Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46. Trịnh Đan Ny thật đáng sợ

" Ny Ny , để em lấy giúp chị." Trần Kha đứng ở dưới lầu, thấy Trịnh Đan Ny từ trên xe tư gia xuống, vội vàng trơ mặt lấy lòng chạy tới.

"Lại kêu chị là Ny Ny , không biết lớn nhỏ!" Trịnh Đan Ny nhu hòa cười, mái tóc xoăn nóng bỏng được xõa ở trên vai, cái vali trong tay cũng rất nghe lời đưa cho Trần Kha.

"Lần trước em đi qua nhà chị lúc đó chị cũng đã đáp ứng em gọi như vậy mà !" Trần Kha tiếp nhận vali, đúng lý hợp tình nói, tiếp theo đối với tài xế trong xe vẫy tay, "Tiểu Triệu, bái bai."

Tài xế trong xe gật đầu với nàng một cái, sau đó nói với Trịnh Đan Ny, "Tiểu thư, tôi đi đây."

Mỉm cười gật đầu, tay tùy ý để cho Trần Kha kéo qua, sau đó nhìn xe rời khỏi.

Vương Dịch có chút trợn mắt há mồm mà nhìn một màn này, không rõ Trần Kha lúc nào thì cùng Trịnh Đan Ny tốt như vậy, hơn nữa còn biết tài xế nhà người ta.

Trịnh Đan Ny cười cười với cô, "Nhất Nhất, đã lâu không gặp."

"Ân a, học tỷ đã lâu không gặp." Đi lên trước mấy bước suy tính có nên giúp Trần Kha xách cái vali có chút nặng nề kia không, suy nghĩ một chút vẫn quyết định là sẽ không quấy rầy cái người đang lấy lòng cười đắc ý với mình, nhưng mà nhớ tới Châu Thi Vũ, vẫn không khỏi có chút ảm đạm.

" Ny Ny , học tỷ Thi Vũ sao còn chưa có trở lại a?" Liếc nhìn thấy trong mắt Vương Dịch ảm đạm, Trần Kha liền vội vàng hỏi Trịnh Đan Ny.

"Hừ, không được kêu chị là Ny Ny !" Nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng một cái, nũng nịu nói xong, tiếp theo quay đầu nói, "Nhất Nhất em, nghỉ đông có cùng Châu Châu liên lạc chứ?"

Gật gật đầu không nói lời nào, Vương Dịch cúi đầu nhìn từng bậc từng bậc cầu thang.

Nếu chẳng qua nàng một mình liên hệ trong lời nói của Châu Thi Vũ, như vậy, là có liên lạc.

Thở dài, không cùng Vương Dịch thảo luận vấn đề này nữa, mà là quay đầu nói với Trần Kha. "Châu Châu cậu ấy không có nói với chị khi nào thì trở lại, bất quá chị đoán hôm nay cậu ấy hẳn là sẽ tới a."

"Ân, cám ơn học tỷ." Như cũ vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhìn cầu thang, Vương Dịch sa sút nói.

Cô đã thành thói quen Châu Thi Vũ đối đãi cô như vậy.

Trịnh Đan Ny cùng Trần Kha hai mắt nhìn nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt lẫn nhau.

Trần Kha bất động khuyên Vương Dịch, Trịnh Đan Ny cũng bất động khuyên Châu Thi Vũ, vì vậy, chỉ có thể mặc cho hai người tiếp tục rối rắm.

"Học tỷ, em không quấy rầy chị cùng với cái tên kia đâu" Lúc đi đến lầu ba, Vương Dịch lộ ra nụ cười xấu xa, hướng về hai người vẻ mặt đầy ý xấu.

Mặc dù biết cô chỉ ra vẻ trấn định, Trịnh Đan Ny nghe được câu ám muội đó vẫn là nhịn không được trong lòng nhảy lên một chút, liếc nhìn người bên cạnh đang cầm vali trừng Vương Dịch, không hiểu sao một trận đỏ mặt.

