin tức manh mối ngươi tra được trước đó, ta đều lật qua, nếu như có thể chứng minh ông ta không thích quần áo màu sáng màu nhạt, thì nhất định ông ta không phải hung thủ."

Thân Khương: "Vì cái gì?"

"Mấy ngày nay ngươi cùng Chỉ Huy Sứ ở bên ngoài bận rộn, ta cũng không nhàn rỗi," Diệp Bạch Đinh nói, "Hôm đó khai quan nghiệm thi, ta biết không còn có cơ hội thứ hai, chỉ cần có thứ gì khả nghi, lúc ấy không hiểu, đều sẽ phá lệ chú ý, ta góp nhặt một ít vật chứng từ xác Quản Tu Trúc, còn có Mạnh Nam Tinh, thân thể huyết nhục tuy không còn, tóc lại còn, ta từng cẩn thận lật xem, xem có thể có phát hiện gì hay không."

"Thật là có?"

"Có." Diệp Bạch Đinh nhướng mày, ánh mắt xán lạn, "Quần áo trên người Quản Tu Trúc là áo liệm người nhà thay khi liệm xác, giá trị không lớn, nhưng trong khe móng tay của hắn, có tàn lưu tơ sợi, không nhiều lắm, màu sắc lại rất rõ ràng, là màu vàng nhạt rất sáng, cùng với chút xanh bích nhạt, hai màu sắc này, ngươi có ấn tượng gì không?"

Thân Khương gãi gãi đầu, nghĩ không ra.

Cừu Nghi Thanh nói: "Đồng tâm phương thắng."

Chứng cứ manh mối y tìm được đã sớm chia sẻ với Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương, ghi chép thăm hỏi, tin tức thu thập được sửa sang lại thành sổ nhỏ của Thân Khương, bao gồm cái đồng tâm phương thắng mà Mạnh Nam Tinh bỏ quên kia, y tất nhiên cũng xem qua.

"Đúng vậy, đồng tâm phương thắng!" Thân Khương chụp đùi, thứ của nợ này vẫn là hắn cùng thiếu gia cùng nhau tìm được chứ đâu! Kiểu dáng thuần tịnh hào phóng, màu sắc lại không tối tăm, chủ yếu là vàng lục, phối với một ít lam nhạt, bên trên còn hai viên cầu nhỏ được bện bằng tơ đỏ lớn không bằng đầu ngón tay út, vàng nhạt cùng xanh nhạt, còn không phải là màu dải lụa tua rua của cái phương thắng sao!

Diệp Bạch Đinh: "Trước đó ta không nghĩ ra màu này là từ đâu tới, nhìn thấy đồng tâm phương thắng Mạnh Nam Tinh làm mất, ta liền biết, Quản Tu Trúc trước khi chết nhất định là đã gặp Mạnh Nam Tinh, phòng kín hôm án phát đó, tuyệt đối không phải không ai đến."

Thân Khương: "Còn có?"

Diệp Bạch Đinh: "Ngoại trừ hai đoạn tơ rất nhỏ ở trong móng tay, trong tóc Quản Tu Trúc, còn có một ít mảnh vụn màu ngân bạch, màu sắc rất sáng, lúc đầu ta cũng không nhìn ra, sau đó thảo luận rồi đối chiếu với Thương Lục, xác nhận đó là một loại kỹ thuật làm quần áo, thiếp vàng, chắc ngươi biết?"

"Biết!" Thân Khương gật đầu, "Chính là có vài hoa văn mẫu vẽ đặc thù, hoặc ở cổ tay áo hoặc cổ áo, vai áo, thêu thì không đẹp bằng thiếp vàng bằng tay, loại quần áo này giá cả làm ra sẽ càng mắc, bình thường không có nhiều người mặc nổi, đa số người chỉ là chọn dùng một chút công nghệ chế tạo, nhìn đẹp, lại không mắc như vậy...... Thiếp vàng, thiếp bạc, cho nên đó là thứ trên quần áo?"

Diệp Bạch Đinh gật nhẹ đầu: "Không sai, nếu là kim sắc, phối với màu sẫm, nhìn vào cũng không có gì không ổn, còn có thể càng đẹp mắt, nhưng màu bạc, phần lớn phối hợp đều là với quần áo màu nhạt, như quần áo Triệu Hưng Đức mặc hôm nay, phối lên liền khó coi."

Thân Khương lẩm bẩm: "Cho nên ngươi mới hỏi Triệu Hưng Đức ngày thường thích mặc màu gì......"

