tại sao anh thất hứa
Từ lúc biết mình bị bệnh, Sanghyeok chưa bao giờ sợ cái chết. Anh cứ bình thản đón nhận những điều bất hạnh ấy đến bên mình, như một thứ tất yếu, như cái cách mà cuộc sống phải vận hành. Anh chỉ bận tâm đến những đứa nhỏ của anh, và cả em nữa. Nên anh cố gắng thêm một chút, để giúp bọn nhỏ trưởng thành hơn. Nhưng khi cái chết thực sự gõ cửa, anh sợ rồi. Cuộc sống này còn muôn ngàn điều đẹp đẽ mà anh chưa tận hưởng hết, anh muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ, cùng với đám trẻ và Jihoon của anh. Tại sao trong 100.000 người mới có 5 người mắc, vậy mà trong 5 người đó vẫn có anh? Ba mươi năm sống và làm việc chăm chỉ nhưng chưa bao giờ anh hối tiếc như bây giờ, vì đã không thể cố gắng hơn nữa.
Mười một giờ trưa, bác sĩ cùng nhân viên y tế đẩy băng ca vào phòng cấp cứu, theo sau là Hyeonjoon. Sanghyeok nằm đó, không còn nhận biết được xung quanh. Em trai đứng bên ngoài, nhìn các y tá, bác sĩ tiêm hết chất này chất kia vào tay anh, đeo cả mặt nạ thở oxy cố gắng giúp anh tỉnh táo hơn đôi phần. Em cầu nguyện, mong thần linh, hay thượng đế, bất cứ ai, hãy cứu lấy anh.
"Hyeonjoon..." - Minhyung và Minseok cùng bước vào, một lúc sau là Wooje. Em út hai mắt đỏ au, cố kìm nước mắt vào trong. Minseok không ổn lắm, em khuỵu xuống, cả người run lên, Minhyung phải đỡ em lên ghế, trấn an em.
"Jihoon thì sao?" - Hyeonjoon hỏi. Đáng lẽ ra em phải có mặt đầu tiên mới đúng chứ.
Minhyung nhìn Wooje, khẽ gật đầu - "Anh Jihoon đứng bên ngoài. Ảnh không dám vào..."
Khoảng lặng bao trùm lấy bốn đứa nhỏ. Bác sĩ chính của Sanghyeok đã xuống từ ban nãy, cố gắng phối hợp với bác sĩ trực cấp cứu. Vang vọng xung quanh tai bọn nhóc bây giờ chỉ còn tiếng tít tít của máy theo dõi dấu sinh hiệu.
"Tình trạng cậu Sanghyeok tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng nữa. Nhưng trường hợp cấp cứu vừa rồi đã gây tình trạng thiếu oxy não trầm trọng, khả năng cậu Sanghyeok tỉnh lại chỉ khoảng 30%." - Bác sĩ chính đang trao đổi với Minhyung và Hyeonjoon. Minhyung gật gật đầu, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo để nghe hết mọi thứ. Nhưng Hyeonjoon thì cúi gằm đầu, dưới bàn, hai tay em run lên.
"Thưa bác sĩ, nhưng tại sao anh ấy đột nhiên khó thở như thế? Buổi sáng anh vẫn bình thường kia mà.."
"Thoái hoá tiểu não là căn bệnh khiến cho các vận động và chuyển động dần bị hạn chế. Vì thế các cơ tim đã không co dãn đúng cách gây ra cơn ngưng thở. Thường thì sẽ có triệu chứng trước khi diễn tiến nặng như thế này...
Các cậu biết đấy, tình trạng của Sanghyeok diễn tiến nhanh hơn chúng tôi dự đoán, nếu cậu ấy không tỉnh dậy trong vòng 24 giờ, tức là cậu ấy đã rơi vào trạng thái thực vật. Và với căn bệnh của Sanghyeok thì..."
Minhyung vươn tay, vỗ nhẹ vai của cậu bạn ngồi bên cạnh. Đáng lẽ ra những thứ này, chỉ một mình em nên nghe thôi.
"Xin bác sĩ hãy nói hết."
"Vậy tôi xin nói thẳng, ở trạng thái thực vật, thời gian sống của cậu Sanghyeok chỉ có thể tính bằng giờ mà thôi."
Hai tai Hyeonjoon ù đi, em đứng dậy, bỏ chạy khỏi phòng của bác sĩ. Em muốn hít thở một chút, những gì bác sĩ nói nãy giờ chỉ là do em tưởng tượng thôi phải không? Minhyung cũng vội đứng dậy, xin lỗi bác sĩ vì thất lễ, sau đó chạy theo cậu bạn đồng niên. Em gấu cũng không muốn tin vào tai mình, tại sao mọi thứ đến quá đột ngột như thế. Giống như là, thượng đế đang cố gắng cướp anh Sanghyeok khỏi tay bọn nhỏ vậy.
"Chúng ta phải làm sao đây, Minhyung" - Công viên bệnh viện tràn ngập trong ánh chiều tà, nhiệt độ đang dần hạ xuống thấp hơn nữa. Minhyung im lặng, không muốn trả lời.
"Chúng ta phải nói cho ba người kia biết, nhất la-"
"Nhất là Jihoon. Mình biết, Hyeonjoon à. Nhưng mình vẫn không muốn tin vào hiện thực này. Tại sao lại là anh của bọn mình? Anh đã làm gì sai đâu cơ chứ?"
