Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

81 - 85

[81]

Moon Hyeonjun đến Viện mồ côi, lại vồ hụt.

Lee Sanghyeok đã hẹn Choi Wooje ra ngoài trước một bước.

Lee Sanghyeok: Đây là...con của người kia?

Choi Wooje nhìn đứa trẻ ngủ say: Ừm.

Lee Sanghyeok: Có phải rất cực không?

Choi Wooje cười cười, vẻ mặt ôn hòa lại điềm tĩnh: Lee Sanghyeok, ngày trước cậu nói tớ không hiểu khói lửa nhân gian, bây giờ tớ nghĩ, cậu nói đúng rồi.

Lee Sanghyeok lắc lắc đầu, bản thân anh cũng sau khi trải qua biến cố mới hiểu được, con người tại sao cứ phải hiểu được khó khăn chứ? Nếu có thể bình yên qua hết đời, không hiểu mấy việc đó có quan trọng gì đâu?

Choi Wooje nhẹ nhàng đặt bé con xuống, cầm tay Lee Sanghyeok: Gần đây tớ ở Viện mồ côi chăm mấy đứa trẻ con, giống như đã tìm được chút ý nghĩa tồn tại. Cậu biết không Sanghyeok? Lúc được nhiều người chăm sóc tớ rất vui, bây giờ có thể chăm sóc người khác, loại cảm giác này rất khác biệt.

Lee Sanghyeok dịu dàng nhìn cậu, Choi Wooje sờ mặt cậu: Sanghyeokie đừng khóc.

Lee Sanghyeok ôm lấy Choi Wooje, người bạn ngây thơ của cậu đã thay đổi rất nhiều rồi. Lee Sanghyeok nói: Tớ đã bàn với Jihoon, tình hình của chú vẫn còn chỗ xoay chuyển, chỉ cần không có người cứ nhìn chằm chằm vào đó, chừng hai năm, sẽ có cách đưa chú ra. Cậu, thật sự không muốn về cùng tớ sao?

Choi Wooje khẽ cười: Tớ thích cuộc sống bây giờ, tớ sẽ tự mình nuôi con khôn lớn. Mọi người ở Viện mồ côi quý mến tớ, Sanghyeok cậu xem, có phải tớ lợi hại hơn trước nhiều không?

Lee Sanghyeok dùng sức nén nước mắt: Ừ, cậu giỏi nhất.

[82]

Moon Hyeonjun hỏi Viện trưởng Choi Wooje đã đi đâu, Viện trưởng từng nhìn thấy Moon Hyeonjun trên ti vi nên đối với y có sự tin tưởng, bèn nói có một Omega rất khí chất dẫn cậu và đứa trẻ ra ngoài rồi.

Trước khi đi Lee Sanghyeok có đến tìm Viện trưởng, nói muốn đưa Choi Wooje đi, nhưng lúc đó Choi Wooje không lên tiếng, Viện trưởng cũng không biết cậu nghĩ thế nào.

Moon Hyeonjun đợi ở Viện mồ côi đến khi trời tối. Hắn đến nơi Choi Wooje sinh hoạt mỗi ngày, một gian phòng rất nhỏ, vừa đủ đặt một cái giường.

Hắn cảm nhận được mùi vị tin tức tố rất nhạt, điều này khiến hắn hơi nghi hoặc, Choi Wooje vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, sao tin tức tố có thể nhạt thế này.

Nhưng mà chờ đợi ở chỗ này khiến hắn thấy an tâm.

Hắn chậm rãi xem giường em bé, cốc đánh răng, sách tâm lý Choi Wooje thường xem...lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Viện trưởng ghé qua đây, lễ phép ám chỉ hắn nên rời đi, Viện phải đóng cửa rồi.

Moon Hyeonjun hơi thất thần: Cậu, cậu ấy chưa về sao?

Viện trưởng lúc này ý thức được giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó: Lúc vị Omega kia đến nói muốn đưa cậu ấy đi luôn, tôi cũng không biết ý cậu ấy ra sao. Chúng tôi phải đóng cửa, nên phiền ngài...

Moon Hyeonjun mới tỉnh táo lại: Ừ, xin lỗi...tôi, tôi đi ngay. Ngày mai trở lại.

Hắn rời khỏi Viện mồ côi, lại không đi xa, chỉ là đến một cái ghế dài gần đó ngồi xuống. Bóng dáng đơn độc có vẻ hơi đáng thương.

[83]

Choi Wooje ở cùng Lee Sanghyeok đến tối muộn, Lee Sanghyeok giữ cậu ở lại một đêm, Jeong Jihoon bị tiễn đến phòng khách.

Choi Wooje sờ cái bụng căng tròn của Lee Sanghyeok, dịu dàng nói: Về sau sẽ hơi cực một chút. Bảo bối nhỏ ngoan nhé, không nên làm ba con khó chịu.

Lee Sanghyeok nhìn bé con nhà cậu: Hi vọng nó có thể khỏe mạnh như bảo bảo nhà cậu.

Sáng hôm sau, Choi Wooje rời giường chuẩn bị đi. Lee Sanghyeok chưa bao giờ thấy cậu dậy sớm như vậy, ánh mắt trở nên phức tạp, Choi Wooje cười nói: Sanghyeok cậu không nên cảm thấy tớ sống không tốt, mỗi ngày thức sớm chăm sóc mấy đứa trẻ là việc tớ tình nguyện.