"Còn về phần Mạnh Nam Tinh," Diệp Bạch Đinh rũ mắt, "Gặp chuyện càng thêm thảm thiết, chúng ta có thể tìm được chỉ là xương cốt còn sót lại, còn có đầu lâu với số tóc trên đó cũng không nhiều lắm, tóc bị nước rửa trôi, gần như không còn dấu vết gì, nhưng hung thủ vì tiện vứt xác, không để đầu người chết nổi lên mặt nước, đem hung khí rìu cột vào tóc của hắn, nhờ chỗ thắt nút này, mới có vài thứ chưa bị rửa trôi —— trong tóc hắn, cũng có mảnh vụn màu bạc tương tự."

Cho nên sự thật rất rõ ràng, lúc hung thủ hành hung, nhất định là mặc quần áo được thiếp bạc, mà Triệu Hưng Đức không thích mặc loại quần áo này, trong nhà bên ngoài đều không có, tất nhiên không phải là hung thủ.

Thân Khương á khẩu không trả lời được, lặng im không tiếng động, hỏi chính là một chữ, tuyệt, quá tuyệt! Thiếu gia sao lại lợi hại như vậy! Trên tay bọn họ chỉ có chút đồ vật này, mộ Quản Tu Trúc đã đào qua, không thể đào nữa, xác chết không thể tiến hành phục kiểm, Mạnh Nam Tinh......ngoại trừ xương cốt cũng chỉ có xương cốt, chỉ bấy nhiêu mà cũng có thể tìm được chứng cứ, thiếu gia kín đáo tinh tế, đối với công việc ngỗ tác nhiệt tình yêu thương có trách nhiệm, thật sự không thua ai!

Diệp Bạch Đinh quay đầu hỏi hắn: "Hộ Bộ đương phòng, Lâm Bân bên kia, đã hỏi qua chưa?"

"Hỏi là hỏi qua," Thân Khương lấy mắt ngó ngó Cừu Nghi Thanh, "Nhưng người đến là ta, đối phương rất không vừa lòng, cũng hoàn toàn không phối hợp, thoạt nhìn hỏi cái gì trả lời cái đó, kỳ thật không một câu là thật......"

Diệp Bạch Đinh cũng nhìn Cừu Nghi Thanh.

"Người này gian giảo, lại có nhu cầu, thứ muốn đổi lấy, ngươi cảm thấy, bổn sứ sẽ cho?" Cừu Nghi Thanh mày kiếm khẽ nhếch, thanh âm lạnh lẽo, "Tài học tầm thường, tâm cơ lại không ít, trên người không có mấy lượng thịt, trúng gió liền ngã, không có bản lĩnh gì lấy ra tay, bộ dạng lại xấu, Bắc Trấn Phủ Tư không cần loại người này."

Bộ dáng xấu sao?

Diệp Bạch Đinh khựng lại, mới chấn chỉnh lại biểu tình: "Chỉ Huy Sứ chính trực."

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh xẹt qua vật nhỏ trên cổ tay hắn, hừ một tiếng: "Tìm một hai cái chứng cứ mà thôi, còn không đến mức bổn sứ đi bán thân."

Cái này thì đúng.

Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng nắm tay, vung cái thủ thế: "Vậy Chỉ Huy Sứ cố lên?"

Cừu Nghi Thanh:......

Sắc mặt Chỉ Huy Sứ vừa trầm vừa ám, có thể so với mây đen trước lúc mưa to tháng sáu.

Thiếu gia ngài ngàn vạn đừng tìm đường chết!

Thân Khương lật đật phát huy tác dụng, dời trọng điểm: "Tóm lại thứ tiểu bạch kiểm kia biết, chúng ta nhất định có thể moi ra, hiện tại vấn đề mấu chốt là, nếu Quản Tu Trúc trước khi chết không lâu đã gặp qua Mạnh Nam Tinh, bọn họ làm cái gì? Thương tích trên người Quản Tu Trúc là tạo thành vào lúc đó sao? Vì cái gì tất cả người Hộ Bộ đều nói không biết?"

Diệp Bạch Đinh mang vẻ mặt nhìn ngốc tử mà nhìn Thân Khương: "Ngươi ngẫm lại ngày đó là ngày gì, hắn cầm đồng tâm phương thắng đi, còn có thể làm cái gì?"

Thân Khương ngẩn ra: "Thổ......thổ lộ?"

