Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chính là duyên phận

Xin chào, ta là tiểu hồ ly Trình Tiêu Tiêu.

Tại sao ta được đặt như thế? Bốn trăm năm trôi qua ta không nhớ lý do nữa. Gọi ta một tiếng Tiêu Nhi không được sao?

Ta sống trên núi Huyễn, bốn mùa mát lạnh cùng mây phủ che lối. Tộc Hồ của ta đều sống tập trung tại đây, rất đông vui. Ta là tiểu hồ duy nhất từng được con người cứu sống, còn lại anh chị ta đều là bị họ đuổi bắt. Cái người ngốc nghếch cứu ta tên là Tôn Ân Hy, nàng ấy sống dưới chân núi này. Nàng ấy trước đây ở cùng anh trai nhưng sau đó vì quân dịch mà anh trai nàng ấy bị bắt đi lính. Nàng ấy rất tốt bụng, tất cả muôn thú lẫn tộc Hồ chúng ta dù ghét con người nhưng riêng với Ân Hy lại có thiện cảm.

Có phải muốn hỏi nàng ấy cứu ta như thế nào? Chính là cơ duyên giữa chúng ta. Trước đây nàng ấy thường lên núi đốn củi và thu lượm trái rừng, thấy ta không may vướng vào bẫy của thợ săn liền đem về cứu chữa. Ta còn nhớ lúc tháo bẫy Ân Hy bị chảy máu tay do lưỡi dao bén chạm vào. Nhưng nàng ấy không quan tâm, hướng mắt nhìn ta:

- Thật đáng thương, ta sẽ cứu ngươi. Mèo con ngoan.

Ta là rất hận cái câu dỗ dành ấy, ta là hồ ly không phải mèo. Đuôi ta trắng muốt cùng khuôn mặt khả ái như thế, sao có thể là mèo. Ta kêu một tiếng bất mãn nhưng Ân Hy không hiểu lắm, đem ta ôm vào lòng, lấy mũi cọ cọ lên mũi ta sau đó hôn lên trán ta trấn an:

- Ngươi đừng lo, ta không làm hại ngươi.

Đó là lần đầu tiên ta tiếp xúc trực tiếp cùng loài người, lại còn được nàng ấy hôn lên trán. Cảm giác ấy không tệ lắm, nàng ấy da trắng, sống mũi cao cùng đôi mắt to lại rất lương thiện. Ân Hy bỏ ta vào giỏ sau lưng đem về, ta chính là vì nụ hôn ban nãy chưa định thần lại được nên ngoan ngoãn nằm im.

Nhà của Ân Hy là một ngôi lều nhỏ đơn giản, trong đó có một chiếc giường cùng vài vật dụng thiết yếu. Nàng ấy nhẹ nhàng nâng ta lên giường, lấy băng quấn lại vết thương trên tay. Đúng vậy, chính là trên tay. Ta là tiểu hồ ly nhưng đã có thể biến thành hình dạng con người nên chân trước chính là tay. Ân Hy động tác nhẹ nhàng như sợ mạnh tay chút nữa ta sẽ đau dù chỉ là vết thương nhẹ, thật là ngốc nghếch.

Ta thiếp đi sau khi được băng bó. Trong thần giao cách cảm, tộc trưởng của Hồ tộc hỏi ta đang ở đâu. Ta liền nói hết sự tình, tộc trưởng nói ta nên cẩn thận vì không chừng Ân Hy sẽ đem ta bán cho thợ săn. Ta đành nói trong ba ngày khi vết thương khỏi hẳn sẽ quay về. Thần giao cách cảm bị xen ngang, ta bị nàng ấy đánh thức. Nàng ấy đưa cho ta một con cá tươi.

Ta rên lên bất mãn, ta không ăn cá tươi. Ta chỉ ăn cá nướng, hồ ly như ta không phải là mèo rừng nhưng cái đồ ngốc kia không phân biệt được.

- Sao thế, ta vừa bắt ban nãy đấy. Mau ăn đi.

Lại còn đẩy về phía ta, ta liền lăn sang hướng khác lảng tránh. Loài người ngốc nghếch. Ân Hy thấy ta mãi không chịu ăn đành bỏ con cá lại trên dĩa nhỏ. Nàng ấy đem số cá còn lại nướng lên, hương thơm của cá nướng bay khắp nơi làm ta cảm thấy đói. Ta đưa ánh mắt nhìn con cá trên tay Ân Hy ra điều muốn ăn. Ân Hy nhìn ta khẽ nhíu mày:

- Ngươi muốn ăn thứ này?

Ta kêu lên một tiếng xem như đồng ý.

- Ngươi thật kỳ lạ.

Ta không kỳ lạ, là do ngươi quá ngốc không phân biệt được hồ ly và mèo rừng. Ta được nàng ấy đút từng miếng cá, Ân Hy cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa ta ăn. Hóa ra được cưng chiều thật dễ chịu biết mấy. Ta vui vẻ ăn hết hai phần cá sau đó lăn tròn ôm lấy đuôi nhìn nàng ấy ăn. Dưới ánh lửa Ân Hy trông thật xinh đẹp, ngũ quan hài hòa dáng vẻ hiền lành. Nếu là nam nhân, ta nhất định thích nàng ấy.

