Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chờ...

     7 ngày:
     Tiếng chuông gió trên bậu cửa sổ được những cơn gió chơi đùa cùng vang lên những tiếng leng keng nhè nhẹ. Yoongi tra chìa khoá, mở cánh cửa gỗ, để rồi đối diện với anh là căn nhà bám đầy những mảng bụi lớn và đâu đây, những luồng gió lạnh lẽo của mùa đông len qua những ô cửa sổ thốc từng cơn vào căn nhà vốn đã cô quạnh này...
Yoongi bắt đầu dọn dẹp bằng việc tháo gỡ từng tấm khăn phủ trên đồ đạc xuống, lau đi những lớp bụi dày đặc màu thời gian và quét dọn lại nhà cửa; nhưng tuyệt nhiên vị trí của những món đồ trong ngôi nhà vẫn được giữ nguyên vẹn vì theo anh, vị trí của mọi thứ vốn đã hoàn hảo rồi. Dọn dẹp sạch sẽ, anh mở chiếc va li của mình lấy ra một khung ảnh đặt lên chiếc bàn cạnh giường; bức ảnh nổi bật bởi tấm lưng hai người con trai với không gian được nhuộm kín bởi sắc đỏ của buổi chiều hoàng hôn, bờ vai lớn hơn ngả mái đầu nâu tựa vào bờ vai nhỏ mà vững trãi . Có lẽ đằng sau hai tấm lưng ấy, sâu trong những đôi mắt kia, ánh hoàng hôn đang ngập đầy dần...
     Điều cuối cùng cần làm của công việc dọn dẹp, anh lấy ra một tờ lịch mới nguyên đi đến bên tường tháo xuống tấm lịch cũ kĩ của ba năm trước, thay vào vị trí là tờ lịch mới rồi gạch chéo vào ngày hôm nay bằng chiếc bút mực đỏ...
Xong xuôi thì đã là chuyện của 9 tiếng sau, giờ đã gần 5h chiều, Yoongi úp tạm bát mì và bắt đầu bữa ăn thứ hai trong ngày của mình. Đã lâu rồi, anh không có thói quen ăn trưa, đó cũng là lí do chính khiến tấm lưng kia cứ càng ngày càng gầy yếu dần, càng ngày càng mỏi mệt hơn nữa.
Cơn gió từ ngoài vườn lại vô thức thổi một hơi lạnh lẽo, anh co người vào một góc tay ôm lấy bát mì để truyền hơi ấm vào lòng bàn tay, hình ảnh năm xưa lại tràn về, một bát mì hai cái đầu chụm lại, trêu đùa chen chúc nhau rồi cùng xì xụp một cách ngon lành. Khi ấy cũng đang vào giữa đông mà sao lại cảm thấy ấm áp lạ...
     6 ngày:
     Tiếng chuông gió khẽ rung lên bản nhạc chào buổi sớm... 8h, Yoongi thức dậy làm chút vệ sinh cá nhân rồi bước rồi ra khỏi phòng ngủ, anh cũng dọn dẹp thật sạch sẽ căn nhà rồi mới đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Bữa ăn đầu tiên trong ngày chỉ là một lát bánh mì quết bơ và một cốc sữa tươi, anh thong thả cắn từng miếng bánh khô cứng, đôi mắt mơ hồ ngước lên nhìn màn hình vô tuyến với những hình ảnh nhập nhoè thoáng qua...
     Xong xuôi, anh khoác lên mình chiếc áo măng tô đen, với lấy chiếc mũ len trên giá và quàng thêm chiếc khăn quanh cổ. Bóng lưng gầy lững thững xỏ giày đi xuống phố bắt đầu ngày mới bằng việc đón lấy những cơn gió buốt lạnh của mùa đông... Một lúc sau đôi chân ấy rẽ vào một siêu thị nhỏ mua một ít đồ còn thiếu để về trang trí cho căn nhà nhỏ thêm phần ấm áp...
