7. Tranh thủ
Ji Hoon (8)
Trong lúc nằm chờ anh tắm xong, Ji Hoon cầm điện thoại lên nhắn tin cho mẹ việc cậu sẽ qua đêm ở nhà bạn. Việc xin về cùng anh cũng chỉ là hành động phát sinh không có trong kế hoạch nhưng nó lại mở ra một chương mới trong cuộc đời của Ji Hoon. Chỉ vì một câu hỏi của anh mà cậu nhận ra hóa ra mình thích anh như vậy. Trước đó khi ở DRX thì cậu chỉ thấy rất quý mến người anh này, thích chọc ghẹo anh, thích anh chú ý đến vì biểu cảm của anh khiến cậu thấy vui nhưng tới khi anh quyết định rời xa mái nhà chung để tìm kiếm bến đỗ mới, cậu cảm thấy không nỡ xa anh nên mới theo anh sang HLE. Mọi thứ cứ diễn ra tự nhiên như vậy, anh đi đâu cậu theo đó, đồng hành cùng anh không chỉ trong những trận đấu mà còn là những sinh hoạt thường ngày. Cậu biết chấn thương đã khiến anh đau đớn như nào, cũng biết rằng mình muốn ở bên cạnh những lúc anh gặp khó khăn ra sao. Một Kim Hyuk Kyu với cơ thể yếu đuối nhưng ý chí thì to lớn, dù anh có ốm đau, nếu thành tích đang tuột dốc anh sẽ cố gắng luyện tập để cải thiện tình hình, ngày còn ở HLE, nhiều người bảo Ji Hoon gánh cả đội nhưng chính anh Hyuk Kyu là chỗ dựa tinh thần khiến cậu cố gắng nhiều hơn nữa trong bộ môn Liên Minh Huyền Thoại này. Tuy so với nhiều tuyển thủ cùng thời anh đã dành được nhiều danh hiệu rồi nhưng vì chức vô địch thế giới vẫn còn là ước mơ nên anh không ngừng miệt mài cố gắng, chính ý chí phấn đấu đi lên của anh đã lan sang cả cậu, cậu cũng đã từng mong muốn được đứng cùng anh trên bục nhận giải, được chia sẻ niềm vui cùng anh, được bên anh trong thời khắc hạnh phúc. Mọi thứ đến nay lại trở nên dở dang đến buồn sau khi quyết định rời đi của anh. Điều Ji Hoon quan tâm lúc này chính là cái lưng đầy đau nhức của Kim Hyuk Kyu. Anh chỉ giỏi làm cho cậu lo lắng thôi. Buồn bực gõ gõ vào màn hình điện thoại bên cạnh thì anh bước ra với một bộ đồ ngủ đen đơn giản, càng làm tôn lên nước da trắng của anh. Ji Hoon ngồi bật dậy khỏi giường sau khi thấy anh xuất hiện, còn Hyuk Kyu thì chỉ từ từ bước qua lấy máy sấy. Ji Hoon nhanh nhẹn, sải hai bước là tới chỗ anh đứng để giật lấy chiếc máy sấy từ tay anh, ấn nhẹ anh ngồi xuống ghế ngay gần đó và thành thục sấy tóc cho anh. Anh Hyuk Kyu là người đơn giản, việc gì không quá quan trọng thì ai làm cũng được nên kệ để mặc cậu muốn làm gì thì làm, miễn tóc khô là được.
"Anh" cậu nhỏ giọng gọi anh một tiếng nhưng sau đó lại chẳng nói gì thêm.
"Hửm?"
"Tóc anh thẳng nhỉ, còn dài rồi này" cậu vuốt nhẹ những sợi tóc ở sau gáy rồi đưa máy sấy qua.
Chắc vì sờ vào cổ khiến anh buồn cười nên anh đã rụt cổ lại một chút và quay ra nhìn cậu.
"Em có thể đừng sờ vào những chỗ nhạy cảm được không?"