Diệp Bạch Đinh: "Tính cách Mạnh Nam Tinh tương đối nội liễm, không phải là người thẳng thắn, thổ lộ hẳn là phải gom đủ dũng khí, nếu không thành phỏng chừng cũng sẽ không cưỡng cầu, Quản Tu Trúc rộng rãi, lúc ấy có thể là kinh ngạc, có khả năng hơi bất ngờ, lại không đến mức bởi vì đối phương là cái nam nhân, mà phản ứng quá lớn, cùng lắm là không nhận đồ của đối phương, không tiếp thu tình ý, vì sao khe móng tay lại tàn lưu tơ của phương thắng?"

Thân Khương: "Đó là......đã tiếp thu?"

Diệp Bạch Đinh càng giống như nhìn ngốc tử: "Nếu hắn đã tiếp thu, phương thắng vì sao còn ở trong tay Mạnh Nam Tinh, lại bị bỏ quên ở nhà đại phu kia, bị ngươi và ta phát hiện?"

Quản Tu Trúc chết vào đêm Thất Tịch, nếu đã tiếp nhận tình ý cùng tín vật của Mạnh Nam Tinh, vậy thì ở hiện trường tử vong của hắn, đồng tâm phương thắng đã sớm thành vật chứng, bị phong ấn.

"Không tiếp thu thổ lộ, khe móng tay lại có dấu vết dải lụa, hai người nhất định là đã xảy ra hành vi chống đẩy, từng có tứ chi tiếp xúc, thậm chí tranh chấp, mới có thể như thế ——" Diệp Bạch Đinh tự hỏi, "Mạnh Nam Tinh cũng không phải là người sẽ ép buộc người khác, hôm đó vì sao lại chấp nhất như vậy? Hành vi của hắn, thật sự chỉ là vì thổ lộ, hay là cái khác?"

Cừu Nghi Thanh cũng trầm mặc suy tư: "Mạnh Nam Tinh lùn hơn Quản Tu Trúc."

Thân Khương lần này đã lĩnh hội ra cấp trên đang nói cái gì, đấm vào lòng bàn tay: "Đúng vậy! Thiếu gia không phải đã nói, vết thương do dao đâm trên bụng Quản Tu Trúc cũng không trí mạng, mà vết dao là hướng từ dưới lên trên, tuyệt đối không phải tự đâm, kẻ động thủ thấp hơn so với hắn, có phải chính là Mạnh Nam Tinh động thủ hay không?"

Nghĩ nghĩ, hắn lại cảm thấy không thích hợp: "Cũng không đúng, Mạnh Nam Tinh ái mộ Quản Tu Trúc, vì sao muốn động đao với hắn? Còn không đến chết......"

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe: "Cho nên động đao là cố ý, tổn thương không nguy hiểm đến tính mạng, cũng là cố ý."

Cừu Nghi Thanh: "Mép sau cánh tay Quản Tu Trúc có thương tổn do bị va chạm, còn nuốt độc, người đêm đó động thủ, có lẽ không chỉ có một."

Một cái chỉ là vì giúp hắn, một cái khác, mới là chân chính hung thủ.

"Còn có phòng kín —— hung thủ là làm thế nào giết người xong, lại thành công đi ra?" Diệp Bạch Đinh híp mắt, "Triệu Hưng Đức không chết, chúng ta có lẽ cần làm nhiều việc hơn, ông ta chết rồi, có vài nghi vấn, ngược lại càng rõ ràng."

Khi hai người nói chuyện, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt có cảm xúc tương tự lưu động, đôi mắt Diệp Bạch Đinh càng lúc càng sáng, nóng rực hơn cả ánh mặt trời ngày hè, rõ ràng là đã nghĩ tới cái gì: "Lại xác nhận vài vấn đề, là chúng ta có thể tỏa định hung thủ!"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Không sai."

Thân Khương:......

Không sai cái gì a không sai! Nói cho ta chút a! Ta một chút cũng không biết a!

Đây vẫn là ở bên ngoài, tai vách mạch rừng, Diệp Bạch Đinh ngoắc ngoắc ngón tay với Thân Khương: "Đưa lỗ tai lại đây."

Thân Khương đi qua, nghe thiếu gia phân phó như thế như thế như vậy như vậy một hồi, đôi mắt trừng thành chuông đồng, biểu tình trên mặt cũng càng lúc càng hưng phấn.

Hung thủ có thể là kẻ có quyền lực rất cao, cũng có thể là người hiểu chuyện, không cần phía trên phân phó ám chỉ, chính mình liền làm xong việc, cũng có khả năng, cho rằng mình có thể làm 'phu quét đường' này, còn có thể thuận tiện tích lũy công lao, tạo ơn nghĩa cho người khác, dễ bò lên trên...... Đương nhiên cũng có khả năng, là bị ra lệnh.

Nhưng vô luận như thế nào, án này, lập tức là có thể phá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com