Chương 1151-1160
Chương 1151: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (2 )
Chương 1151: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (2 )
Editor: May
Sau khi Thi Khả Nhi vào phòng làm việc, đầu tiên là pha một ly cà phê, sau đó mới ngồi xuống trên ghế làm việc, vừa thưởng thức cà phê, vừa sửa sang lại văn kiện.
Cô thích uống một ly cà phê vào buổi sáng để nâng cao tinh thần, tuy rằng cũng biết như vậy không tốt với thân thể, nhưng vẫn luôn không đổi được thói quen này.
Sau khi xem một phần văn kiện, cửa phòng bị người gõ vang, sau đó truyền đến một giọng nữ: "Sư phụ, em có thể vào không."
Người nói chuyện tên Ngụy Thâm Thâm, là luật sư thực tập mới tới, năm đó bởi vì sùng bái Thi Khả Nhi, cô liều mạng ra sức học pháp luật, vừa tốt nghiệp liền tiến vào giới luật sư.
Vì có thể tiếp xúc với Thi Khả Nhi ở khoảng cách gần, cô dùng rất nhiều quan hệ mới tiến vào sở sự vụ luật sư này, nhưng bởi vì kinh nghiệm không đủ mà bị lạnh nhạt.
Bản thân giới luật chính là một ngành nghề có sức cạnh tranh rất mãnh liệt, hơi có sơ sót, cũng sẽ bị một chút người cũ có kinh nghiệm hơn đè xuống, do đó mất đi cảm giác tồn tại.
Tuy rằng Ngụy Thâm Thâm nghiên cứu môn pháp luật đến tương đối thấu triệt, nhưng cô không có kinh nghiệm thực chiến, cho nên nhiều khi cô làm việc đều là một vai diễn làm nền, cùng lắm thì làm người phụ tá gì đó, vẫn không thể giống như loại lên tòa kia.
Thi Khả Nhi là chú ý cô ấy trong một lần tình cờ, đó là một ngày mưa to mùa hè, lúc cô lái xe qua một ngã tư đường vừa vặn gặp phải phía trước xảy ra tai nạn xe cộ.
Là một đôi mẹ con trẻ tuổi bị một chiếc Porsche quét đến, hai người ngã trên mặt đất, trên đầu gối rách da, trên trán đụng ra máu.
Lúc ấy trên lối đi bộ là đèn xanh, nói cách khác, là Porsche vượt đèn đỏ mà dẫn đến tai nạn giao thông này.
Chưa nói đến là trách nhiệm của ai, bình thường gặp phải loại tình huống này chủ xe đều hẳn là xuống xe xem xét tình huống người bị thương, nhưng người trên xe chậm chạp không có động tĩnh.
Bé gái ngã sấp xuống đột nhiên bật khóc thét lên, trong miệng còn không ngừng hô, "Đau ...."
Phản ứng của bé gái dọa sợ người mẹ, cho rằng bé bị thương ở đâu nên vô cùng lo lắng, vì vậy liền ôm lấy bé gái tìm xin giúp đở của chủ xe, hy vọng đối phương có thể đưa bọn họ đi bệnh viện một chút.
Không ngờ lại bị đối phương từ chối, còn nói lời cảnh cáo bọn họ, nếu như trên xe có vết trầy hoặc là gì khác, sẽ yêu cầu bọn họ bồi thường.
Hai mẹ con không có ai giúp đỡ, cũng không còn cách nào, đành phải chờ nghành liên quan đến xử lý.
Bởi vì mưa rơi quá lớn, cảnh sát giao thông chậm chạp chưa tới, hiện trường rất hỗn loạn, đồng thời cũng dẫn tới giao thông bế tắc nghiêm trọng, lúc này Ngụy Thâm Thâm xuất hiện.
Có lẽ cô là chính mắt thấy tai nạn xe cộ, hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vì vậy nói ba câu với nữ chủ xe, ba câu đều không rời khỏi kiến thức luật pháp, hơn nữa thành công làm cho đối phương nhận ra hành vi của mình có thể cấu thành phạm tội, vì vậy vội vàng đưa mẹ con hai người đi bệnh viện.
Lúc ấy xe Thi Khả Nhi ngừng ở nơi bên cạnh không xa, sau khi nghe được Ngụy Thâm Thâm nói một phen liền lưu ý cô, hôm sau mới biết thì ra Ngụy Thâm Thâm và cô cùng làm việc ở sở sự vụ luật sư.
Từ sau khi đó Thi Khả Nhi liền bắt đầu lưu ý Ngụy Thâm Thâm, phát hiện cô là một người rất có triển vọng, nhiều khi đều ở dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình để giải quyết phiền toái chính mình gặp phải.
Vì vậy, Thi Khả Nhi đã nhận Ngụy Thâm Thâm làm đồ đệ, cũng là người đồ đệ đầu tiên cô nhận sau khi làm luật sự nhiều năm như vậy.
"Vào đi." Thi Khả Nhi thả tư liệu trong tay ra, bưng cà phê trên bàn văn phòng lên uống một ngụm.
Ngụy Thâm Thâm đẩy cửa đi vào, để từng bình sữa tươi tới trước mặt Thi Khả Nhi, sau đó nằm sấp ở trên bàn cười như tên trộm với cô, "Sư phụ, quen bạn trai khi nào vậy, đưa sữa tươi tri kỷ như vậy."
Chương 1152: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (3 )
Chương 1152: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (3 )
Editor: May
Thi Khả Nhi hờ hững liếc nhìn sữa tươi trên bàn, "Ai đưa."
Ngụy Thâm Thâm nghĩ một chút nói: "Người đàn ông đó tên là gì em không rõ lắm, bởi vì hình như khi anh ta đến đưa sữa tươi cho sư phụ cũng không có tiết lộ tên của mình. Hơn nữa không nói gì nhiều liền rời đi."
Cô ấy dừng một chút, lại nói: "Dáng dấp người đàn ông đó đặc biệt đẹp trai, giống như người mẫu. Anh ta vừa đến, cả sở sự vụ đều sôi trào, rất nhiều nữ đồng nghiệp đều chạy đi nhìn anh ta, chủ động đến gần anh ta."
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, "Kết quả thì sao?"