Ji Hoon im lặng chẳng nói gì, chỉ là lại sờ thêm một lần nữa tóc gáy anh làm anh rụt người lại rồi quay người về phía cậu với ý định dành lấy chiếc máy sấy. Lúc này cậu mới cười rồi bảo em không đụng vào gáy nữa, anh yên tâm, cứ thế cậu tiếp tục sờ vào mái tóc mềm mại của anh. Lâu lắm rồi không thấy anh Hyuk Kyu đổi sang màu tóc khác, ngày trước anh còn tẩy tóc chứ giờ tóc đen mềm mịn sờ thấy thích thích. Sấy một lúc rồi tóc anh cũng khô, cậu cuộn dây máy sấy lại rồi cất vô tủ dùm anh, quay ra thấy anh vẫn đang đứng trước cái giường một lúc. Thấy vậy cậu lên giường chui vào chăn trước xong mở chăn ra vỗ vỗ bảo anh vào cùng.
"Em ủ ấm giường lắm rồi này, anh vào nằm đi"
-"Ji Hoon nằm trên giường đi, để anh trải đệm nằm dưới này"
"Ơ hay, sao tự dưng anh xa cách thế, có phải lần đầu ngủ chung đâu mà" Ji Hoon dịch ra ngoài, nắm lấy tay anh rồi kéo xuống giường.
Anh Hyuk Kyu không kịp đề phòng bị kéo xuống bất ngờ nên bị ngã về phía trước, cũng may là có Ji Hoon ở ngay đó nên anh không vấn đề gì. Hiện tại thì anh vẫn đang ở vị trí dựa vào người cậu, Ji Hoon còn ngửi được cả mùi dầu gội của anh. Tự dưng căn phòng trở nên yên ắng khiến hai anh em có chút ngại ngùng, Ji Hoon chủ động để anh ngồi cho vững rồi lùi lại phía sau.
"Anh có sao không?"
"Không sao, thôi đi ngủ đi" cũng may nhờ hành động không ngờ đến mà việc phân chia chỗ ngủ đã diễn ra suôn sẻ , và đương nhiên là việc nằm cùng anh cũng đã thành công.
Sau khi lên giường tắt đèn, mỗi anh em cầm một chiếc điện thoại thì không khí tĩnh lặng lại kéo tới. Cậu dùng điện thoại cứ lướt tới lướt lui nhưng thực ra là đang nghĩ xem nên tìm chủ đề gì để nói chuyện với anh. Chứ từ lúc nhận ra tình cảm mình thì cậu cũng thấy được là anh có chút tránh né, thế này thì khó mà có gì tiến triển lắm. Dù mới nhận ra rằng thích anh nhưng khoảng thời gian ở bên cạnh anh hai năm vừa qua đã khiến cậu chả có chút cảm giác ngượng ngùng, bối rối nào mà chỉ có một ý muốn được bày tỏ cảm xúc của mình và anh Hyuk Kyu cũng đón nhận nó. Nhưng mà giữa mong muốn và thực tế thì luôn có sự khác biệt, làm sao mà anh có thể đón nhận một cách tự nhiên khi mà giờ chỉ chung phòng thôi anh còn chả nói chuyện với cậu cơ chứ. Bình thường hai anh em mà ở cạnh nhau thì chủ đề gì cũng nói, kể cả những vấn đề ngốc nghếch chả có tí logic nào cũng được mang ra thảo luận. Sau một hồi nằm có hơi bứt rứt cậu quyết định là người lên tiếng trước để phá tan bầu không khí này.
"Anh, anh tính quay về DRX thật à?"
"Ừ, dự tính là vậy"
"Không có em bên cạnh thì anh sẽ buồn lắm đấy"
"Chắc không đến mức như vậy đâu"
"Ô hô, anh Chang Hyun còn ồn ào hơn cả em, lúc đấy anh mới biết những tháng ngày bên cạnh em yên bình thế nào" Ji Hoon tranh thủ dịch gần vào anh hơn để nói chuyện, dù cái giường đã đủ nhỏ so với anh em rồi.
"Ngốc nghếch, em đi ngủ đi"
"Lâu lắm không ở cùng nhau, anh lạnh lùng như thế mà được à, anh phải để ý hơn cậu em trai này chứ" cậu thể hiện khả năng làm nũng thần sầu, không lần nào làm nũng mà anh Hyuk Kyu chịu nổi.
Thế là anh Hyuk Kyu quay qua nằm nghiêng để nhìn cậu, khiến cậu tự dưng có chút bối rối. Anh toàn làm những việc ngoài khả năng suy đoán của cậu thôi.
