Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#002

Kim Hách Khôi chưa bao giờ thích các hoạt động tập thể, đặc biệt là mấy cái trò vận động dưới nắng hè thế này. Đã vậy, sinh viên năm ba rồi, thời gian đâu mà tham gia mấy cái vô bổ ấy. Nhưng chối sao được, điểm rèn luyện với điểm chuyền cần đấy, trốn là chết chắc. Thế là dù không tình nguyện, sáng sớm Kim Hách Khôi vẫn phải vác cái xác thiếu sức sống này đến trường.

Quãng đường từ kí túc xá đến trường cũng không xa, nhưng lười đi thì làm cái gì cũng thấy mệt. Kim Hách Khôi dùng hết sức lực để đi qua mấy hàng cây, vừa vào đến sân thì liền muốn quay về. "Sao mà đông thế? Nhiều người thế này rồi còn bắt tôi đến đây làm gì?" Hai hàng lông mày nhăn lại, nhìn quanh sân trường một vòng. Bất chợt, một lực lớn từ phía sau đổ ập lên người em làm Kim Hách Khôi gập cong lưng lại, cột sống kêu lên một tiếng "Rắcccc!"

Người bên cạnh khoác tay lên vai Hách Khôi, khuôn mặt đang tươi cười nhăn nhở đối diện với đôi mắt đằng đằng sát khí của em thì nụ cười chợt tắt. Nó vội rụt tay lại, cúi đầu rối rít xin lỗi!

- Ôi, tôi xin lỗi ông nhé, tôi nhận nhầm người!

Kim Hách Khôi còn chưa kịp nói gì tên kia đã cong giò bỏ chạy. Bởi thế mà mấy lời định nói ra lại chỉ còn tiếng lầm bầm.

- Nhầm nhầm cái quái gì, mắt mày đui à?

Quay lại liền ôm lấy cái lưng của mình mà nhăn nhó. Kim Hách Khôi hai mươi mốt tuổi tưởng mình đã quá tuổi tứ tuần rồi, đau nhức xương khớp, đau mỏi vai gáy như một ông già. Nay còn được thêm quả báo từ trên trời rơi xuống hại cái "tấm thân già" của Khôi em đau muốn chết đi được. Trông cái tướng nó từ đằng sau thấy ghét thật chứ.

"Lần sau đừng có để tao gặp lại mày!"

Trịnh Chí Vinh - một trăm phần trăm hướng ngoại, người đếm từng ngày để được quay lại trường học. Nó rất thích các hoạt động tập thể, các hoạt động thể chất. Vì với Chí Vinh, đây là cơ hội, cũng là dịp để mọi người tụ tập lại làm quen, gắn kết với nhau. Tính cách và giao diện như con mèo tinh nghịch của nó rất được lòng mọi người xung quanh, chắc chỉ trừ một người.

Ngày Hội sinh viên diễn ra sau kì nghỉ hè dài ba tháng làm nó phấn khích. Mới sáng đã dậy chuẩn bị một bộ đồ thật ngầu cùng máy ảnh xịn xò. Kì này phải chụp lại thật nhiều ảnh để đời mới được! Đời sinh viên có mấy khi.

Khi Chí Vinh còn lang thang khắp sân trường, một dáng người cao cao, nhìn hao hao con Khỉ - người bạn cùng nhà cũ của nó. Nó thân với bạn Khỉ lắm, vậy mà bạn ta nỡ bỏ nó để đi ở với người yêu. Bạn tồi như thế là cùng. Nhác thấy bóng người quen, nó ngại gì mà không choàng vai bá cổ người ta để vui đùa chứ. Nghĩ là làm liền, nó chạy lại khoác tay lên vai người kia như trước nay vẫn thường làm. Còn đương cười cười cợt nhả, Chí Vinh nào có ngờ chờ đợi nó là ánh mắt hình viên đạn.

