Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngọn Lửa Vĩnh Cửu ( phần cuối)

Chiếc A13 đã ném "hàng hóa" trên vai  vào khoang sau của chiếc SUV một cách không thương tiếc, như thể nó thực sự là một vật thể vô hồn.

Cú va chạm dữ dội vào lưng khiến Bùi Tố rên rỉ và cau mày, nhưng mí mắt vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại.

A13 cũng nhảy lên xe SUV, vỗ nhẹ vào ghế trước, ra hiệu cho người anh em đang giúp mình đổi xe đóng cửa lại và rời đi. Sau đó, anh ta quay lại cốp xe, cẩn thận cởi bộ đồ anh ta thường mặc khi đóng vai tài xế, thay một chiếc áo choàng đỏ của tổ chức.

Sau khi sửa soạn bản thân xong, anh ta chuyển sự chú ý sang "hàng hóa" mà anh ta mang theo. Mặc dù người đàn ông vẫn bất động dưới ánh sáng mờ nhạt, nhưng sự thay đổi về tần suất hô hấp không thể lừa dối bất kỳ ai.

A13 cười khẩy chế giễu:
"Bây giờ cậu đã tỉnh rồi, đừng giả vờ ngủ nữa, Bùi tổng"

Tù nhân bị bại lộ ngụy trang thở dài, mở mắt ra.
"... Tôi nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu tôi lặng lẽ giả vờ thành một xác chết. Anh sẽ khó khăn thế nào khi tôi tỉnh táo để nói chuyện?"

Giọng nói của cậu không hề hoảng loạn, bộ dạng lười biếng cũng không giống như một thiếu gia giàu có thế hệ thứ hai đang gặp nguy hiểm.

"Gần chết đến nơi rồi mà vẫn còn sức nói nhảm. Cậu có thái độ tốt thật."

A13 vừa nói vừa giơ chân lên, lật người ngồi lên Bùi Tố, bắt đầu xé quần áo của cậu.

Hành động bất ngờ này rõ ràng khiến Bùi Tố giật mình. Nhưng sau khi phản xạ giãy dụa, cậu nhanh chóng thả lỏng cơ thể, ngoan ngoãn làm tư thế mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm.

"Thầy giáo của anh bảo anh đưa tôi đi gặp ông ấy đúng không? Tại sao anh lại cởi đồ của tôi? Nếu tôi biết anh tùy tiện như vậy, tôi đã ăn mặc giản dị hơn rồi."

A13 nhìn khuôn mặt quyến rũ của Bùi Tố trong ánh sáng mờ nhạt, vô cớ cảm thấy khó chịu. Dưới sự xúc tác của tâm trạng bất an của anh, sự khó chịu này trực tiếp chuyển thành bạo lực.

Chát.

Tiếng lòng bàn tay chạm vào má vang lên trong chiếc xe yên tĩnh, thanh âm rất rõ ràng.

Bùi Tố bị lực đạo hung mãnh đánh trúng, mặt nghiêng sang một bên, tai ù đi, khẽ rên rỉ, cắn chặt môi.

"Tốt nhất là cậu nên tôn trọng tôi một chút. Nói ít lời vô nghĩa, cậu cũng sẽ bớt đau khổ hơn."

A13 lạnh lùng cảnh cáo. Vừa nói, hắn đã xé toạc chiếc áo khoác trắng của Bùi Tố, vừa nới lỏng chiếc cà vạt được cắt tỉa gọn gàng, hắn mở cửa sổ xe, ném tất cả quần áo có thể có thiết bị theo dõi vào trong màn đêm.

"Bảo bối, mặc kệ em có thù oán gì với anh vì đã gia nhập vào nhóm Kẻ Thanh Lý, nhưng anh không liên quan gì đến em cả." Bùi Tố chỉ im lặng vài giây rồi lại lên tiếng, hiển nhiên là không coi trọng lời cảnh cáo của đối phương.

"Không chỉ vậy, anh còn đóng góp rất nhiều vào việc lật đổ Tập đoàn Triệu Nam, em không thể dịu dàng hơn với anh sao?"

A13 ngừng xé cổ áo của Bùi Tố, nhìn khuôn mặt xinh đẹp có vết máu ở khóe môi với vẻ khinh thường và thích thú.

"Mọi người đều biết rằng đội trưởng SID là một tên biến thái thích đàn ông. Cậu đã dùng mánh khóe này để khiến anh ta bảo vệ cậu, đúng không? Cậu đúng là đồ khốn nạn! Những gì thầy nói hoàn toàn đúng."

Bùi Tố nghe vậy thì cười ha ha. .

"Anh thật sự hiểu tôi là người như thế nào sao? Hay là quan điểm của anh về mọi thứ và mọi người chỉ là lời kể lại của thầy anh?"

A13 há miệng muốn phản bác, nhưng lại có chút không nói nên lời.

Hắn đột nhiên nhớ tới, đầu năm đó, chàng trai trước mặt hắn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để đặt rạp để cứu một bà lão định tự tử, thậm chí còn xuất hiện trước ống kính để vạch trần quá khứ đau thương của mình. Sự việc này đã gây nên một cơn chấn động không nhỏ trên Internet. Trong các video được vô số điện thoại di động ghi lại từ nhiều góc độ khác nhau, đôi mắt đẫm lệ đó khiến hắn khó có thể chỉ đơn giản dán nhãn là diễn xuất.

Hắn thậm chí đã nghi ngờ về "sự bẩn thỉu" và "ác độc" của Bùi Tố vào thời điểm đó, tưởng tượng rằng nếu mẹ ruột của cậu gặp phải một người như vậy khi bà tuyệt vọng và buộc phải tự tử, liệu mọi chuyện có khác không?