"Anh nhìn em rồi đây, rất quan tâm đấy nhé, giờ thì đi ngủ đi" nói đến đây là anh Hyuk Kyu nhắm mắt, giả vờ đi ngủ ngay được. Nhưng cậu nào có để yên anh được ngủ dễ dàng đến thế, 1 giờ sáng là quá sớm để đi ngủ với cậu.
"Không được anh phải mở mắt ra nhìn em lâu thêm một chút, đã cả tuần trời không gặp nhau, anh không thấy nhớ thương người em này à?" cậu lay mạnh anh, không cho anh ngủ. Hồi ở DRX cậu cũng toàn là người đầu tiên kêu gọi mọi người qua phòng anh quậy, tại anh cứ chả quan tâm đến các em như các em mong muốn.
"Nhớ, nhưng mà buồn ngủ rồi, cho anh đi ngủ đi" anh Hyuk Kyu nói với giọng nhẹ nhàng tới mức cậu phải ghé sát thêm một chút mới nghe rõ anh nói gì.
Thế là nhân cơ hội đang nằm khá sát nhau cậu liền gác chân lên người anh rồi tiến lại gần hơn.
-"Được, vậy chúng ta đi ngủ"
"Ji Hoon à, nặng lắm, bỏ chân em ra đi"
"Thế anh dậy nói chuyện với em nhé?"
Nghe đến câu nói này thì anh Hyuk Kyu liền im lặng hồi lâu, Ji Hoon còn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh, chắc hẳn là anh đã ngủ rồi. Với anh thì cậu phải hành động trước mới được, nằm trong phòng anh, gần anh và còn cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ sau khi tắm trên người anh, thật là một cảm giác thoải mái.
Ji Hoon cứ thế nằm ôm anh, ngủ ngon tới sáng.
______________________________
Hyuk Kyu (8)
Khi mà sấy tóc cho Ji Hoon, Hyuk Kyu cảm giác không được tự nhiên lắm, vì hành động này anh chả bao giờ làm với ai, thế mà con mèo lớn kia thì quá tự nhiên cầm tay anh kéo vào rồi bảo anh sấy tóc. Anh thực sự không thể đoán được trước hành động của Ji Hoon dù đã ở chung kí túc xá và chiến đấu bên nhau hơn hai năm qua. Tuy Ji Hoon chưa bày tỏ gì nhưng vì suy nghĩ của anh và hành động của em ấy khiến Hyuk Kyu có chút bối rối. Cảm thấy không ổn nên Hyuk Kyu tìm cách chạy trốn ngay lập tức, phải bình tĩnh lại mới được, sờ vào tóc em mèo nhiều làm anh không thể nghĩ được gì. Mau chóng đưa máy sấy về tay Ji Hoon và Hyuk Kyu đi vào nhà tắm luôn.
"Không có vấn đề gì cả, đừng nghĩ nhiều" Hyuk Kyu tự lẩm nhẩm trong đầu để trấn an bản thân.
Dù sao đây cũng là nhà anh, Ji Hoon cũng đang trong phòng rồi, có kéo dài thời gian cũng chả để làm gì nên Hyuk Kyu thao tác mọi thứ nhanh chóng để mau được về phòng nghỉ ngơi. Với mái tóc chưa được lau khô, anh lững thững bước vào phòng, ngay khi vừa thấy anh, Ji Hoon liền bật dậy và bước qua chỗ có máy sấy, bảo rằng anh hãy để em làm thay. Tự nhiên lại được phục vụ, cũng đỡ mỏi tay nên Hyuk Kyu đương nhiên sẽ để Ji Hoon làm những gì em ấy thích. Việc anh cần làm là ngồi yên nhưng mà Ji Hoon hình như không muốn như vậy, bình thường sấy tóc thì cứ sấy khô phần có tóc thôi nhưng em ấy cứ sờ vào phần gáy của anh làm anh có chút buồn, phải rụt cả người quay lại nhìn cảnh cáo. Trêu đùa chán thì Ji Hoon cũng đã làm việc nghiêm túc hơn, chục phút sau là tóc anh khô cong đủ tiêu chuẩn để lên giường đi ngủ rồi.
Tự dưng đứng trước giường, Hyuk Kyu thấy chiếc giường nhỏ đi nhiều thật đấy. Giờ mà nằm hai người thì hơi ngại chút. Mà Ji Hoon nào có để anh suy nghĩ quá lâu, cậu liền lên giường mở chăn mời gọi anh vào, còn nhanh tay kéo anh xuống giường làm anh bị mất thăng bằng ngã thẳng vào lồng ngực cậu.
