Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81-90

Chương 81: Trong lòng Đường công tử vô cùng khổ sở
Editor: May

Thấy vẻ mặt hai người im lặng, giống như hận không thể bóp chết anh, Đường Diễm cười mỉa.

"Kết hợp tố cáo một chút, ánh mắt của tiểu gia tôi cao!"

Thi Vực vừa mới đi đến cửa phòng bệnh, chợt nghe được người nào đó đang khoe khoang, liền lạnh giọng nói một câu: "Huyết áp cao hơn."

Mộ Bạch và Mộ Dư gần như cùng lúc quăng cho anh ánh mắt chào hỏi, nhát đao này, thật sự rất thần kì.

Thi Vực nện bước chân thon dài đi vào phòng bệnh, trên khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc thoáng hiện lên hơi thở nguy hiểm, còn giống như có khắc người lạ chớ tới gần vài cái chữ to, không hề có chút bộ dáng giống như là đến thăm bệnh nhân.

Thấy anh trực tiếp ngồi xuống ở trên ghế sofa, Đường Diễm tức giận khẽ nói, "Nếu huyết áp tiểu gia cao, sẽ ở chỗ bệnh viện nhà cậu không đi!"

Bệnh viện thành Đô, là nơi có rất nhiều người muốn đến nhưng lại không có tiền, có bác sĩ cấp quyền uy thế giới trấn giữ, mặt co quắp não co quắp người co quắp đều có thể chữa tốt lại, vậy cần sợ gì cao huyết áp?

Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh, mấp máy môi , "Tùy cậu."

Đối với anh mà nói, bệnh viện thành Đô chỉ là một trong mấy ngàn bệnh viện dưới cờ của tập đoàn Đế Cảnh, nếu Đường Diễm thích, tặng anh ta một cái cũng không phải là vấn đề.

"Được rồi mọi người." Mộ Dư nói xong, cầm lấy tờ báo đi đến ngồi xuống bên cạnh Thi Vực, chỉ vào ảnh chụp kèm theo phía trên, tò mò hỏi, "Cô ấy thật sự là bạn gái của anh?"

Thi Vực nhìn lại theo hướng ngón tay của cô, tầm mắt rơi trên người phụ nữ trong trang đầu, không khỏi nheo con ngươi lại, "Xác thực mà nói, cô ấy là bà xã của tôi."

"Gì?"

"Bà xã của cậu?"

Mộ Dư và Mộ Bạch mở miệng gần như cùng một lúc, hai người ngoại trừ bàng hoàng thì vẫn là cảm thấy không thể tin được.

Chỉ có Đường Diễm như người không việc gì, chán đến chết đùa giỡn hoa tươi đặt ở trên bàn, không nhúc nhích chút nào.

Đến khi tầm mắt Mộ Bạch và Mộ Dư ném đến trên người anh, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, "À! Việc này tiểu gia tôi đã biết vào ngày hôm qua, còn chưa kịp nói cho các người biết!"

Mộ Bạch và Mộ Dư khinh bỉ nói: "Tại sao vừa rồi không nói?"

Đường Diễm ra vẻ vô tội, "Tiểu gia cho rằng truyền thông đưa tin không thật, không có căn cứ, làm sao biết người đẹp nhất thành Đô kia lại là vợ của cậu ta...."

Mộ Dư cảm thấy nói chuyện với anh là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của mình, rút tầm mắt từ trên người anh về, nhìn tờ báo tán thưởng: "Thật sự rất xinh đẹp."

Thi Vực giương môi, bên môi tràn ra một nụ cười bất cần đời, "Người phụ nữ của Thi Vực tôi, có thể không xinh đẹp sao?"

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ quật cường lại kiêu ngạo đó, khóe môi đẹp mắt chợt lây nhiễm ra một nụ cười thâm ý không rõ.

"Stop đê..! Như vậy rất giỏi hả!" Đường Diễm không nhịn được liếc mắt, "Người không biết còn tưởng rằng cậu đang phát xuân!!"

Trên mặt anh làm ra một bộ dáng chẳng thèm ngó tới, nhưng hành vi cử chỉ bán đứng lòng hiếu kỳ của anh, chỉ thấy anh đi ra phía trước, ôm tờ báo qua, kiêu ngạo nói: "Tiểu gia ngược lại muốn xem, có đến mức Chim Sa Cá Lặn Bế Nguyệt Tu Hoa hay không!"

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn lập tức bị dọa đến không nhẹ, "Khụ! Khụ này ...."

Cà lăm hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, "Tiểu gia cảm thấy, là quá xinh đẹp!"

Mộ Dư không vui liếc nhìn anh một cái, liền muốn hỏi một chút tiết tháo của anh ở đâu, nguyên tắc ở đâu, mới vừa rồi còn cao cao tại thượng xem thường?

Tránh đi ánh mắt của cô, Đường Diễm quay đầu nhìn về phía Mộ Bạch trên giường bệnh, thử dò hỏi câu, "Mộ Đại Thiếu Gia, nếu không cậu cũng liếc mắt nhìn đi?"

Tuy trên miệng anh nói như vậy, trong lòng lại vô cùng khổ sở, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Mộ Bạch sẽ cự tuyệt, nếu không sự tình liền quá trớn rồi!

Chương 82: Mặt không thể đổi tiền, muốn vô dụng
Editor: May

"Anh trai của em không cần xem, tránh cho chịu kích thích."

Mộ Dư nói xong, đi trên phía trước, tuyệt không khách khí đoạt lấy tờ báo, "Đường Diễm anh đừng không có gì lại gây chuyện, đi qua một bên đi."

"Tiểu Dư em không biết, người bệnh tim chính là phải tìm kích thích, nếu không sẽ không lành hẳn. Hôm nay nếu tiểu gia không kích thích anh, sợ rằng qua năm năm nữa cậu ta vẫn còn yếu ớt! Đưa tờ báo cho tiểu gia, tiểu gia để cậu ta nhìn xem vợ Thi đại thiếu gia có xinh đẹp hay không!"

Đường Diễm làm bộ muốn cướp tờ báo trong tay Mộ Dư về, nhưng Mộ Dư không cho anh cơ hội này, trực tiếp xé tờ báo đi.

Thật ra cô tức giận không vì cái gì khác, chỉ trách vừa rồi Đường Diễm không ngừng hàm súc tự hào người phụ nữ của anh em rất xinh đẹp ở trước mặt cô.

Phụ nữ chính là bình dấm chua, dù một trận cuồng phong thổi tới cũng có thể cạo nát bình rồi.

Dấm chua vung vãi đầy đất, còn không chua chết người khác sao.

Mộ Dư chỉ biết hờn dỗi, hoàn toàn không để ý đến sau khi Đường Diễm nhìn thấy cô xé nát tờ báo, liền thở dài một hơi.

