Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sách

Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời.

Hắn vẫn chăm chỉ làm việc như mọi ngày. Tartaglia, một nhân viên bồi bàn của quán cà phê Solitary, hắn luôn thực hiện công việc một cách hoàn hảo và luôn là người duy nhất đứng ra giải quyết mấy vụ tranh cãi trong quán. Có thể nhận xét hắn là một kẻ điềm đạm và có một cái đầu lạnh. Nhưng ít ai biết rằng người đàn ông lạnh lùng kia lại có người thương, mà cái tên người thương của hắn cũng không được bình thường.

Người thương của hắn có một cái gương mặt tựa như tiên, dáng người thì nhỏ nhắn, thon gọn. Anh ta có cái quả đầu nhìn cứ tưởng là đầu moi, anh ta rất lùn, cực kì lùn. Nhưng điều bất thường duy nhất ở anh đó là ở cái tính cách của anh, cục súc, bất cần đời, kiêu ngạo, không phải chê chứ nói thẳng ra là hãm. Và tất nhiên rồi, nhân vật cục súc mà Tartaglia thích ở đây không ai khác ngoài Scaramouche - đàn anh năm ba của hắn tại trường đại học.

Nhưng một việc ngoài tầm dự đoán của hắn xuất hiện, làm xáo trộn lịch trình của hắn. Đó là chuyện người thương của hắn đến quán hắn làm việc để uống cà phê. Cái việc bình thường như ở huyện này lại như sự kiện quan trọng nhất đời hắn mà tên đầu cam quýt chẳng thể lường trước được. Quán hắn nổi tiếng với mấy loại đồ uống tuyệt vời cùng chút đồ ăn nhẹ thanh ngọt. Ngon hơn nữa là nơi đây có phong cảnh đẹp hút hồn với cánh đồng xanh thẫm hiếm hoi ở thành phố, đông đến thì đồi xanh được phủ bởi một lớp tuyết dày đến mắc cá chân, một vẻ đẹp bình yên đến lạ.

Chưa kể đến việc Scara lại còn là khách quen của quán, anh thường đến đây vào lúc hoàng hôn còn dập dềnh trên bầu trời và ở lại cho tới tận đêm khuya. Hắn được nghe kể rất nhiều về việc quán mình có một vị khách quen đầu cắt moi cục súc nhưng do ca trực của hắn là vào buổi sáng nên hắn chẳng tài nào biết được anh luôn đến đây mỗi ngày.

Phải gọi là hắn run như cầy sấy luôn, ai mà ngờ được người mình thầm thương trộm nhớ lại đến nơi mình làm việc cơ chứ. Các nhân viên khác cũng có biểu hiện bất ngờ như hắn, họ chỉ trỏ bàn tán xôn xao về sự xuất hiện đầy kì lạ của "vị khách đầu cắt moi trong truyền thuyết". Dĩ nhiên là hắn nghe được điều này thì cơn sốc được nhân đôi. Vị khách đầu cắt moi kia lại chính là anh, kẻ hắn thích. Nguy to rồi phải làm sao đây? Là anh ta kìa, là Scaramouche bằng xương bằng thịt đang đứng lù lù trước quầy kìa gyaaaaa. Anh ta đẹp quá nhưng sao lại ở đây!? Chẳng phải anh luôn uống vào buổi chiều sao? - đầu óc hắn hoảng loạn nhốn nháo hết cả lên mặc cho hắn đang đứng đực ra.

"Này! Cậu có nghe tôi nói không đấy? Tôi muốn một ly capuchino nóng." Giọng nói thánh thót như thiên thần gắt gỏng đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ đang tuôn trào mãnh liệt của hắn. "À vâng vâng! Tôi xin lỗi vì đã để quý khách bực bội, anh muốn một ly capuchino à. Được rồi anh cứ tìm chỗ ngồi đi!" - Lumine bất ngờ xông vào cứu hắn một mạng, dù không ổn lắm nhưng vẫn là giải nguy cho hắn. "Cậu làm sao vậy Tartaglia? Bình thường nhanh nhẹn lắm mà sao hôm nay chậm chạp quá vậy? Tôi mà không nói chắc anh ta đá bay cái tiệm của bọn mình đấy!" - Cô ấy nói nhỏ với hắn. "Tôi đội ơn cô cả đời đấy, Lumine ơiiiiii!" - Hắn cảm ơn rối rít, chắp tay vẩy vẩy mấy cái như cảm tạ.

