Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70 Ôm lấy ta

Buổi trưa, hoàng lăng.

"Quỳ ——"

Tuyết lớn bay lả tả, bách quan yên lặng, mọi người từ trên xuống dưới, từ gần đến xa, lác đác dưới đàn tế, theo lễ quan hô lên, dập đầu bái tế.

Vũ An đế mặc long bào màu minh hoàng, đứng ở chính giữa tế đàn, duỗi tay dâng hương, tế cáo tổ tiên.

Vưu Thái quý phi thì đứng bên phải phía dưới cách đó không xa, niệm từ theo chúc văn, dùng khăn lau lau khóe mắt, biểu đạt thương nhớ và mong muốn đúng nơi đúng chỗ.

Dưới gió tuyết, khói tím lượn lờ bốc lên từ kim đỉnh 3 chân, ngọc khánh nhẹ vang, phát ra thanh âm trong trẻo, như vang đến tận chân trời, như toàn bộ tâm tư của đám người này, trời cao thật sự nghe thấy, thật sự đáp lại.

"Oanh ——"

Nghi thức tiến hành chưa đến một nửa, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng vang rất lớn, tầm mắt mơ hồ trong tuyết lớn tung bay, thấy không rõ là cái gì, bách quan đáy lòng đều bị kinh sợ, sao lại thế này? Ngày này vậy mà có người dám nháo ra chuyện sao!

Tròng mắt Phú Lực Hành xưởng công của Đông Xưởng run lên, nhanh chóng xác định an nguy của nương nương nhà mình, vậy mà thật sự xảy ra chuyện! Cừu Nghi Thanh đúng là không có lừa ông ta!

Vũ An đế thập phần bình tĩnh đứng giữa dàn tế, giống như không nghe không thấy động tĩnh lớn vừa rồi, vẫn ưu nhã thong dong tiến hành lưu trình đại điển, đám lễ quan nhìn thiên tử bình ổn như vậy, tự nhiên không dám ngừng lại, tiếp tục xướng lễ, bách quan còn có thể nói cái gì? Đương nhiên cũng biết nghe lời phải, tiếp tục lưu trình ——

Chỉ có Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đứng phía dưới bên phải thiên tử có hành động, y nhanh chóng rời khỏi nơi đó, không dấu vết bay vút ra ngoài, gọi tới Cấm vệ quân và Cẩm Y Vệ, không biết đã nói cái gì, đội ngũ nhanh chóng tản ra, đi về phía xa.

Tiếng gió quá lớn, tuyết quá dày, nơi xa đã xảy ra cái gì, bách quan nhìn không tới, thanh âm cũng loáng thoáng, phân biệt không rõ, nhưng đợi hồi lâu, không có tiếng vang lớn như vừa rồi nữa, cũng không có bất luận kẻ nào vọt đến đây.

Vậy......không có gì để sợ?

Hai khắc sau, lưu trình tế điển đã qua hơn phân nửa, thiên tử xuống khỏi dàn tế, đơn độc đi đến phòng nhỏ trước hoàng lăng, khi bái tế tổ tiên, mọi người mới phát hiện, hình như cũng không phải là cái gì cũng chưa phát sinh.

Ngày tế điển đã được an bài trước từ sớm, hoàng lăng ở ngay kinh giao, cũng không quá xa, dậy sớm xuất phát, giờ ngọ nghỉ chân, giờ Mùi cả đoàn trở về thành, thời gian vừa vặn tốt, nhưng hiện giờ nhìn đội hình xe ngựa, Cấm vệ quân bố trí phòng vệ, rõ ràng là đã nâng cao, đưa ra nhiều tín hiệu dừng lại lui ra sau.

Lại cân nhắc kỹ hơn, càng cảm thấy không ổn, loáng thoáng có mùi máu quanh quẩn ở chóp mũi, mùi vị rỉ sắt kia, rõ ràng là mùi máu tươi, là điềm xấu.

Gió tuyết che tầm mắt của bọn họ, làm mơ hồ thính giác của bọn họ, nhưng cái mùi này không thể lầm được, bên ngoài thật sự đã xảy ra chuyện!

Ý niệm này vào lúc Cừu Nghi Thanh cưỡi ngựa phóng trở về, đã được khẳng định mười phần. Vị Chỉ Huy Sứ này nện bước lăng vân, góc áo bào nhiễm huyết, mặt mũi túc sát, cả người nhuộm đẫm sát khí chỉ có dính qua máu tươi mới có, không phải mới vừa giết người xong thì là cái gì!

Từ từ, không đúng, sao mặt mũi xưởng công Đông Xưởng cũng tối tăm, khó chịu?

Mọi người không rõ, lại không dám hỏi, xen vào việc người khác và biết quá nhiều, ở đây hay trên triều đều không phải chuyện gì tốt...... Dù sao chỉ cần an toàn là được.

