16
"Đưa em về nhà!"
Trông mặt cậu lúc này như vừa từ chốn nào trở về. Hồn xác lìa nhau, mờ mịt nhìn vào người đối diện từ rồi tới chiếc khăn trên cổ mình.
Giọng anh nói như rót vào tai làm cậu mơ màng.
Cái khăn này nếu không nhầm thì chẳng phải là của cậu hay sao?
Mắt khép hờ bắt đầu nghi ngờ nhân sinh việc anh từ đâu mà có thứ này.
Tháo khăn quàng ngược lại lên cho anh.
Có vẻ như anh cần nó hơn cậu. Nghĩ đến viễn cảnh anh hớt hải chạy đon chạy đả đi tìm cậu không nhịn được mà vui vẻ một trận lớn.
"Anh giỏi địa lý thật đấy, khăn em treo ở đâu cũng biết."
"Xin hỏi có thể chỉ đường vào tim tuyển thủ Faker cho Jeong Jihoon này được không?"
Hơi thở ấm nóng phả từ má đến mang tai anh. Lúc đó do vội mà anh lao thẳng vào phòng Jihoon, trên móc treo khăn thì vớ đại nào có nghĩ nhiều.
Thế mà lại bị phát hiện, thật giống kẻ trộm quá đi mất.
Chỉ có thể ấp úng thừa nhận tội trạng. Nửa mặt che đi bởi khăn nên cậu chỉ thấy mỗi mí mắt hơi cụp xuống do ngại.
"K-không."
Mùi bạc hà từ khăn xộc vào phổi anh len lỏi đến từng tế bào.
Anh không uống rượu mà sao lại say thế này?
Nhìn anh từ trên xuống thật nhỏ bé nom trông muốn ôm. Anh càng ngày càng xinh, môi cũng hồng hào. Jihoon chỉ đành nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc.
Miệng mèo ghé sát bên mặt anh khe khẽ nở nụ cười, ngẩng lên liếc sang con hẻm cách đó không xa. Hai mắt mèo sáng trưng nhìn chằm chằm vào bốn con ngươi nơi góc tối.
Nó cố tình muốn xin chào hai kẻ lắm chuyện.
Trông vô cùng đắc ý.
"Là Lee Sanghyeok tự tìm tới tôi trước, anh Wangho đánh giá quá thấp tôi rồi."
98 nhanh chóng né tránh, trốn sau lưng chàng xạ thủ "của mình". Jihoon tinh quái hơn anh tưởng nhiều, là anh đánh giá thấp nó, bảo sao khi anh nói nó đừng dây dưa với Sanghyeok nó có thể bình thản "Vâng." to và rõ ràng như vậy.
Mèo hoá hồ ly 9 đuôi.
Bốn đứa nhỏ đã yên giấc thì hai con mèo mới dám về. Chứ đụng mặt nhau khó mà giải thích, bốn cái miệng thì hai cái hoàn toàn không đủ khả năng cãi lại.
Suốt cả quãng đường anh liên tục xoa lưng trấn an cậu. Sanghyeok quan tâm đàn em quá mức cho phép hay sao nhỉ.
Nhưng chả có vấn đề gì Jihoon đây thích như thế. Đợt cả hai còn ở tuyển Quốc Gia "thỉnh thoảng" anh cũng làm vậy. Cố tình đi dính sát vào người anh đưa đẩy nhưng cũng chỉ được mấy hồi liền dừng lại. Anh mèo gầy quá nên cậu sợ làm anh ngã.
Ân cần dặn dò cậu lần sau đi nhớ báo cho anh hoặc thành viên còn lại trong đội.
"Phiền anh..... Anh ốm em sẽ chịu trách nhiệm."
Sanghyeok cười cho qua.
Jihoon nói thật đó không có đùa, nhỡ anh mà đổ bệnh ra đó chắc cậu sẽ tự trách chết mất.