"Được rồi, tiểu gia trời sinh chính là được vợ quản nghiêm, em cũng đã xé tờ báo, tiểu gia còn có thể sao chứ!"

Đường Diễm cố ý làm ra một bộ dáng tức giận.

Kỹ thuật diễn xuất bộc phát quá mạnh mẽ, không tặng cho anh một giải thưởng ảnh đế thì thật cảm thấy có lỗi với anh.

Nhìn hai người bởi vì một tờ báo mà xoắn xuýt, Mộ Bạch lại cảm thấy nhức đầu, "Ở bệnh viện mà cũng có thể làm ồn thành ra như vậy, về sau nếu kết hôn, còn không lật nhà lên à."

"Ai kết hôn với tên du côn này!" Mộ Dư thở phì phò.

"Dù sao tiểu gia chỉ kết hôn với em!"

"Anh nói kết hôn liền kết hôn à, chết không biết xấu hổ!"

"Mặt lại không thể đổi tiền, muốn thì có ích lợi gì, vẫn là muốn em thì tốt hơn, mùa đông có thể làm bé cưng ấm áp."

Khi Đường Diễm nói đến đây, giống như tên du côn đang giở trò lưu manh.

Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn anh ta, có loại xúc động muốn tháo anh ta thành tám khối, rồi ném đi đút cho dã lang.

Mộ Bạch bắt đầu lo lắng, về sau nếu em gái mình thật gả cho anh ta, có thể gả đi ba ngày đã bị tên khốn kiếp này làm giận chết hay không.

Mộ Dư không để ý anh, nắm túi xách lên thở phì phò chạy ra khỏi phòng bệnh.

Thấy cô giống như thật sự tức giận, Đường Diễm nào còn kiêu ngạo vừa rồi, vội vàng đuổi theo ra.

"Tiểu Dư, anh sai rồi..."

"Anh đừng để ý tới em ...."

"Cùng lắm thì em phạt anh quỳ bọt nước...."

Giọng nói mang theo oán niệm bay ở trong hành lang, lại xuyên vào phòng bệnh, sắc mặt Thi Vực và Mộ Bạch trực tiếp trầm xuống.

Biệt thự.

Trong phòng ngủ, Thẩm Chanh đang nằm nghiêng ở trên chiếc giường mềm mại.

Cô cắn đầu bút máy, mắt không chớp nhìn trừng trừng nhân vật được cô vẽ ở trên laptop.

Mấy nữ hầu đứng ở bên giường, nhìn cử động kỳ quái của cô, lần lượt xoắn chặt lông mày ở cùng một chỗ.

Đã ba giờ, thiếu phu nhân không nói gì, thậm chí ngay cả nước cũng không uống một ngụm.

Nếu thiếu gia biết các cô hầu hạ không chu đáo, chỉ sợ tối nay các cô phải đi ngủ ở cửa chính rồi.

"Thiếu phu nhân, cô uống nước đi, vậy thì thân thể của cô mới có thể mau chóng hồi phục ...." Nữ hầu nhẹ giọng mở miệng, sợ hơi lớn tiếng một chút liền quấy nhiễu ý nghĩ của cô.

Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hơi đổi, đưa ngón trỏ ở giữa môi, làm ra động tác suỵt.

Nữ hầu vội vàng khép miệng lại, không dám lên tiếng nữa.

Qua một hồi lâu, Thẩm Chanh mới dùng bút, phác thảo ra từng nét bút liên kết các nhân vật trên laptop lại.

Như là đại công cáo thành, cô thoả mãn nhếch môi, dùng nắp bút đậy bút lại.

Sau đó, cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay với đám nữ hầu, "Tới đây, có chuyện cần các cô đi làm ...."

Đám nữ hầu nghe tiếng, lập tức tiến lên, nghe Thẩm Chanh căn dặn xong, lần lượt lùi ra khỏi phòng ngủ.

Chương 83: Cảm giác áy náy tan thành mây khói.
Editor: May

Gần như trong cùng một lúc, Phan Dương và Hà Duệ nhận được một tin nhắn giống nhau như đúc.

Rõ ràng là tin nhắn giống nhau, nhưng sau khi hai người nhìn hết tin nhắn thì phương thức xử lý lại khác biệt rất lớn.

Phan Dương đang đau lòng không thôi vì trò cười gây ra trong hôn lễ, nhìn thấy tin nhắn, trực tiếp chuyển vào thùng rác, cũng không quan tâm đến nữa.

Mà khi Hà Duệ nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt liền biến đổi lớn, nhanh chóng trả lời một tin nhắn.

....

"Thiếu phu nhân, đáp lại rồi!"

Nhận được tin nhắn, nữ hầu căng thẳng không thôi, nhanh chóng đưa một cái điện thoại di động tới.

Đổi ngược lại, Thẩm Chanh liền có vẻ quá mức bình tĩnh rồi.

Cô nhận lấy di động từ trên tay nữ hầu, mắt lạnh nhíu lại, ngón tay xanh nhạt nhanh chóng mở tin nhắn ra.

Nội dung tin ngắn chỉ có một hàng chữ ngắn gọn: Tôi cho cô 50 vạn, cô lập tức rời khỏi thành Đô.

Quả nhiên là người giàu có.

Thẩm Chanh cong khóe môi lên, trực tiếp ném điện thoại di động sang một bên.

Ở trong ánh mắt khó hiểu của đám nữ hầu, cô chắp hai tay sau ót, khoan khoái nằm xuống.

"Thiếu phu nhân?" Nữ hầu dò xét mở miệng.

"Ừ." Thẩm Chanh lười đáp lại một tiếng, nghiêng mặt qua liếc cô một cái, "Ta nghĩ ngủ một lát thôi."

"Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi, tôi đây phải đi bảo mẹ Hà chuẩn bị cơm trưa cho cô, chờ cô tỉnh ngủ là có thể ăn rồi."

"Ừ."

"Không biết thiếu phu nhân có yêu cầu đặc biệt gì với món ăn không?"

"Không có."

"Vâng thiếu phu nhân, vậy chúng tôi liền lui xuống trước, cần gì hô một tiếng là được."

Đám nữ hầu nhẹ nhàng rón rén lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.

Nằm ở trên giường, Thẩm Chanh hoàn toàn không có tâm chìm vào giấc ngủ.

Dùng tay chống giường ngồi dậy, vịn mép giường đứng dậy, lưng truyền đến đau nhức kịch liệt làm hai chân cô như nhũn ra, cũng may cô kịp thời dựa vào trên giường mới không có ngã sấp xuống.

Cô thử nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể khom người, vịn tường từ từ đi qua đi lại.