Phú Lực Hành xác thực rất khó chịu, tới bên ngoài xe ngựa của Vưu thái quý phi, hành lễ xong, được kêu vào, mới nhanh chóng bẩm báo chuyện vừa rồi: "Nương nương, họ Cừu quá gian tà a! Nói cái gì mà muốn trả nhân tình cho chúng ta, cho cái tin tức khó lường, sự tình liên quan đến an nguy của nương nương, nhà ta không dám không coi trọng, làm đủ loại bố trí đề phòng, kết quả là ra ngoài ý muốn, nhưng ngoài ý muốn kia cũng không phải nhằm vào nương nương, mà nhằm vào toàn bộ tế điển......"

"Hình như cũng không phải nhằm vào tế điển, những người này có vẻ như tùy tiện làm chuyện gì đó, nhân số không ít, thoạt nhìn là đã sớm có chuẩn bị, nhưng cũng là đám ô hợp, họ Cừu đích thân đi, giải quyết hết không đến một canh giờ, nhưng người của chúng ta cũng ở đó, không thể mặc kệ không phải sao? Người ta phát tín hiệu không đáp lại, sau lại tham tấu chúng ta trước mặt hoàng thượng thì làm sao bây giờ?"

Phú Lực Hành nói một hồi, mặt liền nhăn thành khổ qua.

Từ sau khi tiên đế đi, Đông Xưởng bọn họ liền cụp đuôi làm người, tuy có Thái quý phi nương nương che chở, không ai dám không tôn trọng, nhưng mấy năm nay người tiến vào rất thiếu, nhân lực càng ngày càng eo hẹp, kết quả còn bị họ Cừu tính kế, mẻ mất một phần! Sao ông ta có thể không đau lòng! Họ Cừu vừa rồi còn giả mô giả thức nói Hoàng Thượng sẽ ngợi khen, chút khen thưởng này có cái rắm gì, nương nương thiếu bạc sao! Là thiếu người!

Hơn nữa việc này vốn không liên quan đến bọn họ, bọn họ vốn có thể sống chết mặc bay, chỉ xem náo nhiệt, nếu không phải họ Cừu bịa chuyện, làm ông ta tin, tăng mạnh bố trí mang theo không ít người, sao có thể bị lợi dụng?

Họ Cừu thật giỏi tính kế a, làm họ mất vài người, chỉ được chút khen thưởng không mặn không nhạt, y còn bớt việc, giết địch càng nhanh!

"Nương nương...... Chúng ta là bị biến thành đao để dùng a......"

Phú Lực Hành căm giận, cả ngày đánh nhạn, để nhạn mổ mắt, lần này sơ sót!

Vưu Thái quý phi lại hừ một tiếng: "Ngu ngốc. Ngươi đã nói, đám người này nháo ra động tĩnh không phải nhằm vào bên này, là nhằm vào bên kia thì sao?"

Phú Lực Hành đảo mắt, bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về hướng kinh thành: "Chẳng lẽ là vị trong cung kia?"

Nếu là nhằm vào Thái Hoàng Thái Hậu, vậy thì sảng! Về sau hậu cung không phải phe bọn họ lớn nhất?

"Ngu ngốc!"

Vưu Thái quý phi vung tay tạt nước trà đầy mặt Phú Lực Hành: "Đây là lúc nói chuyện này sao? Ngươi đã sớm biết, Cừu Nghi Thanh ở trên đường cái đè lại một gã Ngoã Thứ, bổn cung thấy việc này có kỳ quặc, quá nửa là liên quan đến mấy chuyện thóc mục vừng thối ngày xưa...... Không phải đều là tai hoạ ngầm sao?"

Phú Lực Hành cũng không dám lau mặt, quay đầu xuống xe: "Tiểu nhân lập tức đi làm!"

Không đề cập tới thì ông ta thiếu chút nữa là quên, cái này đúng là lớn chuyện, một đời vua một đời thần, không thấy Thái Hoàng Thái Hậu đã bắt đầu niệm Phật sao? Bọn họ muốn sống an ổn trong cung, chỉ dựa vào di chỉ của tiên đế hiển nhiên là không đủ, không có công lao, ít nhất không thể có sai lầm lớn, mấy năm trước chủ tử cùng Thái Hoàng Thái Hậu đấu đá nhau, người trong tay mình không đủ, ỷ có Hoàng Thượng sủng ái, nơi nào cũng dám mượn, không biết đã lọt ra bao nhiêu tai hoạ ngầm, người khác nắm một cái đều là bím tóc, cho dù việc này không quan hệ tới mình, cũng vẫn bị phát hiện một chút liên quan......

Phi, phải nhanh chóng cắt đuôi sạch sẽ! Tuyệt đối không thể bị liên lụy đến!

Trong căn phòng nhỏ trước hoàng lăng, thiên tử nhắm mắt tĩnh tọa trước bài vị của tiên đế, lão thái giám Cao Thương xách hộp đồ ăn, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, đem đồ ăn bày ra trên bàn nhỏ.

"Cừu Chỉ Huy Sứ hồi báo, tiểu tặc bên ngoài đã dọn xong, loạn trong thành lại chưa bình ổn, y không kịp đến gặp thiên tử, dẫn người đi về trước."

"Ừm. Báo cho cấm vệ quân, nửa canh giờ nữa, khởi hành hồi kinh."

"Dạ."

Lão thái giám lui xuống.