Ân Hy nằm cạnh ta trên giường. Nàng ấy ôm ta vào lòng để ta được giữ ấm. Ta là hồ ly, nói về háo sắc đó chính là thiên tính của ta. Khối mềm mại mê người kia qua lớp áo vẫn cảm nhận được rất rõ, thật dễ chịu. Ta dụi người nép vào Ân Hy tận hưởng, nàng ấy còn nghĩ ta bị lạnh liền kéo ta sát vào.


Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy đã quá trưa, Ân Hy cũng vừa đi đốn củi về. Nàng ấy lại gần xem vết thương của ta sau đó thay miếng vải mới.

- Ngươi thật khỏe mạnh, vết thương đã không còn chảy máu.

Một đêm được cùng người đẹp chung giường, tâm tình lẫn sức lực đều là khôi phục nhanh chóng. Ta nhìn Ân Hy, cọ người vào tay nàng làm nũng. Nàng ấy vuốt ve ta, mỉm cười hạnh phúc. Ngoại trừ việc ngốc nghếch, xem ra nàng ấy đoán ý ta không tệ lắm.

Ta được Ân Hy chăm sóc cẩn thận đến mức không muốn quay về núi, được dựa dẫm vào người tốt như vậy là một loại đặc ân. Ta báo tin cho tộc trưởng nói ta sẽ ở đây qua hết mùa trăng, ngài ấy thở dài nói ta cẩn thận xem như đồng thuận. 

Ân Hy thường xuyên ra ngoài vào buổi sáng, còn lại đều là ở nhà để trông coi ta. Ta lười biếng nằm trên giường nhìn nàng ấy dọn dẹp, nấu nướng, giặt đồ rồi lại vuốt ve ta khi nghỉ ngơi. 

Đêm thứ tư.

Ta là hồ ly tu luyện để thành chín quả, nay vừa tròn bốn trăm năm tu luyện. Ta thường nghe vào thời điểm này bản thân sẽ trải qua biến đổi rất mạnh, hoặc là thành người hoặc giữ thân thể hồ ly để tu luyện sáu trăm năm còn lại. Nhưng không ai nói với ta rằng ta sẽ biến thành người trong đêm ấy nếu ta ở cùng con người.

Từ lúc đêm xuống những chiếc đuôi của ta lần lượt đau nhức, ta cảm thấy cả người như có lửa đốt. Cổ họng khô rát cùng quặn thắt, nhịp thở đứt quãng. Ân Hy nhìn thấy biểu hiện lạ của ta liền lo lắng, nàng ấy đưa cá nướng hay nước uống ta đều quay đi không nhìn. Sự tình càng lúc càng chuyển biến xấu đi, nàng ấy không nhịn được liền chạy đi kiếm thầy y. Ta nheo mắt nhìn theo nàng ấy, rất muốn nói đừng đi, vốn dĩ không có loại thuốc nào làm giảm được cơn đau này.

Ta biết ta đang dần biến thành hình dáng con người, ta dùng chút sức lực cuối cố gắng biến thành hồ ly. Ân Hy sẽ thế nào nếu khi quay về chú hồ ly nhỏ kia biến mất và một cô nương xa lạ nằm trên giường của nàng. Tất nhiên đầu tiên là hoảng sợ, sau đó có thể dân làng sẽ kéo đến để bắt ta về truy hỏi. Ta rất sợ Ân Hy không thích ta nữa, ta sợ Ân Hy sẽ xa lánh cùng hoảng loạn. Ân Hy, mau trở về.

Nặng nề thiếp đi trong cơn chuyển đổi, ta không nhận thức được xung quanh nữa. Thần giao cách cảm của ta không thể gọi cho Hồ tộc, ta có thể sẽ không quay về được nữa, cha mẹ cùng bạn bè sẽ rất nhớ ta.



Không biết ta đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ khi thức giấc Ân Hy đã ngồi cạnh ta, nàng ấy đang ngồi bên giường ngủ gật. Dáng vẻ khi ngủ thật ngây thơ, có lẽ nàng ấy đã rất mệt. Ta định vươn chân trước chạm vào thì nhận ra, ta đang ở hình dạng con người. Ta là con người. Vậy sao Ân Hy còn ở đây? Nàng ấy không sợ hãi bỏ chạy sao?

Ta nhẹ nhàng rời khỏi giường nhưng do chưa quen với hình dạng này liền vấp té. Ân Hy thức giấc dụi mắt tỉnh dậy liền chạy đến đỡ ta. Ta ngại ngùng nhìn nàng ấy. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau dưới hình dạng con người. Không hề để ý việc ta từ hồ ly biến thành người, Ân Hy đi nấu cháo bưng đến bên giường cho ta. Vẫn là như trước , cẩn thận thổi nguội sau đó đút ta ăn. Ta ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, ánh mắt nhìn nàng ấy.

