17💌 (End)
Thành viên ẩn danh đã đăng tải một bài viết
Cuối tuần của mọi người thế nào rồi? Hẳn là vui lắm đúng không?
Tôi thì không được như thế, bởi vì anh F nhà tôi đi công tác dài ngày. Sống chung với nhau lâu như vậy rồi mới thấy vắng anh ấy có mấy hôm thôi mà cuộc sống của tôi không ổn chút nào cả. Chủ yếu là vì tôi nhớ anh ấy sắp phát điên rồi, tôi phải trải qua những ngày tiếp theo thế nào đây? *mặt buồn tuyệt vọng*
Quả thật giờ nhìn lại mới thấy trước khi đến được với nhau, giữa bọn tôi cũng có khá nhiều chuyện dở khóc dở cười.
Sau khi say rượu làm loạn một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy anh ấy liền trốn mất. Một mình tôi trong căn phòng khách sạn trống trơn, thấy có chút tủi thân.
Tôi làm vệ sinh cá nhân trong khách sạn, nhịn không được lấy điện thoại ra soạn một tin: "Anh thế nào rồi ạ?", nhưng chần chừ mãi vẫn không ấn nút gửi. Sau đó tôi liền xoá đi.
Tôi biết có lẽ trong đầu anh ấy đang treo tên tôi lên trên bia đạn, hăng say bắn tám trăm phát súng khiến nó nát tươm rồi cũng nên. Giờ mà hỏi thăm có khi anh sẽ không kìm được mà mắng tôi một trận, sau đó có khả năng block tôi luôn cũng không chừng.
Trước mắt tôi sẽ không liên lạc gì mà cho anh ấy thời gian bình tâm lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là lòng tôi cũng yên bình không gợn sóng.
Dường như sự thân mật thể xác đã khiến tôi mong nhớ anh nhiều hơn. Hôm sau là chủ nhật, vì biết anh hay về nhà thăm bố mẹ vào cuối tuần nên tôi cũng về nhà một chuyến.
Tôi đứng ở lan can nhìn qua căn phòng bên cạnh mà chẳng thấy chút động tĩnh nào. Mãi cho đến tối, bên trong vẫn là một mảnh tối tăm. Hôm đó anh không về nhà, điều này càng khiến tôi tin rằng anh đang trốn tránh mình.
Cả một tuần sau, cứ tan làm là tôi sẽ lái xe đi bằng con đường vòng xa hơn con đường mình thường đi, bởi vì nó ghé ngang qua trường của bọn tôi.
Tôi đỗ xe ngoài cổng, ngắm nhìn từng đám sinh viên nối đuôi nhau ra khỏi trường. Có những hôm may mắn tôi sẽ bắt gặp bóng dáng anh ấy lấp ló trong đám người, chắc là anh đang sang bên kia đường tìm cái gì lót bụng để tiếp tục ca dạy buổi tối.
Tôi rất muốn xuống xe, hỏi anh có ổn không, đêm đó em hơi mất kiểm soát, anh có đau nhiều không? Nhưng thực tế tôi lại không dám, chỉ biết lặng lẽ quan sát anh từ xa. Sinh viên chào hỏi anh, anh cười hiền hoà đáp lại bọn họ, tôi nhìn mà ghen tị, bởi vì anh chưa bao giờ cư xử như vậy với tôi.
Tối thứ sáu anh tôi gọi điện cho tôi.
"Nghe bảo tuần trước mày về nhà hả em?"
"Vâng"
"Trước đó tao hỏi thì mày bảo sẽ bận lắm nên không về, sao lại về đột ngột thế?"
"Không có gì, em về thăm bố mẹ thôi"
"Bớt nói điêu, mày với F có chuyện gì đúng không?"