Vũ An đế cầm đũa, tầm mắt xẹt qua món ăn trên bàn, rơi xuống bài vị tiên đế, chợt bật cười.

"Trẫm có hôm nay, thật đúng là muốn cảm ơn phụ hoàng thưởng cơm, ngài xem, hiện tại trẫm muốn cái gì, liền có thể có cái đó, không giống ngươi ——"

Trước bài vị của tiên đế, theo quy củ, cúng trái cây đồ chay, hoàng gia cung cấp có phong phú đi nữa, cũng nguội lạnh.

Có một số người, chính là đem bốn chữ 'ngồi không ăn bám', dùng sinh mệnh suy diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn.

......

Cừu Nghi Thanh ngồi trên lưng ngựa, một đường chạy như điên, thẳng về kinh thành.

Người khác bày cục lớn như vậy, tất nhiên là dốc hết sức lực, có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chủ yếu là phải đạt được mục tiêu, dù là tiện tay cũng phải nỗ lực, lỡ thành công thì sao?

Nguy cơ y đụng phải là thật sự, hoàng lăng bên kia xác thật có người nhằm vào, bên cạnh Hoàng Thượng và Vưu Thái quý phi cũng xác thật có nguy hiểm nhất định, cần phải giải quyết hết. Cũng may đối phương ẩn nấp quá sâu, cũng quá lâu, tuy y không đủ thời gian tóm người, phá hủy tại chỗ cũng không khó, những người này bất quá là đám ô hợp bị lừa đến đây, nhưng thời gian......vẫn quá khẩn cấp, kinh thành, Bắc Trấn Phủ Tư...... Nơi đó có người đang chờ y, y cần phải nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên!

Gió lạnh phần phật, tuyết lớn lạnh thấu xương, Cừu Nghi Thanh một tay nắm dây cương, hơi cúi người, phủ phục trên lưng ngựa, chân mày ẩn giấu sắc nhọn, mắt chứa lưỡi sao, dùng hết sinh mệnh lao, đến chỗ những người này!

Bắc Trấn Phủ Tư, Diệp Bạch Đinh làm lớn chuyện, không chỉ đưa ra tiểu lục lạc, nhờ Tần Giao giúp hắn ở đầu tường thu hút hỏa lực, nhờ Thạch Mật ở cửa Chiếu Ngục đỡ đàn kích nhạc, bên trong Tương Tử An cũng không nhàn rỗi, mấy ngày nay vẫn luôn dựa theo lời dặn của hắn bài tra đủ kiểu, nhưng đối phương ở Chiếu Ngục ẩn nấp quá sâu, hơn nữa một chút động tác đều không có, hắn cùng lắm cũng chỉ phát hiện mấy cái mật đạo, nhưng người không cần, ngươi có biện pháp gì? Giờ thì hay rồi, có người chui!

Vậy còn chờ gì nữa? Đương nhiên là báo cho thủ hạ, cùng nhau chặn đầu a!

"Canh giữ tốt cho ta! Xem ai đến, lập tức đè lại!"

"Đừng nghĩ giở trò, " đôi mắt hồ ly của Tương Tử An quét ra xung quanh, "Nhìn thấy thế trận ngoài kia, ngươi có thể đánh thắng được Cẩm Y Vệ, hay là có thể chống đỡ được mưu kế của thiếu gia? Hay là không sợ chết, gánh thù của Chỉ Huy Sứ? Chỉ Huy Sứ hiện tại ở bên ngoài, không có thời gian, không rảnh để lo, chờ y quay về —— ngươi đoán kẻ vượt ngục rơi vào tay y, là kết cục gì?"

Không khí Chiếu Ngục cứng lại.

Nơi này đa số người đều trải qua tình cảnh khi Cừu Nghi Thanh kế nhiệm, đó chính là thật sự dùng máu trải ra, đừng nói là phạm nhân, toàn bộ Bắc Trấn Phủ Tư đều do y quản, ai mà y không dám giết?

Lục lạc trên cổ tay Tương Tử An sáng lên: "Còn không tốt bằng cái này không phải sao?"

Hắn vừa lắc lắc nó, vừa tâm than đáng tiếc, đồ chơi này là mượn, lát nữa phải trả lại, khi nào thật sự có cơ hội mang lên thì tốt rồi.

"Ta biết trong đám các ngươi có người vô tội, hoàn toàn có thể chờ mong theo con đường này, có người, là bị oan uổng mà vào, cũng không phải không thể lật lại bản án —— bản lĩnh của thiếu gia, các ngươi còn chưa thấy đủ? Cơ hội để ra mặt ở Chiếu Ngục là không nhiều lắm, hôm nay ngàn vạn đừng bỏ lỡ, làm đàng hoàng cho tại hạ!"

"Không sai!"

"Đều nghe thiếu gia!"

"Ngươi chỉ lo nhìn là được!"

Một đống phạm nhân, nếu không bị hù, thì là bị dụ, có thể vào đây, phần lớn không thiếu đầu óc, Tương Tử An đã chỉ đường cho, bọn họ sao có thể không biết làm như thế nào?

Có một cái tính một cái, mọi người bắt đầu hành động, dám can đảm vượt ngục, có hành vi gây rối, lập tức đè lại!

