Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Trong lớp, Nami cúi gằm mặt xuống, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào dù bị giáo viên gọi, cũng chẳng lấy bài tập đã bỏ lỡ bởi lúc này cô chẳng quan tâm. Lời của Zoro cứ vang vọng trong đầu cô, lặp đi lặp lại. Chuyện này ảnh hưởng đến Luffy ư? Như thể Luffy hiểu được nỗi lòng cô vậy. Luffy, con người có thể kết bạn với bất kỳ ai, người mà ai cũng yêu quý.

"Cậu nghĩ chôn chặt mọi thứ sẽ khiến mọi chuyện tốt hơn sao?" Nami quay sang, ánh mắt chạm vào Vivi.

Cô nhíu mày: "Tớ không hiểu cậu đang nói gì. Chẳng có gì để nói cả." Nami quay mặt về phía trước, bước nhanh hơn một chút.

"Zoro kể với tớ rằng cậu khóc vì điều gì đó Luffy đã làm," Vivi đuổi theo, giọng nhẹ nhàng. "Tớ chỉ muốn giúp thôi. Nếu Luffy làm gì sai, hãy nói với tớ."

"Tớ không biết cậu đang nói gì."

"Ừ, dĩ nhiên là cậu không biết rồi." Vivi dừng lại giữa hành lang ngay khi chuông reo, khiến cả hai đều muộn học. "Nè, tớ hiểu cậu không muốn ai phải lo lắng, nhưng khi cậu giấu kín mọi thứ, mọi người sẽ càng lo hơn. Cậu thậm chí khiến cả Zoro và Luffy phải bận tâm."

Nami quắc mắt nhìn cô: "Cậu muốn tớ nói gì? Xin lỗi chăng?"

"Tớ chỉ muốn cậu đủ tin tưởng để chia sẻ nỗi buồn của mình." Vivi ngập ngừng. "Tớ... chỉ không hiểu tại sao cậu phải giấu bạn bè."

"Đúng đấy, cậu không hiểu. Không ai trong số các cậu hiểu được cảm giác của tớ, và dù có thể hiểu, tớ cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu."

Vivi nhìn cô với ánh mắt buồn bã nhất mà Nami từng thấy. "Có lẽ cậu nói đúng. Có lẽ tớ sẽ không hiểu, hoặc không ai hiểu, nhưng tớ chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ hiểu nếu cậu không nói ra."

Hai người im lặng, không ai chớp mắt, cho đến khi Nami phá vỡ khoảnh khắc bằng một câu đơn giản: "Tớ phải vào lớp." Cô bỏ đi, để mặc Vivi đứng một mình giữa hành lang cho đến khi một giáo viên đi qua và nhắc cô vào lớp.

Nami dừng chân trước cửa lớp, nhưng rồi quay ra hướng cửa chính và bước ra ngoài, y như ngày hôm ấy với Luffy. Cô đi qua bãi đậu xe, hướng đến con suối nhỏ mà cô biết rõ trong giấc mơ. Cô đi theo con đường đã từng đi cùng anh, và trong một khoảnh khắc, cô ngỡ như tiếng cười của anh sẽ vang lên quanh mình, nhưng chỉ có im lặng.

Cô bước vào khoảng trống giữa rừng cây, liếc nhìn xem có ai khác ở đó không trước khi ngồi xuống tảng đá mà anh đã chỉ cho cô ngày ấy. Cuối cùng, những giọt nước mắt tuôn ra. Cô khóc vì chuyện với Luffy, với Zoro và Vivi. Cô khóc vì sợ hãi, sợ mọi người biết rằng mình đang hoảng sợ trong khi lẽ ra phải kiên cường.

"Nami?" Cô không cần quay lại cũng biết ai đang đứng sau lưng mình.

"Biến đi," cô nói, hi vọng anh sẽ hiểu ý muốn được ở một mình. Nhưng khi anh ngồi xuống bên cạnh, cô biết anh không hiểu. "Biến đi," cô lặp lại, co chân vào ngực để che đi khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Một lần nữa, anh không nghe, đặt tay lên lưng cô. Cô nghĩ anh sẽ nói gì đó để an ủi, nhưng anh chỉ im lặng, tay xoa nhẹ lưng cô. Cô liếc nhìn anh với ánh mắt giận dữ, nhưng thấy anh thậm chí chẳng nhìn mình, chỉ chăm chú ngắm những tán cây bên kia suối.

Thế là cô khóc. Cô không hiểu tại sao, chỉ biết nước mắt không ngừng tuôn ra, và bàn tay anh trên lưng cô thật ấm áp. Cô khóc thêm vài phút nữa cho đến khi chỉ còn những tiếng nức nở.

"Tại sao?" Cô hỏi đơn giản.

Anh quay sang, dùng tay áo khoác yêu thích của mình lau đi những giọt nước mắt và nước mũi cuối cùng của cô. "Vì cậu là bạn tớ, và tớ không thể để cậu khóc một mình," anh nói với nụ cười rạng rỡ.

Cô quay đi, chói mắt trước sự rực rỡ của anh. Từ từ, cô dựa vào người anh, để hơi ấm của anh bao phủ lấy mình. Cô không biết liệu điều này có khiến anh khó chịu không, nhưng cách anh thở dài và nghiêng người về phía cô khiến cô chắc rằng anh không phiền.

Sau vài phút yên lặng dễ chịu, anh lên tiếng: "Tớ quên chưa nói, Robin muốn gặp cậu trong phòng cô ấy trước khi tan học."*

Cô không nhìn anh, vì đã biết anh đang nhìn mình. "Cậu không nên gọi cô ấy là Robin trong trường đâu."

Cô cảm nhận được cái nhún vai của anh, nhưng chắc chắn anh không bận tâm. *"Tớ chỉ truyền lời thôi."*

"Cậu có biết tại sao không?"

Im lặng một lúc trước khi anh đáp: "Không."

Cô gật đầu. "Được rồi, tớ sẽ đi vào giờ nghỉ trưa. Cho tớ thêm chút thời gian ở đây."

Và anh im lặng, điều hiếm khi xảy ra, nhưng lúc này anh đã làm, cho cô khoảnh khắc đắm chìm trong hơi ấm của anh và tiếng suối chảy róc rách.

Rồi khoảnh khắc ấy kết thúc, tiếng chuông trường vang lên, gọi học sinh vào căn-tin. Cô liếc nhìn người bạn đồng hành, xem anh có nhảy dựng lên và chạy về trường không, nhưng anh không làm thế.

"Này, đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta nên về thôi," cô nói, vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Anh nhìn cô, gật đầu, từ từ đứng dậy rồi đưa tay ra đỡ cô. Cô nắm lấy, gần như ước mình chưa nói gì khi làn da lại trở nên lạnh giá.

Họ đi cạnh nhau, không vội vã, thong thả bước đi. Cô khẽ chạm tay vào anh, hi vọng anh sẽ hiểu ý và nắm lấy tay cô như cô mong đợi. Nhưng anh không làm thế.

Khi đến cửa trường, anh nhìn cô: "Đừng quên gặp Robin nhé."

Cô gật đầu: "Tớ biết, giờ đi ngay đây."

Đến lượt anh gật đầu: "Gặp lại cậu sau vậy."

"Ừ," cô nói, "Gặp lại sau."

Cô rẽ trái, anh rẽ phải. Cô ngoái lại nhìn, anh thì không.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com