Đã năm tiếng trôi qua, cả Minseok và Wooje đều không thể đứng vững khi nghe lại lời của bác sĩ. Minseok đã khóc từ trưa, hai mắt em sưng húp, trông em tiều tuỵ đi hẳn.
Jihoon cứ ngồi mãi bên cạnh anh, em nắm lấy tay anh, Thưa Chúa, dù không thể quỳ trong Thánh Đường linh thiêng, xin Người hãy cứu lấy anh, con xin đổi, bằng bất cứ giá nào.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Từng giây từng phút cứ như rút dần sức lực của bọn nhỏ. Jeong Jihoon không rời khỏi anh nửa bước, em không chịu ăn uống, không chịu chợp mắt. Em cứ ngồi như thế, xung quanh chỉ là tiếng tít vô hồn của những chiếc máy. Minseok hết mực khuyên ngăn cũng không thể tách Jihoon ra khỏi anh.
Hai giờ sáng, Jihoon nhắm mắt, khẽ gục đầu xuống giường bệnh, loay hoay tìm một tư thế thoải mái. Nhưng tim em cũng đập nhanh liên hồi, như thể sắp có gì đó xảy ra vậy. Tất cả giác quan của em cũng bỗng dưng nhạy cảm hơn hẳn, Jihoon nghe rõ từng tiếng kim giây đang chạy tíc tắc trên đồng hồ treo tường.
Ai mà biết được chứ
Tít tít tít tít títtt
Tiếng tít dồn dập và kéo dài vang lên giữa đêm đông tĩnh mịch. Giật mình đứng dậy, Jihoon nhanh chóng bấm vào nút gọi cấp cứu trên đầu giường. Em nắm lấy tay Sanghyeok
"Sanghyeok, em ở đây rồi, anh cố lên..."
Chưa đầy một phút, bác sĩ và y tá đã có mặt ở trong phòng, đoàn người đứng chật kín, kéo vào biết bao loại máy móc và xe thuốc mà Jihoon chẳng thể gọi tên. Bác sĩ chính của Sanghyeok trực tiếp tới kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn đang nhấp nháy liên hồi trên màn hình theo dõi.
"Cậu Sanghyeok, cậu Sanghyeok, cậu nghe thấy tôi chứ?"
"Huyết áp của bệnh nhân 100/70"
"Huyết áp 75/55. Đang tuột rất nhanh thưa bác sĩ"
"Nhịp tim của bệnh nhân đang giảm nhanh"
Các y tá liên tục thông báo tình trạng của Sanghyeok. Jihoon chỉ có thể đứng nhìn hàng loạt hành động liên hồi mà bác sĩ đang cố gắng làm để cứu lấy anh. Khi bóng dáng Minseok và Minhyung lấp ló ở ngoài cửa cũng là lúc em thấy bác sĩ bắt đầu nhấn ngực cho Sanghyeok. Em biết hành động ấy là gì, em biết chứ. Minseok chỉ kịp dùng hai tay bụm miệng, nước mắt em cún nhỏ lăn dài trên gò má. Em không ngủ được nên đã rủ Minhyung ghé qua, muốn tâm sự với anh Sanghyeok một xíu thôi, nhưng anh ơi, họ đang làm gì anh vậy. Hyeonjoon và Wooje đang rong ruổi ngoài đường, sau khi nghe cuộc gọi của Minhyung cũng nhanh chóng quay lại bệnh viện.
15 phút, 30 phút, rồi 45 phút trôi qua, các bác sĩ thay phiên nhau nhấn ngực cho Sanghyeok, nhưng đáp lại, chỉ còn là tiếng tít kéo dài trên màn hình hiển thị. Bác sĩ chính đứng phía sau, cúi đầu thở dốc. Vị này là một bác sĩ đã có nhiều năm thâm niên trong nghề, ông đã dành một nửa thời gian cuộc đời chỉ để tìm đáp án cho căn bệnh mà Sanghyeok mắc phải, nhưng đi bao nhiêu vòng, kết quả đều là con số không. Đã bao lần ông nhìn thấy bệnh nhân nhắm nghiền mắt trước mặt mình, và đến giờ là Lee Sanghyeok.
"Dừng lại đi"
"Không..." - Minseok kêu lên - "Không thể nào..."
"Bệnh nhân Lee Sanghyeok đã ra đi vào ba giờ xx phút sáng, ngày xx tháng xx năm xx."
Jihoon lao đến bên giường bệnh, em nắm lấy tay Sanghyeok, cố gắng lay anh dậy từ giấc mơ sâu thẳm kia. Sanghyeok đã hứa sẽ đón năm mới cùng em mà, Sanghyeok đã hứa sẽ cùng đi tới Busan, trở lại sân vận động năm đó anh vô địch, cùng em đi ăn món mà Sanghyeok thích nhất, cùng em đi ngắm biển lớn.
"Tại sao anh thất hứa" - Jihoon gục đầu vào tay anh, em khóc nấc lên, như đứa trẻ làm mất đi món đồ chơi yêu thích nhất nhất nhất. Sanghyeok đã hứa với em rất nhiều thứ, hứa sẽ sống cùng em đến chín mươi tuổi. Tại sao anh thất hứa
Tại sao anh đi trước
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com