Tôi nghe đến đây thì im lặng vài giây, rồi dùng giọng điệu của một đứa em trai ngoan ngoãn trong truyền thuyết mà mè nheo với ổng: "Anh ơi, giúp em với~"
Tôi phải làm gì đó thôi, anh tôi là cọng rơm cứu mạng mà tôi phải nắm lấy. Tôi kể cho ông ấy nghe về chuyện có vẻ hoang đường xảy ra cách đây gần một tuần. Anh tôi đầu dây bên kia nghe xong liền chửi thề.
"Mợ, nó trốn thì thôi đi, mày cũng câm như hến vậy thì khi nào mới có tiến triển hả? Đợi tao một chút"
Sau đó ổng ngắt máy cái rụp.
Chừng mười phút sau, anh tôi gọi lại.
"Chốt kèo, chiều mai ba giờ đi bơi, phí làm chất xúc tác của tao là 50 nghìn won"
"Bộ công việc của anh dạo nào trắc trở lắm hả? Sơ hở là bào tiền em"
"Không trắc trở, nhưng mà tao ghét cái kiểu của hai đứa mày quá, nếu không muốn mất tiền thì thành đôi lẹ lẹ lên"
Tôi trách móc vậy thôi, nhưng tắt máy xong vẫn chủ động chuyển tiền, hẳn 100 nghìn won nhé. Mấy chuyện này tôi không tính toán đâu, anh tôi vẫn luôn là ông tơ siêu tín haha.
Hôm sau tại hồ bơi, vừa nhìn thấy tôi là anh ấy như gặp ma vậy. Tôi hơi thất vọng một chút trước phản ứng của anh, chung quy vẫn là đã doạ anh ấy sợ rồi. Tôi muốn thăm dò cảm xúc của anh, nhưng anh cứ né tránh ánh mắt của tôi.
Ngay cả việc tôi mở nắp chai giúp anh mà anh cũng không dám nhìn thẳng. Chắc bầu không khí quá mức ngượng nghịu, anh tôi chướng mắt nên quyết định phải chọc cho F đỏ mặt luôn mới chịu.
Ổng hỏi lưng tôi bị làm sao, tôi mới chợt nhớ ra đêm hôm đó bị người nào đó nhịn không được mà cào mấy cái.
Tôi đảo mắt sang nhìn F đang ngồi cách đó không xa, chỉ thấy sườn mặt và vành tai hơi hồng của anh, bảo là bị một con mèo cào.
Anh tôi thừa biết mèo nào cào rồi, còn tiện tay kháy bạn thân mình một câu, mèo gì mà dữ thế.
Nhìn vẻ ngây ngốc đó của F thì có lẽ anh không hiểu đâu, còn tôi đương nhiên sẽ bảo vệ danh tiếng cho anh rồi. Tôi bảo không dữ, ngược lại có chút đáng yêu, do bị tôi chọc giận nên mới vậy thôi.
Ổng nghe xong liền chuyển mục tiêu sang tôi, bảo tôi lo đi tiêm phòng kẻo không cứu được nữa. Tôi mặc kệ, tôi tình nguyện bị dính ngải mèo này cả đời, bị cào mấy nhát có là gì.
Đến gần tối thì bọn tôi về, anh tôi rủ F đi ăn chung, nhưng anh ấy từ chối.
Tối đó hai anh em tôi về nhà, sau khi ăn cơm với bố mẹ xong, tôi lên phòng nằm. Cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, nhắn anh ấy một tin, hỏi anh có ổn không.
Tưởng anh sẽ cho tôi ăn bơ, vậy mà anh lại trả lời tôi. Đọc xong tôi cũng không biết mình nên cảm thấy như thế nào, bởi vì khoảng cách anh tạo ra vẫn là xa cách nghìn cây số như cũ. Tôi rất muốn nhắn tiếp, bảo hay là để tôi chịu trách nhiệm với anh, nhưng cứ soạn xong là xoá, vì đọc không khác gì văn vở của một thằng trai đểu cả.
Mãi tôi mới gõ được một câu chúc anh ngủ ngon. Bên kia đã offline mười phút trước rồi. Tôi check tin nhắn công việc một chút, sau đó cũng nặng nề đi vào giấc ngủ.
