Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35. Thảm hại như anh sao?

"Vậy cậu Jeong đây cho rằng tất cả đều là hiểu lầm, nhóc họ Choi đó có khả năng chỉ là em trai cùng cha khác mẹ của cậu thôi sao?"

Kim Kwanghee là một người rất bình tĩnh, một con cáo ranh mãnh nhưng cũng có lòng kiên nhẫn của riêng mình. Anh vẫn luôn được ca ngợi trong giới về khả năng lãnh đạo, tài trí và nguồn lực cá nhân, so với Lee Sanghyuk vẫn luôn đứng ở đỉnh kim tự tháp, Kim Kwanghee cũng chẳng kém cạnh người đó bao nhiêu.

Thế nhưng sự "bình tĩnh" và lòng "kiên nhẫn" ấy chỉ áp dụng cho Kwanghee khi anh này ở trên thương trường thôi, chứ nói thật... Thoát khỏi giới kinh doanh và công việc gia đình bề bộn, đứa con thứ hai của nhà họ Kim chưa bao giờ là một kẻ có hai đức tính được nêu trên cả.

Đã không ít lần Ryu Minseok cằn nhằn về việc ông anh thứ hai của em ta không bao giờ chịu để viên xê sủi tan hết rồi mới uống, chẳng bao giờ chịu đợi nước nóng lên rồi mới vào tắm cuối cùng vừa tắm vừa bật nóng lạnh, luôn giãy đành đạch khi nhìn thấy Lee Minhyung thập thò trước cửa nhà. Đã thế, ông anh này còn cực kỳ ấu trĩ khi tiếp chuyện với thằng em rể tương lai nữa chứ!

Chẳng ít lần khiến đứa em như Minseok phải ngán ngẩm, song cũng không thể làm gì hơn. Kim Kwanghee chính là người như vậy, một "ông già lẩm cẩm" đúng nghĩa mỗi khi có chuyện gì liên quan đến những anh em của mình.

Vụ việc lần này cũng tương tự y như những lần anh ta đối xử với Lee Minhyung trước đó, trong mắt Kwanghee, dù đối phương có là ai đi chăng nữa, chỉ cần người đó có ý đồ muốn tiếp cận và làm tổn thương gia đình anh thì thằng đó đều là kẻ thù!

"Chủ tịch à, trước mắt thì ngài có thể bỏ thứ nguy hiểm đó xuống đất được không?"

Thư ký Kim nước mắt ngắn nước mắt dài hết mình khuyên nhủ ông chủ nhà mình. Hết cách, nhìn khẩu súng chẳng biết ông cố nội này tậu được ở đâu, Kim Dongbeom cũng khổ tâm chết mẹ chứ đùa?

Tưởng mình ra trường được nhận vào một công ty tốt đẹp, lương cao, cơ sở vật chất thì khỏi phải bàn, bảo hiểm các thứ cứ phải gọi là okela. Giờ nghĩ lại mới tỉnh ngộ, đáng ra cậu phải nghi ngờ cái công ty tốt đẹp này ngay từ đầu.

Nếu như cơ sở vật chất bên ngoài không có vấn đề gì thì con người mới là vấn đề của công ty chứ?

Dongbeom nào có biết đâu, huhuhu, cậu bị tư bản lừa bịp! Đã thế tư bản này còn có vấn đề về thần kinh.

Bản thân chủ tịch Kim cũng đủ tỉnh táo để đặt khẩu súng xuống dưới chân, thư ký Kim như chỉ chờ có thế mà tiến đến, sút một cú làm khẩu súng dấu yêu của chủ tịch nhà mình bay thẳng vào trong sọt rác, nằm im lặng chờ chết, không còn gây nguy hại cho xã hội được nữa.

Thấy mọi thứ có vẻ đã oke, không khí xung quanh cũng tạm gọi là chấp nhận được, mùi cây bạch xù không còn va chạm mãnh liệt với tín hương bạc hà nữa, Dongbeom mới yên tâm lặng lẽ rút lui cùng can xăng mà ông chủ bắt mình cầm theo.