Đi một bước, đau một lần.

Đau đến ngũ quan của cô đều suýt chút nữa vặn vẹo rồi.

Mẹ nó.

Tối hôm qua súc sinh muốn giết cô kia, đặc biệt sao... đáng lẽ ra phải chặt tay chân làm người côn đi!

Tuyệt đối đừng để cho cô nhìn thấy hắn ta, nếu không gặp một lần hành hung một lần.

Không dễ gì đi được ba mét xa, vừa dừng lại ở ban công trong phòng, liền vịn ghế xoay cẩn thận ngồi xuống.

Đưa tay lấy máy tính bảng trên bàn qua, ấn phím mở máy.

Sau khi mở máy tính bảng, cô bật websites lên, nhập năm chữ "hôn lễ nhà họ Phan" vào ô tìm kiếm.

Tốc độ internet nhanh chóng, mấy giây liền kiểm tra đến mấy ngàn tài liệu liên quan về hôn lễ nhà họ Phan.

Ngón tay của cô nhanh chóng kéo xuống, đơn giản nhìn quét một lần, giải thích chung về phát triển của hôn lễ.

Cuộc hôn lễ ngày đó bị người phá hủy, Lâm Tiểu Miêu bị đóng lên danh hiệu vẻ vang người không may, khiến cho cha mẹ chồng mất mặt, đuổi cô ra khỏi nhà.

Lúc Thẩm Chanh đang xem websites, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Khụ!

Có phải là đùa có chút lớn rồi không?

Nói như thế nào, cô đều là người khởi xướng sự kiện lần này.

Tuy rằng Lâm Tiểu Miêu đối với cô mà nói chính là một người vô thưởng vô phạt, nhưng rơi xuống hoàn cảnh này cũng rất đáng thương.

Đột nhiên....

Tay của cô dừng ở trên màn hình.

Trên trang web là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Lâm Tiểu Miêu.

Phóng viên: Lâm tiểu thư, đối với chuyện hôn lễ của cô bị phá hư, cô có ý kiến gì không?

Lâm Tiểu Miêu: Sự tình đã xảy ra, tôi có ý kiến hay không thì được gì.

Phóng viên: Nghe nói đại náo hiện trường hôn lễ chính là bạn học cũ của Lâm tiểu thư?

Lâm Tiểu Miêu: Đúng vậy, cô ta tên Thẩm Chanh.

Phóng viên: Lâm tiểu thư đánh giá cô ấy ra sao?

Lâm Tiểu Miêu: Ha ha .... Những người trong ngoài bất nhất thì cần đánh giá sao.

Thẩm Chanh nheo mắt, ánh mắt lạnh dần.

Nói cô trong ngoài bất nhất?

Một chút cảm giác áy náy trong lòng, trong nháy mắt liền tan thành mây khói!

Chương 84: Ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm.
Editor: May

Ngón tay tiếp tục trượt, ở phía dưới cùng của trang web, là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Hạ An An.

Phóng viên: Nghe nói Hạ tiểu thư cũng là bạn cùng trường với Lâm tiểu thư, đối với chuyện hôn lễ của Lâm tiểu thư bị phá hư, cô có ý kiến gì không?

Hạ An An: Quen bạn không cẩn thận, hy vọng Tiểu Miêu nhớ kỹ lần dạy dỗ này, về sau cách những người kia xa một chút.

Phóng viên: Như vậy trong hôn lễ, Hạ tiểu thư bị người làm mất mặt trước mặt mọi người lại là bởi vì sao?

Hạ An An: Họ Thẩm qua sông đoạn cầu, trèo lên cành cây cao liền trở mặt chứ sao.

Phóng viên: Cho nên Hạ tiểu thư có ý tứ là, Thẩm tiểu thư là mượn quan hệ của cô mới may mắn được Thi đại thiếu gia chú ý tới, do đó cùng nhau đi tới?

Hạ An An: Cái này hơi khó nói, nhưng mọi người đều biết bạn trai tôi là cổ đông của Đế Cảnh.

Phóng viên: Rất cảm ơn Hạ tiểu thư trong lúc bận rộn đã bớt thời giờ tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi, hợp tác vui vẻ.

Nhìn thấy đối thoại của hai người, Thẩm Chanh không nhịn được cười khúc khích.

Chợt nghĩ đến lúc Hạ An An tiếp nhận phỏng vấn mang theo một khuôn mặt sưng to như đầu heo, cô cười đến càng lớn hơn.

Bảo người khác nhớ kỹ dạy dỗ, nhưng sao chính mình lại không nhớ được chứ!

Nói lời bịa đặt lộ liễu, còn không phải là đang tìm tai vạ sao?

Đều nói vật họp theo loài, cô coi như là nhìn thấy được rồi.

Lâm Tiểu Miêu và Hạ An An, hoàn toàn chính là cùng một loại mặt hàng.

Mượn quan hệ của cô ta? Đặc biệt sao, thật không biết xấu hổ!

Muốn nói người trung gian, đó cũng là người cha ma bài bạc của cô có được không? Có một xu quan hệ nào với Hạ An An cô ta chứ?!

"Cốc, cốc, cốc...."

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, tiếng nói nữ hầu liền truyền vào từ bên ngoài, "Thiếu phu nhân, cô tỉnh chưa?"

Thẩm Chanh khẽ ừ, thuận tay ném máy tính bảng lên trên bàn.

Một âm thanh ầm vang lên, dọa thân thể nữ hầu ngoài cửa run lên, lập tức đẩy cửa vào.

Khi thấy Thẩm Chanh ngồi ở ghế dựa trên ban công, còn bắt chéo hai chân, nữ hầu lập tức cực kỳ hoảng sợ.

Ngay sau đó, gần như là phản xạ có điều kiện vọt tới trước mặt Thẩm Chanh, "Thiếu phu nhân! Sao cô lại xuống giường rồi? Bác sĩ đã dặn cô nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu không dù thân thể khôi phục lại cũng sẽ lưu lại bệnh căn."

Lúc này mới tới trưa, Thẩm Chanh lại đã nghe nói như thế không dưới mười lần, cô lạnh nhạt liếc nhìn nữ hầu, vịn ghế chậm rãi đứng dậy.

Nào biết, nữ hầu thấy thế đột nhiên lên tiếng: "Thiếu phu nhân cô đừng cử động, tôi tới đỡ cô!"

Thẩm Chanh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi cũng không phải tàn phế, không thể tự đi đường được sao?"

Nữ hầu thấp thỏm lo âu, trong lòng tự nhủ: Nếu cô xảy ra một chút sai lầm, tàn phế là chúng tôi! Không thể đi đường cũng chính là chúng tôi!