Đừng nói người có hành động, ngay cả Huyền Phong đều chạy ra, nó không có đao cũng không có kiếm, không thể đấu với kẻ địch, nhưng nó chạy nhanh a, chuyên làm chuyện vòng ra sau cắn mông, ngươi phát hiện bị đánh lén, nổi giận muốn chém, cẩu ta bốn chân chạy nhanh hơn ngươi nhiều, ngươi đuổi theo, woa, cẩu ta ngửa mặt lên trời gâu gâu hai tiếng, rào rào, sau lưng chạy ra một bầy cẩu tử, một bầy tinh tinh thần thần, tai nhọn hoắc, lông ngắn màu nâu đen, chạy rồi ngươi phân biệt ra là con nào với con nào?

Cẩu tướng quân lộc cộc chạy đi, tư thái tiêu sái khỏi nói, bễ nghễ khỏi nói ——

Ngu xuẩn, cho là cẩu tướng quân chỉ có một sao? Nếu là tướng quân, vậy thì sau lưng tất nhiên là có thiên quân vạn mã!

"Ngao ô —— gâu gâu gâu!"

Cắn hắn! Cắn chết hắn!

Gió to tuyết lớn, người cùng cẩu đều chạy, phân không rõ nơi nào có tiếng lục lạc, còn có 《 Lan Lăng Vương vào trận khúc 》vang lên dõng dạc hùng hồn, Bắc Trấn Phủ Tư từ trên xuống dưới náo nhiệt không chịu được, mà Diệp Bạch Đinh bên này, rốt cuộc cũng tới thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, hỏi ra tin tức, người cũng không đứng vững, rơi khỏi đầu tường của tòa tháp.

"Ô —— gâu!"

Cẩu tử nhìn thấy, sốt ruột quá mức, như mũi tên rời cung, bay vèo ra ngoài, móng vuốt bào đến muốn bay lên, trong đám thiên quân vạn mã, lao thẳng ra, chạy muốn nhanh cỡ nào có nhanh cỡ đó, ánh mắt muốn kiên định bao nhiêu có kiên định bấy nhiêu!

Sắp rồi sắp rồi sắp rồi......ngay lúc này!

Cẩu tử chân sau dùng sức dẫm mạnh, nhảy một cú, thân thể bay lên không trung, chỉ vì tiếp lấy thiếu gia!

"Gâu?"

Đáng tiếc uổng công. Cẩu tử bay lên không lại rơi xuống đất, ngay cả góc áo thiếu gia cũng chưa chạm đến, quay đầu nhìn, Cừu Nghi Thanh vừa vặn giục ngựa xẹt qua, bàn tay to vững vàng ôm lấy thiếu gia.

Cẩu tử không cam lòng đuổi theo hai bước, đều là bốn chân, mà nó chạy không nhanh bằng ngựa......

"Gâu! Gâu gâu gâu!"

Cẩu tử tức đến rống to.

Thân Khương thổi cái huýt sáo, vẻ mặt đồng tình triệu hồi cẩu tướng quân: "Thôi bỏ đi, người ta có ngựa có tọa kỵ, mày có cái gì?"

"Gâu!" Ánh mắt cẩu tử khá hung.

Thân Khương giống như có thể nghe hiểu: "Ô đúng rồi, mày có xe nhỏ, nhưng ai biểu hôm nay mày không mang tới chứ?"

"Ô ——"

"Ngoan lạp."

Thân Khương xoa xoa đầu cẩu tử: "Được rồi, việc bên ngoài xong rồi, dẫn thủ hạ của mày về đi."

Cẩu tử kêu to hai tiếng, dẫn đàng chó tản ra, lạch cạch lạch cạch chạy về Bắc Trấn Phủ Tư.

Đồng nhân bất đồng mệnh, đều là rơi từ tường cao xuống, Kiều thiếu gia thì có người tiếp có người ôm, Chu Bình thì không được, 'bịch' một tiếng rơi xuống đất, thật sự ngã, đừng nói là nhân cơ hội chạy trốn, ngay cả bò hắn cũng không bò dậy nổi.

Để mặt bông tuyết rơi trên mặt, hắn hít khí lạnh, nhìn hướng Diệp Bạch Đinh rời đi, lẩm bẩm: "Ta là nam nhân...... Ta là nam nhân...... Ta làm đúng rồi đi?"

Thân Khương xách người lên, cười lạnh ra tiếng: "Chậc, nói thật nói dối đều phân biệt không được, trách không được bị lừa."

Chu Bình cắn môi đến bật máu: "Ngươi......có ý gì?"

"Có ý gì? Lừa ngươi đó," mặt Thân Khương lộ ra nụ cười đặc biệt xấu xa, "Biết ngỗ tác ưu tú là gì không? Chính là hãm hại lừa gạt, phối hợp quan sai dụ dỗ trá cung, moi khẩu cung từ người bị hiềm nghi!"

Hắn đã quên nguyên văn lời Kiều thiếu gia là gì, dù sao cũng là ý này: "Dỗ ngươi hai câu để ngươi ngoan mà thôi, thủ đoạn hỏi cung mà thôi, ngươi tin thật?"