Trở lại ký túc xá, thu dọn sơ sơ một chút, lúc quay đầu lại đã thấy người kia đi rồi, đang thất vọng thì thấy người nọ đang cầm ly cà phê đi vào, "Sao vậy, hồi nãy chị lúc chị tới em có đun nước trong ký túc xá, mới vừa nổi bong bóng, cho nè."

Ngọt ngào cười một tiếng, "Cám ơn."

Trần Kha nhìn nàng tiếp nhận cà phê trong tay mình, nhịn không được có chút bận tâm nhìn nàng, "Em thả hơi một hồi mới mang lên, hẳn sẽ không nóng lắm, bất quá chị cẩn thận một chút."

"Ha ha..." Cười khẽ một tiếng, Trịnh Đan Ny uống ngay một hớp cà phê, "Ân, nguyên lai Kha Kha có thể làm cà phê."

Trần Kha nhất thời có chút ngây người.

Này... Nữ nhân này cũng phúc hắc như học tỷ Thi Vũ sao?

"Chị phát hiện..." Đem cà phê trong tay để lên bàn, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn cái người đang ngây ngốc nhìn mình, "Em có phải bị lây bệnh của Nhất Nhất không vậy, làm gì mà ngơ ngác vậy?"
"Ách..."

"Bất quá, giống như bệnh săn sóc của em ấy cũng lây cho em."

Ách?

Trần Kha nhịn không được một trận kinh hãi, có chút lo lắng nhìn nàng, suy nghĩ có phải nàng đã đoán được tâm ý của mình hay không.

"Chị cùng với Vu Hải Phong đã chia tay." Ngồi trên giường của mình, Trịnh Đan Ny giống như là đang nói "Cà phê uống rất ngon" vậy, ngữ khí bình thản.

"..." Vẻ mặt hoàn toàn là quá mức khiếp sợ, Trần Kha ngồi xổm trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ra sức chớp chớp a.

"Không được giả bộ đáng thương, nghe chị nói xong." Hờn dỗi vỗ vỗ đầu nàng, Trịnh Đan Ny cầm cà phê một bên uống một hơi.

Trần Kha phản ứng lại vội vàng gật đầu một cái, lại không có đổi tư thế cùng vẻ mặt.

"Là hắn nói với chị."

Cái gì? ? ? ! ! !

Trần Kha nổi khùng, 'soạt' một cái đứng lên, trên mặt cũng nổi giận đùng đùng.
"Con mẹ nó, hắn dựa vào cái gì, dám nói chia tay với chị!"

Bất đắc dĩ nhìn người sắp bùng nổ, Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng nói, "Không cho nói thô tục, còn nữa, ngồi xổm xuống."

"..." Người sắp bùng nổ nhất thời khôi phục lại bình tĩnh, trầm mặc nhìn người không giống như bị bỏ rơi mấy giây, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

"Thực ngoan." Lộ ra một nụ cười thật to, thuận tiện sờ sờ đầu nàng giống như vuốt ve con chó nhỏ vậy. Tiếp tục kể ra chuyện cũ "Sự kiện thất tình" có vẻ thương tâm.

"Em cũng biết, Vu Hải Phong một mực trầm mê cái trò chơi gọi là Du kiếm giang hồ. Đến lúc hắn nói lời chia tay chị mới biết, không phải là hắn mê muội cái trò chơi kia, mà hắn ở trong đó có một lão bà. Hắn nói với chị là hắn muốn kết giao cũng lão bà kia, cái liền chia tay.."

Ngữ khí thản nhiên vừa nói xong chuyện vốn nên làm cho người ta cảm thấy thương tâm.
Trần Kha lại nổi khùng, 'xoạt' một cái lại muốn đứng lên, nhưng tới nửa đường thì bị ngăn lại, "Đã bảo là ngoan ngoãn ngồi xổm đi !"

"..." Ủy khuất không nói, nhưng trong lòng ra sức mắng cái tên Vũ Hải Phong kìa.

Con mẹ nó Vu Hải Phong, dám vì cái con mụ đàn bà trong trò chơi mà bỏ rơi Ny Ny nhà ta.