Tuy Thẩm Chanh không vui, nhưng không lay chuyển được nữ hầu, đành phải mặc cho cô ta đỡ mình về đến trên giường nằm xuống.

Lúc ăn cơm trưa, mẹ Hà bưng canh gà nhân sâm đi vào, Thẩm Chanh chỉ là uống qua loa vài ngụm, liền ngủ thiếp đi.

Có thể là bởi vì tối hôm qua phát sốt, một giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, vừa ngủ liền ngủ cả đêm.

Hoàn toàn không biết, ngay trong đêm đó, từ trên xuống dưới hơn mai mươi người hầu của biệt thự bởi vì ban ngày cô xuống giường mà bị trừng phạt.

Không một ai ngoại lệ, tất cả đều đi ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm.

Hỏi Điềm Tâm là ai?

Đáp án dĩ nhiên là, chó cưng của Thi Vực.

Sáng sớm hôm sau.

Thi Vực nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng ngủ, Thẩm Chanh đang ngủ say trên giường.

Anh nện bước chân dài vòng qua mép giường, ưu nhã nghiêng dựa vào trên tường, nâng khóe môi lên, bộ dáng hờ hững quan sát này thoạt nhìn có vẻ hơi lười biếng.

Ánh mắt dần dần dời xuống, ngừng ở vị trí trước ngực cô....

Áo sơ mi trên người cô lỏng một viên nút, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn và no đủ hấp dẫn, có chút gợi cảm.

Chương 85: Thi đại thiếu gia bá đạo.
Editor: May

Không biết là ánh mắt Thi Vực quá nóng rực, hay là Thẩm Chanh quá mức nhạy cảm.

Đột nhiên, cô mở mắt ra....

Hành động đột ngột, phá hủy hào hứng của Thi Vực, thâm ý trong mắt giảm đi, anh lạnh lùng liếc nhìn cô, "Tỉnh rồi."

Nằm trên giường hơn mười tiếng, toàn thân Thẩm Chanh cực kỳ mỏi nhừ, cô lấy tay chống giường ngồi dậy, mới lạnh nhạt đáp lại một chữ: "Ừ."

Từ khi hai người quen biết đến nay, dường như vẫn luôn đối chọi gay gắt, ai cũng hận không thể bóp chết đối phương.

Trạng thái bình thường giống như vậy, về cơ bản là chưa từng có.

Thẩm Chanh cẩn thận xê dịch đến mép giường, vốn định xuống giường đi lại một chút, nhưng vừa mới đưa chân, liền động đến vết thương trên lưng.

Một trận đau đớn truyền đến, đau đến mức cô nhíu chặt mi tâm.

Quả nhiên đám nữ hầu nói không giả, hiện tại tình huống của cô rất tệ, nếu như không nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ có thể một ngày nghiêm trọng hơn một ngày, lưu lại bệnh căn cũng là đương nhiên.

Cô dừng suy nghĩ muốn xuống giường trong đầu lại, muốn di chuyển về chính giữa giường nằm xuống một lần nữa.

Nhưng mới khẽ động một chút, trọng tâm liền nghiêng qua một bên, người liền lăn xuống từ trên giường.

"Ưm ...."

Đụng vào vết thương, đau đến Thẩm Chanh rùng mình, ưm một tiếng.

Nắm cứng đờ trên mặt đất, Thẩm Chanh nổi giận.

Dựa vào! Đây cũng quá dọa người rồi!

Nếu là lúc trước, cô nhất định có thể dùng tốc độ cực nhanh, trong thời gian ngắn nhất bò dậy từ dưới đất.

Nhưng hiện tại, cô chỉ động một chút cũng không thể.

Ngẩng đầu, đối diện với con người thâm trầm và âm hàn của Thi Vực.

Trong lúc nhất thời, giống như bị ánh mắt của anh lăng trì trăm ngàn vạn lần.

Thi Vực cứ dựa ở trên tường như thế, một tay cắm ở trong túi quần, mắt không biểu tình nhìn người phụ nữ nằm ở trên mặt đất.

Hiển nhiên là đang tức giận vì cử động vừa rồi của Thẩm Chanh.

Thấy anh không có phản ứng, Thẩm Chanh không khách khí trừng mắt nhìn anh, cả giận nói: "Hồn nhạt! Tính toán cứ nhìn như vậy sao?"

Thi Vực nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Ừ, nếu không thì sao?"

Ngữ khí của anh không lạnh cũng không nóng, nhưng mà trộn lẫn một cổ lệ khí mạnh mẽ, xỏ xuyên qua cả căn phòng.

"Kéo tôi đứng lên!"

Dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy ở trước mặt Thi Vực, chắc hẳn cũng chỉ có Thẩm Chanh thôi.

Nếu là người khác ngông cuồng như vậy, trong một phút đã bị ngược đãi đến hài cốt không còn!

"Kéo?" Mới vừa rồi vẻ mặt Thi Vực còn lạnh lùng, giờ ngược lại có hứng thú với chữ kéo này rồi.

"Thi Vực anh biến thái!"

"Sao tôi lại biến thái rồi?" Anh dựa vào trên tường không nhúc nhích, chỉ là nhẹ nhàng nhướng mày kiếm anh khí bức người lên.

"...." Thẩm Chanh cảm thấy, đây là mình tự đào hố để mình tới nhảy.

"Em ngược lại nói một chút, muốn kéo như thế nào?" Một chữ kéo đơn giản, nói ra từ trong miệng Thi Vực liền thay đổi hương vị, còn có chút mờ ám hiềm nghi.

Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh, nghiến răng phun ra một câu: "Ôm tôi lên giường trước!"

Trên khuôn mặt tuấn tú như yêu nghiệt, cuối cùng cũng nhuộm lên một chút nụ cười thực hiện được.

Thi Vực bước dài qua, ngồi xuống ở bên cạnh cô, dùng tay nâng cằm của cô lên, giương môi cười nhẹ, "Lên giường làm cái gì?"

"Làm em gái anh!" Thẩm Chanh bị tức đến mặt mũi trắng bệch.

"Tôi chỉ thích làm em." Anh cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên lồng ngực cô, bổ sung một câu, "Làm chết em."

"Khốn kiếp!!"

Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, gần như là phản xạ có điều kiện dùng tay bảo vệ vị trí mấu chốt trước ngực.

Phản ứng của cô, khiến Thi Vực càng nở nụ cười lớn hơn, bàn tay to trượt trở về chiếc cằm thon.

Trong con ngươi sâu không thấy đáy, mờ ám càng thêm nồng đậm, "Vào lúc này, dù tôi làm em, em hẳn là cũng không có đường để phản kháng đúng không."


Chương 86: Chỉ làm người đàn ông của em.
Editor: May

"Anh cho mình là Hoàng đế lão tử, vừa phát thú tính muốn sủng hạnh ai liền sủng hạnh người đó sao?"