"Không, không có khả năng! Các ngươi không thể gạt ta như vậy!"

"Sao không thể? Ngươi giết nhiều người như vậy, không làm chết ngươi tại chỗ là còn nhẹ, còn này không thể kia không thể, ngươi là Ngọc Hoàng Đại Đế a! Đi, lăn trở về nhà lao của ngươi đi, yên ổn hưởng thụ cuộc sống sau này, rất sảng ô ——"

......

Trong nháy mắt đó, Diệp Bạch Đinh hoảng hốt, tầm nhìn bị khuynh đảo, gió lạnh rót vào trong quần áo, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt, thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng, lưng hắn thình lình đụng vào một vòm ngực rắn chắc.

Bàn tay vòng qua eo rất nóng, con ngựa dưới thân phi rất nhanh, hô hấp căng như dây cung, nháy mắt trở nên thả lỏng.

"Ôm lấy ta."

Thanh âm của nam nhân trầm thấp, hòa tan vào tiếng gió, có chút xa xăm, Diệp Bạch Đinh không phản ứng lại.

"Ôm chặt một chút."

Giống như chờ lâu, nam nhân không thể không kéo tay hắn qua, đặt lên hông mình, bàn tay đè đè đầu hắn: "Đừng sợ."

Góc áo choàng tuột xuống bên tai, Diệp Bạch Đinh nhìn xuyên qua khe hở, thấy Cừu Nghi Thanh buông hai tay ra, từ bao tên sau lưng rút ra một cây vũ tiễn, lắp lên cây cung, cũng không nhắm lâu, tay đã buông ra, mũi tên 'đăng' một tiếng bắn ra, tiếng kêu xé gió, cắm phập lên ngực trái của một người, huyết hoa lập tức bắn ra, người này liền ngã xuống đất.

Gương mặt này quá quen thuộc......

"Bành Hạng Minh?"

Phương hướng người này vừa rồi nhằm vào hình như không phải Cừu Nghi Thanh, là hắn...... Bành Hạng Minh muốn đục nước béo cò, giết hắn?

"Cá sau lưng đã câu ra, hắn đã thành vô dụng." Cừu Nghi Thanh mặt không đổi sắc giết người xong, còn có thể bớt thời giờ giải thích.

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn biết Cừu Nghi Thanh sẽ trở về, lại không nghĩ rằng y trở về nhanh như vậy, theo kế hoạch hẳn là phải trễ hơn nữa, Bắc Trấn Phủ Tư bên này, đại bộ phận mình phải tự chống cự, cho nên......

"Chuyện bên ngoài......xong rồi?"

Cừu Nghi Thanh đã thuần thục thay đổi vũ khí, một lần nữa nắm Tú Xuân đao, lại ấn đầu hắn xuống: "Ngoan một chút, để ta bớt lo."

Diệp Bạch Đinh không nói nữa, tầm nhìn trước mắt đong đưa kịch liệt, Cừu Nghi Thanh cường thế giết vào trong, huyết hoa văng khắp nơi, ngạnh sinh sinh mở ra một con đường ——

"Giáp một đội mười người, năm bước phía đông! Ất hai đội, kết thành hình cái nêm! Hai cánh trái phải mở ra, bao lại bọc đánh!"

Theo mệnh lệnh của Cừu Nghi Thanh, Cẩm Y Vệ nhanh chóng hưởng ứng, không khí gà bay chó sủa trước đó, nháy mắt biến thành ngăn nắp theo tiếng chỉ huy, huấn luyện có tố, lấy thế sét đánh ngưng tụ thành một vòng, kẻ xâm lấn còn có thể có đường sống?

Chiến trường gần như chuyển biến thành áp đảo.

Diệp Bạch Đinh nhìn đã mắt, đây là binh pháp trong truyền thuyết sao? Thật là lợi hại......

Nhưng mà phế vật như hắn, cái gì cũng làm không được, thậm chí hai cái móng vuốt nếu là không ôm chặt eo Cừu Nghi Thanh, cũng sẽ ngã thẳng xuống ngựa, gãy tay gãy chân.

"Oa ——"

"Ngưu bức!"

"Chỉ Huy Sứ lợi hại!"

"Thấy chưa thấy chưa? Chỉ Huy Sứ chính là không tầm thường! Ai còn dám lỗ mãng!"

Bá tánh bên ngoài cũng không dám ngó nghiêng, trực tiếp lao tới, giơ tay hoan hô.

Trong đám người, Kim Thời Thành bọc áo bông dày, thở phào một hơi...... Mẹ ta ơi, lần này cuối cùng cũng lập chút công đi? Hắn thật sự vô tội a, không muốn rướt họa vào thân!

Lửa bên tường bên kia cũng đã dập, các hỏa sư ai cũng mặt xám mày tro, lại không có cảm giác gì, xong việc rồi, có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Tôn Bằng Vân vẫn đang tìm Lý Tuyên Mặc: "Công văn đâu? Đi đâu vậy?"

Vừa rồi lo cứu hoả, hắn căn bản không lưu ý động tĩnh xung quanh, vẫn là có Cẩm Y Vệ tiểu binh đến báo một câu, nói là hung phạm của vụ án này, đã bị bắt.