Choi Wooje để tài xế của Lee Sanghyeok đưa mình đến gần Viện mồ côi, sau đó ôm bé con xuống xe đi bộ trở về.

Cậu nhìn thấy một người ngồi cách đó không xa, duy trì tư thế nhìn về phía Viện mồ côi.

Có lẽ là người hảo tâm muốn đến nhận con?

Choi Wooje không để ý bóng dáng này có hơi quen, cậu đi về phía đối phương: Tiên sinh, xin...

Chữ 'chào' còn chưa thốt ra, cậu ngây ngẩn cả người.

Sau đó ôm con muốn chạy đi.

Moon Hyeonjun cũng kịp phản ứng, kéo cậu lại, giọng nói không rõ ràng, run rẩy: Là em, thật sự là em...

[84]

Choi Wooje đang ôm bé con trong ngực nên không dám giãy dụa kịch liệt, sợ sẽ ảnh hưởng đến bé, cậu đành bị ép phải đối mặt với người đàn ông đã làm mình tổn thương.

Choi Wooje: Tôi không quen anh, làm ơn tránh ra.

Moon Hyeonjun thấy cảm giác chua xót ngập đầy trong tim, hắn nhìn Choi Wooje thật lâu: Anh rất nhớ em.

Choi Wooje không cảm xúc nhìn hắn: Làm ơn tránh đường.

Moon Hyeonjun không cho, hắn vội vã nhiệt tình bày tỏ với Choi Wooje: Anh tìm em rất lâu rồi, lúc bà vú nói em mang con đi mất, anh thật sự không biết nên làm gì. Anh thừa nhận mình không phải kẻ tốt lành gì, nhưng mà...Trong lòng một tên bại hoại cũng sẽ có nơi mềm mại.

Choi Wooje vẫn không nói lời nào.

Moon Hyeonjun cầu xin: Em cùng anh quay về được không? Anh đã rời khỏi "vị kia", sau này anh sẽ đối tốt với em và con.

Choi Wooje cười châm chọc, Moon Hyeonjun hoảng rồi. Hắn chưa từng có lúc nào như vậy, tất cả mọi chuyện đều không do hắn khống chế, hắn cảm giác được Choi Wooje không cần mình. Moon Hyeonjun không nhịn được đã nỗ lực dùng tin tức tố để ảnh hưởng, nhưng mà hắn không còn cảm nhận được một loại tin tức tố luôn nhiệt tình đáp lại mình kia nữa...

Moon Hyeonjun không thể tin nổi: Sao, sao em lại như vậy?

Choi Wooje cho hắn xem cổ mình, thản nhiên nói: Lúc xóa đi có chút đau, nhưng bây giờ xem ra, đúng là tẩy rất sạch.

Trong nháy mắt đó tim Moon Hyeonjun đau đớn đến nỗi hắn không thể nào đứng thẳng, hắn không khống chế được rơi nước mắt khiến trước mắt trở nên mơ hồ: Không, anh không tin...Em sao đành lòng, sao đành lòng...

[85]

Choi Wooje yên lặng nhìn tâm trạng Moon Hyeonjun đi đến bờ vực sụp đổ, cậu nói: Trước giờ tôi rất thích chơi một trò, chính là khi mới gặp gỡ một người, tôi sẽ tự đánh cược trong lòng mình, xem trong vòng bao lâu người đó sẽ tỏ ra có hảo cảm với tôi. Cuối cùng tôi đều thành công, ban đầu tôi còn thật sự cho rằng do mình tốt, nhưng về sau tôi nhận ra, họ đều muốn nịnh bợ ba tôi thôi.

Moon Hyeonjun nhìn cậu, Choi Wooje nói tiếp: Tôi biết lúc mới bắt đầu anh chả có hứng thú với tôi, cho nên tôi lại tự mình đánh cược, xem mất bao lâu có thể khiến anh yêu tôi.

Thần sắc Choi Wooje trở nên thê thảm: Nhưng tôi thua rồi.

Biểm cảm của Moon Hyeonjun lập tức thay đổi: Không, em không thua...

Sao em có thể thua được? Em rõ ràng đã thành công mà.

Choi Wooje cười lạnh nhạt với hắn, dường như đang nói chuyện với một người chẳng liên quan gì đến mình: Ban đầu tôi thích anh, cả ba tôi cũng cho rằng tôi điên rồi. Nhưng tôi rất rõ ràng, anh chỉ đang hưởng thụ niềm vui của kẻ đi săn. Chỉ là còn may, khi đó tôi có thể nhận thức rõ chân tướng mà sớm đã nản lòng thoái chí. Nếu như không có đứa trẻ này, có thể tôi đã không còn sống từ lâu rồi, nhưng giờ đây một lần nữa tôi đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Nếu như anh thật sự có một chút, một chút nào hổ thẹn với tôi...Vậy xin anh, biến mất triệt để khỏi cuộc đời tôi đi.

Moon Hyeonjun không thể diễn tả được trong một khắc kia tâm trạng của mình là thế nào, hắn cảm nhận được sự mất mát triệt để. Đó là một loại cảm giác còn đau hơn cả đau, khó chịu hơn cả khó chịu, tuyệt vọng hơn cả tuyệt vọng. Hắn thấy như bản thân mình sắp chết đi rồi.

Đứa trẻ nằm trong ngực Choi Wooje tỉnh giấc, nó bắt đầu cắn tay, vừa quay đầu nhìn thấy Moon Hyeonjun, nó nở nụ cười ngọt ngào với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: