36 - 40
[36]
Choi Wooje cầu viện chung quanh đều vô ích, nghĩ cũng biết, sẽ không ai đứng ra vì gia đình cậu trong lúc này.
Cậu có vẻ ngoài mềm mại xinh đẹp, có bao người nhìn cậu chằm chằm, nhưng trước đây còn ngại quyền thế ba cậu, không ai dám xuống tay. Giờ vừa xảy ra chuyện, có không ít ong bướm bu đến cửa, có vài người nói sẽ giúp cha cậu nghĩ cách, có người thì đe dọa, nói bản thân đã chấm cậu rồi, bây giờ cũng không ai dám ra mặt đâu.
Lúc Moon Hyeonjun đi tìm cậu, đánh đuổi hai tên Alpha hoang dại. Hắn lạnh lùng nhìn Choi Wooje: Em theo tôi đi.
Choi Wooje liều mạng giãy dụa: Tôi không bao giờ tin anh nữa.
Moon Hyeonjun: Tôi biết em trách tôi, nhưng giờ không hải lúc để em giận dỗi. Em cho rằng những người mà ba em từng đắc tội thấy ông ta vào tù là đủ rồi ư?
Choi Wooje đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn: Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Tôi có ngày hôm nay còn không phải là anh ban cho sao?
Moon Hyeonjun không chấp nhận được chuyện cậu dùng lời nói tấn công mình, hắn thả tin tức tố, lợi dụng ưu thế của việc đánh dấu ép cậu phục tùng. Từ đáy lòng Choi Wooje vẫn chống cự, nhưng bản năng lại bị ảnh hưởng bởi đánh dấu nên cuối cùng hôn mê.
Moon Hyeonjun ôm ngang cậu lên, lái xe đưa cậu về chỗ của mình.
[37]
Một nhà Lee Sanghyeok theo ba đến nơi khác sinh sống, một năm này họ trải qua rất gian nan.
Nhưng so với những gì Choi Wooje gặp phải, mọi người đều cảm thấy đã rất là may mắn rồi.
Lee Sanghyeok vẫn chưa phân hóa, anh cũng không còn ôm hi vọng gì với chuyện này. Lúc trong nhà gặp nạn anh cũng từng nghĩ đến Jeong Jihoon, nhưng đáng tiếc không thể liên lạc với cậu. Bản thân Lee Sanghyeok cũng có tự tôn và kiêu ngạo, anh có thể hiểu ở thời điểm mấu chốt này mọi người sẽ tránh mình. Không liên hệ cũng tốt, đỡ phải thêm phiền phức.
Bởi vì chuyện của ba Lee, giấc mộng nhập ngũ của Lee Sanghyeok cũng tiêu tan, sau này anh cũng không còn cách nào đi theo con đường này nữa. Anh cũng không muốn đi học xa nhà, như vậy không thể chăm sóc cha mẹ, vì vậy tìm một trường học ở gần.
Ba Lee trước đây phối hợp với ba Choi Wooje, hết thảy đều vững vàng, bây giờ bị điều đến địa phương nhỏ, phép vua thua lệ làng, huống chi ông là bị giáng chức. Công việc nhiều chỗ không thuận lợi, người khác xa lánh, ông cũng không thể phản kháng. Cứ chịu đựng như vậy một năm cuối cùng tức đến đổ bệnh, điều này lại khiến có người nhân cơ hội đem một chuyện nghiêm trọng đổ lên đầu ông.
Ba Lee không thể tiếp tục chịu đựng bị hắc nước bẩn, đành vác bản mặt già nua đi nhờ cậy bạn bè ngày trước. Nếu thật sự ông có làm chuyện đó thì có nhận cũng không sao, nhưng ông không cam tâm bị ép chết ở địa phương nhỏ như thế. Kết quả tin tức gửi ra ngoài đều không nhận được trả lời.
Nửa tháng sau, mọi người không thể nào đoán được, Jeong Jihoon tìm đến.
[38]
Lee Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon cũng không còn quen thuộc nữa, Jihoon ăn nắng đen đi càng thêm cường tráng mạnh mẽ, càng có vị đàn ông. Cậu trở thành người đàn ông khéo léo, không trẻ trâu phách lối như thời thành niên. Dáng vẻ khiêm tốn như bây giờ lại càng khiến Lee Sanghyeok động lòng.
Động lòng qua đi là tự ti, lúc trước gia cảnh ưu việt anh cũng đã thấy không xứng với cậu, bây giờ không có gì trong tay, anh càng không dám có ý nghĩ quá phận.
Jeong Jihoon nhìn thấy Lee Sanghyeok, nhìn anh hồi lâu, cậu nhẹ giọng nói: "Anh sao không ngoan ngoãn ăn cơm." Như là trách cứ, lại như đau lòng. Tim Lee Sanghyeok chua xót, tránh né ánh mắt cậu.
Jeong Jihoon trực tiếp đến tìm ba Lee, nói chuyện với ông hơn hai tiếng. Trong năm này, cậu có thể nói là dùng vận tốc ánh sáng để thăng chức, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ đều là tư thế không thiết sống, cậu nhận một thân thương tổn nhưng đã có thể chân chính tiến vào trung tâm quyền lực.