"Tôi mong là cậu sẽ ổn hơn, tí nữa đem nước ra cho cậu ta nhé."

...

"SAO CÔ THÂM VẬY LUMINE????" hắn hét lên với cô, vừa cảm ơn cô ấy xong thì cổ rắc thêm muối vào vết thương, hắn chỉ còn cách là đem nước ra thôi chứ chẳng thể làm được gì nữa. Vừa vui lên được một chút thì đã bị đè nát, hắn bất lực gục xuống bàn làu bàu mấy câu than vãn, đợi nhân viên pha chế làm ly capuchino như đã đặt. Lumine thấy thằng đồng nghiệp của mình đang xuống tinh thần thì cũng an ủi vài câu :

"Thôi đừng buồn em trai ơi. Được phục vụ cho người đẹp là một cơ hội nghìn năm có một đấy. Tận hưởng vui vẻ đi nhé, chúc may mắn."

Tartaglia: "...Có cái buồi nhà cô"

Thế là hắn thực sự phải đi đem nước đến cho anh. Cầm trên tay cái khay sắt, hắn cứng đờ người đi kiểu robot, hắn thề là sống trên đời được mười tám năm rồi mà hắn chưa bao giờ sợ hãi như này. Một phút trôi qua, hắn vẫn đang tập bước đi lên cầu thang hệt như trẻ con lên ba. Anh luôn chọn chỗ ngồi trong góc ở tầng cao nhất của quán, nơi mà chẳng mấy ai lui đến cũng như là bình yên nhất, rất phù hợp để ngắm cảnh từ trên cao. Nhưng buồn thay là cái quán này có tới tận bốn tầng, làm cho nhân viên lần nào đem đồ ăn cho khách cũng muốn gục ngay từ nấc thang đầu tiên. Năm phút nữa trôi qua, hắn vẫn chầm chậm bước từng bước nhẹ bẫng. Hiện hắn đang ở tầng ba, cũng có thể gọi là gần đến đích. Thêm bốn phút nữa trôi qua nhưng hắn vẫn chưa đem được thức ăn đến cho anh, anh bực bội định đi xuống quầy mắng cho đám nhân viên một trận thì giật bắn mình khi thấy bóng dáng ai đó đứng lù lù ngay cầu thang, mắt vẫn dán chặt lên anh.

"Cái con mẹ gì đấy thằng điên kia!? Đéo đem nước đến cho bố mà thích đứng đó cho mục xương luôn à? ĐEM LẠI ĐÂY."
- anh tức giận xen lẫn kinh hãi mắng con robot màu cam quýt làm nó động đậy chút ít. Và rồi hắn di chuyển, đi thật nhẹ, thật khẽ đến bên người đẹp của hắn. Cách đi chậm chạp của hắn chọc thêm vào cơn ngứa của anh mà càng làm anh càng bực hơn gấp bội lần nhưng vẫn chưa mắng hắn thêm câu nào. Cuối cùng sau tất cả sự kiên nhẫn nhất của anh thì hắn cũng đã đem được nước lại.

Lúc này thì hắn cũng phục vụ như bình thường. "Chúc quý khách ngon miệng." Hắn vừa chuẩn bị đi thì anh đột nhiên kéo tay hắn lại.

"Mày là cái thằng Childe bám dính lấy tao ở trường đúng không?" - anh hỏi một câu đâm trúng tim đen của hắn làm hắn muốn ngã quỵ xuống nhưng không thể. "Đ- đâu có đâu! Tôi là Tartaglia thôi. Tôi không biết ai tên Childe cả! C- chắc là cậu nhầm người rồi haha." - hắn múa máy tay chân cố gắng giải thích đến lắp bắp cả lời nói.