Vất vả cho anh tại vì cậu đi hơi đột ngột. Cũng không thể ngờ tới việc anh lại đi tìm cậu dù đến một cuộc điện thoại cũng chẳng có. Muốn tự bản thân đánh cược vận may đi tìm cậu.
Anh ấy lo cho cậu. Còn cậu thì xót anh đi giữa trời lạnh hơn hai tiếng đồng hồ.
Sanghyeok không nói gì mặt anh hiện tại quay lại trạng thái như thường ngày. Quỷ Vương Bất Tử kia mà mấy ai mà nhiễu loạn được tâm tư dài lâu. Jihoon hiện tại cũng chỉ đang đón nhận sự quan tâm của anh dưới tư cách là đàn em.
Sanghyeok cách cậu tận 5 tuổi chắc chắn là trải nghiệm và kinh nghiệm hơn cậu rất nhiều. Nhưng Jihoon muốn chứng minh rằng mình có hai chữ "tư cách" để xứng với anh.
Tuyển thủ Chovy hoàn toàn đủ khả năng và tố chất chỉ là thiếu một vài danh hiệu thôi.
"Của em."
Chiếc khăn được anh tháo ra từ bao giờ gấp gọn gàng. Anh dúi nó vào tay cậu ngay lúc cả hai chuẩn bị về phòng.
"Dạ. Anh ngủ ngon ạ."
"Jihoon ngủ ngon."
Cửa phòng anh đóng trước.
Cậu thiếu niên vẫn đứng chôn chân ở đấy. Cái con mèo đen mê người này, thật biết rù quyến cậu quá đi. Anh ấy còn biết làm cậu cảm thấy chơi vơi và không cảm nhận được khoảng cách rõ ràng giữa hai người.
Như một bông hoa được cài đặt sẵn đến thời gian đã điểm thì e ấp nở rộ và khi khoảnh khắc ấy qua đi nó lại cụp cánh lại để lộ ra vẻ kiêu kì không vướng bụi trần.
Lúc tay anh chạm vào da thịt cậu, cảm giác vừa ấm mà vừa lạnh đến khó tả. Mùi vani phảng phất từ cơ thể anh cứ làm đầu óc trống rỗng.
Trước một người như Lee Sanghyeok thì Jeong Jihoon không thấy căng thẳng thay vào đó lại muốn kéo anh lại gần, để anh ngồi trong lòng mà ngắm nhìn toàn thời gian.
Muốn chạm vào anh, từ cánh tay mái tóc đến bờ môi xinh yêu.
Coach của cậu cứ quan tâm cậu nhưng lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Cái này là lạt mềm buộc chặt, Sanghyeok dùng Jihoon như một loại nguyên liệu ninh cùng các thứ cảm xúc đến mềm nhừ.
Anh mèo đúng là gian ác biết cách làm cậu yêu anh thêm nhiều chút.
Đến giờ trong lòng cậu vẫn canh cánh việc tại sao anh lại có thể đi tìm cậu mà chẳng có tí thông tin nào. Xoa xoa bờ môi của chính mình mà bất giác nở nụ cười khó hiểu. Để anh lo lắng nhiều rồi đến lượt Jihoon phải quan tâm lại anh thôi.
Sanghyeok ngả lưng xuống chiếc giường, tâm trạng anh rối bời. Hình ảnh Jihoon lọt vào mắt anh lúc đó là lòng anh đã nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Cảm thấy như ông trời đang ủng hộ anh.
Em lúc buồn hay gặp chuyện sẽ thường ra ngoài một mình như vậy à?
Lệ lăn dài trên má em là do chính tay anh lau và cũng chỉ có duy nhất anh được làm điều ấy. Cảm giác đó đến tận lúc anh nằm trong chăn ấm áp vẫn cảm nhận được. Thứ nước đó lạnh đến thấu xương trong anh.
Jihoon chịu nhiều áp lực hơn cả tầm hiểu biết của anh.