Ngụy Thâm Thâm đáp: "Người đàn ông đó quá lạnh lùng, gần như không liếc mắt nhìn ai, khí tràng trên người đặc biệt mạnh mẽ. Đàn ông như vậy, em cảm thấy chỉ có sư phụ chị mới có thể chế trụ."
Thi Khả Nhi cười, lại là không nói gì, khiến Ngụy thật sâu có chút khó hiểu, cô nhíu nhíu mày nói: "Nếu như sư phụ không có có bạn trai lời của, anh chắc hẳn là sư phụ người theo đuổi rồi. Sư phụ trong ấn tượng có như vậy một người đàn ông sao?"
Thi Khả Nhi không có trả lời vấn đề của cô, mà là đẩy một chồng chất tư liệu tới trước mặt cô, căn dặn nói: "Chỉnh sửa lại những vụ án này theo thứ tự thời gian trước sau một lần, sáng sớm mai đưa đến phòng làm việc của chị trước, có vấn đề không."
"Không thành vấn đề." Ngụy Thâm Thâm một phát ôm lấy tư liệu, sảng khoái đáp ứng, nhưng đối với vấn đề vừa rồi, cô ấy giống như vẫn còn chưa hết hy vọng, "Sư phụ, chị có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của đồ đệ chị không?"
"Không thể." Thi Khả Nhi trực tiếp từ chối, "Làm một luật sư, kiêng kỵ nhất chính là buôn dưa lê. Nếu không muốn bị người nói xấu, liền quản tốt miệng của mình, làm nhiều nói ít."
"Biết rồi sư phụ, em đi làm việc ngay đây!" Ngụy Thâm Thâm sợ nhất bị Thi Khả Nhi giáo huấn, tuy rằng cô không nghiêm khắc giống như tiền bối khác, nhưng nhiều khi đều là một câu đâm trúng chỗ yếu, khiến cô không tìm được lời nói phản bác.
Ôm tư liệu rời phòng làm việc, Ngụy Thâm Thâm thuận tay đóng cửa phòng.
Cô vừa đi, Thi Khả Nhi liền lấy điện thoại di động ra gửi cho Thi Mị phát một tin nhắn.
【 Anh, cảm ơn. 】
Một người đàn ông lạnh lùng mà khí thế mạnh mẽ, người đầu tiên Thi Khả Nhi nghĩ đến chính là anh, bởi vì ở trong người cô quen biết, về cơ bản không có người đàn ông nào có thể so sánh khí tràng với anh.
Bình thường lúc Thi Khả Nhi gửi tin nhắn cho Thi Mị, Thi Mị đều sẽ không hồi đáp, cho nên Thi Khả Nhi cũng không ôm kỳ vọng, đợi sau khi tin nhắn gửi đi thành công liền bỏ điện thoại di động qua một bên.
Cô cầm bình sữa tươi qua mở ra, lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra một ly thủy tinh sạch sẽ tới, rót vào trong ly một chút sữa tươi, thử uống một ngụm.
Thi Khả Nhi cũng không uống sữa tươi, bởi vì cô rất nhạy cảm, lúc nào cũng cảm thấy hương vị sữa tươi rất chát.
Cho nên nhiều khi, cô tình nguyện uống một ly cà phê, cũng không muốn uống sữa tươi, đây cũng là tại sao cô sẽ dưỡng thành thói quen uống cà phê buổi sáng.
Lần này uống sữa tươi, cảm giác giống như trước đó, cô vẫn cảm thấy rất chát rất khó uống, lúc cô bắt buộc mình nuốt xuống, trong dạ dày bốc lên một trận, không nhịn được làm động tác nôn.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc đúng lúc vang lên.
Thi Khả Nhi nghe tiếng, vội rút một tờ khăn giấy từ trong hộp ra lau miệng sạch sẽ, sau đó để cái ly xuống, lấy di động qua xem xét.
Là Thi Mị gọi điện thoại tới.
Ngón tay thon dài xẹt qua trên màn hình, cô cầm điện thoại thả đến bên tai, "Alo."
Vừa mới mở miệng, không khí liền tràn vào trong miệng của cô, lập tức trêu chọc lên một trận buồn nôn, "Ọe...."
Chương 1153: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (4 )
Editor: May
Nghe được âm thanh buồn nôn của Thi Khả Nhi, ánh mắt Thi Mị đầu kia điện thoại lạnh đi vài phần, anh lạnh lùng mở miệng nói: "Thi Khả Nhi, anh đã cảnh cáo em rất nhiều lần, bảo không cho em bụng rỗng uống cà phê, rất tổn thương dạ dày, sao em luôn không nhớ lâu!"
Có thể cho rằng Thi Khả Nhi khó chịu là vì bụng rỗng uống cà phê, bởi vì Thi Mị biết được thói quen này của Thi Khả Nhi, mà trước đó anh cũng từng nhắc nhở cô rất nhiều lần, nói bụng rỗng uống cà phê tổn thương dạ dày, bảo Thi Khả Nhi sửa thói quen xấu này lại.
Chỉ là Thi Khả Nhi không biết yêu quý thân thể của mình, vẫn luôn không có đặt lời của anh ở trong lòng, ở dưới tình huống không ăn sáng, uống cà phê sẽ không tốt lắm.
"Không liên quan đến cà phê, em cũng không phải là lần đầu tiên uống." Thi Khả Nhi để sữa tươi xuống, bưng cà phê qua uống một ngụm, lúc này mới đè cảm giác không thoải mái của dạ dày xuống.
"Vậy vừa rồi em nôn thứ gì?" Giọng Thi Mị rất trầm lắng, nghe vào có chút ẩn giận.
"Dạ dày không thoải mái liền nôn thôi." Thi Khả Nhi trả lời cũng rất dứt khoát.
"Tại sao dạ dày không thoải mái mà em cũng không tìm được một chút nguyên nhân ư?"
"Có thể là mang thai, không phải tháng trước có một buổi tối em uống rượu say ư, kết quả tỉnh lại phát hiện ở trên giường anh. Trực giác nói cho em biết, anh đã làm gì đó với em." Thi Khả Nhi nói xong, xoay người đi đến bên cửa sổ, đi đến cửa sổ sát đất vươn tay kéo màn cửa sổ phía trước ra, dựa thân thể đến trên cửa sổ thủy tinh bên cạnh, nhìn cả thành phố phồn hoa, nhếch môi nở một nụ cười xấu xa.