"Tao lầm chổ nào được? Đừng có xạo lồn, thằng chó. Chắc chắn là mày, thằng Childe rảnh hán. Tao không có ý định đánh mày đâu yên tâm đi, tao chỉ muốn hỏi là mày làm ở đây à? Sao tao chưa thấy mày ở đây lần nào cả." Giọng anh có phần dịu hơn trước đó, trong vắt và hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh.

"Dạ vâng, em làm việc ở đây. Em trực ca sáng nên anh không thấy cũng phải." Hắn ỉu xìu nói nhẹ như không vì quá ngại. "Vậy cơ à? Nghe tuyệt phết nhỉ? Vậy thôi từ nay tao khỏi đến đây luôn."

"Ô kìa anh ơi ở lại đi màaaaaa."

"Không"

"Huhuhuhu" - hắn bắt đầu nhõng nhẽo anh như mọi khi, trả về dáng hình quen thuộc cùng chất giọng õng ẹo hắn thường dùng để tán tỉnh anh. Hắn đang giả vờ bật khóc nức nỡ thì bất chợt nhìn qua đống sách anh đem theo để đọc. Như được mở mang tầm mắt, hắn vội cắt đi tiếng khóc ai oáng của ai đó mà chuyển sang tông giọng nghe ngọt ngào hơn mà hỏi :

"Anh cũng đọc sách nữa hả?"

"Tất nhiên rồi. Mày không biết thì để tao giới thiệu cho! Ta đây là trùm mọt sách của trường đấy nhé..." và rồi anh lại huyên thuyên về hàng tỷ kiến thức viễn tưởng về sách của mình. Hắn thì ít đọc sách nhưng cũng có biết chút ít mà trò chuyện góp vui vào lời anh.

"Á đù anh đọc được cuốn Đại dương đen luôn à?"

"Tất nhiên là bố mày đọc được rồi! Dăm ba cái cuốn trầm cảm này, có mỗi mấy thằng trai tân ngu lồn mới sợ thôi"

"Vậy còn cuốn này? Nó là gì vậy?"

"Nó là cuốn Nhà giả kim, nội dung thì mơ mộng cực kì. Phù hợp cho mấy thằng ảo tưởng như mày đấy."

"Còn cái này?"

"Là Trường Ca Achilles. Nó bê đê i chang mày đấy, nên đọc đi cu."

...

Và rồi hai người trò chuyện đến tối, Scaramouche thì truyền đạo được thêm một thằng mê sách, còn hắn thì gom được một đống sách hay về đọc. Nói chung là cả hai đều có lợi, à không, có mỗi anh là có lợi thôi. Hắn, Tartaglia thì bị chủ tiệm mắng sối sả vì nguyên ngày chẳng làm gì cả, trách lây qua luôn Lumine vì cô mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Khổ nhất là anh chủ tiệm bị khách hàng phàn nàn vì phục vụ trễ tận mấy tiếng tại hắn bận tán gẫu với anh đầu moi.

Hắn thì ở ngoài mặt buồn buồn xin lỗi vậy thôi chứ trong thâm tâm, hắn đang nhảy múa tưng tưng vì bắt chuyện được với người thương của hắn đây. Hắn thầm nghĩ đây là ngày định mệnh, là ngày tuyệt vời nhất trần gian.

Nhưng hắn đâu biết rằng phía bên kia, người thương của hắn đang đỏ mặt ngượng ngùng. Anh còn tự nhủ thôi thì từ nay nên chuyển sang đến đó vào buổi sáng nhỉ.

Rốt cuộc là ai cũng vui ngoại trừ anh chủ tiệm xấu số

____________________________________________________________________

Tớ đang định drop bộ CS - DLM ấy để phát triển hai bộ gần đây nhất của tớ.

Nói thật là tớ chả mặn mà gì với thể loại học đường, nói thẳng ra là ghét nên ngồi viết bộ kia cứ như là cực hình=((((

Nma tất cả thứ tớ có hiện tại cũng là nhờ Chiscara nên tớ biết ơn lắm, vì thế nên tớ quyết định sẽ đăng nốt oneshot này để thông báo cho mấy bạn fl đu Chiscara của tớ biết mà né mấy bộ kia nếu không thích.

Cảm ơn mọi người nhiều vì đã đọc hết dòng này, chúc mọi người năm mới vui vẻ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com