- Sau biến đổi, có lẽ sẽ mất hai kỳ trăng để ổn định hình dạng này. Ngươi nhất định phải dưỡng mình thật tốt.

Ân Hy biết về sự biến đổi của ta? Con người ngốc nghếch tại sao lại biết chuyện này? Lại còn rất am hiểu về quá trình biến đổi? Ta nhìn nàng ấy đầy kinh ngạc. Có phải ta đã ngủ qua một giai đoạn quan trọng.

- Ta chính là Đại hồ ly đã tu hành ngàn năm, ngươi đừng nghĩ có mỗi người là hồ ly. Giữa ngọn núi Huyễn đầy thú dữ và yêu tinh, ngươi nghĩ có một người con gái can đảm sống sao Trình Tiêu Tiêu.

Lại còn biết tên thật của ta, quả nhiên không thể coi thường được. Ta lập tức đáp lời:

- Vậy người là ai?

- Tôn Ân Hy.

- Trước khi là con người?

- Là Đại hồ ly Tôn Ân Hy.

Sau đó nàng ấy kể về quá trình tu luyện, người anh trước kia bỏ đi chính là một Đại hắc lang tu hành, về sau tìm được người con gái mình yêu nên đã rời đi. Ân Hy ở đây vì không thích thế giới loài người, nơi đó quá nhiều phức tạp.

- Ta nói cho ngươi biết, lúc ngươi được sinh ra chính tay ta đã bế ngươi. Tộc trưởng Hồ tộc nói rằng ngươi chính là duyên phận của ta kiếp này, dấu đỏ trên tay trái của ngươi chính là phong ấn của ta để lại. Ngươi không nghĩ tại sao từ trước đến nay ngươi đều gặp may mắn sao? Lúc ngươi một trăm tuổi lần đầu biến đổi đau đến chết đi sống lại, là ta đưa hoàn sinh đơn do ta luyện thành giúp ngươi bớt đi đau đớn. Lúc ngươi bị đám thợ săn đuổi đến chân núi, là ta biến thành hổ dọa họ bỏ chạy. Lần gần đây nhất ngươi bị trúng bẫy, ta là không thể chịu được nữa liền đem ngươi về đây. Ngươi lại còn dám nghĩ ta ngốc, ta là định bắt ngươi ăn cá sống.

Ta ngây ngốc nghe Ân Hy kể lại, quả nhiên ta đã trải qua may mắn không ít. Nhưng nếu ta là duyên phận của Ân Hy, thì tại sao tộc trưởng Hồ tộc lại nói ta phải cẩn thận nàng.

- Tên tộc trưởng kia sợ ta đem ngươi "ăn sạch" nên đã dặn dò, ngươi không nghe lời ngược lại háo sắc với ta.

Nàng ấy đọc tâm thức của ta, ta không cam tâm bị khi dễ liền mếu khóc. Tôn Ân Hy đáng sợ, Tôn Ân Hy gian trá. Ta chỉ háo sắc một chút mà người dám bắt ta ăn cá sống. Nếu người giỏi đọc ý nghĩ của ta thì tiếp tục đi. Ta sẽ rủa người đến chết.

- Ngươi có nhớ đêm ngươi biến đổi chuyện gì đã xảy ra không?

Ta lắc đầu, quả thật không nhớ. Ân Hy liền kéo ta lại trước mặt, hôn lên môi ta. Mọi thứ xung quanh bắt đầu đảo lộn về đêm ta biến đổi.

Ta nằm trên giường, thân thể hoàn toàn thành người. Ân Hy dùng kết giới bao quanh căn nhà, ôm lấy ta đang chảy mồ hôi lạnh từng đợt. Ta lúc này mất đi ý thức trở nên bản năng. Ta ôm lấy Ân Hy, hôn lên môi của nàng ấy, sau đó tay không ngừng khám phá mọi thứ. Ân Hy dịu dàng thuận theo ta, chúng ta quấn lấy nhau trong kết giới. Tinh lực ngàn năm của nàng ấy trao cho ta, những cơn đau giảm dần cho đến khi ta thiếp đi.

Cảnh tượng thật sống động, ta cùng Ân Hy là làm những chuyện kia. Ta thích nàng ấy nhưng không nghĩ mọi chuyện lại diễn biến nhanh như thế. Đáng tiếc nhất là ta không thể cảm nhận được hết chuyện tốt đẹp kia.

- Ta có thể cùng ngươi diễn tiếp.

Ân Hy kéo ta vào lòng, bắt đầu hôn ta mãnh liệt triền miên. Nếu đây là duyên phận của ta. Ta là thuận theo ý trời đi.




Tộc trưởng Hồ tộc, bố mẹ, các bạn- ta sống rất tốt, không cần tìm ta. Ta đang bận...bận...một...chút................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com