Xin chào, tôi đi trước nhé, xăng bán cũng rất được tiền...

"Được rồi, giờ cậu có thể giải thích hoặc bịa chuyện một cách hợp lý với tôi rồi đấy, tổng giám đốc Jeong." Kwanghee còn không thèm nhìn theo bóng lưng khuất dạng của đứa thư ký nhà mình, dường như đã quá quen với phong cách này của người kia, thế nên chỉ chăm chăm nhìn về phía thằng sắp trở thành anh rể là lườm nguýt "tôi muốn xem xem, miệng lưỡi không xương của tổng giám đốc Jeong có thể lắt léo tới mức nào."

"..."

Tạm dịch. Cậu cứ nói đi, tôi sẽ không nghe đâu, cũng sẽ không tin đâu! Haha, chuẩn bị mà bị từ hôn đi thằng khốn kiếp chết tiệt!

Jeong Jihoon không còn gì trăn trối nữa, hiện tại, ngay bây giờ tổng tài đây chỉ muốn chết quách đi cho xong.

_____________________

"Ah!!! Seokhyeonie!!!"

"Wooje!"

Kim Hyukkyu và em bé vịt con Seokhyeon "bất ngờ" bắt bạn nhỏ Choi Wooje cũng đang lon ton chạy tới hố cát cả hai đang chơi. Khu vực này là một khuôn viên nho nhỏ dành cho bệnh nhân cơ hội được chạm cỏ, cây cối um tùm mát rượi, ngoài ra còn có một số đồ chơi linh tinh phục vụ cho trẻ em.

Hiện tại Hyukkyu và Seokhyeon đang xây dở một cái lâu đài cát, mà nhìn kỹ cũng không giống lâu đài cát lắm, giống một ụ cát với đủ đồ chơi nhựa cắm lỗ chỗ vào hơn.

Choi Wooje chưa thấy người đã thấy tiếng, từ xa, thằng bé đã tia thấy bạn của mình, thế nên mới nằng nặc đòi ra đây chơi với thầy và bạn.

Khuôn mặt nó tươi tắn, hoàn toàn chẳng bận tâm mình bị Jeong Jihoon bứng tới đây để xét nghiệm ADN.

Nhưng...

"Thiếu gia Hyukkyu..."

"Heo Su?"

"..."

Vui mừng của tụi trẻ là nỗi khổ của những người đưa chúng tới đây, thư ký Heo Su đáng thương nhìn khuôn mặt ngây thơ của Kim Hyukkyu, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ. Mặc dù sếp của cậu đã thề non hẹn biển rằng hắn ta không có, hắn ta không làm gì hết, thế nhưng... Hazzzzz... Alpha mà.

Heo Su làm sao có thể tin mấy lời nhảm nhí đó của lũ alpha chứ?

Cậu âm thầm lắc đầu, mồ hôi tay cũng chảy ra nhễ nhại.

Hôn phu của sếp chắc là sẽ không nhận ra điều gì bất thường đâu đúng không?

Anh ấy hình như vẫn không biết gì nhỉ? Mình có nên nói gì cho anh ấy biết không?

Heo Su liếc người ta một cách rón rén, chỉ thấy đối tượng nọ vẫn đang hăng say lấp cát đào đường với tụi trẻ con, nhìn đến là vui vẻ. Giống như một chú cừu non chẳng biết gì cả, ngây ngô hồn nhiên, càng nghĩ càng cảm thấy người này là kẻ ngốc đáng thương.

"...nấc cụt*"

Đột nhiên Heo Su lại muốn nấc, đây là phản ứng mỗi khi cậu chột dạ hay tự thấy mình làm điều gì sai trái, nhưng vì trách nhiệm công việc, thư ký Heo Su quyết định tự đánh lừa chính mình, nuốt hết cơn nấc vào trong để chào hỏi người đối diện bằng nụ cười chuyên nghiệp nhất có thể.

"Xin chào thiếu gia, anh đã khỏe hơn chưa?"