Tôn Bằng Vân sửng sốt một chút: "Hắn......hắn là hung phạm?"

Người thành thật ổn trọng như vậy...... mà làm chuyện tàn nhẫn như vậy sao!

Kẻ địch đã nhanh chóng lui lại, có vài kẻ tạm thời chưa bị bắt, ở chỗ khuất bắn tên loạn xạ, có hai mũi tên, bắn về phía dân chúng và các hỏa sư ——

Cừu Nghi Thanh nâng tay bắn ra hai mũi tên cùng lúc, trực tiếp đâm bay hai mũi tên bắn lén kia!

"Oa —— Chỉ Huy Sứ lợi hại!"

Thanh âm tán thưởng của bá tánh càng tăng lên.

Chỉ Huy Sứ trở về, chỉ huy toàn cục, sĩ khí đại chấn, các Cẩm Y Vệ lập tức ổn định tình thế, dọn dẹp hiện trường, toàn bộ địch nhân giết thì giết, bắt thì bắt, không quấy lên chút bọt sóng nào nữa!

Cừu Nghi Thanh: "Toàn bộ mang về, theo thứ tự thẩm vấn!"

"Dạ!"

Trong tiếng hô ứng của Cẩm Y Vệ, Cừu Nghi Thanh đã cưỡi ngựa mang Diệp Bạch Đinh vào sân.

"Sao không nói lời nào?" Cừu Nghi Thanh ấn ấn eo Diệp Bạch Đinh, kiểm tra sơ qua, "Đau ở đâu?"

Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Không có."

Vậy thì là sợ hãi?

Cừu Nghi Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: "Đã không sao, đừng sợ."

"Gâu!"

Cẩu tướng quân vẫn không phục, không biết từ đâu kéo ra xe nhỏ của nó, dùng miệng kéo, ra đón, có vẻ như đang thúc giục Diệp Bạch Đinh ngồi lên trên.

"Là chân đau?" Cừu Nghi Thanh làm như không thấy cẩu tử, xoay người xuống ngựa, ôm Diệp Bạch Đinh xuống dưới, "Bổn sứ đưa ngươi về phòng."

Thân Khương lúc này cũng chạy tới, đầu đầy mồ hôi: "Làm sao vậy làm sao vậy? Bị thương ở đâu à? Chân bị thương?"

Diệp Bạch Đinh:......

"Có thể là vừa rồi rơi khỏi tường, bị dọa, chân hơi tê."

Hắn ở trên ngựa chỉ nhẹ nhàng ấn ấn lên chân, động tác rất nhỏ, Cừu Nghi Thanh lúc ấy còn đang cài tên bắn người, không có khả năng nhìn thấy a......

"Ừm." Cừu Nghi Thanh đã ôm hắn đi lướt qua Thân Khương.

Trong sân một người một cẩu, nhìn nhau đồng tình.

Cẩu tử hướng về Thân Khương uông một tiếng, như đang ghét bỏ, muốn cái bách hộ như ngươi làm cái lông gì, cái gì cũng làm không được!

Thân Khương thương hại nhìn cẩu tử một cái, cộng thêm cái xe nhỏ đằng sau nó, xe nhỏ làm cái lông gì, mày lại không có hai tay để ôm người!

Cừu Nghi Thanh chân dài, bước chân lại rất lớn, nhanh chóng đưa Diệp Bạch Đinh đến noãn các: "Ngươi nghỉ ngơi một chút."

"Vậy ngươi ——" Diệp Bạch Đinh nhìn y, quầng thâm dưới mắt nam nhân này đậm hơn, "Không phải càng nên nghỉ ngơi sao?"

Cừu Nghi Thanh ấn đầu hắn, liền xoay người rời đi: "Ta đi một chút rồi về."

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn ngơ ngác sờ soạng đầu mình: "...... Ta không phải chó con."

......

Bên ngoài dọn dẹp một chút, cả đám người, qua không bao lâu, ở cửa có tiếng bước chân, Diệp Bạch Đinh nhìn ra, là Thân Khương, áp giải Lý Tuyên Mặc đến, bên cạnh còn có Cừu Nghi Thanh.

Thân Khương mang vẻ mặt căm giận, tức giận không nhẹ: "Vốn dĩ chỉ nghĩ nhốt người lại, sau đó hỏi cung là được, các huynh đệ đều đã rất mệt, kết quả người này nuốt độc, sắp chết!"

Diệp Bạch Đinh rũ mắt.

Hắn cũng không bất ngờ, vụ án này thủ phạm đúng là rất cấp tiến, mưu làm chuyện lớn, một khi không có đường lui, rất có thể sẽ càng cực đoan, cho dù thủ phạm không muốn chết, cũng sẽ bị diệt khẩu, cho nên...... Hắn mới phải bức Chu Bình như vậy.

"Đừng thất thần a thiếu gia, hỏi cung trước đi kìa?" Thân Khương ném người lên mặt đất.

Lý Tuyên Mặc không đứng dậy, khóe môi có máu, môi hơi xanh tím, lại chưa chết liền, còn có thể nói vài câu.