Thẩm Chanh nhìn anh, tận lực đè lửa không ngừng xông tới trái tim xuống.

Thi Vực nheo mắt mắt lạnh, một phát siết chặc cằm của cô, "Tôi không có hứng thú làm hoàng đế, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của em. Hiện tại cho em hai lựa chọn, hoặc là em làm tôi, hoặc là tôi làm em, chính em quyết định."

"Ưm .... hít ...." Thẩm Chanh chỉ cảm thấy cái cằm sẽ bị bóp lệch vị trí, đồng thời rầu rĩ, chẳng lẽ thằng nhãi này không hiểu được cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao ....

"Nói! Chọn cái thứ nhất hay là thứ hai?"

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh vặn vẹo, uất ức chỉ chỉ cái cằm bị nắm của mình.

Hồn nhạt! Bị nắm làm sao nói!

Lúc này tay Thi Vực mới buông lỏng.

Sau đó, liền truyền đến tiếng thở hổn hển vì tức giận của Thẩm Chanh: "Anh đó, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng hả!"

"Nói đúng rồi, tôi chính là bạo lực như vậy."

Cho đến tận bây giờ, Thi Vực là người báo đạo nhất mà Thẩm Chanh từng nhìn thấy qua!

Mà sự thật lại lần nữa chứng minh, Thi Vực chính là bá đạo như vậy.

Ngay sau đó, môi nóng rực của anh cũng đã bao phủ lên.

"Ưm ừ ...."

Thẩm Chanh không kiềm chế được ưm một tiếng, mị hoặc lại mê hoặc người.

Thi Vực hung hăng gặm cắn cô, khiến cô đẩy không ra, cũng không kháng cự được.

Thân thể đột nhiên bay lên không! Thẩm Chanh bị anh bế lên.

Người đàn ông có bề ngoài cuồng dã không kiềm chế được, giây phút này động tác lại ôn nhu đến có chút dị thường.

Thi Vực giống như là đang che chở bảo bối, nhẹ nhàng thả Thẩm Chanh lên giường lớn.

Hai tay của anh chia ra chống đỡ ở bên cạnh hai vai của cô, cách cô chỉ có ba tấc.

Bởi vì vết thương trên lưng vẫn đang đau ê ẩm, Thẩm Chanh không có bất kỳ động tác nào, chỉ là nhìn mặt Thi Vực ở khoảng cách gần.

Mặt của anh hoàn mỹ giống như là điêu khắc, hình dáng rõ ràng, ngũ quan lập thể, mỗi một chỗ, đều tinh xảo đến không thể bắt bẻ.

Giống như hàng mỹ nghệ giá trị liên thành, còn có đường nét độc đáo, đẹp không gì sánh nổi.

Giây phút này Thẩm Chanh chỉ có một xúc động, đó chính nắn bóp khuôn mặt người thấy liền căm phẫn này thành bánh thịt.

Giống như là đọc được tức giận trong mắt cô, Thi Vực giương môi, trêu tức mở miệng, "Muốn phản kháng?"

"Phản kháng? Xin lỗi, không có ý nghĩ đó."

"À?"

"À cái gì mà à, không phải muốn làm tôi sao? Nhanh lên!"

"...."

"Anh yên tâm, cùng lắm tôi kiện anh một tội, bạo lực trong hôn nhân."

"...."

"Vết thương trên lưng tôi, chính là chứng cớ tốt nhất."

"...."

"À! Còn có nước miếng lưu lại ở trên miệng tôi, cũng là chứng cứ anh xâm phạm tôi lưu lại."

"...."

"Anh cứ tới, tôi tuyệt không phản kháng."

"...."

"Nhanh lên, nhanh lên, khẩn trương lên!"

"...."

Người phụ nữ này, không biết là đang đùa với lửa sao?

Thẩm Chanh tuyệt đối không ngờ, khiêu khích của cô, hoàn toàn chọc giận tính sói ở trên người anh!

Thi Vực nhíu mắt lạnh lại, bàn tay to trực tiếp dò xét vào trong quần áo của cô ....

Một cảm giác luồng điện nhanh chóng lan khắp toàn thân, Thẩm Chanh chợt cúi đầu, nhìn đến bộ ngực cao ngất....

Dựa vào!

Anh, anh... anh... Anh ta!

Lại có thể sờ ngực của cô!!

Hơn nữa còn không phải sờ cách áo ngực, là cứ thế sờ trần trụi! ! !

Còn .... Còn dùng sức nhéo cô một chút...

Thân thể, không nhịn được khẽ run lên ....

"Thật nhỏ."

Anh sờ soạng cô, vậy mà còn ngại cô nhỏ!

Thẩm Chanh tức giận đến thân thể khẽ phát run, lập tức nóng giận bùng nổ: "Nhỏ mà anh còn sờ! Anh chính là loại dưa chuột, kém phát triển!"

Bên môi Thi Vực tràn ra một nụ cười ngông cuồng đến cực điểm, sau đó bàn tay to tăng thêm lực đạo.

"Tôi mạn phép muốn sờ."

Môi mỏng gợi cảm phun ra mấy chữ mờ ám, anh cười càng rộng hơn.


Chương 87: Bảo bối, tiếp tục mắng
Editor: May

Thẩm Chanh không kềm chế được cơn giận, đưa tay muốn đi đánh tay của anh, nào biết lại bị Thi Vực một phát trế chụ.

Anh dán sát mặt tới, phun ra một ngụm hơi thở nóng rực, "Chúc mừng em, câu dẫn tôi thành công."

Nói như vậy xong, bàn tay to phủ trên da thịt non mềm đột ngột xiết chặt, bóp đến Thẩm Chanh kêu đau.

"Hồn nhạt!"

Đặc biệt sao, ai câu dẫn ai hả!

Cô chính là an phận thủ thường ngủ một giấc mà thôi, rõ ràng là mới sáng sớm thằng nhãi này đã chạy tới khinh bạc, còn làm ra một bộ dáng là chuyện đương nhiên.

Thẩm Chanh giống như là con mèo hoang xù lông, hận không thể cào một móng vuốt giết chết tên đàn ông trước mặt.

Thấy cô như vậy, Thi Vực giơ môi mỏng lên, cười nhẹ quyến rũ, "Tôi đoán em nhất định chưa hết giận, đến, bảo bối, tiếp tục mắng."

Vừa nghe được anh gọi bảo bối, Thẩm Chanh đã cảm thấy nổi giận, "Mắng chửi anh? Đó là kéo chỉ số thông minh của tôi xuống!"

"Ở trước mặt tôi, chỉ số thông minh của em không cần kéo xuống cũng hoàn toàn là con số không rồi."