"Thi Khả Nhi." Thi Mị nhấn mạnh giọng nói mở miệng, dường như có chút lệ khí xuyên qua ống nghe di động truyền tới: "Giữa chúng ta có phát sinh gì hay không, chẳng lẽ em không biết rõ."
"Biết rõ." Thi Khả Nhi cười nói: "Lúc ấy toàn thân em đau nhức như là bị xe nghiền qua, sau đó em tra baidu một chút. Khụ, giống như là chứng thực tổng hợp tính yếu."
Thi Mị: "...."
Thi Khả Nhi: "Nói thật nha anh trai, nếu em thật sự mang thai thì phải làm sao đây. Phải biết rằng thân phận hiện tại của chúng ta vẫn chưa công khai, trước mắt vẫn là quan hệ anh em."
"Thi Khả Nhi, em đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt anh." Lúc dù tối hôm đó cô say, nhưng lại hoàn toàn thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào, lúc anh mang nước ấm tới chẳng qua chỉ là muốn lau mặt cho cô một chút, kết quả cô liều mạng che chở trước ngực, trong miệng còn la hét: "Nam nữ thụ thụ bất thân, đặc biệt nam nữ quan hệ không thân thiết giống như chúng ta vậy, chúng ta là anh em, anh em ruột, không thể làm loạn, không thể làm xằng làm bậy .... Không thể dắt tay, không thể ôm, không thể sờ không thể đụng vào .... Càng không thể ngủ .... Anh hiểu không ...."
Lúc ấy Thi Mị nổi giận một trận, vì vậy ném một mình Thi Khả Nhi vào phòng, về phần sáng hôm sau cô tỉnh lại sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức, hoàn toàn là bởi vì chính cô lăn tăn.
Anh chạm cũng chưa từng chạm vào cô, nếu cô hoài thai liền kỳ quái rồi.
"À, nếu anh thật sự không làm gì với em, vậy em rất có thể mang thai của người khác." Thi Khả Nhi trầm tư một lúc, nói: "Em định tan việc đi bệnh viện làm kiểm tra, nhìn xem có phải mang thai rồi không. Nếu mang thai, em phải đi tìm ba của đứa nhỏ."
Thi Mị đang lái xe, sau khi nghe lời này của cô, con ngươi lạnh lùng như nhiễm sương lạnh, anh đột nhiên đạp xuống thắng xe, cho xe dừng lại, bởi vì ngừng quá mau, khiến cho xe đằng sau suýt nữa tông vào đuôi xe.
"Có biết lái xe hay không! Thật là!"
Chủ xe đằng sau thò đầu ra từ cửa sổ xe, hờn trách bóng gió bày tỏ ra bất mãn của mình, sau đó lại ngồi trở lại ghế lái, ấn mãnh liệt còi trước mặt.
Chương 1154: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (5 )
Editor: May
Tâm trạng Thi Mị vốn đã bị Thi Khả Nhi phá hỏng, vừa nghe phía sau truyền tới tiếng kèn vang lên không ngừng, càng cảm thấy lòng dạ rối bời.
Anh nâng cửa sổ xe lên, cúp điện thoại của Thi Khả Nhi, sau đó móc một dãy số ra gọi đi.
Điện thoại vừa tiếp thông, anh lạnh lùng nói: "Biển số xe DYH0399, xử lý sạch."
Đối phương đáp lại một tiếng "Vâng.", Thi Mị liền cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại di động đến chỗ ngồi bên cạnh, sau đó bắt đầu nhắm mắt thư giãn.
Xe của anh dừng ở nơi cách đèn xanh đèn đỏ không xa, lúc này đúng lúc là đèn xanh, bởi vì anh chận ở phía trước, xe đằng sau không thể thông hành.
Đèn xanh chỉ có thời gian ba mươi giây, mà bởi vì khoảng thời gian này chính là giờ đi làm cao điểm, cho nên rất nhanh trở nên hỗn loạn, hơn mười chiếc xe ngừng ở phía sau.
Chủ chiếc xe dừng sau xe Thi Mị đợi đến không nhịn được, lại mãnh liệt ấn còi một trận, xoa bóp hơn một lúc lâu, thấy xe phía trước vẫn chưa có ý định muốn lái đi, anh dứt khoát xuống xe định đi nói lý.
Chủ xe gõ vang cửa sổ xe của Thi Mị, nói: "Anh em, anh cũng không thể không đạo đức như vậy, tuyến đường này là đường một chiều, xe lái vào đây chẳng những không thể quay đầu còn không còn cách lái đi nơi khác. Anh dừng xe ở đây, là cố tình gây khó dễ với người khác đúng không. Mới vừa sáng sớm, lái xe ra ngoài không phải vội vàng đi làm chính là vội vàng đi công tác, anh thật oách, chậm trễ thời gian nhiều người như vậy!"
Hôm nay Thi Mị lái chính là một xe việt dã bình thường, chính xác mà nói, là xe yêu thích của Thi Khả Nhi, cũng chính là "Lão công" cô thường gọi.
Bởi vì ngày hôm qua lúc Thi Khả Nhi lái xe đã xảy ra va chạm với chiếc xe khác, để lại một vết trầy rất dài ở trên đầu xe, cô xưa nay lại yêu cầu rất cao với chính mình, không chịu được trên xe yêu thích của mình có tỳ vết nào, cho nên liền nhờ cậy Thi Mị có thể giúp một việc, lái đến xưởng sửa chữa bảo trì xe ô tô sơn lại xe một chút.
Thi Mị vốn cũng không tính giúp việc này, một là bởi vì anh không có nhàn hạ thoải mái đi xưởng sửa chữa bảo trì ô tô đó, hai là cảm thấy gần đây Thi Khả Nhi bị anh làm hư, một chút chuyện nhỏ cũng muốn giao cho anh.
Nhưng ở dưới quấn quýt chặt lấy và nhõng nhẽo cứng rắn của Thi Khả Nhi, anh vẫn là thỏa hiệp, đích thân lái "Lão công" của Thi Khả Nhi đi.