     Tiếng tra chìa khoá rõ ràng trong không gian vốn lặng im, tiếng cửa gỗ cọt kẹt mở ra, phía sau là Yoongi khệ nệ ôm túi lớn túi nhỏ bước vào căn nhà. Mất thêm hai tiếng nữa để anh bày biện những món đồ vừa mua và nhìn ngắm lại, căn nhà đã có vẻ ấm áp hơn nhiều nhờ những tấm thảm sẫm màu và chiếc máy sưởi cỡ lớn
...Nhưng sau đó, những đợt gió lạnh vẫn theo những ô cửa sổ tràn vào căn nhà, vậy mà anh cũng chẳng có ý định khép lại những lỗ vuông kia để tìm lại hơi ấm cho gian phòng này...
     -----------
     Cầm trên tay những dụng cụ bước về phía sân sau, đó là một khoảng vườn rộng với những bông hoa vẫn đua nhau khoe sắc giữa cái thời tiết khắc nghiệt này. Yoongi vốn cũng không đành lòng để những bông hoa tự tay em vun trồng dần héo úa nên đã thuê người theo tuần đến và chăm sóc cho khu vườn nhỏ này. Những khóm hoa em trồng cũng thật quật cường làm sao khi mặc cho những đợt gió mạnh cuốn lấy mà vẫn có thể bung nở mạnh mẽ và lan tỏa khắp khu vườn nhỏ một mùi hương thanh mát dịu nhẹ...
Bên cạnh gốc cây tử đằng to cùng những khóm hoa em trồng, hôm nay anh thêm vào cả những loài hoa khác nữa cho dù anh đâu có nhiều kinh nghiệm chăm sóc; nhưng vì anh biết lúc em về sẽ thích lắm khi thấy khu vườn lại nhiều thêm nhiều những hương những sắc, thêm nhiều những sự mới lạ. Có phải vậy không em?
                             "Một chút hương thơm để lại...
                  Cùng tiếng gió, qua vườn trú đông..."

     Kết thúc công việc ở sau nhà, Yoongi quay vào bếp tự nấu cho mình bữa cơm đơn giản rồi bê ra chiếc bàn gỗ ngoài vườn, vừa ăn vừa lặng lẽ ngắm sắc đỏ ôm trọn thân mình mà sao lòng anh lại cô quạnh quá, khoảnh khắc bóng tối đang ngập đầy dần mất anh lại chỉ có một mình khiến anh không khỏi nghĩ về e, cũng được một thời gia dài rồi đi?
........ Bữa tối qua đi, anh nhẹ nhàng đến bên chiếc đàn piano xưa cũ, những ngón tay lướt nhẹ phím đàn, tấu lên bản nhạc da diết mà sao buồn quá đỗi. Nếu giờ này có em bên cạnh, chắc chắn em sẽ quay sang ôm lấy anh, đôi mắt ánh lên sự ấm áp và đôi môi kia khẽ khàng chạm vào bờ môi anh, say đắm.
     5 ngày:
     Tiếng chuông gió khẽ khàng lay động trên ô cửa sổ vang lên lời chào buổi sáng đầy tinh khôi. Gió đông lặng lẽ thổi từng cơn lạnh buốt vào căn nhà nhỏ... Em chẳng bao giờ đóng cửa sổ mặc cho những ngày nắng nóng oi bức ánh mặt trời xuyên qua khung cửa đến chói chang hắt lên thân mình đầy bỏng rát; hay cả những khi tiết trời lạnh buốt của đêm đông, mặc cho cái giá rét như cắt da cắt thịt, em vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh cửa sổ, vươn đôi bàn tay gầy ra như muốn nắm lấy hết thảy sự lạnh giá đó.