"Ji Hoonie đã lớn thêm rồi" Hyuk Kyu nghĩ. Nhưng mà dừng lại ở cái tư thế có chút kì cục, Ji Hoon thì vẫn cầm cổ tay Hyuk Kyu, còn anh thì đang úp mặt vào người cậu, tay còn đang để trên ngực cậu. Cuối cùng người giúp bầu không khí bớt gượng gạo lại chính là Ji Hoon, cậu để anh ngồi cho vững rồi lùi về phía sau rồi nhẹ nhàng hỏi anh có sao không. Không biết là có sao không nhưng tự dưng tim đập nhanh hơn làm Hyuk Kyu có hơi khó chịu. Thôi thì nhanh nhanh ổn định chỗ ngủ xong ngủ tới sáng mai là hết ngại thôi nhỉ?
Mà Ji Hoon thì chả để anh yên, bình thường cậu cứ cắm mặt vào điện thoại thế mà hôm nay lại bỏ điện thoại sang một bên rồi hỏi anh mấy câu chả có tí chủ đích gì. Hỏi anh là sẽ quay lại DRX à, dù trong bữa ăn với mấy đứa kia anh cũng đã nói rõ rồi. Rồi lại còn mè nheo rằng nếu thiếu Ji Hoon thì Hyuk Kyu sẽ buồn lắm, nghe xong tự dưng anh thấy cũng có hơi buồn thật nhưng mà sao có thể để em ấy biết được. Làm nũng một hồi thì lại quay về cái chủ đề muôn thuở là để ý em ấy - Jung Ji Hoon. Từ hồi ở DRX Ji Hoon làm biết bao nhiêu trò gây chú ý với Hyuk Kyu rồi sang tới HLE em ấy cũng không đỡ hơn là bao, lúc nào cũng cần đến sự chú ý của anh.
Hyuk Kyu liền quay qua nhìn Ji Hoon đang nằm hơi sát gần mình, em ấy đã lớn đến thế này rồi, vẫn cười ngốc nghếch đến mức dễ thương y hệt chú mèo như vậy, thật muốn đưa tay lên xoa đầu em ấy. Nhưng mà đương nhiên Kim Hyuk Kyu chẳng tội gì rước họa vào thân, cái khoảng cách bây giờ đang quá gần rồi.
"Anh nhìn em rồi đây, rất quan tâm đấy nhé, giờ thì đi ngủ đi" - sự lựa chọn của anh chính là đi ngủ, đi ngủ sẽ giải quyết được không khí gượng gạo lúc này và cũng khiến anh cảm thấy bình tâm hơn. Nói thì nói vậy chứ Ji Hoon nào có ngay lập tức làm theo những gì anh nói, cậu còn tiến sát hơn để bắt anh phải mở mắt ra nhìn và nhớ cậu nhiều hơn. Hyuk Kyu nghĩ đang ở gần đến như này rồi còn muốn nhớ thương cái gì, mắt không mở ra nhưng vẫn nghe rõ từng câu từng chữ mè nheo của Ji Hoonie bên tai thì còn muốn như nào nữa. Một giờ sáng rồi không biết em ấy còn muốn tâm tình tới mức nào đây, nằm chung giường như này còn chưa đủ sao, Hyuk Kyu mệt mỏi suy nghĩ. Anh phải cầu xin Ji Hoon để anh đi ngủ vì như này là quá sức chịu đựng của anh rồi. Không ngờ lần này Ji Hoon cho anh đi ngủ thật nhưng khuyến mãi thêm một chiếc chân dài siêu nặng đè lên chân anh. Chân Ji Hoon ấm hơn chân anh nhiều, hai bàn chân chạm khẽ vào nhau khiến Hyuk Kyu cảm thấy thoải mái lạ thường. Mùa đông có một chiếc túi sưởi khổng lồ di động như này thì cũng thích, vậy nên anh mặc kệ và dần chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu lắm rồi không ngủ cạnh Ji Hoon, hai anh em đã khác đi rất nhiều rồi, cả cảm xúc khi cạnh nhau cũng vậy.
Mong rằng khi ngày mai tới, mọi thứ sẽ đều ổn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com