"Dường như em rất không hy vọng chị cùng hắn chia tay?" Trịnh Đan Ny bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cám dỗ, cánh tay câu cổ Trần Kha, tới gần bên tai của nàng, hơi thở mùi như hoa lan.

"Em..." Trần Kha ngây dại, ngây ngốc nhìn Trịnh Đan Ny, nửa ngày nói không ra lời.

"Nếu em cảm thấy chị phải cùng Vu Hải Phong tiếp tục chung một chỗ, vậy chị đi đem hắn đoạt về, ở điểm này chị vẫn rất tự tin.."

"Không muốn!" Hoàn toàn theo bản năng phản đối, Trần Kha nhìn trên mặt Trịnh Đan Ny nụ cười càng cám dỗ sau đó mới kịp phản ứng, "Chị... Chị..."
Chị chị cả nửa ngày đều nói không được gì.

Trong lòng mang theo tia thấp thỏm, còn có tia chờ mong.

Ny Ny phản ứng như vậy, chẳng lẽ...?

"Tiểu Kha Kha , có muốn theo đuổi chị không a?" Âm thanh nũng nịu, mềm nhũn ở bên tai nàng nói, làm nàng nhịn không được muốn đem nữ nhân của nàng đẩy ngã trên giường.

"Chị... Chị..."

Cũng vẫn là chị chị không nói ra được gì.

Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng nhíu mày, tiếp theo hờn dỗi lên làm nũng, "Sau này không để cho em với gia hỏa Vương Dịch ngu ngu với nhau nữa, làm sao em cũng trở nên đần như vậy."

"Ách..." Bị những lời này một kích, Trần Kha cuối cùng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhíu mày không phục lắm, nghe theo con tim mách bảo của mình đem Trịnh Đan Ny đẩy ngã trên giường, hai tay chống ở hai bên nàng, "Em mới không có bị lây bệnh ngu si của Vương Dịch đâu."
Không chút nào cảm thấy bị đè như vậy có nguy hiểm gì, tay Trịnh Đan Ny vẫn câu cổ của nàng, "Nhưng mà chị cảm thấy em đần đần nha."

Lại nhíu mày lần nữa, không hề trả lời, cúi đầu, hôn nhẹ đôi môi đang bĩu lên kia, sau đó ngẩng đầu, "Sẽ ngốc sao?"

Trong mắt lướt qua tia kinh ngạc, tiếp đó như không có gì lạ nói, "Vậy em còn muốn nghe chị kể chuyện xưa không??"

"... Muốn."

"Thật ra thì, khi nói chia tay, chị ngược lại có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm. Buộc chính mình phải làm bạn gái điển hình cảm giác thật không tốt." Khả ái nhún nhún chóp mũi, Trịnh Đan Ny nhìn thẳng thiên hạ còn đang ở trên người mình, trong ánh mắt nhấp nháy tia sáng phảng phất là đang hỏi nàng có yêu cầu mình làm bạn gái điển hình không, "Bất quá vẫn là bị tổn thương lòng, dù sao, cũng đã lâu rồi, hơn nữa chị đối với hắn quả thật rất tốt a, chị cảm thấy thân làm một người bạn gái nên đối với bạn trai như vậy."
Trần Kha trong lòng nổi lên tia vô lực, nàng nên nói cái này là "Câu dẫn" tiểu nữ nhân đơn thuần như mình?

"Bất quá, tiểu Kha Kha , buổi sáng người ta mới cùng hắn chia tay, buổi chiều em đến nhà người ta nhấn chuông cửa làm chị rất kinh sợ nha."

Kinh sợ?

Bất mãn nhìn nàng, Trần Kha cau mày, chính mình cố ý lãng mạn mà làm ra kinh hỉ mà bị nói thành như vậy.

"Được rồi, là kinh hỉ." Tiếp tục mềm nhũn nói, Trịnh Đan Ny cười híp mắt hôn gò má ở phía trên mình, "Kết quả là một chút thương tâm kia cũng bị em đánh rớt."

ORZ.