     *
     *
     *
     Anh vẫn như mọi khi thức dậy vào 8h sáng, cái lạnh từ cửa sổ hắt vào khiến anh run lên nhè nhẹ, vậy mà sao em lại thích những cơn gió ấy đến vậy? Gấp chăn màn và quét dọn qua ngôi nhà, anh lại lặng lẽ vào bếp lấy ra đồ ăn thừa của tối qua đem hâm nóng, ăn qua loa cho xong bữa sáng rồi đến bên chiếc máy ảnh quen thuộc, sửa soạn đầy đủ dụng cụ chụp ảnh và bước xuống phố.
     Yoongi còn nhớ lần đầu gặp em là khi mình còn đang lận đận tìm một chỗ đứng nhất định trong thế giới của những tiếng nháy đầy nghệ thuật. Sáng hôm đó anh cũng dậy sớm xuống phố với máy ảnh trên tay, sau một đêm thao thức vì vẫn chưa tìm được nguồn cảm hứng cho tác phẩm sắp tới. Khi đó anh nhìn thấy em với khung tranh, bảng màu, cọ vẽ; em ngồi trong một quán nước giữa con hẻm nhỏ, ánh mắt đang hướng ra phía ngoài như muốn đón lấy mọi đường nét của ngõ vắng mà thu vào trong tờ giấy kia. Khi ấy anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của em, nhưng sao bỗng dưng lại cảm thấy như trong tim có một đóa hoa vô hình đang bung nở mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp trở nên thật rõ ràng giữa khung cảnh yên bình ấy. Và từ lúc nào đôi tay cũng vô thức bấm từng cú nháy để thu lại trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt diệu này, khoảnh khắc mà nắng đã được thắp lên sau quãng ngủ đông dài của mặt trời...
..... Và giờ đây anh lại đang đứng giữa ngõ vắng ấy, cũng trong một ngày đông rét buốt, nhưng sao ánh mặt trời vẫn lặng im không xuất hiện, phải chăng là do ánh mắt kia đã lâu rồi không còn hiện diện nữa...
                                       "Một ánh mắt quen để lại
                                   Một lối đi trên con hẻm nhỏ
                          Và mưa nắng hai mùa vẫn qua..."

     Dạo phố chụp ảnh đến chiều muộn mới về đến nhà, nhưng anh cũng không vội vã đi vảo rửa ảnh như mọi khi... Lúc trước em thích nhất là những lúc được rửa ảnh cùng anh dù cho những khi ấy anh lại nhăn mặt đẩy em ra ngoài; em có biết không, em nghịch ngợm như vậy nên anh nào dám để em ở lại, sợ rằng có khi em loay hoay nghịch mà đụng phải nước rửa để rơi vào mắt... Nhưng em nào hiểu, những lúc ấy lại phụng phịu sử dụng khuôn mặt đáng thương như một chú cún nhỏ giận dỗi mà đòi anh cho vào bằng được...
     ------------
     Tự thưởng cho mình một bữa ăn đầy đủ, vừa ăn vừa xem tin tức trong ngày, xong xuôi lại ra vườn nằm lặng lẽ nhìn ngắm màn đêm như nuốt trọn không gian... Nhưng xa xa, ánh trăng đang lấp ló chỉ chờ để xua tan mây mà hắt xuống ánh sáng ngọt ngào đong đầy sự dịu dàng.
     4 ngày:
     Tiếng chuông gió lại rung mình đón lấy không khí trong lành... 8h sáng anh thức dậy, vươn mình để xua tan đi cơn buồn ngủ còn muốn vương lại, đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi dọn dẹp nhà cửa...Một lúc sau, anh  ngồi ngẩn mình ở bậc tam cấp, nghe gió vây quanh mình mà tim cũng se lại. Anh nhớ về ngày hôm ấy, em với anh lần đầu tiên cãi nhau to đến vậy, em nói chúng mình đều làm nghệ thuật mà anh không hiểu cho em... Đó là khi anh thấy em đang chăm chú vẽ lại một cô gái trên người không một mảnh vải, cô ấy liếc đôi mắt phượng đong đưa xuân tình. Vậy mà em không hiểu, chỉ một mực khó chịu và kêu anh ích kỷ. Nhưng em ơi, em có hiểu rằng với anh em quan trọng như thế nào không, anh thật không có thể tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ như thế nào nếu thiếu đi ánh dương soi sáng... Vậy mà lần đấy mình cãi nhau to đến nỗi anh bỏ đi cả ngày không về, nhưng rồi đến cuối cùng vẫn là tự mình trở về, vì không thể chịu được khi thiếu em...
