Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Jungkook về đến nhà cũng đã là một tiếng sau, bà vẫn ngồi đó vá mấy cái áo rách, vừa vá vừa đợi cậu về

"Bà chưa ngủ ạ?"

"Cháu đi đâu? Bà lo lắng không ngủ được"

"Cháu xin lỗi vì làm bà lo, cháu chỉ ra ngoài có chút việc thôi"

"Cháu để ý đến ai à?"

"Dạ?"

"Chỉ là cháu từ lúc đến đây không có bạn bè gì nhiều, gần đây lại bận tâm đến một người đến vậy, bà cũng không phải không hiểu"

"Bà biết cô ấy sao?"

"Bà còn chưa nói đó là ai, vậy đúng là cháu có"

"Cháu ..không có đâu bà"

"Thôi muộn rồi, ngủ sớm đi cháu, nhớ thay đồ ra kẻo cảm lạnh nhé"

"Bà"

"Sao thế?"

"Vì sao ngày đó bà lại đưa cháu về đây?"

Từ lúc bà đưa Jungkook về đây ở, cậu chưa một lần nghe bà kể về mẹ, cũng không biết bà có yêu mẹ không, vì cả tuổi thơ của cậu không có người thân nào của mẹ xuất hiện, cậu không hỏi không có nghĩa là không thắc mắc. 

"Vì cháu bà là đứa trẻ ngoan, cháu cũng xứng đáng có được yêu thương"

"Bà.. có thương mẹ không?"

Bà ngoại khựng lại một lát, trong lòng bỗng chốc dâng lên đau khổ.

"Bà chỉ có mình mẹ cháu thôi, sao có thể không thương được."

"Nó trước đây lúc trạc tuổi cháu, là một cô bé ngoan ngoãn, thuần khiết như ánh mặt trời. Thế rồi sau đó nó ở bên ngoài quen biết một người bạn trai, bà đã nhiều lần ngăn cản vì biết người đó không phù hợp, thế nhưng .."

"Thế nhưng sao ạ?"

"Thế nhưng trong lúc nóng giận, nó nói không muốn trở thành người mẹ đơn thân cô độc giống bà, nói người kia hứa hẹn sẽ cho nó một mái ấm, rồi sau đó nó bỏ nhà đi."

"Bà có từng đi tìm mẹ không?"

"Rất nhiều là đằng khác. Đến lúc tìm được thì người kia đã bỏ con bé đi mất rồi, bà đã gặp Jungkook của bà từ lúc cháu mới biết bò đấy, lúc nhìn thấy cháu.. bà đã không còn oán trách gì nữa, bà chỉ âm thầm dõi theo mẹ và cháu thôi"

"Vậy mà mẹ và cháu đều không biết đến sự xuất hiện của bà"

"Mẹ cháu thì biết, nhưng con bé không dám gặp bà, ngày con bé hấp hối, lúc cháu còn đang đi học, bà đã ở đó với mẹ cháu một lúc rất lâu. Những điều cần nói cũng không kịp nói ra, vậy nên ta chỉ có thể dỗ cho mẹ cháu ngủ, con bé.. cũng đã ngủ một giấc ngủ rất sâu"

Nói đến đây bà ngoại liền bật khóc, Jungkook vẫn luôn nghĩ cậu sẽ là người đau khổ nhất khi mẹ mất, nhưng giờ đây thấy người bà mỗi ngày đều nở nụ cười hiền từ với mình đang rơi lệ, lòng cậu cũng quặn thắt từng cơn. Tuy rằng bà rất buồn nhưng dù sao cũng đã nói ra hết được nỗi lòng bao lâu của mình, sờ đầu đứa cháu trai trước mặt, bà dịu dàng nói

"Jungkook đã lớn thế này rồi, cháu giống y hệt mẹ, làm bà nhớ con bé quá"

"Cháu cũng vậy" 

...

---

Hôm nay là chủ nhật, Yujin mới sáng sớm đã nhận được vài tin nhắn đến, cô khó chịu vì bị cắt ngang giấc ngủ, mắt nhắm mắt mở bật điện thoại. 

- Yujin, mình Yoongi đây.

"Yoongi kết bạn kakaotalk với mình sao?"

Yujin không để ý, đầu tiên là chấp nhận lời mời, lúc này Yoongi lại nhắn thêm một tin đến

- Chiều nay chúng ta có hẹn đó. 

Yujin đọc tin nhắn mới nhớ lời hứa hôm nọ cùng Yoongi ăn tối. 

- Mình nhớ rồi, khi nào thì cậu đến?

- Cậu muốn khi nào? Đều theo ý cậu

- Vậy 4 giờ chiều nhé

- Được, hẹn gặp lại cậu nhé.

Yujin trả lời xong tin nhắn liền ngả lưng đánh tiếp một giấc đến giữa trưa mới tỉnh dậy. Xuống nhà tìm cốc nước uống, quản gia liền hỏi cô có muốn ăn chút gì đó không.

"Cháu không ăn ạ, chiều nay cháu sẽ ăn bên ngoài"

"Cô chủ đi cùng ai, có cần tôi đưa đi không?"