"Lăn đi!"

"Vậy hiện tại chúng ta liền cùng lăn?"

"Muốn lăn thì tự anh lăn, tôi không có sở thích này!"

Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô gái nhỏ dưới thân, nghiền ngẫm trong mắt càng đậm.

Xưa nay luôn là người khác thay đổi biện pháp muốn bò lên giường của anh, chỉ có người phụ nữ này rõ ràng đã nằm ở dưới người anh, nhưng vẫn còn muốn toàn thân mà lui.

Không thể không nói, cô thành công nâng dục vọng chinh phục của anh lên.

Tìm được một thân thể của phụ nữ thì rất dễ dàng, nhưng Thi Vực anh muốn, là thân và cả trái tim.

Anh buông tay cô ra, dùng ngón tay thon dài lướt qua đôi môi táo đỏ mọng hơi khô của cô.

"Người bị thương là lớn nhất, hôm nay tôi có thể bỏ qua cho em một lần." Giọng nói trầm thấp, tràn ngập hơi thở khêu gợi.

Mặt của anh, giống như là được đao khắc ra, hình dáng rõ ràng, đẹp mắt đến mức giống như thần.

"Nhưng có điều kiện tiên quyết ...." Thi Vực khẽ nheo đôi mắt lại, dùng ngón tay chỉ mặt của mình, ra lệnh, "Hôn."

Thẩm Chanh nhìn anh chằm chằm, thất thần chưa đến một giây, sau đó nói: "Không hôn!"

Ánh mắt Thi Vực chìm xuống, âm thanh cũng lạnh lẽo vài phần, "Không hôn? Ừ, vậy tôi đến."

Giọng nói không nóng không giận, lại mang theo mười phần uy hiếp.

Anh quả nhiên không phải đang nói đùa.

Cúi đầu, gần sát, muốn dùng phương thức môi chặn môi để nói cho Thẩm Chanh biết hậu quả không thuận theo anh.

"Dừng lại!"

Giận dữ công tâm, Thẩm Chanh cuồng ngược anh ở trên tư tưởng ba ngàn lần.

Chưa hết giận, trong lòng tiện thể thăm hỏi cả nhà của anh.

Ngực cô phập phồng lên xuống, tư thế và động tác này, gợi cảm mà lại hấp dẫn.

Vưu vật sống động!

Lửa vẫn chưa khắc chế xuống được ở trong cơ thể Thi Vực, bắt đầu khởi động lại, giống như muốn phá tan mạch máu.

Tức giận thì tức giận, Thẩm Chanh vẫn kiềm chế mình, cố gắng bình phục lại.

Lạnh nhạt liếc nhìn Thi Vực, cô ngược lại tỉnh táo đến có chút kỳ cục, "Có phải hôn xong, anh sẽ lập tức biến mất không."

Thi Vực nheo con ngươi lại, mỏng môi cong lên, "Xem tâm trạng."

Thẩm Chanh không nói gì: "...."

Tâm trạng thằng nhãi này âm tình bất định, ai biết hôn xong có tốt lên không?

Vào lúc cô rối rắm có nên thỏa hiệp với anh không, Thi Vực có chút không kiên nhẫn mở miệng, "Nếu không hôn, tự gánh lấy hậu quả."

Người đàn ông này bá đạo lại hết sức ngông cuồng, tính cách nói một không hai, không phải Thẩm Chanh không hiểu rõ, cô cũng không muốn cứng đối cứng với anh.

Cô cắn răng một cái, dứt khoát mặc kệ tất cả!

Ngẩng đầu lên, dùng hai tay ôm cổ Thi Vực, chủ động đưa môi tới.

Chạm vào mặt của anh vẫn chưa tới một giây, liền lập tức rời đi.

Thi Vực vẫn chưa thỏa mãn, dùng tay gắt gao nhốt chặt eo của cô, cúi đầu liền hôn môi của cô.

"Ưm ...."

Nụ hôn bá đạo hung hăng lao tới, khiến Thẩm Chanh không có chuẩn bị, suýt chút nữa không thể chống chọi.

Chương 88: Con chó như mày, học theo sói tru làm gì
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

"Ầm!"

Sau một tiếng vang thật lớn, tiếp đó vang lên tiếng hô vội vàng của người hầu.

"Điềm Tâm! Đừng đi vào...."

Thi Vực đang đè ở trên người Thẩm Chanh, còn chưa kịp tản đi mờ ám, liền bị vị khách không mời mà tới đột nhiên xông vào làm mất hứng trí.

Rời khỏi đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, anh nhanh chóng nhảy xuống giường lớn, mắt u lãnh bắn ra một ánh mắt nguy hiểm.

Vị khách không mời mà đến đột nhiên xông vào, có cơ thể cường tráng, phát triển tốt  và xương cốt cân đối, cùng với một cái đầu to lớn.

Móng vuốt tráng kiện đứng vững ở trên sàn nhà bóng loáng, cái mông nhô cao về phía phần lưng, trên người được bộ lông dài bao phủ.

Nó chính là Caucasus - một trong những loài chó dũng mãnh có hình thể lớn nhất thế giới, còn lớn hơn chó ngao Tây Tạng một bậc.

Loài chó này vô cùng hung mãnh, nhưng độ trung thành với chủ nhân tương đối cao, thích thân cận với chủ nhân, đồng thời bài xích kẻ khác.

"Điềm Tâm?"

Giọng nói hàm chứa lửa giận, tiết lộ tức giận của Thi Vực.

Không sai, con Caucasus liều mạng này chính là chó cưng của Thi Vực, Điềm Tâm.

"Điềm Tâm...."

Vẻ mặt bọn người hầu bối rối đuổi vào theo, sau khi cảm nhận được sát khí mãnh liệt trong không khí, lần lượt cúi đầu xuống.

"Thiếu gia, không biết xảy ra chuyện gì, Điềm Tâm đột nhiên liền xông tới, ngăn cũng không ngăn được."

Chợt nghĩ đến tối nay rất có khả năng phải tiếp tục ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm, bọn người hầu càng thêm không có chút sức sống, đưa tay đi kéo dây xích trên cổ Điềm Tâm, "Điềm Tâm, đi, đi ra ngoài ...."

Đối mặt với con chó hung mãnh này, xưa nay bọn người hầu luôn run sợ trong lòng.

Chỉ sợ sơ ý một chút khiến nó mất hứng, bị nó sống sờ sờ xé thành thịt vụn, sau đó nuốt vào trong bụng.

"Ngao!"

Điềm Tâm kiêu ngạo gào lên một tiếng, hiển nhiên là không có ý định muốn đi ra ngoài.

"Điềm Tâm ngoan, đến, đi ra ngoài ăn thịt ...."