Diệp Bạch Đinh nhìn người này, lại trầm mặc.

Thân Khương muốn thúc giục, liền thấy sắc mặt của Chỉ Huy Sứ, tức khắc không dám thúc giục nữa.

"Ngươi có muốn hỏi ta cái gì hay không?" Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, nhìn người nằm trên mặt đất, ánh mắt hơi lập loè, "Chúng ta trao đổi, thế nào? Ngươi nói cho ta một câu nói thật, ta cho ngươi một đáp án."

Lý Tuyên Mặc không mở miệng.

Diệp Bạch Đinh cũng không nóng nảy, đợi một hồi, trực tiếp điểm danh Thân Khương: "Không có gì muốn hỏi? Vậy thỉnh cầu Thân bách hộ, kéo người ra ngoài, xử lý đi."

Thân Khương:......

A? Thật sự muốn giết? Hắn chính là chủ mưu, biết nhiều nhất!

Nhưng Kiều thiếu gia đã lên tiếng, Chỉ Huy Sứ cũng không kêu dừng, hắn chỉ có thể duỗi tay xách Lý Tuyên Mặc ——

Mắt thấy ngón tay sắp đụng tới cổ áo, Lý Tuyên Mặc đột nhiên nói: "Chậm đã."

Diệp Bạch Đinh cười: "Ồ? Có gì muốn hỏi?"

Lý Tuyên Mặc vốn dĩ mặt vô biểu tình, nhưng đến bây giờ, vẫn không nhịn xuống, thông minh như hắn, đương nhiên biết mình đã lọt bẫy người khác, người ta đã sớm biết là hắn làm, chỉ là để đó không bắt mà thôi, nhưng hắn vẫn không rõ — —

"Vì sao lại là ta? Các ngươi không có chứng cứ, không nên xác định......"

Diệp Bạch Đinh không đáp hỏi lại: "Câu nói thật ta muốn đâu?"

Ánh mắt Lý Tuyên Mặc lập loè: "Rắn màu lục...... Tổ chức của bọn họ có đánh dấu......"

"Nói dối." Diệp Bạch Đinh cười lạnh một tiếng, "Thỉnh cầu Thân bách hộ kéo người đi, cho chảy khô máu rồi hãy giết."

Lý Tuyên Mặc tức khắc luống cuống: "Là rắn màu lam! Người Ngoã Lạt* ở Đại Chiêu có một tổ chức bí mật, kêu Lam Mị!"

*cũng là Ngõa Thứ, Oirat

Lúc này mới khớp với khẩu cung của Chu Bình.

Diệp Bạch Đinh cũng bình tĩnh mở miệng: "Có một loại nhân cách nguy hiểm, cấp bậc tự luyến vượt quá mức tưởng tượng, Cẩm Y Vệ đã tra qua, ngươi là con một, khi còn bé trong nhà rộng rãi, không có sống cuộc sống khổ sở, được người nhà sủng từ nhỏ đến lớn, ngươi làm gì người nhà cũng nói tốt, làm gì người nhà cũng sẽ khen, khi còn nhỏ là cái hùng hài tử, trưởng thành là cái tự luyến cuồng, thật ra cũng không phải một chút bản lĩnh đều không có, chỉ là không ưu tú như người khác, tỷ như người khác có thể cao trung tiến sĩ, ngươi thì chỉ có thể làm hai bài thơ quèn, cũng không thích làm đến nơi đến chốn, hễ gặp phải chút suy sụp, thì là châu ngọc phủ bụi, có tài nhưng không gặp thời, là do người khác không thưởng thức ngươi, không đem toàn bộ thứ tốt dâng đến trước mặt ngươi."

"Ngươi cho rằng ngươi là thông minh nhất, tất cả mọi người không xứng làm bạn với ngươi, ngươi thích gây chú ý, mời chào huynh đệ, ra chủ ý giúp bọn hắn, là chuyện ngươi lấy làm tự hào nhất, khi tụ hội ngươi thậm chí còn cố ý đến trễ, làm cho bọn họ luôn chú ý tới ngươi —— nhưng kỳ thật những chuyện ngươi làm đó, thứ gọi là 'chủ ý tuyệt diệu' đó, cũng không phải quá đặc biệt, người khác chỉ là bận việc khác không có thời gian nghĩ, nếu muốn nghĩ, chưa chắc đã kém hơn ngươi."

"Tất cả những gì ngươi làm, đều là đang kêu lên với ngoài kia —— nhìn ta, nhanh nhìn ta, vì sao không nhìn ta! Không nhìn? Ta khiến cho các ngươi nhìn một cái lợi hại."

"Phanh ——"

"Thấy chưa? Các ngươi nhìn không thấy chỗ tốt của ta, người khác thấy được, các ngươi có phải hối hận hay không?"

Diệp Bạch Đinh bắt chước tiếng lôi hỏa đạn, nhìn chằm chằm vào Lý Tuyên Mặc: "Chuyện lôi hỏa đạn, ngươi cảm thấy ngươi làm rất xinh đẹp, rất có năng lực. Tổ chức Lam Mị đúng không? Ở trong lòng ngươi, vinh hoa phú quý những người này hứa cho ngươi không quan trọng, bọn họ nhìn thấy ngươi, trong mắt có ngươi, mới càng quan trọng, có phải hay không?"