Giá cả chiếc xe này của Thi Khả Nhi khoảng hai mươi vạn, chỉ có thể coi là xe cỡ trung, mà chiếc xe ngừng ở phía sau là một cỗ xe Audi Q7, phía chính phủ báo giá: 50,38 -79,88 vạn.
Có thể cũng là vì giá xe cách xa quá lớn, thái độ vị chủ xe kia đương nhiên không tốt bao nhiêu, dù sao Audi Q7 anh ta lái có thể mua ba chiếc xe Thi Khả Nhi lái rồi.
Chỉ là phản ứng của Thi Mị cũng có chút quá mức lạnh nhạt, anh mở con ngươi ra lạnh lùng liếc nhìn đối phương, vươn tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi mình một chút, sau đó,.... Một lần nữa nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chủ xe nổi giận: "Vị tiên sinh này, bây giờ tôi cảnh cáo anh lần nữa, bây giờ anh tốt nhất lập tức lái xe đi, nếu không tôi gọi một cuộc điện thoại tới cục quản lý giao thông, để người ta đến kéo xe của anh đi!"
Nhưng anh ta không đợi được đáp lại của Thi Mị, không kiềm được cảm thấy có chút bực mình, rõ ràng anh ta ở phía có lý, nhưng hiện tại lại giống như anh ta đang cố tình gây sự.
Lần này, Thi Mị ngay cả mắt cũng lười mở rồi.
Anh nhắm mắt lại, lười biếng gối hai tay ở phía sau cổ, vẻ mặt thoải mái, không hề bị người và sự vật bên ngoài quấy nhiễu.
Ánh mặt trời từ cửa sổ xe chiếu vào trong xe, chiết xạ ở trên mặt anh, trên người, phủ lên cho anh một lớp sáng bóng quyến rũ, kiêu ngạo độc lập giống như vương giả, có vẻ vô cùng chói mắt.
Chương 1155: Thi Mị vs Thi Khả Nhi(6 )
Editor: May
Lần này, chủ xe hoàn toàn nổi giận, vung nắm tay liền hung hăng đập lên cửa kính xe một chút: "Xem như anh lợi hại! Anh chờ đó cho tôi!"
Nói xong, anh ta xoay người hung hăng hùng hổ đi về trên xe, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Có lẽ là có người quen ở cục quản lí giao thông và đội trưởng cảnh sát giao thông, anh ta nói bâng quơ vài ba câu rõ ràng chuyện đã xảy ra, đối phương đáp ứng anh ta lập tức cho người tới đây xử lý.
Sau lưng có chỗ dựa, chủ xe cậy mạnh, nghĩ dù sao gấp cũng không gấp được, dứt khoát liền đốt một điếu thuốc hút, anh ta buông lỏng tâm lý thành ở nơi này xem náo nhiệt, dù sao nhìn xe tải kéo xe phía trước đi cũng là một chuyện rất thú vị.
Kết quả không biết thế nào, cục quản lý giao thông và đội trưởng cảnh sát giao thông vừa đến, lại bỏ qua mấy chục chiếc xe bị chận ở phía sau, chạy đến trước xe Thi Mị, vừa dâng thuốc lá vừa đốt thuốc, còn cúi đầu khom lưng.
Chủ xe kia lúc ấy liền ngây ngốc, nghĩ những người kia có phải lầm đối tượng rồi không, vì vậy vội bước xuống xe xem xét, kết quả bị mấy cảnh sát giao thông ngăn cản ở một bên, không cho anh ta đi qua.
"Ôi chao tôi nói ...."
Lúc chủ xe đang nói chuyện, bị một người cảnh sát giao thông trong đó cắt đứt: "Chiếc xe dừng phía trước kia, bình xăng rò dầu cộng thêm nhiệt độ thời tiết cao, rất có thể sinh ra hiện tượng tự cháy. Loại tình huống này rất nguy cấp, cần lập tức xử lý, anh đừng làm ồn, đến đằng sau chờ đi."
"Rò dầu?" Chủ xe khom lưng liếc mắt nhìn xe của Thi Mị, sau đó hoài nghi nhìn về phía cảnh sát giao thông, "Không có rò dầu nha ...."
Cảnh sát giao thông đó chẳng muốn nói nhảm với anh ta, sau khi liếc qua liền lại đi đến bên cạnh, cùng mấy người còn lại hết lòng nịnh nọt Thi Mị.
Cuối cùng vào năm phút sau, Thi Mị cho nổ máy lần nữa, lái xe đi.
Mà lúc anh lái xe đi, là đèn đỏ ....
Nói cách khác, Thi Mị đang vượt đèn đỏ ở trước mặt cảnh sát giao thông, đã làm chuyện phạm pháp.
Chủ xe kia cũng quan sát được một chi tiết này, vì vậy tìm cảnh sát giao thông lý luận: "Xe của anh ta dừng lại tạo thành bế tắc giao thông miễn cưỡng có thể bỏ qua, nhưng anh ta vượt đèn đỏ thì giải thích thế nào? Các người làm như vậy, là đang dung túng người khác, hướng dẫn người khác phạm tội! Tôi nói cho các người biết, lát nữa tôi nhất định sẽ đi nghành liên quan trách cứ các người. Hơn nữa trên xe tôi có bản ghi chép lái xe, một khi tôi nộp những video này lên, các người, ha ha, liền tiêu rồi!"
Nói xong, anh ta cũng không đợi đáp lại liền nổi giận hầm hầm lên xe, thừa dịp lúc vẫn còn đèn xanh liền lái xe đi.
Kết quả khiến chủ xe kia không ngờ chính là, anh ta sẽ bị cản lại ở một đầu đường, sau đó bị mấy gười áo đen kéo xuống xe, kéo vào một trong một hẻm nhỏ, hung hăng bị đánh một trận.
Điểm chết người là chính Audi Q7 màu đen của anh ta, bị giội sơn đỏ, đã hoàn toàn thay đổi ....
Thi Khả Nhi là nhìn thấy tin tức này vào giữa trưa, tiêu đề tin tức là: « tài xế tùy hứng, dừng xe trái quy định ở ngã tư đường nửa tiếng dẫn đến bế tắc » .
"Sư phụ, đây không phải là xe của chị sao?" Ngụy Thâm Thâm tinh mắt, liếc nhìn liền nhìn thấy bảng số xe đằng sau chiếc xe việt dã này, nhận ra đó là xe của Thi Khả Nhi.