Jeong Jihoon: Chuyện giúp đỡ này với con không khó, nhưng con có điều kiện.
Ba Lee đoán được gì đó, trầm giọng: Cậu nói đi.
Jeong Jihoon: Gả Sanghyeok cho con.
Lee Sanghyeok bưng nước muốn đi vào, nghe thấy vậy tay run một cái. Mà Jeong Jihoon sợ lý do của mình chưa đủ lại bổ sung: "Ngài cũng biết con ở vị trí này sẽ gặp phải cái gì, con không muốn bên cạnh bị nhét vào các loại Omega xa lạ, con cần một người làm lá chắn".
[39]
Ba Lee không nhắc chuyện này với Lee Sanghyeok, dù tình cảnh gian nan, ông cũng không cách nào thuyết phục bản thân dùng hạnh phúc của con để đánh đổi.
Jeong Jihoon nói sẽ đợi ở đây mấy ngày, mong ba Lee cân nhắc nhanh chóng.
Sau khi cậu rời đi Sanghyeok chủ động tìm ba Lee: Ba, con đồng ý kết hôn với Jihoon.
Ba Lee: Sanghyeok, không cần như vậy. Ba đi đến bước này đều do tự bản thân lựa chọn, ba tự gánh chịu hậu quả. Con nên có cuộc đời riêng của mình.
Lee Sanghyeok cười với ba mình: Thật ra...Con cũng đâu có lựa chọn tốt hơn đúng không? Ít nhất ở cạnh cậu ấy, sẽ không bị người khác bắt nạt.
Ba Lee trầm tư: Để ba nghĩ thêm đã.
Lee Sanghyeok cầm tay ba: Không cần nghĩ nữa, con tự nguyện, ba à.
Jeong Jihoon nằm trên giường khách sạn, ôm chặt gối nhỏ, nhớ Sanghyeok. Sanghyeok gầy đi, nhìn là biết đã chịu nhiều cực khổ, nhưng anh vẫn đẹp như vậy, Lee Sanghyeok là đại mỹ nhân huhuhu.
Jeong Jihoon biết Lee Sanghyeok rất hiểu chuyện, nếu lấy trợ giúp ba Lee làm điều kiện anh nhất định sẽ đồng ý. Nhưng lòng cậu chua xót, cậu biết Sanghyeok không thích mình, lúc sinh nhật 18 tuổi, người đầu tiên Sanghyeok chọn khiêu vũ cùng không phải cậu. Jeong Jihoon lại nghĩ, mình ép buộc Sanghyeok, mình không phải là người tốt. Nhưng cậu cũng đã cho Sanghyeok cơ hội, nếu Sanghyeok thật sự thích Moon Hyeonjun, trong một năm này anh đã có vô số cơ hội trở về tìm hắn.
Cậu đoán Sanghyeok đã nản lòng đối với chuyện tình yêu hôn nhân nên không có suy nghĩ gì nữa. Vậy cậu cứ rước Sanghyeok về nhà, ít nhất, có thể chăm sóc tốt cho anh, còn có thể tiếp tục..len lén thích anh.
[40]
Thật ra ba Lee đánh giá cao Jeong Jihoon, nếu Sanghyeok phân hóa thành công, e rằng hai đứa đã kết hôn.
Cân nhắc chuyện trước mắt, gả Sanghyeok đi là lựa chọn tốt nhất, ông đã già bị đối xử thế nào cũng không sao. Nhưng cuộc đời Sanghyeok còn dài, có Jihoon che chở cậu là chuyện tốt.
Nhưng ông vẫn muốn "Được voi đòi tiên", liều thân già đi tranh giành cho con trai: Sanghyeok gả cho cậu cũng được, nhưng không thể không danh không phận, nó cũng là đàn ông, phản bước chân vào nhà cậu một cách đường hoàng.
Jeong Jihoon hết sức kích động, cậu cố gắng kiềm chế tâm trạng, bình tĩnh đáp: Đương nhiên, con cưới vợ, mọi chuyện đều phải nghiêm túc.
Với thân phận đặc thù của họ, hôn lễ không mời quá nhiều người, nhưng lại đủ phô trương, lễ cưới được chuẩn bị tận tâm, Jeong Jihoon không nói cho Lee Sanghyeok, đến cả hoa hồng cạnh thảm đỏ cũng là cậu tự đi chọn.
Bóng đêm kéo đến, khách khứa rời đi, chỉ còn cậu và Lee Sanghyeok trong căn phòng được bày trí tỉ mỉ. Lee Sanghyeok mặc đẹp, như nụ hoa chớm nở, Jeong Jihoon thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã bị đôi mắt kia câu đi. Cậu kéo anh đến bên giường, hầu kết giật giật: Đây là nghĩa vụ của anh.
Nói xong hôn lên.
Lee Sanghyeok nghe vậy nhắm hai mắt, ép bản thân không nhìn cũng không nghe, có thế anh mới có thể tự gạt mình, Jihoon vì thích nên mới ở cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com