Nụ cười trên khuôn mặt Trịnh Chí Vinh lập tức cứng ngắc lại. Người bên cạnh đôi mắt thâm quầng, hai hàng lông mày nhíu chặt, hàm răng nghiến chặt đến đỏ cả mặt. Thôi xong, một người lạ hoắc chứ nào phải Tôn Trí Vũ cù nhây, cợt nhả với nó hàng ngày. Nhìn vào đôi mắt như con dao sắc lẹm kia, Trịnh Chí Vinh chợt thấy rén ngang, vội thu tay lại rồi xin lỗi.

- Ôi, tôi xin lỗi ông nhé, tôi nhận nhầm người!

Xong xuôi thì chạy liền đi chứ, còn đứng lại đó khéo người ta chửi cho vuốt mặt không kịp luôn ấy. Mà có khi còn bị đánh cho bờm đầu chứ chẳng chơi. Nhìn trông nhăn nhó vậy chứ chẳng có tý đáng sợ nào. Vì mặt trắng mềm, búng ra sữa còn được. Cơ mà người ta xin lỗi rồi, vẫn cứ lườm nên chắc khó tính, khó ưa lắm. Nhưng Trịnh Chí Vinh đằng này chẳng cần!

Cuộc đời ai oán trớ trêu, đã ghét rồi còn hay gặp. Sao trước đó, Kim Hách Khôi ở trong cái trường này hai năm rồi không gặp đi, đợi đến cái khi vừa nhìn cái bản mặt đã ghét rồi mới hay xuất hiện là sao? Khó chịu vô cùng!

Chuyện là thế này, Kim Hách Khôi rất ghét vận động hay nói là lười vận động, vậy nên chơi các bộ môn thể thao tốn sức với em là khá khó khăn. Cũng vì thế, môn Giáo dục thể chất - một môn điều kiện để tốt nghiệp, em học hai năm rồi chưa qua. Nay là năm thứ ba! Năm đầu là học bóng chuyền, Hách Khôi vì phát bóng sai cách mà trật cổ tay, đành phải nghỉ. Năm thứ hai học bóng rổ, chỉ cần lên rổ được 2/3 lần là được nhưng Hách Khôi dù đã được ưu ái vẫn không thể đạt được mục tiêu.

Đêm hôm trong phòng kí túc xá, với kết nối mạng internet chập chờn như đom đóm, Kim Hách Khôi lại lần nữa hụt slot học cầu lông, cái mà em cho là nhẹ nhàng nhất. "Chết tiệt thật, xui như chó vậy!" Hách Khôi tức giận, muốn đập tan mọi thứ trước mặt quá nhưng đập rồi thì lấy tiền đâu mà sửa. Thôi nuốt ngược lại!

Tất cả các lớp đủ người rồi nên Hách Khôi nghiễm nhiên bị nhét vào một cái lớp thưa thớt học sinh nào đấy. Nếu nghĩ tích cực thì cũng ổn, lớp ít người thì cũng đỡ phiền. Nhưng thực tế thì không thể tích cực được nổi, ai đời sáu rưỡi sáng có mặt ở trường để khởi động không? Lớp học điền kinh, giáo viên siêu khó tính đã thế còn học ca sáng. Nguyên một combo hủy diệt Kim Hách Khôi. Tệ hơn nữa là, cái tên mèo đáng ghét là trợ giảng ở lớp này!

Mới sáng ra, tinh thần không tỉnh táo, khuôn mặt Kim Hách Khôi sẽ có chút cọc cằn. Tuy nhiên, ai nhìn vào cũng có thể thông cảm được, thử hỏi sáu giờ sáng dậy đi học thì ai mà không cọc. Nhưng đấy là người khác, nào phải Trịnh Chí Vinh đâu!

Sáng nay, khi Trịnh Chí Vinh vừa đến sân tập chạy của trường thì đập ngay vào mắt nó là khuôn mặt đang nhăn tít lại, mắt nhíu chặt của người bạn khó tính mấy hôm trước. Chẳng hiểu có phải do định kiến từ vụ tai nạn bất ngờ ấy không, Chí Vinh cứ cảm thấy ánh nhìn của người bạn đó với mình hơi bất thường. Chỉ vô tình nhìn nhau thôi liền có cảm giác người ta đang lườm nguýt mình vậy, đáng sợ lắm.