Thi Khả Nhi ung dung thản nhiên nói: "Người lái xe là anh chị, trong nhà có chút ít tiền, cho nên tương đối tùy hứng."
"À như vậy ư...."
"Ừ, ăn cơm đi, buổi chiều còn phải gặp mặt với đương sự."
Nhìn như không quá chú ý tin tức này, nhưng trên thực tế Thi Khả Nhi đã từ đó phân tích ra được một chút.
Chuyện xảy ra lúc ấy, có lẽ là lúc cô và Thi Mị gọi điện thoại, điều này cũng chứng minh lúc ấy lời của cô phát huy tác dụng, thành công chọc giận anh, nếu không dùng cá tính của anh tuyệt đối sẽ không gây ra loại chuyện ngây thơ này.
Chương 1156: Thẩm Chanh Thi Vực vs Thi Mị Thi Khả Nhi (7)
Editor: May
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thi Khả Nhi nhận được điện thoại Thẩm Chanh gọi tới, có lẽ cô nhìn thấy tin tức, vừa mở miệng liền hỏi: "Dừng xe ở ngã tư đường không đi, Thi Khả Nhi, em đây là đang bôi đen mình à?"
"Chị dâu, chuyện này không có quan hệ gì với em. Em là một luật sư, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái pháp luật." Thi Khả Nhi giải thích.
"Em chắc chứ?"
"Được rồi, có một lần."
Thi Khả Nhi nói quả thật không giả, làm luật sư qua nhiều năm như vậy, cô gặp qua phiền phức không ít, có muốn giết cô, có muốn hại cô, còn có nghĩ kéo cô xuống ngựa, nhưng vào lúc ứng đối, cô vẫn luôn chọn dùng chính là cách chính quy, cũng không làm chuyện vượt quá giới hạn.
Duy nhất một lần, là lúc giúp Thẩm Chanh điều tra Cố Liên Thành, để người bạn hacker của mình xâm nhập máy vi tính của Cố Liên Thành.
Nhưng, lúc chân tướng Tần Nghê bị giết hại được cảnh sát tra ra, Thi Khả Nhi thẳng thắn chuyện này với cảnh sát, thừa nhận mình vì tìm ra chân tướng mà vượt quá giới hạn, thỉnh cầu xử phạt.
Cũng may cảnh sát nể tình cô có công lao, vì vậy quyết định ưu khuyết điểm tương đương, không truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô.
"Xe của em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Chanh lại hỏi.
"Anh của em đó." Thi Khả Nhi nói: "Em vốn định bảo anh ấy lái xe em đi sơn mới, nào ngờ trên nửa đường anh ấy trúng gió gì, xe dùng ở đầu đường đèn xanh đèn đỏ không đi thì thôi, còn đánh người ta nữa."
Thật ra Thi Khả Nhi cũng không biết chuyện Thi Mị phái người dạy dỗ chủ xe kia, chỉ là đúng lúc người kia cầm một đoạn video tìm đến cô, nói muốn khởi tố đội trưởng đội cảnh sát giao thông.
Nói gì mà, biết pháp phạm pháp còn dung túng người khác phạm tội, dẫn đến anh ta đã bị người thương tổn thân thể và tinh thần.
Thi Khả Nhi liền đẩy vụ án đó đi ngay lập tức, không phải lo lắng thua kiện, mà là đoán được chuyện người bị hại bị đánh có liên quan với Thi Mị, bởi vì lúc ấy chủ xe kia từng phát sinh tranh chấp với anh, cuối cùng huyên náo tan rã trong không vui.
Đàn ông nhà họ Thi, mỗi người đều là loại người không chọc nổi, bá đạo chuyên trị thì thôi, còn tâm ngoan thủ lạt, khiến người ta sống không bằng chết chỉ bằng một câu nói.
"Ha ha!" Sau khi Thẩm Chanh nghe xong lời của cô nhịn không được bật cười, "Vẫn cảm thấy anh ấy rất thành thục, không ngờ lại có thể cũng sẽ có một mặt ngây thơ như vậy. Thi Khả Nhi, em nhặt được bảo vật rồi."
"Chị dâu, chị đủ rồi nha." Thi Khả Nhi nhíu mày, "Em thích anh ấy không sai, thương anh ấy cũng không sai, nhưng từ đầu đến cuối cảm thấy giữa anh ấy và em có một rào cản không vượt qua nổi. Anh ấy càng tốt với em, em lại càng cảm thấy anh ấy coi em như em gái, nhiều khi cảm giác anh ấy cho em đều là: 'Em có thể quen bạn trai, nhưng nhất định phải trải qua sự cho phép của anh'. Chị dâu, chị nói hai chúng ta có phải bị bệnh hay không! Mỗi ngày đều thương tổn lẫn nhau, nhưng lại không nỡ để cho đối phương chịu một chút thương tổn."
"Chị nhìn ra được anh ấy đang quan tâm em, không chỉ là sự quan tâm đơn thuần của anh trai với em gái, còn có một loại tình cảm khác ở bên trong. Anh ấy không biểu hiện ra không phải bởi vì không quan tâm, mà là vì quá quan tâm. Lúc một người đàn ông sợ có một ngày sẽ mất đi một người phụ nữ, anh ta sẽ tận lực che dấu tình cảm của mình."
Mặc dù Thẩm Chanh chưa từng tán gẫu đề tài này với Thi Mị, nhưng nhiều khi từ trong ngôn hành cử chỉ của anh vẫn có thể bị nắm bắt được một chút gì đó, ví dụ như anh lái xe của Thi Khả Nhi đi sơn mới, người bình thường thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng theo ý cô, đây cũng là biểu hiện của tình yêu.
Bởi vì chỉ có yêu một người, mới sẽ vì cô mà làm một vài chuyện chưa bao giờ làm.
Chương 1157: Thi Mị va Thi Khả Nhi (8 )
Editor: May
Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh lại hàn huyên một chút về chủ đề Thi Mị, làm bạn bè và làm chị dâu, Thẩm Chanh đương nhiên hy vọng Thi Khả Nhi có thể đi đến cùng với Thi Mị, cho nên liền cho Thi Khả Nhi một chủ ý.