Không dám cưỡng bức, chỉ có thể dụ dỗ.

Cũng không biết có phải là chán ăn thịt không, Điềm Tâm giống như không nghe thấy lời của bọn họ.

Bọn người hầu lau mồ hôi lạnh một chút, hoàn toàn không còn biện pháp nào với con chó lớn này.

"Gâu u u....!"

Điềm Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên hú một tiếng, sau đó mang theo sát khí chạy về phía bên giường, hàm răng bén nhọn cắn chăn mỏng tơ tằm, kéo mạnh, kéo chăn đến trên đất.

Cử động đột ngột này, vừa nhìn đã biết là hướng về phía người trên giường.

Một đám người hầu sợ tới mức mặt như màu đất, còn kém không có mềm chân quỳ đến trên đất thôi.

Thông thường mà nói, khi người thường nhìn thấy loại chó lớn hung mãnh này có địch ý với mình, hơn nữa có thể còn làm ra công kích, không thể không bị hù chết nhẹ.

Chỉ có Thẩm Chanh, bình tĩnh tự nhiên liếc nhìn nó, "Con chó như mày, học theo sói tru làm gì."

Bọn người hầu vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mới vừa rồi Thi Vực còn bởi vì chuyện tốt bị phá hư mà giận đùng đùng, giây phút này lại bởi vì một câu của Thẩm Chanh mà tâm trạng chợt thay đổi, hiếm khi mặc cho Điềm Tâm giương oai một lần, bắt đầu đứng xem với những người ở bên cạnh.

"Grừ!.... gâu!"

Nói Điềm Tâm là chó, Điềm Tâm liền không hài lòng, ngẩng đầu, lại grừ một tiếng.

Bộ dạng như vậy, rõ ràng là đang gây hấn.

Thẩm Chanh lạnh lạnh liếc nhìn nó, môi cong lên, "Muốn cắn tao?"

"Gâu! Gâu!"

Điềm Tâm như là đang trả lời vấn đề của cô, sau khi kêu hai tiếng gâu gâu, rủ đầu xuống, cắn chăn trên đất, hàm răng sắc bén vừa kéo, chăn mền liền bị nó xé thành hai cái.

"Ăng ẳng...."

Kéo mạnh, chăn mền lại bị xé thành mảnh nhỏ.

Trái tim bọn người hầu lo lắng mơ hồ, bắt đầu lui về phía sau từng bước một, lúc thối lui đến cửa phòng, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Qua nhiều năm như vậy, Điềm Tâm nổi giận, ngoại trừ lần mẹ kế Diệp Cẩn của thiếu gia không mời mà tới, thì chính là hôm nay.

Xem ra, Điềm Tâm đây là liều mạng gây hấn với thiếu phu nhân rồi.

Không biết đợi lát nữa thiếu gia có thể làm thịt nó hay không!

Chương 89: Điềm Tâm tranh thủ tình cảm
Editor: May

Không có Thi Vực quát bảo ngưng lại, Điềm Tâm càng làm thậm tệ hơn.

Hàm răng sắc bén kia cắn ga giường không buông, tiếp tục xé rách ga giường đã trở thành mảnh nhỏ.

Mắt đen lõm sâu không ngừng xoay chuyển nhìn trừng trừng Thẩm Chanh nằm ở trên giường, tàn nhẫn gầm gừ: "Grừ...."

Nhìn thấy cử động của Điềm Tâm, bọn người hầu toát mồ hôi thay nó, sau đó giống như dẫn dắt mở miệng: "Điềm Tâm, đừng làm rộn, mau ra đây ...."

Điềm Tâm đâu chịu đi ra ngoài, không nhúc nhích đứng trước giường, mắt lộ ra hung quang.

Thẩm Chanh mặc kệ nó, lấy điện thoại di động ra chơi trò trò chơi, lúc chơi đến tâm tình tăng vọt, còn có thể hô to mấy câu.

Thi Vực khẽ liếc nhìn cô, bước đi đến trên ban công.

Tay thon dài đẩy cửa sổ thủy tinh sát đất ra, ưu nhã ngồi xuống, rút một điếu xì gà từ trong hộp thuốc tinh sảo ra.

Kẹp xì gà ở đầu ngón tay, đốt lên, đưa vào trong miệng, hít sâu một hơi, đuôi xì gà dấy lên ngọn lửa.

Chậm rãi phun ra một vòng khói, vòng khói lượn quanh trong không khí, đang từ từ tiêu tán.

Một cổ mùi xì gà nồng đậm bắt đầu tràn ngập ở trong phòng ngủ rộng lớn.

Anh ưu nhã giống như là đế vương, phong cách lẫn cử chỉ đều hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, bọn người hầu chỉ nhìn anh một cái, liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, kế tiếp lại rơi vào trên người Điềm Tâm.

"Grừ.... gâu!"

"Grừ!"

"Gâu ...."

Điềm Tâm bất mãn vì không được để ý tới, bắt đầu khiêu khích Thẩm Chanh.

Đáng tiếc Thẩm Chanh thờ ơ với khiêu khích của nó, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn nó.

Có thể là bởi vì cử động như vậy của cô hoàn toàn chọc giận Điềm Tâm, nó đột nhiên bộc phát!

Nó gào lên một tiếng, hung mãnh nâng hai cái móng vuốt lên....

"Điềm Tâm!"

"Đừng!!"

Hoàn toàn không kịp ngăn cản, Điềm Tâm đã nhào về phía Thẩm Chanh .

Một đám người hầu sợ tới mức run như cầy sấy, mặt mũi trắng bệch.

"Dựa vào! Mày vẫn chưa thôi đi hả?"

Thẩm Chanh nổi giận, trong nháy mắt Điềm Tâm nhào lên, một phát nắm chặt lỗ tai của nó.

Sau đó nâng tay kia lên, một cái tát vung tới.

Một con chó bị bạt tai, quả thật là chưa nhìn thấy bao giờ.

Bọn người hầu há lớn miệng, chắc hẳn có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Lại nhìn Thi Vực, khuôn mặt dưới ánh mặt trời càng thêm yêu mị, thoáng nhuộm lên nụ cười nghiền ngẫm.

Sự hào hứng đối với một người một chó này, dường như rất là nồng đậm.

"Grừ!"

Điềm Tâm bị tát một cái, uất ức kêu lên một tiếng.

"Còn sủa!"

Thẩm Chanh nhíu mày, không khách khí lại tát nó một cái.

"Grừ ...."

Bốp một tiếng, lại bị tát một cái.

"Ăng ẳng!.... gâu ...."

Mới vừa rồi Điềm Tâm còn vô cùng hung mãnh, giây phút này giống như là đứa nhỏ phạm sai lầm, mềm nhũn ra.