Công việc trợ giảng cho giáo viên của Trịnh Chí Vinh thì tính ra cũng nhàn, chỉ cần điểm danh và phụ thầy chỉnh động tác cho các bạn thôi. Học sinh thể thao xuất sắc của thầy nó thế đấy! Chí Vinh đọc tên các bạn học, ai cũng trả lời rất bình thường nhưng khi nó gọi cái tên Kim Hách Khôi, thì nghe chừng chủ nhân giọng nói có gì bất mãn lắm, từ "Có" xem chừng hơi khó chịu. Đã ai làm gì đâu, cái đồ khó ưa!

Bên phía Kim Hách Khôi cũng chẳng khác, em cảm thấy trợ giảng có chút phân biệt, tại sao gọi tên mọi người nghe nhẹ nhàng, êm tai là như thế. Nhưng mà khi điểm danh tên em lại phải gằn giọng, nhấn từng chữ một, nghe rất là khó chịu. Đúng cái đồ khó ưa!

Sự việc này đạt đến đỉnh điểm khi vào giờ học, thầy giáo giới thiệu Trịnh Chí Vinh trước cả lớp. Chẳng cần phải nói, tướng tá cao ráo, mặt mũi ưa nhìn còn là trai thích thể thao, nhiêu đó ưu điểm đã đủ làm mấy đứa trong lớp hét loạn lên rồi. Nào là "Vinh ơi, em có người yêu chưa?", "Vinh ơi sao em đẹp trai thế?", "Vinh ơi lát về kết bạn với chị nhé!", còn gì mà "Nếu giờ em trúng hai mươi tờ vé số là em mua đứt anh Vinh luôn." Thấy ghê vậy mấy cha mấy mẹ, đi học thể dục chứ có học thả thính đâu.

Trong mắt Kim Hách Khôi, thì thằng nhóc đó có giao diện của một con mèo nghịch ngợm, láo nháo trong cái thây như con voi. Lúc nào cũng khệnh khạng trông ngứa mắt! Ý kiến riêng thôi. Ngược lại phía Chí Vinh thì thấy Kim Hách Khôi như một ông già độc thân, khó tính luôn đi soi mói và phán xét người ta.

Tóm lại là hai người họ không ưa nhau!

Nhưng thầy giáo chẳng quan tâm, xếp Kim Hách Khôi vào nhóm cho Trịnh Chí Vinh quản lý. Khi cả lớp đang vào tư thế chuẩn bị, Hách Khôi vì chân thuận khác các bạn mà tư thế có chút kì quái. Căn bản là cứ lúng túng không biết mình đúng sai chỗ nào. Trịnh Chí Vinh rất có trách nhiệm, muốn tận tay nắn chỉnh, chỉ bảo cho người ta. Tính là tay giữ vào eo rồi nhấc người em lên một chút, chỉnh lưng thẳng lại cho vào đúng tư thế. Ấy vậy mà vô tình, thực sự chỉ là vô tình thôi, nó lỡ tay chạm vào mông em.

Kim Hách Khôi giật mình khi bất ngờ bị xâm phạm, theo phản xạ tự nhiên có điền kiện, em quay lại, thẳng tay giáng một cái bạt tai vào gương mặt Trịnh Chí Vinh. Em tát nó xong tay em còn rát đến run lên thì chắc Chí Vinh cũng lệch hàm rồi. Một người đơ, hai người đơ và cả lớp đơ theo hành động của em vì nó quá bất ngờ, đến Khôi em còn chẳng lường trước được.

Mọi người lúc này xúm lại quanh hai người mà hỏi han, mấy câu hỏi cứ dồn dập làm cả Vinh và Khôi đều không biết nói gì. Vì đau là một mà quê là mười! Một người vì có ý tốt muốn giúp đỡ mà bị tát, còn người kia vì hớ tay mà tát phát đau điếng. Cả hai không nói gì, quay lưng đi mỗi người một hướng. Nhưng! Mối thù không đội trời chung đã được dấy lên trong lòng họ rồi!

______________________________

Xin chao ca nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com