"Em cảm thấy biện pháp này không thể thực hiện được, dùng tính tình anh của em, nếu như biết em giấu anh ấy đi hẹn hò với người đàn ông khác, người đàn ông hẹn với em không chết cũng nhất định sẽ tàn phế."
"Vậy cũng phải xem đối tượng là ai nữa." Thẩm Chanh cười nói: "Anh ấy hẳn là sẽ không tàn nhẫn đến ngay cả chị cũng giết đi."
"Cho nên chị dâu có ý là muốn nữ giả trang nam thành đối tượng hẹn hò của em sao."
"Chính là ỵ́ này."
"Được rồi." Thi Khả Nhi nhíu mày nói: "Chỉ dựa vào thân thể nhỏ đó của chị, có điểm nào giống người đàn ông?"
"Em đây là đang gián tiếp khen chị rất có vị phụ nữ sao?" Thẩm Chanh trêu chọc nói.
"Chỉ chị là phụ nữ nhất, được chưa."
*
Lúc tan việc, Thi Khả Nhi vừa đi ra sở sự vụ liền gọi điện thoại cho Thi Mị, hỏi thăm chuyện xe cộ một chút.
Thi Mị nói cho cô biết xe đã sơn mới rồi, nhưng phải qua ba ngày mới có thể đi xưởng sửa chữa lấy xe.
Thi Khả Nhi ừ một tiếng bày tỏ đã biết, sau đó nói: "Biết rồi, vậy mấy ngày nay em sẽ đón xe đi làm là được, cũng rất thuận tiện."
"Gần đây ồn ào rất nhiều chuyện bị cướp trên xe taxi, em chắc muốn đón xe sao?" Giọng nói Thi Mị không cao không thấp, không có một chút dao động, hình như là đang tự thuật một chuyện không liên quan đến mình.
"Em gái của anh là em đây từng học qua mấy chiêu, không sợ bị cướp bóc. Hơn nữa, xác xuất bị cướp ở trên xe taxi nhỏ như vậy, dễ dàng bị em đụng phải à."
Thi Khả Nhi biểu hiện ra ngược lại là một bộ dáng không sao cả, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn rất độc lập, nhiều khi lúc gặp phải khó khăn ngăn trở, cũng là cô tự mình đối phó, cho nên liền tạo thành một người không sợ trời không sợ đất như cô.
"Em không sợ, anh sợ." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói sâu lắng dọa người, mỗi chữ mỗi câu anh nói đến rất nặng, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
Thi Khả Nhi cười, "Anh cũng có lúc sợ."
"Ít nói nhảm." Thi Mị lạnh lùng mở miệng: "Bây giờ em đừng đi đâu, chờ anh tới đón em."
"Không cần đâu anh, đợi lát nữa em có một bữa tiệc, sẽ có người tới công ty đón em đi qua, tối nay lúc tiệc kết thúc em bảo bọn họ đưa em trở về là được rồi."
"Em dám ngồi xe của người khác thử xem." Giọng nói lạnh như băng, lộ ra chút hơi thở nguy hiểm, trong lúc nhất thời thấy không khí dường như đều bị giảm nhiệt độ xuống, khiến người ta giống như đặt mình trong ở trong hầm băng.
"Xe đón em tới rồi, anh, trước không nói nữa, lát em lại gọi cho anh...."
Thi Khả Nhi cúp điện thoại, nhìn quanh khắp nơi một vòng, thấy một chiếc xe Maserati không có biển số xe dừng ở đường cái đối diện, cô bước nhanh tới, mở cửa xe ngồi vào trong xe.
Nhìn thấy Thi Khả Nhi đi lên, Thẩm Chanh ngồi ở trên ghế lái lập tức hỏi: "Như thế nào? Cá mắc câu chưa?"
"Tính là vậy đi." Thật ra Thi Khả Nhi cũng không xác định Thi Mị có thể có mắc câu hay không.
Thẩm Chanh nói một câu "ok", liền khởi động xe.
Xe rất nhanh dừng lại ở bên ngoài một nhà hàng, Thi Khả Nhi xuống xe đặt phòng ăn trước, Thẩm Chanh liền lái xe đến một chỗ dễ thấy nhất ngừng lại, mới đi tụ hợp với Thi Khả Nhi.
Vì phối hợp với Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh cũng chuẩn bị đầy đủ, trước khi đến đi tiệm 4s đổi một chiếc xe mới, cũng chính là chiếc Maserati vừa mới lái, mặc dù là dùng danh nghĩa "Mượn", nhưng xe vừa lấy ra, đâu thể trả lại nữa ....
Chương 1158: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (9 )
Editor: May
Lúc khoảng sáu giờ rưỡi, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại ở ngoài nhà hàng, cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn bước xuống từ trên xe.
Anh mặc một áo sơ mi đen, ống tay áo kéo cao, lộ ra đồng hồ nổi tiếng. Cổ áo hơi mở rộng, màu da lúa mì nhìn có vẻ rất gợi cảm.
Anh sải bước tiến vào nhà hàng, giữa phong cách lẫn cử chỉ hiển thị khí phách rõ ràng, dẫn đến một trận vây xem.
Tất cả mọi người trong nhà hàng rối rít nghị luận về người đàn ông này, thảo luận thân phận của anh, thậm chí còn có người vụng trộm đi theo, muốn xem xem anh vào phòng bao nào, hẹn hò với ai.
Chỉ là khiến những người kia không ngờ chính là, mục đích vẫn chưa có đạt được đã bị mấy người áo đen không biết tới từ nơi nào chặn lại.
Thi Mị vào phòng bao 202, sau đó có hai tên sát thủ đi vào theo, lúc khóa cửa phòng, đồng thời gắn thiết bị quay trộm nhất cử nhất động ở bên ngoài.
Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh ở ngay phòng bao đối diện 202, giữa hai phòng bao chỉ cách xa nhau một lối đi rộng hai mét.
Bởi vì gian phòng chọn dùng xây dựng cách âm, cho nên ở trong phòng bao riêng sẽ rất khó nghe được động tĩnh bên ngoài, cho nên Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh cũng không có phát giác được chỗ nào không ổn.
Hai người mỗi người gọi một phần bò bít tết, ăn đơn giản một chút, sau đó lại gọi một chai rượu đỏ lâu năm đối ẩm.