Khi ấy anh xa em có một ngày đã chẳng thể chịu được, vậy mà đến giờ anh lại thấy khâm phục sức chịu đựng của mình; đã ba năm trôi qua mà anh vẫn nơi đây chờ em...
    "Những ước mong đã đưa chúng ta xa hai bờ
           Đã mang hết đi những điều thân thuộc..."
     -----------
     Ăn xong bữa sáng, anh chậm rãi đi đến cây đàn piano trong góc tường, dù đã lâu nhưng cây đàn vẫn mới nguyên như ngày đầu, khi chúng mình cùng nhau đưa về. Những nốt nhạc đầu tiên sau gần ba năm được cất lên, không buồn bã mà tươi vui - anh muốn khi em về sẽ được chào đón bằng một bản nhạc anh sáng tác, với những nốt nhạc rộn rã như chính nụ cười em, trái tim em, con người em... Một bản nhạc mà khi ngay từ khi những giai điệu được bắt đầu, em sẽ cảm nhận được đó là bài hát dành cho riêng mình...
     3 ngày:
     Cơn gió đông khẽ thổi khiến chuông gió cong mình... Lại 8h sáng anh thức dậy, lặp lại vòng tuần hoàn vệ sinh cá nhân rồi dọn dẹp như mọi khi. Hôm nay anh mới đem những thước phim của lần chụp trước đem vào phòng tối rửa. Chỉ là những bức tranh với cảnh vật đang chìm vào màu trắng của màn tuyết, nhưng em ơi, với anh những bông tuyết cũng tinh khôi như chính tâm hồn trắng ngần của em vậy...
     Treo lên những tấm ảnh vừa được rửa, anh thận trọng bước ra ngoài, mang theo cây kéo để tỉa lại vườn cây mình trồng. Mùa đông đến, cây tử đằng không còn có những dải hoa tím đầy mộng mơ nữa mà giờ đây đó chỉ còn là những cành khô trơ trụi. Nhưng những bông hoa em trồng thì vẫn kiên cường bung nở, anh cầm cây kéo nhỏ khẽ cắt đi những tán lá thừa, những cây cỏ mọc dại. Rồi cầm lấy bình nước tưới ướt những cánh hoa, sau đó gấp mấy tấm vải dày cất đi, để đến trời tối lại dải ra khẽ khàng che chắn sương đêm cho những sinh linh bé nhỏ ấy.
Bước vào nhà, anh pha cho mình một ấm trà đặc, cho đĩa nhạc vào máy bật lên những lời ca bất hủ mà em yêu thích. Thật lạ là một đứa trẻ như em lại thích xem những bộ phim và những bài hát từ cả thập kỉ trước. Những lời ca đẹp mà đầy ý nghĩa ấy em cứ lẩm nhầm cả ngày trời, nấu cơm cũng hát, dọn dẹp cũng hát, tắm rửa cũng hát... Chất giọng trầm ấm đầy mê hoặc của em như một tách cà phê nguyên chất, càng uống vào lại càng trầm luân say mê đến không dứt ra được. Và cũng chất giọng trầm dịu mỗi khi gọi một tiếng "Yoongi hiong" hai tiếng "Yoongi hiong" ngọng nghịu làm anh vừa thấy ấm áp lại vừa buồn cười đến không chịu nổi; những khi ấy anh lại quay sang véo nhẹ chiếc má phúng phính như bánh bao kia để rồi mái đầu nâu nhỏ lại một lần nữa khẽ khàng dụi vào lồng ngực anh, mang theo hơi thở đầy ấm áp...