Trần Kha có chút lọt vào trong sương mù, bất quá vẫn là hơi duy trì lý trí, "Kia... Chị không thích hắn? Cho nên không thương tâm?"

Vẫn là bộ dáng cười híp mắt, Trịnh Đan Ny thoáng đè thấp đầu Trần Kha lại, chính mình cũng tiến đến bên tai nhỏ nhẹ nói, "Em đừng nói cho Nhất Nhất nha, chị lừa Châu Châu nói chị rất thương tâm, chị còn giả bộ khóc nữa đây."
Trần Kha trợn to mắt, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn cái người đang trộm cười.

"Làm gì vậy ~" bất mãn bĩu môi, giơ tay lên kéo kéo mặt của nàng, "Chị là vì giúp Vương Dịch nha."

"A?" Trần Kha càng thêm như rơi vào trong sương mù .

"Châu Châu cũng chơi cái trò kia."

"A?" Ngữ khí hết sức kinh ngạc.

"Không nhìn ra đi." Đắc ý cười cười, tiếp theo nhướng mày, "Chính là cậu ấy ở trong đó cũng có một chồng, còn rất thích cái tên đó nữa."

"A?" Không phải là Vu Hải Phong đi.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, tay kéo mặt nàng hơi hơi dùng sức, "Không được suy nghĩ miên man, không phải Vu Hải Phong đâu, Châu Châu nhà chúng ta có ánh mắt kém như vậy sao?"

Ách, ý của ý của chị là ánh mắt của chị rất kém sao?

Chớp chớp mắt, Trần Kha không dám đem mấy lời này nói ra.
Không có phát hiện lỗi trong lời nói, Trịnh Đan Ny thở dài, "Dù sao cậu ấy chơi cái trò kia, còn thích cái chồng kia trong trò chơi, chồng gì đó đó, có đáng yêu như Nhất Nhất chúng ta sao? Có soái hơn Nhất Nhất chúng ta không? Có săn sóc hơn Nhất Nhất chúng ta sao? Có trẻ tuổi hơn Nhất Nhất chúng ta sao? Có..."

Trần Kha không thể nhịn được nữa , "Vương Dịch có tốt như vậy sao? Còn nữa, tên kia lúc nào biến thành chúng ta."

Vô tội nhìn người đang tức giận, Trịnh Đan Ny ra vẻ buồn bực nói, "Nhất Nhất không phải bằng hữu của chị cùng em sao?"

"..."

Thấy nàng không nói gì, Trịnh Đan Ny lại lộ ra nụ cười đắc ý, "Dù sao a, cái tên chồng kia tuyệt đối không có tốt bằng Nhất Nhất nha, vậy đương nhiên chị đây cần phải lấy kinh nghiệm của bản thân nói cho Châu Châu biết, nam nhân trong game không phải thứ tốt lành gì."
Ách...

"Làm gì mà nhìn chị như vậy, chẳng chị chị nói sai sao?" Không thuận theo Trần Kha cạ cạ, Trịnh Đan Ny ngậm vành tai của nàng, "Vu Hải Phong không phải là nam nhân chơi game sao? Vậy hắn là thứ tốt lành sao?"

Bị lời nói này hung hăng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ánh mắt Trần Kha có chút đỏ lên.

Tiểu nữ nhân này định câu dẫn làm cho nàng "Tẩu hỏa" luôn sao?

Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vành tai tinh xảo của Trần Kha, Trịnh Đan Ny tựa hồ cũng không cảm thấy được động tác của mình sẽ mang đến phiền toái gì.

Lúc này, lý trí trong đầu Trần Kha căng ra rồi cũng hoàn toàn bị cắt đứt, đè Trịnh Đan Ny lại hung hăng hôn.

Trịnh Đan Ny ngọt ngào câu cổ của nàng đáp lại thậm chí mặc nàng ở trong miệng mình tàn sát bừa bãi, trong con ngươi lại hiện lên một tia xảo quyệt.

Nàng vừa mới thấy Châu Châu đã đi tới cửa ký túc xá của các nàng.
Không biết Châu Châu thấy một màn nóng bỏng này sẽ có cảm thụ gì đây ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com