"Chị dâu, em cảm giác làm như vậy có chút không lý trí." Thi Khả Nhi cau mày, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ.
"Chị cảm thấy rất lý trí." Thẩm Chanh lạnh nhạt kéo khóe môi lên: "Không thử, em sẽ vĩnh viễn đều không biết mình thật sự muốn cái gì."
"Vậy cũng không nhất định." Thi Khả Nhi nói: "Em chưa từng hưởng qua đàn ông, nhưng em biết em muốn đàn ông."
"Nếm thử và nếm, em cảm thấy là một ỵ́ sao?" Thẩm Chanh nhíu mày, đưa ly rượu tới bên miệng, nhẹ hớp một ngụm.
"Ừ, bản thân em cảm thấy nếm thử đàn ông và nếm đàn ông không có gì khác biệt, đổi câu đơn giản mà nói, chính là cùng đàn ông sinh ra tình cảm trao đổi tay chân." Thi Khả Nhi ực một hơi cạn rượu trong ly, lại tự mình rót thêm một ly, ưu nhã đung đưa ly rượu.
Thẩm Chanh ồ một tiếng, "Nói cách khác, trong tiềm thức của em là muốn đàn ông, muốn phát sinh quan hệ với đàn ông."
"Không phủ nhận." Thi Khả Nhi cũng rất hào phóng.
"Vậy thì uống nhiều một chút, tranh thủ tối nay sau khi say rượu loạn tính." Thẩm Chanh nói xong, cầm mở chai rượu lại rót rượu đỏ vào trong ly cô ấy, sau đó nói: "Nhất định phải khiến mình quá chén, thể nghiệm sống mơ mơ màng màng một phen, và cảm giác dục - tiên - dục - tử."
Ở dưới giựt giây của Thẩm Chanh, Thi Khả Nhi mở ra hình thức uống rượu điên rồ, một ly tiếp một ly rượu đỏ đổ xuống, uống đến tương đối thống khoái.
Trong phòng bên kia, Thi Mị nhìn hình ảnh trong màn hình, chau mày, trong đôi mắt thâm sâu dường như nhuộm lên một lớp sương lạnh, có thể đóng băng tất cả chung quanh quanh bất cứ lúc nào.
Nhìn hình ảnh treo video, một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đen đang nằm sấp ở trên bàn cơm đánh nấc rượu.
Cô vừa đánh nấc rượu, còn vừa không ngừng rót rượu vào miệng.
Bởi vì rót rượu quá nhanh chưa kịp nuốt, chất rượu màu đỏ chảy ra từ khóe miệng cô, theo cái cằm chảy đến trên cổ, lại thuận theo cổ lướt qua xương đòn vai, chảy đến trong khe nhũ gợi cảm mê người.
Tóc của cô có chút mất trật tự, quần áo trước ngực lại ướt một mảng lớn, nhìn có vẻ rất có dã tính.
Chỉ là một động tác tùy ý, có thể trêu chọc dục vọng của người khác, hấp dẫn ý nghĩ kỳ quái.
Không sai, người phụ nữ này chính là Thi Khả Nhi.
Chương 1159: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (10 )
Editor: May
Bởi vì Thẩm Chanh đích thân đi lấy rượu, cho nên hình ảnh trong video không có bắt được bóng dáng của cô.
Chỉ có một mình Thi Khả Nhi nằm trên bàn nổi điên, cô dường như thật sự say, vừa uống, vừa cười.
Cô như vậy, khiến Thi Mị nghĩ tới tối hôm thọ yến ông cụ.
Lúc ấy cô cũng uống rượu quá nhiều, lúc rời khỏi thành cổ liền quấn anh không chịu buông tay, lần đầu tiên ở trước mặt anh khóc đến giống như đứa bé.
Mượn men say, cô nói ra tất cả bí mật chôn dấu ở trong lòng.
Cô nói: "Lúc ba tuổi, khăn lụa của em rớt xuống trong đài phun nước, anh bất chấp mùa đông rét lạnh xuống nước nhặt khăn lụa cho em. Khi đó em quá đơn thuần, chỉ hiểu được vui vẻ và không vui, lúc lấy được khăn lụa, em cười không khép miệng, ôm anh không ngừng gọi: Anh thật tốt, anh thật tốt ...."
Cô nói: "Lúc năm tuổi, em bị mấy bạn nhỏ bắt nạt, anh cản ở trước mặt em nói, ai dám chạm với em gái của tao, tao liền liều mạng với kẻ đó, còn đánh những đứa nhỏ đó một trận. Kết quả chú thím em phạt anh quỳ mái ngói vỡ cả đêm...."
Cô nói: "Lúc tám tuổi, em làm mất bản vẽ muốn dự thi, anh tìm cả đêm, giúp em tìm bản vẽ về .... Để cho em lấy được hạng nhất so tài triển lãm tranh. Khi đó em suy nghĩ, nếu như anh có thể sủng ái em, nuông chiều em cả đời như vậy, hẳn là rất tốt."
Cô nói: "Lúc mười ba tuổi, dì cả của em tới, lúc ấy em u mê không biết, cho rằng sẽ chảy máu tới chết. Là anh, phổ cập tri thức sinh lý cho em, để cho em ý thức được đây là một chuyện phụ nữ phải trải qua. Lúc ấy cũng là anh đi mua băng vệ sinh cho em, dùng ban ngày, dùng ban đêm, loại dài, anh đều mua toàn bộ..."
Cô nói: "Lúc mười sáu tuổi, có bạn nam thổ lộ với em, anh bóp cổ của cậu ta cảnh cáo cậu ta, về sau nếu còn dám quấn lấy em, sẽ khiến cho cậu ta xuống địa ngục. Khi đó em cảm thấy anh thật hung dữ, quá tàn nhẫn. Nhưng sau đó mới biết được, danh tiếng của bạn nam đó quá kém, đặc biệt đùa bỡn phụ nữ, sau đó cũng bởi vì quấy rối tình dục người khác nên bị xử phạt."
Cô nói: "Khi đó, em hẳn là đã thích anh rồi, nhưng chúng ta là anh em, không thể làm chuyện trái luân thường, cho nên em chôn phần tình cảm này ở đáy lòng."
Cô nói: "Đến ngày xuất ngoại, em mới biết thân thế của mình, thì ra, em là con nuôi. Đây là ý trời trêu người đi."