     2 ngày:
     Gió đông lại đưa đẩy làm đung đưa chiếc chuông gió, hôm nay là một ngày mưa phùn trải  dài... Anh thức giấc lúc 8h, mà khi ấy trời vẫn thẫm đen đến tưởng như mặt trời đã biến mất. Có vẻ như cơn cảm lạnh vào giữa đêm hôm qua vẫn chưa dứt, nó kéo tụt mọi cảm xúc của anh xuống, đầu như phải đeo thêm cả tảng đá còn người thì cứ run lên cầm cập. Anh học theo cách của em, đi vào đôi dép rồi lục lọi trong tủ thuốc một túi trà giải cảm và một gói trà gừng, trộn chúng lại với nhau, đun nước nóng đổ vào rồi từ từ nhấm nháp, vị cay nồng của thứ thuốc bốc lên khiến tâm hồn anh nhẹ nhõm hơn nhiều... Uống xong thứ thuốc được em hứa chắc chắn sẽ giải cảm này, anh lết thân mình đi vào bếp tự rán một ít bánh mì với một quả trứng ốp, cố gắng nhét vào bụng bữa sáng đắng ngắt ấy rồi lại thả mình xuống giường từ từ chìm vào giấc ngủ...
     Thức lại một lần nữa thì đã gần 6h tối, khi tỉnh dậy lại thấy đầu óc nhẹ đi nhiều, đúng là thứ thuốc của em thật hiệu nghiệm. Anh lấy dép đi xuống bếp nấu bữa tối, hôm nay định ra ngoài mua một ít đồ để trang trí lại căn nhà vậy mà cơn cảm mạo lại giam chân anh trên giường cả ngày trời...
     Ăn xong bữa tối đầy miễn cưỡng Yoongi lấy bản phổ nhạc đang viết dang dở cho em ra hoàn thành, những ngón tay lướt nhẹ từng phím đàn. Bản nhạc đầy vui vẻ lại được anh đặt tên là "Chờ" - anh đặt cho cái tên như vậy vì muốn em biết được dù cho em có rời xa anh bao lâu đi chăng nữa thì hãy nhớ rằng đằng sau bước chân em, ngay tại căn nhà xưa cũ này vẫn luôn có người chờ mong em trở về...
                               "Và anh vẫn luôn mong tìm lại
                        Vòng tay ấm khi mùa đông Bắc về
                                          Những đêm nằm nghe
                                                     Run run gió ùa..."
     1 ngày:
     8h, anh bật dậy, hôm nay trời lặng gió nên tiếng chuông trên ô cửa sổ không còn ngân vang. Chậm rãi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mắt rồi ra ngoài dọn dẹp căn nhà và sân vườn. Vừa dọn dẹp anh vừa ngân nga bài hát dành cho em vừa hoàn thành hôm qua, tay cầm chiếc khăn lau chùi tỉ mỉ từng món đồ nhỏ nhặt cho đến khi tất cả mọi thứ phải trông thật sạch sẽ, sau đó anh lại lột bỏ hết vỏ chăn gối cho vào máy giặt và thay vào bộ chăn ga mới.
     Cảm thấy căn nhà đã sạch sẽ, anh mới vào bếp ăn vội lát bánh mì cho bữa sáng dù đã là gần trưa. Ăn uống xong xuôi, anh lấy cho mình chiếc áo khoác gió lúc trước em tặng đi xuống phố mua thêm đầy đủ thức ăn đồ dùng cho cả tuần sau...