"Có người đến đón cháu nên bác không cần chở cháu đi đâu ạ"

"Vâng, tôi nghe nói ngày mai ông bà chủ sẽ về nhà"

"Vâng, cháu biết rồi"

Yujin bắt tay vào chọn đồ, phòng chứa đồ rộng 20 mét vuông, khắp nơi đều xếp đầy quần áo, trang sức, giày dép của Yujin. Sau một tiếng vật vã, cô cũng chọn được một set váy nằm trong bộ sưu tập thu đông mới nhất của Chanel. 

Đến bước makeup, Yujin lại tốn thêm 2 tiếng nữa mới xong, Yujin đang đánh son thì quản gia đã đến trước cửa phòng.

"Cô chủ, người đến đón cô đã đến rồi, đang chờ cô bên dưới"

"Vâng ạ, cháu xuống ngay đây"

"Sớm vậy sao? Còn gần một tiếng nữa mà cậu ấy đến trước rồi"

- Cậu đừng vội, mình đứng ngoài đây đợi cậu cũng được.

Yoongi nhắn một tin nhắn đến

- Mình xong rồi, xuống ngay đây. 

Yujin mang thêm đôi cao gót rồi ra ngoài, xe Yoongi đậu ngay ngắn trước khuôn viên, cậu đứng tựa vào một bên xe đợi, vừa nghe tiếng giày cao gót liền ngẩng mặt nhìn theo.

"Chào Yoongi"

Yoongi đứng hình trong phút chốc, Yujin trước mắt y hệt như lần đầu Yoongi gặp cô, một cô công chúa đúng nghĩa. Cô bé lọ lem ngày ấy bước từ truyện cổ tích ra, giờ lại một lần nữa đứng trước mặt cậu. 

"Sao thế? Sao cậu không nói gì?"

"Hôm nay cậu xinh quá Yujin"

"Cảm ơn nhé, chúng ta đi thôi nhỉ?"

"Được"

Yoongi chủ động mở cửa xe cho Yujin, điệu bộ lịch lãm như một quý ông, làm Yujin cũng rất thích thú. 

"Cậu muốn ăn gì?"

"Cậu chọn đi"

"Mình biết một nhà hàng gần đây khá ngon, chúng ta cùng ăn thử nhé"

"Được"

Đến nơi Yoongi chủ động mở cửa xe rồi lúc vào trong cũng chủ động kéo ghế cho Yujin, mấy điều này làm Yujin cũng khá ấn tượng. Yoongi trước khi đi ăn cũng đã tìm hiểu qua những món Yujin thích, những nhà hàng Yujin hay lui tới, hay chỉ đơn giản là cô nhấn like trên mạng xã hội, Yoongi cũng sẽ ghi nhớ. 

"Đồ ăn chỗ này cũng ngon đó, Yoongi cũng khéo chọn thật nhỉ"

"Cậu thích là mình vui rồi. Cậu thích món nào nhất"

"Bây giờ hả?"

"Ừm, hiện giờ này"

"Tokbokki với chả cá, món đó siêu ngon luôn, ôi nhắc tới mình lại thấy thèm"

"Đó là gì?"

"À, đó là món ăn lề đường ấy, có mấy cái xe đẩy.."

"Yujin, sao cậu lại ăn những thứ đó? Không tốt cho sức khỏe đâu"

"Nhưng mà nhiều người ăn lắm, cũng rất ngon nữa, mình ăn mấy món steak này cũng ngán rồi"

"Dù vậy cũng không nên ăn, người lái xe dám chở cậu đến những chỗ đó sao?"

"Không có, mình đi học bằng xe buýt, Yoongi này, xe buýt ở Hàn bây giờ hiện đại lắ.."

"Cậu còn đi xe buýt á? Yujin, cậu có tài xế riêng mà"

"Thì.. tại mình thích thôi, mình chỉ muốn giống người bình thường thôi, mặc dù ăn đồ ăn ngon, đi xe riêng cũng tốt, nhưng mình cũng thích đi xe buýt và ăn tokbokki nữa."

"Sao cậu phải thế?"

"Mà Yoongi này, nhìn cậu có vẻ ác cảm với những điều bình thường quá nhỉ?"

"Ác cảm? Mình không có, chỉ là..."

"Mình thích cuộc sống như vậy, vậy nên mình sẽ tiếp tục sống như vậy. Cảm ơn sự quan tâm của Yoongi, nhưng hiện tại mình không thích ngồi ở những nơi thế này nữa. Mình.. về trước đây"

"Yujin, Yujin!"

Yujin nói xong liền bỏ về, cô cảm thấy không thoải mái khi ở đó, vậy nên tự mình đi bộ về. Cô đi hết nẻo đường này đến nẻo đường khác, mãi đến một lúc lại thấy chân hơi nhức mỏi, cô tìm ghế ngồi tạm xuống đó.

"Ui, chân bị xước da mất rồi, đau chết đi được"

Trời tối nên Yujin cũng không phân biệt đường đi, cô đành cố mang cái chân đau đi tìm cửa hàng tiện lợi. 

"Chào mừng quý khách"

"Tôi muốn mua băng keo cá nhân... Ơ??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com