Làm con chó cưng duy nhất của Thi Vực, bắt đầu từ khi Điềm Tâm được nuôi dưỡng, đã hưởng thụ một đãi độ không phải là bình thường.

Thi Vực cao lạnh, kiêu ngạo, chưa bao giờ để ai tới gần chút nào.

Mà Điềm Tâm, nó là thú cưng duy nhất Thi Vực tiếp xúc ở khoảng cách gần.

Có thể cũng là bởi vì như vậy, nó mới được tất cả mọi người nuông chiều, do đó đã dưỡng thành loại tính tình kiêu ngạo này.

Đột nhiên có một người phụ nữ tranh thủ tình cảm, Điềm Tâm đương nhiên là muốn tìm mọi cách loại bỏ kẻ thù.

Nhưng chó là động vật hiểu tính người nhất, dù nó đối địch Thẩm Chanh hơn nữa, cũng không dám thật sự hạ miệng với cô.

Nó nhiều nhất chính là một con chó cao quý, tranh giành ghen tuông với nữ chủ nhân tương lai, không cần nghĩ cũng sẽ bại hoàn toàn.

Bọn người hầu nhìn thấy Điềm Tâm đột nhiên ngoan ngoãn xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh thay Điềm Tâm, cũng may Điềm Tâm không có làm ẩu, nếu thật đụng vào thiếu phu nhân, đó cũng không phải là bị chôn sống liền xong chuyện.

Không bị tháo thành tám khối ném đi đút cho đồng loại, vậy nó xem như là gặp may mắn rồi!


Chương 90: Nữ chủ nhân thô bạo.
Editor: May

"Dáng dấp mượt mà như vậy, sao lại không biết xấu hổ mà gọi là Điềm Tâm chứ?"

Thẩm Chanh lấy tay níu lấy lỗ tai Điềm Tâm không buông, dường như là đánh giá nó.

"Ăng ẳng!"

Điềm Tâm run động thân thể béo tốt này của nó một chút, ý đồ dùng tiếng kêu để lên án nữ chủ nhân thô bạo với nó.

"Tiếng khó nghe như vậy, gọi Điềm Tâm không sợ bị công kích sao?"

Thẩm Chanh nói xong, không khách khí nhéo ở trên lỗ tai của nó một cái.

"Hú ...."

Điềm Tâm ngửa mặt lên trời tru dài, âm thanh này giống như lang như hổ, nghe uất ức làm sao.

Thẩm Chanh híp mắt nhìn nó, "Ăn nhiều thuốc kích thích quá đúng không?"

Điềm Tâm chuyển động tròng mắt lõm sâu của nó, nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, lại có thể quy củ ngậm miệng.

Ngày xưa Điềm Tâm, ngoại trừ an phận thủ thường ở trước mặt Thi Vực, gần như không sợ hãi bất kỳ ai và vật nào.

Cho nên bọn người hầu trong biệt thự, mỗi khi nhìn thấy nó đều sẽ bất giác tránh lui ba mét, ngay cả khi cho nó cho ăn cũng hết sức cẩn thận.

Con chó này nổi tiếng có dáng vóc to trên toàn bộ thế giới, cặn nặng lớn tới mấy trăm cân, đừng nói là cắn xé, chỉ trực tiếp nhào tới, sợ rằng cũng có thể đè chết người. (cân: 1/2kg)

Con chó kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại có thể ngoan ngoãn một lần?

Nhìn một người một chó trao đổi, bọn người hầu yên tĩnh đến mức giống như không tồn tại.

Thật sự không nhìn ra, đó là một loại bức tranh gió như thế nào.

"Điềm Tâm, cút ra ngoài."

Giọng nói mang theo uy hiếp truyền đến, Điềm Tâm gần như là phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường lớn, nhìn về phía ban công, đong đưa cái đuôi dài rộng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi hút xong một điếu xì gà, Thi Vực chậm rãi đứng dậy, động tác ưu nhã bóp diệt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc.

"Đổi giường đi."

Cho dù một ngày Điềm Tâm tắm ba lần, tiêu độc năm lần, vẫn không tránh được ghét bỏ của Thi Vực đối với nó.

Anh thích sạch sẽ, có thể nói đã đến cảnh giới không ai bằng.

Nghe được phân phó của anh, đám người hầu lập tức đáp lại một tiếng, ngay sau đó hỏi: "Thiếu gia, có cần đổi một gian phòng khác cho thiếu phu nhân không?"

"Đổi."

"Vậy căn phòng này?"

"Khóa."

"Vâng ...."

Bọn người hầu cũng choáng váng, đầu năm nay kẻ có tiền không đáng sợ, đáng sợ chính là có tiền còn tùy hứng! Thật sự là luôn ngược bọn họ đến thương tích đầy mình.

Thẩm Chanh rất nhanh bị an bày đến một gian phòng ngủ khác, nhưng Điềm Tâm liền đau đớn rồi.

Thi Vực phạt nó một ngày không ăn cơm, không cho phép chạy loạn, còn không cho nó kêu một tiếng nào.

Buổi tối, Điềm Tâm nín nghẹn cả ngày kìm nén không được nữa rồi.

Chưa đến mười phút, liền nhấc lên hơn phân nửa hoa trồng trong vườn.

Bọn người hầu nghe tiếng động soi đèn pin nhìn thấy, không nhìn còn tốt, vừa nhìn suýt chút nữa liền không thở nổi....

Vì không để cho Thi Vực phát hiện, hơn mai mươi người hầu sửa sang hoa đó suốt tám tiếng đồng hồ ngay trong đêm, dời toàn bộ hoa về trong bồn hoa, thu dọn cục diện rối rắm Điềm Tâm bày ra xong.

Nhưng trên đời sẽ không có tường không lọt gió, có người hầu bất cẩn nói lỡ miệng....

Thi Vực đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lật xem tạp chí tài chính, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay to đóng sách lại.

"Dẫn con chó ngu xuẩn kia vào đây."

Giọng nói không giận tự uy, giống như là tuyết rơi tháng mười hai, hòa tan ở trên thân người, xâm nhập vào trong xương cốt.

Bọn người hầu rùng mình một cái ....

Cũng không có ai dám đi chấp hành mệnh lệnh của anh.

"Thiếu gia, tính tình Điềm Tâm quá gắt gỏng, sẽ cắn người ...."

"Còn có thể đụng người ...."

"Thiếu gia, là chúng tôi không tốt, không có trông chừng kỹ Điềm Tâm, ngài phạt chúng tôi đi!"

"Thiếu gia, Điềm Tâm chỉ là một con chó, dù ngài giết nó cũng vô ích thôi, mong lượng bỏ qua cho nó lần này thôi."

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com