"Em cứ gọi anh Hyukkyu là được" Hyukkyu cười nhìn cậu, đưa một tay lên vén vài lọn tóc dài qua mắt của mình lên, tự nhiên mà trả lời Heo Sju "anh ổn rồi. Sau khi Jihoon giúp đỡ thì anh đã khá hơn một chút."

Chỉ có điều Jeong Jihoon đã rời đi ngay lập tức khiến Hyukkyu cũng chẳng có cơ hội gặp mặt alpha sau khi bị thắt nút.

Nhưng mà chắc là tự này về sau sẽ không được nhìn thấy Jihoonie nữa nhỉ? Hyukkyu quay mặt nhìn về phía Choi Wooje đang cười ha hả bên cạnh bé vịt Seokhyeon, đôi mắt anh hơi cụp xuống.

"Có phải Jihoon phát hiện ra chuyện của Wooje rồi không?"

"..." Thư ký Heo Su xịt keo cứng nhắc, tự hỏi vừa rồi mình có lỡ lời nói ra sự thật không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, cậu đã nói cái gì đâu?

"Đừng quá căng thẳng, chuyện này anh đã biết rồi."

"Anh... Anh biết hết chuyện rồi sao?"

Ối zời ơi tổng tài của tôi ơi! Hôn phu của ngài biết chuyện hết rồi! Không phải do tôi khai ra đâu nhé, ngài đừng có mà đổ tội cho tôi rồi trừ lương nhé!

Chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra thôi mà, Hyukkyu thầm nghĩ sau khi thấy vẻ mặt hoang mang bất ngờ của cậu thư ký beta, anh nhấp môi bắt đầu suy diễn.

Với kinh nghiệm nhiều năm cày phim, kết hợp với kỹ năng đoán trước tình tiết cùng với bà nội, Kim Hyukkyu ngay từ lúc mới biết chuyện mình bị thắt nút, trong đầu đã sớm đoán được chuyện này không sớm thì muộn, rồi cũng sẽ xảy ra mà thôi.

Đây chính là sức mạnh của kịch bản lối mòn trong truyền thuyết mà bà nội thường nói, là bài học Hyukkyu khắc sâu vào trong lòng.

Đừng hỏi tại sao Hyukkyu lại đoán được.

Chuyện thường ở huyện đấy thôi, nhân vật chính trong phim dù có ghét nhau thế nào thì kịch bản cũng sẽ kéo họ lại gần nhau, đầu xuôi đuôi lọt cứ thế mà yêu.

Trời định bọn họ là một cặp rồi, dù họ có trốn tới chân trời góc bể thì cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau rồi thành đôi, đó được gọi là định mệnh.

Hyukkyu lại nghĩ đến trường hợp của hôn phu nhà mình, độc thân suốt mấy năm thế mà một ngày kia từ trên trời rơi xuống một vị hôn phu là anh thì ngay lập tức, ông trời đã sắp xếp cho Jeong Jihoon gặp mặt Choi Wooje.

Đấy không phải điềm trời thì còn là gì nữa?

Phim truyền hình nào mà chẳng thế? Nam nữ chính nhất định sẽ không gặp nhau đầu tiên đâu! Người mà nam chính gặp mặt lần đầu tiên sau nhiều năm xa cách chắc chắn và vẫn luôn là đứa con của mình cùng với người kia.

Lúc đó he, trong đầu của nam chính bình thường sẽ có suy nghĩ như thế này "ô tô kề? Đứa trẻ này thật khiến mình yêu thích, cảm giác ở bên cạnh nó thật quen thuộc! Giống như thể mình và nhóc con đều mang trong mình cùng một giọt máu vậy!"

Đầu óc offline, thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc lén lút đi xác nhận ADN.

Kịch bản cũng sẽ không cho nam chính biết đứa nhóc mà hắn ta bỗng nhiên yêu quý lại chính là con ruột của mình, mà ít là phải biết đến người mẹ của đứa bé, bộ não mới online mà liên hệ các mốc sự kiện, cuối cùng tự suy luận ra đứa nhóc kia là con của mình.