Từng câu từng chữ cô nói, mỗi một chữ, anh đều khắc thật sâu ở trong lòng.
Anh nhắm chặt đôi mắt lại, hai đầu lông mày toát ra vài phần uể oải và bất lực.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh mở mắt ra, đứng dậy sải bước ra khỏi phòng.
Lúc đẩy cửa phòng của Thi Khả Nhi ra, mắt sắc anh âm trầm, do dự một chút, vẫn là bước đi vào.
Lúc Thẩm Chanh cầm rượu trở lại, vừa hay nhìn thấy Thi Mị đi vào từ bên ngoài, vì vậy vội vàng trốn vào chỗ tối.
Cô đầu tiên là quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, khi xác định không có người theo đuôi, mới nhẹ nhàng rón rén đi tới bên ngoài phòng bao, dán trên cửa nghe lén.
"Ưm ...."
Không ngờ, nghe được một tiếng than nhẹ truyền đến, là âm thanh của Thi Khả Nhi.
Tê tê, mềm mại, mang theo hấp dẫn chọc người.
Nghĩ đến hai người bên trong có thể đang khai triển, mở rộng một trận "Cảnh nóng", Thẩm Chanh cảm thấy mình không nên quấy rầy, vì vậy đến quầy lễ tân thanh toán, tính tiền, hơn nữa dặn dò nhân viên phục vụ không nên đi xử lý phòng bao trong vòng một hai tiếng, mới rời khỏi nhà hàng, lái chiếc Maserati đi.
Chương 1160: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (11)
Editor: May
"Thi Khả Nhi, uống thành ra bộ dáng gì đây."
Thi Mị cúi người cách Thi Khả Nhi rất gần, bàn tay siết chặc cằm của cô, cố gắng dùng cách này để Thi Khả Nhi cảm thấy đau đớn mà thanh tỉnh một chút.
"Ưm .... anh ...."
Lần này, tuy rằng Thi Khả Nhi say, nhưng ý thức lại rất rõ ràng.
Tuy rằng gương mặt trước mặt chồng chất, có ảo giác, nhưng cô vẫn liếc nhìn liền nhận ra đối phương.
Là người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong, là người đàn ông mà cô luôn không dám hoàn toàn mở rộng cửa lòng đi đối mặt.
Cô muốn mượn men say nói cho anh biết, cô thích anh đã rất rất lâu rồi, không chỉ là loại thích của em gái với anh trai.
Thi Khả Nhi nằm trên bàn yên lặng nhìn Thi Mị, cô rất ít biểu lộ ra một mặt như vậy ở trước mặt đàn ông, một mặt vừa phụ nữ và yếu ớt như vậy.
Đối diện với tầm mắt của cô, ánh mắt Thi Mị trở nên càng thêm sâu thẳm, tay anh tăng thêm lực đạo, nhưng Thi Khả Nhi lại hoàn toàn không cảm giác đau, cứ thế lặng im bất động nhìn anh.
"Anh ...."
Không biết qua bao lâu, Thi Khả Nhi mở miệng nhẹ gọi anh một tiếng, cô đang cười, cười đến hết sức xinh đẹp.
Cuối cùng Thi Mị cũng chịu buông cằm của cô ra, cởi áo sơ mi ở trên người ra, cúi người bao bọc thân thể của cô lại
Có lẽ là bị kích thích, Thi Khả Nhi đột nhiên vươn tay ôm cổ của anh, ôm chặt, làm sao cũng không chịu buông ra.
"Thi Khả Nhi, em biết mình đang làm cái gì hay không." Sắc mặt người đàn ông âm u, giọng nói càng thêm lạnh đến khiếp người.
"Em không biết, cũng không muốn biết ...." Mỗi chữ mỗi câu, là không nắm chắc như vậy, rốt cuộc cô vẫn cố kỵ quan hệ với anh, dù không phải anh em ruột, dù không có quan hệ máu mủ, ở cùng với anh cũng là một cấm kỵ.
"Nếu như em không phải luật sư, nếu như em không hiểu pháp, thật là tốt biết bao. Như vậy, em liền không cần lo lắng danh dự anh bị hao tổn, thoải mái nói cho anh biết, em thích anh." Cô nói như vậy.
"Đáng tiếc không có nếu như." Thi Khả Nhi cười, cười cười, vành mắt đỏ hoe.
"Cho nên xưa nay, em đều đang liều mạng khắc chế lòng của mình, liều mạng khắc chế cảm tình của mình với anh, không cho nó mọc rể nẩy mầm, không cho nó lan tràn. Nhưng ai có thể nghĩ tới, em càng là khắc chế nó, nó lại càng không bị khắc chế. Cho nên em mất trái tim, mất chính mình ...."
"Có đôi khi em sẽ nghĩ, tại sao trên thế giới này lại có thứ tình cảm kỳ quái này. Nó đã không thể ăn, cũng không thể mặc, sẽ chỉ làm người khác thương tâm khổ sở, nhưng lại có thể khiến vô số người vì nó rơi vào tay giặc."
"Em cũng rơi vào tay giặc rồi..."
"Anh, em biết cảm giác thích một người nha. Giống như hút thuốc phiện, muốn chiếm được anh, nhưng lại không dám dựa vào anh quá gần, bởi vì anh có biết đây là một đáy vực sâu không. Một khi rơi vào, sẽ không ra được nữa."
"Em rõ ràng là một người phụ nữ có lực ý chí rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được hấp dẫn. Đúng vậy, em dính độc, dính độc của anh."
"Không biết bắt đầu từ lúc nào, em bắt đầu muốn mỗi ngày, muốn mỗi thời mỗi khắc mỗi giây, muốn gặp lại anh, muốn có một ngày có thể quang minh chính đại ở cùng với anh, muốn lời tâm tình với anh, muốn ôm lấy anh ngủ, muốn giao tất cả tuyệt vời cho anh."
"Nhưng cuối cùng suy nghĩ một chút lại thôi ...."
Thi Khả Nhi dùng sức nhắm mắt một chút, một giọt nước mắt sáng long lanh trợt xuống thuận theo khóe mắt cô, rơi vào trong tóc cô.
Cô rõ ràng đang cười , nhưng nước mắt lại không kiềm chế được chảy xuống.
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com