     Bước vào siêu thị, hướng tới quầy đồ gia dụng anh mua thêm bộ xoong nồi chảo, thêm vào cả một cái máy đánh trứng. Tiếp theo anh ra mua thêm một đôi bàn chải mới, một xanh một tím, rồi chợt nhớ ra mình còn chưa mua máy để làm sinh tố, trời khô hanh quá, phải làm sao để không bị thiếu chất cùng nứt nẻ... Vậy là anh quay lại khu đồ gia dụng, vươn tay lấy một chiếc máy ép có vẻ đắt tiền nhất cho vào giỏ. Tiếp theo đi đến quầy thực phẩm, anh chất đầy xe trở đồ cơ man là thịt cá, cùng mấy mớ rau củ và thêm vài ba túi hoa quả... Vác bên mình một đống túi ra xe, anh lại tiếp tục ra quán băng đĩa và sách chọn thêm vài đĩa nhạc, vài bộ phim cùng những cuốn sách bất hủ bỏ vào túi hàng. Mùa đông năm nay lạnh lắm, anh phải đi mua thêm cả mấy chiếc áo khoác cùng áo len đủ loại, khăn cùng tất dày để giữ ấm, vậy là đã đầy đủ rồi...
     Xách theo từng túi đồ đạc, anh đi vào con hẻm dẫn về ngôi nhà của mình, thỉnh thoảng lại gặp vài ba người hàng xóm đã lâu không gặp mà anh không nhớ rõ tên, nhưng anh vẫn hỏi thăm họ vài ba câu sau đó mới khệ nệ vác đồ chở về nhà.
     Bước vào nhà, anh bê túi đồ gia dụng đem đi rửa sạch rồi treo lên giá, tiếp tục rửa sạch sẽ rau củ cùng hoa quả để vào tủ giữ lạnh, sau đó lại lấy hết chỗ thịt vừa mua mang ra thái sẵn rồi để vào ngăn đá. Rửa sạch tay, anh bỏ ra chỗ băng đĩa cùng sách để lên kệ gọn gàng, rồi lại lấy từ túi ra quần áo treo lên móc của một ngăn tủ mới. Nhìn lại căn nhà một lần trông có vẻ đã ổn, anh mới nấu cho mình một bữa cơm nhẹ nhàng, ăn uống nhanh chóng rồi ra vườn lấy tấm vải che cho những sinh linh tự tay em vun trồng. Xong xuôi anh mới vào nhà, lên giường đi ngủ sớm, lấy chiếc đồng hồ báo thức đã lâu không dùng đến đặt vào lúc 6h sáng. Bật cho mình một bản nhạc nhẹ nhàng, khẽ lẩm nhẩm câu hát rồi từ từ anh dần chìm vào giấc...
                                      "Và anh sẽ mãi luôn kể lại
                    Nụ hôn khẽ khi mùa xuân bắt đầu..."
   Những gì đã qua, anh mãi để dành suốt đời..."
----------------
     Sáng hôm sau:
     5h sáng, tiếng chuông gió lại rung rinh trên ô cửa sổ, tiếng tra chìa khoá vang lên lạch cạch cùng với tiếng cửa gỗ cọt kẹt, anh mở mắt dậy bởi tiếng động. Bước ra ngoài cửa, vD trước mặt anh là bóng dáng một cậu bé cao ráo, mặc chiếc áo măng tô dày và đội một chiếc mũ nồi nhỏ xinh, tay xách theo hai chiếc va li lớn nở nụ cười tựa ánh mặt trời; khung cảnh lại quay trở về hôm đấy, vào ngày lần đầu gặp em...

--------------

                                                                          END.
******
Mình đã cố gắng để truyền tải đi cho được sự nhung nhớ của Yoongi cùng với sự gấp gáp của anh khi những ngày cuối cùng đến càng gần, nhưng có lẽ lối viết của mình vẫn còn non yếu nên chưa thể truyền tải cho được tất cả những xúc cảm ấy... Đây không phải đứa con đầu tiên và đây cũng là một sản phẩm viết vội để dành cho một đợt tuyển chọn nhân sự nên vẫn có rất nhiều sai sót, nhưng vẫn mong mọi người có thể hoà cùng lời văn của mình ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com