Sanghyeok đâu biết được Jihoon vì bị Wangho cảnh cáo mới thành ra như vậy. Tự nhiên Jihoon thấy bản thân không xứng với anh trong giây phút ấy. Nhưng lúc anh xuất hiện với lý do kia thì Jihoon hiểu ra tất cả.
Jeong Jihoon chính là ngoại lệ duy nhất của Thần.
Chuyện tối qua bốn đứa nhỏ gần như không hay bất kỳ tin tức. Chỉ có một điều rằng sáng nay anh già của chúng nó vác mắt gấu trúc đi làm, còn anh nhỏ ngủ không thèm dậy ăn sáng.
Còn vụ gian tình hôm ấy lại chỉ có một đậu và một rắn hay.
Vài hôm sau Sanghyeok và Jihoon tỏ ra vô cùng khách sáo với nhau, thậm chí còn có chút lạnh nhạt. Tất nhiên ba thanh niên to xác kia thấy đấy là điều hiển nhiên nhưng Minseok cực kì nhạy bén nên ngay lập tức phát giác ra sự bất thường của hai con mèo đi mid.
Đánh hơi ra rồi thì phải điều tra xem hai ông anh nó đang có vấn đề gì. Trên hành lang gần phòng live nó thấy hình dáng đang khoác trên mình chiếc áo khoác in logo chữ C.
Nhưng mà khoan Jihoon có chút...không đúng lắm?
Jihoon nào mà lại chưa đến m8?
*15 phút trước.
"Anh ngồi đây không lạnh ạ?"
Sanghyeok đang cuộn tròn trên ghế dài đọc sách nom trông anh có vẻ nhợt nhạt. Jihoon của chúng ta thì chu đáo với anh thì ai cũng biết nên khỏi phải nói.
"Anh mặc đi. Bên trong có túi sưởi."
Cậu cởi áo đắp lên đôi chân đang co lên ghế. Sanghyeok tất nhiên không từ chối ngược lại còn rất tận hưởng điều này. Chả phải lần đầu, vả lại còn giúp kéo gần khoảng cách mối quan hệ của cả hai.
Buông quyển sách, mặc luôn chiếc áo em vừa đưa. Nó vẫn còn hơi ấm do được cởi từ trên người em xuống.
Đút tay vào hai túi áo. Vùi mặt vào chiếc cổ cao, hương bạc hà quen đường quen lối chui vào phổi anh. Có lẽ không phải "lần hai" mặc áo của em mèo, động tác này quá tự nhiên và thành thục.
"Tối nay anh không stream. Chờ em rồi mình cùng về."
Jihoon biết anh muốn về chung.
Cậu không vạch trần mà lại thuận theo ý anh từ đó nuông chiều vô cớ. Cả hai trụ cột của mid hoàng gia đều không nói thêm mà tự hiểu ý đối phương.
"Vâng."
Sắp tới là Tết dương. Em mèo của anh cứ cư xử nhẹ nhàng, tinh tế khiến anh muốn điên lên đi được.
"Không được gặp anh/em mèo thật sự rất buồn."
Mặt sáng thì chẳng có gì nhưng trong tối thì...ai ở trong kẹt mới biết được. Sanghyeok và Jihoon cũng ngầm thừa nhận tình cảm mà dành cho nhau sự quan tâm đặc biệt.
Cậu thường để ý xem anh có lạnh hay không và ngược lại anh sẽ âm thầm lặng lẽ quan sát cảm xúc của cậu.
Simp nhau không hề lộ liễu.
Mặc áo em nên anh mèo cũng chỉ ngồi yên một chỗ nào dám đi linh tinh. Nhưng xui cho anh khi đang rón rén về phòng live lại bị camera chạy bằng cơm ghi được.
Hai anh nó thân thiết nhanh vậy thì cũng thôi đi nhưng mà mặc luôn áo của người kia đến lần thứ hai thì hình như cậu bỏ sót manh mối gì ở đây.
Còn chuyện gì mà cậu chưa liệt kê không nhỉ?
"Asiad?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com