Tất nhiên cũng có một số trường hợp người mẹ kia là tình một đêm (chắc chắn không thể quên được) của nam chính, tới lúc đó sẽ có một phân đoạn nam chính nhận ra người mình yêu, sau đó bất chấp tất cả rước cả trâu lẫn nghé về rinh.

Sau cùng mới phát hiện ra cả trâu cả nghé đều là của nhà mình, vui mừng khôn xiết, hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Khóe môi Hyukkyu không khỏi toe toét một chút, đột nhiên cảm thấy xúc động lạ thường, bất giác tự hào trước đầu óc cùng kỹ năng suy (diễn) luận của mình, được đà nên anh lại tiếp tục nói hươu nói vượn.

"Chuyện đó tôi cũng đã biết từ lâu rồi" còn vừa nói vừa gật đầu "không sao cả, mọi chuyện giữa tôi và Jihoon đều chỉ là tai nạn mà thôi, tụi tui làm sao mà đến được với nhau cơ chứ!"

Em ấy ngay từ đầu đã được định sẵn sẽ tới bên ánh trăng sáng của cuộc đời mình!

Còn anh chỉ là một kẻ lơn rơm vô tình xuất hiện trong cuộc đời đầy hoa hồng của em mà thôi.

Kim Hyukkyu vịt điếc không sợ súng, còn hùng hồn tự tuyên bố trong đầu. Đối tượng omega không có suy nghĩ thông thường của omega đây không nhận thức được việc, nếu alpha bỏ đi thì bản thân sẽ chịu thiệt nhiều đến như thế nào.

Một omega bị thắt nút bên trong, nếu bị alpha bỏ rơi sẽ đau đớn ra sao.

Kim Hyukkyu hoàn toàn không hiểu...

Anh vẫn luôn không màng mọi thứ mà suy nghĩ theo một cách rất đơn thuần, cũng vô cùng ngu ngốc như vậy. Nói sao nhỉ? Tuy thông minh nhưng cũng thật ngu ngốc, đó là tóm tắt những gì miêu tả về thầy giáo Kim của chúng ta.

Được rồi, tóm lại thì sau cùng người đau khổ nhất vẫn là người phải đội cái nồi từ trên trời rớt xuống này, thế nên Hyukkyu ngốc nghếch đáng iu một chút vẫn chấp nhận được.

"Anh đừng nói linh tinh nữa, tổng giám đốc Jeong đã về nhà một chuyến rồi, một lát sẽ tới tìm anh."

"Sao hả? Có phải hai người bọn họ đang chuẩn bị về ra mắt gia đình rồi không?" nghe đến việc Jeong Jihoon đã về nhà, cái máu nghiện phim của Hyukkyu càng cuồn cuộn hơn "omg? Cuối cùng thì nam chính cũng nhận ra chân mệnh định sẵn của mình rồi sao?"

"..." hôn phu của sếp mình liệu có ổn không vậy?

"Ah! Hay là Jihoon chỉ vừa mới phát hiện ra thôi? Bây giờ đang chạy đi dỗ dành người ta có phải không?"

"..." mặc dù anh ấy nói hươu nói vượn, nhưng mà nói một hồi thì cũng thấy có chỗ đúng đúng là thế nào vậy?!

Beta hoảng loạn, beta hoang mang. Heo Su không biết phải nói gì với người này nữa!!! Sao trên đời lại có một omega không thèm để ý đến việc bản thân bị thắt nút vậy? Đây là omega giả đúng không?!

Không đúng...

Heo Su lại rơi vào trầm ngâm, nhìn người trước mặt một lúc rồi nuốt hết những lời suy nghĩ của mình vào bụng. Với ngoại hình đó của Kim Hyukkyu, nói anh là omega giả thật sự là đang sỉ nhục hình mẫu lý tưởng của những omega ngoài kia đấy.

Từ vẻ ngoài, nhìn sơ qua cũng đủ biết đối tượng da trắng má hồng, cổ tay bé tí teo cùng khuôn mặt mềm mại này là omega rồi.

"Nè Heo Su à, có phải suốt thời gian qua anh đang chứng kiến diễn biến của một bộ phim ngôn tình không? Có phải sắp tới tụi mình sẽ được dự đám cưới của nhân vật chính có phải không?!" mang một tâm thế hào hứng mà chẳng biết anh này tự lấy ở đâu ra, Kim Hyukkyu hai mắt lấp lánh bắt đầu bắn rap tùm lum "nhưng mà hình như anh không thể đi dự đám cưới của bọn họ được rồi, hazzz... Biết phải làm sao đây? Bởi vì anh chính là nhân vật ngáng đường của hai nhân vật chính mà."

"..." xin hỏi trong đầu của anh chỉ nghĩ được đến mấy thứ vớ vẩn này thôi hả?

"Hazzzz... Heo Su à, có lẽ anh không thể đến dự đám cưới của Jihoonie và Hyeonjoon rồi."

"Bộ anh không cảm thấy khó chịu hay sao?"

Nếu là omega bình thường thì đều sẽ thấy khó chịu đúng chứ?

Kim Hyukkyu tròn xoe mắt nhìn Heo Su, đôi mắt của lạc đà cừu chưa bao giờ mở to đến mức vậy. Heo Su nhìn anh, cảm thấy omega trước mặt là một người vô cùng khó hiểu.

"Tại sao anh lại là nhân vật phụ ngáng chân nhân vật chính? Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân thật ra cũng là một trong những nhân vật chính ư?"

Heo Su không giống Hyukkyu, cậu không phải kiểu người tin vào định mệnh, số phận, những gì đã được "ông trời" sắp đặt từ trước. Beta tin vào chính mình hơn tất thảy, luôn tự cho mình thứ tư cách của nhân vật chính. Heo Su tin vào sự thành công của chính mình, tin vào khả năng của bản thân, một sự tư tin được khắc sâu trong tâm tưởng, xương tủy.

Beta không cho rằng, ai đó là nhân vật phụ trong cuộc đời này, mọi thứ đều do bản thân đạt được thế nên ai cũng sẽ là nhân vật chính. Nên khi nghe thấy những điều mà Kim Hyukkyu ba hoa nãy giờ, cậu bỗng cảm thấy thật khó chịu, đôi tay đang nắm lấy bàn tay lạnh ngắt dính đầy cát của Kim Hyukkyu,

"Hyukkyu hyung chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ hạnh phúc với tư cách nhân vật chính ư?"

Mọi thứ anh đều có, tiền tài, gia đình, một vị hôn phu hoàn hảo, vậy cớ gì anh lại không cho mình tư cách được làm nhân vật chính chứ?

Nhưng Heo Su à, Kim Hyukkyu không phải người bình thường.

"Không thể đâu Heo Su à..."

Bởi vì sẽ không có nhân vật chính nào dễ chết như anh cả. Đúng là sẽ có những trường hợp nhân vật chính chết, nhưng ít thì cũng sẽ đến gần cuối truyện mới chết em hiểu không?

"Một kẻ như anh, không có gì cả, đến cả cái mạng này cũng không thuộc về anh, thì làm gì có tư cách làm nhân vật chính chứ?"

Có những người, tưởng chừng như họ có tất cả, nhưng thật ra họ chẳng hề có bất cứ thứ gì. Và Kim Hyukkyu cho rằng mình chính là một người như vậy, sau khi anh chết, sẽ chẳng có thứ gì là của anh cả.

Nên, việc gì phải mong muốn làm nhân vật chính chứ? Nếu như Hyukkyu làm nhân vật chính, thì sau khi anh chết, những người khác xung quanh nhân vật chính phải làm sao đây?

Minseok sẽ khóc nhiều lắm, Kwanghee sẽ không ngủ được, mọi người sẽ buồn ơi là buồn. Và nhất là Jeong Jihoon, nếu như anh là nhân vật chính thì chẳng phải câu truyện về cuộc đời của Jihoon sẽ có cái kết SE sao?

Thế thì không được đâu.

Sau cùng, nhân vật chính sẽ không thảm hại như anh, sẽ không bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com