Lý Tuyên Mặc thật lâu nói không ra lời: "Chỉ......như vậy?"

Chỉ bằng chút phỏng đoán này, ngươi liền xác định chủ mưu là ta? Hắn rất không hiểu.

"Còn chưa đủ?" Diệp Bạch Đinh ngưng mi trầm tư, tựa hồ còn không hiểu hơn hắn, chuyện đơn giản như vậy, có cái gì không thể lý giải, "Ồ, đã quên nói cho ngươi, ta không giống với Cẩm Y Vệ, bọn họ phá án dựa vào chứng cứ, ta thì không, chỉ cần phân biệt ra ngươi là loại nhân cách nguy hiểm gì là được."

"Ngươi...... Không có khả năng......"

Nhất định không có khả năng có người thông minh như vậy! Lý Tuyên Mặc 'phốc' một tiếng, phun máu: "Ngươi...... ngươi lợi hại như vậy, vì sao còn muốn ngốc ở chỗ này?"

Diệp Bạch Đinh cười, cười đến xán lạn, lại ý vị thâm trường: "Tất nhiên là bởi vì...... Ta chỉ là tù phạm mà thôi a."

Lý Tuyên Mặc nghẹn họng: "Vì sao không thể là hỏa sư Tôn Bằng Vân? Dựa theo cách nói này của ngươi, hắn cũng phù hợp!"

"Cho nên hắn là người chịu tội thay thứ hai mà ngươi chuẩn bị cho chính mình, đúng không?" Diệp Bạch Đinh gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, "Đây là câu hỏi thứ hai, cho nên tin tức mà ta muốn đâu?"

Lý Tuyên Mặc tức giận phi thường, nhưng cũng không có biện pháp nói dối, cho cái tên: "Lý Tiêu Lương, người bọn họ liên lạc bên ngoài, có điều các ngươi bắt không được hắn......"

"Vậy thì không cần ngươi nhọc lòng," nụ cười Diệp Bạch Đinh rộng hơn, nói qua Tôn Bằng Vân, "Ngươi xác thật đã tốn tâm tư tuyển chọn, đội trưởng kia của ngươi có rất nhiều chỗ giống ngươi, năng lực lãnh đạo, quá trình trưởng thành, địa điểm công tác, thậm chí kinh nghiệm, cùng với điểm nào đó làm người khác không thích, nhưng hết cách, ai biểu ngươi đem bản thân bán chứ?"

"Ta...... Chính mình?"

Diệp Bạch Đinh cười gật gật đầu: "Đúng vậy, ngươi càng nghĩ nhiều, làm việc càng cẩn thận, toàn bộ chi tiết Tôn Bằng Vân ra vào đám cháy ngươi đều nhớ kỹ, bao gồm hổ khẩu của hắn bị rách —— Tôn Bằng Vân tính tình lỗ mãng, không yêu trói buộc, hổ khẩu có thương tích căn bản là không muốn băng bó, vết thương này lành rất chậm, Chỉ Huy Sứ bọn ta đã đặc biệt quan sát qua, sau khi người chết ngộ hại một ngày, miệng vết thương của hắn lành rất tốt, một chút việc cũng không có, nhưng nếu hắn tham gia việc yêu cầu sức lực nhiều như dọn thi vứt xác, dựa theo mức độ vết thương lành lại kia, khẳng định là sẽ bị rách trở lại."

"Chi tiết quyết định thành bại, Lý Tuyên Mặc, ngươi vẫn là không được, không đủ thông minh."

"Không, không thể nào!"

"Còn có gì muốn biết sao? Chúng ta tiếp tục," Diệp Bạch Đinh vỗ tay, nói cười hoan hỉ, "Hôm nay ta tâm tình tốt, sẽ dốc sức giải đáp!"

Tác giả có lời muốn nói: Bổn án thủ phạm chính Lý Tuyên Mặc, tòng phạm Chu Bình, chân tướng đã công bố, tiểu bao lì xì đã đưa ra! Không thể không nói, các bảo bảo thật sự rất thông minh, có vài thứ ta còn không có viết ra, các ngươi thế nhưng đoán được! Vụ án lần trước cũng vậy, ngẫu nhiên lời nhắn ở khu bình luận có thể làm ta sợ nhảy dựng, hay là các ngươi nhìn lén tồn cảo khặc khặc khặc!! Dựa theo phía trước đã nói, trong vòng 24 giờ nhắn lại, đoán hai cái hoặc một cái tên, chỉ cần đoán đúng một cái, đều đưa tiểu bao lì xì lạp! Nếu điều kiện phù hợp chưa thu được, nhất định là tác giả mắt què, thỉnh đá ta một cái ở tấu chương khu bình luận, sẽ bù lại cho bảo bảo ~ không đoán trúng cũng không cần bực bội nga, văn còn dài, về sau còn có cơ hội, vụ án sau chúng ta tiếp tục đoán! (づ ̄3 ̄)づ╭~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com