Đó là lần đầu tiên và duy nhất hắn đặt câu hỏi về phán đoán của thầy mình.
Thầy anh thất vọng vì ý chí yếu đuối của anh. "...Rắn độc thường có vẻ ngoài đẹp đẽ. Những nàng tiên cá ăn thịt người luôn hót rất ngọt ngào...." Ông ta dạy hắn, "...nếu cậu dễ bị vẻ bề ngoài lừa dối như vậy, thì sự tin tưởng của tôi vào cậu là một sai lầm."

Để loại bỏ thông tin sai lệch và sống theo lòng tin của thầy, A13 đã tránh xa những nền tảng trực tuyến đó. Sự căm ghét và thù hận cũng dần dần phát triển theo sự tu luyện của thầy thành trạng thái hủy diệt. Nhưng nhìn lại, sự căm ghét của hắn thực sự không thể tìm thấy bất kỳ sự hỗ trợ mạnh mẽ nào ngoại trừ thầy của mình.

A13 kinh hãi phát hiện Bùi Tố dẫn dắt suy nghĩ của mình, hoảng sợ, tức giận túm lấy cổ chàng trai bất lực để mặc hắn muốn làm gì thì làm kia, mạch đập dưới ngón tay vẫn đều đặn, không có dấu hiệu cấp bách nào, nụ cười trên khuôn mặt hơi đỏ vì thiếu oxy vẫn chưa phai.

Mặc dù hơi thở đã được kiểm soát, nhưng Bùi Tố vẫn không kiềm chế được cái lưỡi sắc bén của mình.

"Ngay cả thầy giáo của anh cũng không biết gì về tôi. Ông ấy dạy anh ghét tôi chỉ vì tôi có cái gọi là gen đồng cảm bằng không, đúng không?"

Bùi Tố tiếp tục câu hỏi nhưng giọng cậu có phần khó chịu.

"Tôi tự hỏi liệu người thầy cực kỳ thông minh của anh có kiểm tra tất cả các anh không? 1,3% không phải là một con số nhỏ. Theo xác suất, có lẽ có một hoặc hai người may mắn trong tổ chức gồm hàng chục người của anh. Có lẽ là anh? Anh đã ghét những người đồng cảm bằng không cả đời, nhưng cuối cùng anh phát hiện ra rằng anh là một trong số họ. Thật xấu hổ phải không?"

A13 gần như mất trí khi nghe những lời này. Sự lý trí của hắn đã làm mọi cách để ngăn hắn siết cổ người này đến chết. Tuy nhiên, lòng kính trọng của hắn đối với thầy của mình khiến hắn không thể không trừng phạt kẻ đã chỉ trích thầy của hắn như này.

"Tự tìm chết!"
Hắn chửi thề một tiếng, sau đó liền kéo tay trái của Bùi Tố, vặn ngón út ra, dùng hết sức kéo lên kéo xuống.

Chỉ một tiếng "cạch" nhẹ, xương đốt ngón tay đã bị trật khớp. Cơn đau như sóng thần cuối cùng đã xóa tan nụ cười của Bùi Tố, khiến cậu hét lên đau đớn.

A13 nhìn chằm chằm vào đôi mắt cau có của đối phương, ngoài ý muốn, hắn không cảm thấy chút khoái cảm trả thù nào, hắn đột nhiên nhận ra rằng mình có thể làm những điều tàn nhẫn mà không do dự. Những lời nói của Bùi Tố giống như một con côn trùng độc khoan vào não hắn....., khiến hắn nghĩ đến khả năng cậu cũng là một người không có sự đồng cảm.

A13 kìm nén nỗi sợ đang dâng trào trong tâm trí, rút ​​một sợi dây buộc từ hộp dụng cụ bên cạnh ra, trói tay Bùi Tố lại rồi đứng dậy đi tìm băng dính.

"Một khi mọi người nhận ra sự vô lý của bản thân, họ thường trở nên tức giận và hung hăng. Đây là hiện tượng tâm lý bình thường." Bùi Tố đã hồi phục một chút sau cơn đau, yếu ớt giải thích.
"Tôi khiến anh cảm thấy nực cười sao?"

Sau đó, A13 không cho Bùi Tố cơ hội nói tiếp nữa, băng keo rộng bịt kín cái miệng  chọc người phát điên của cậu, tước đi khả năng nói chuyện. Người dọn dẹp bảo vệ công lý cuối cùng cũng có được một khoảnh khắc bình yên cho quãng đường còn lại.

Trước khi xuống xe, A13 đã nắn lại ngón út bị trật khớp của Bùi Tố. Thực ra thì hắn không cần phải làm vậy, cbo đến hơi thở cuối cùng hắn cũng không bao giờ hiểu được tại sao mình lại làm điều không cần thiết này.

Đêm đó, A13 đã bị bắn trúng tim khi cố gắng bảo vệ người thầy của mình, người mà hắn coi như một vị thần.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, hắn nhìn thấy Bùi Tố toàn thân đầy máu, dưới ánh lửa chói mắt cách đó không xa phản chiếu một vầng hào quang, giống như thiên sứ phán xét tội nhân trong truyền thuyết phương Tây cổ đại.
Người đó liếc mắt nhìn hắn từ xa, đôi mắt lạnh lùng mang theo một tia thương hại, giống như đang tụng kinh cầu hồn cho ác linh sắp bị đày xuống địa ngục.

Ít nhất, sau khi những hạt bụi lắng xuống, cậu ấy sẽ nhớ đến tôi.

Ý nghĩ này từ từ rơi xuống theo mí mắt hắn, chìm vào hư vô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com