Con đường chinh phục trái tim trai thẳng sắt thép của tôi không chỉ có anh tôi bảo kê, mẹ vợ tôi cũng đóng góp không ít.
Dạo đó tôi rất hay về nhà, như hòn vọng phu u uất đứng ở lan can nhà mình nhìn sang căn phòng bên cạnh. Một lần tình cờ mẹ anh ấy vào phòng anh dọn dẹp, bị tôi doạ suýt thì lên cơn tăng xông.
Mẹ anh hỏi tôi sao lại đứng đó, tôi nói dối bảo con đứng ngắm cảnh vu vơ thôi ạ.
Bà cho tôi một ánh mắt kiểu nhìn thấu hồng trần, hỏi tôi ngày mai có rảnh không, gần đây anh F bận bịu không hay về, bà muốn mang cho anh ấy chút kimchi nhưng mai lại có bạn tới nhà nên không đi được, hỏi tôi có thể giúp bà mang đến trường cho anh không?
Tự dưng có lý do chính đáng để đi gặp anh, tôi nghe xong liền giấu ngay vẻ u uất của mình đi, hớn hở gật đầu bảo không thành vấn đề, mai con sẽ đem đồ đến tận tay anh ấy.
Hôm sau tôi đến trường tìm anh vào giờ nghỉ trưa, nhìn thấy anh đang ngồi cạnh một giảng viên nữ. Hình như người này mới chuyển đến, hai người trò chuyện với nhau, bầu không khí rất hài hoà. Tôi nhịn không được mà gõ cửa thật mạnh, gọi tên anh.
Vậy mà anh lại bảo tôi đợi anh hướng dẫn nốt cho người kia, tôi nhận ra mình không phải là sự ưu tiên của anh, trong lòng thầm thấy khó chịu.
Tôi và anh ra quán nước, bọn tôi nói gì thì mọi người cũng biết rồi đấy. Chiều đó tôi ôm tâm trạng ỉu xìu đến công ty, tự cảm thán rằng yêu thầm trai thẳng khổ tâm thật sự.
Mẹ vợ rất hay tạo cơ hội cho tôi, cứ hễ có gì muốn nhờ là bà lại gọi hỏi tôi có thể mang đến trường cho anh không, tôi cầu còn không được liền đồng ý. Thậm chí nhiều lần tôi tự sắm vai là mình là người được nhờ vả, tự mua bánh ngọt đến cho anh, nói dối bảo là mẹ anh sợ anh ăn uống không đủ chất nên lại gửi đến.
Nhân tố then chốt giúp thức tỉnh anh nhà tôi có lẽ là cô đàn em đã khiến anh hiểu lầm. Tôi tình cờ gặp cô ấy ở trường, bọn tôi trò chuyện một lát. Chủ đề trò chuyện không gì khác ngoài đứa bạn chung lớp cũ của tôi.
Gọi cô ấy là A nhé, bạn tôi là E, hai người đó crush nhau cũng được một năm rồi. Sắp đến sinh nhật E, A hỏi tôi cuối tuần có rảnh không, cô ấy muốn mua quần áo làm quà cho E nhưng không biết mua gì nên nhờ tôi đi làm giá treo đồ cho cô ấy. Bọn tôi hẹn nhau cuối tuần đến trung tâm thương mại, tôi cũng muốn mua gì đó cho F, không vì dịp gì cả, chỉ tự dưng muốn tặng anh mà thôi.
Nhưng sự lạnh lùng của anh khiến tôi trở tay không kịp. Hôm ở trung tâm thương mại tôi nhìn thấy anh dắt cháu mình đến, nhìn anh sựng người sau đó trốn vào một góc thì mới vỡ lẽ hoá ra anh hiểu lầm tôi và A.
Sau khi trải qua kiểu quan hệ là bạn ăn cơm trưa trước đó, tôi không tin F không có cảm giác gì với mình. Tôi đắn đo rồi lại không có ý định giải thích, tôi muốn đặt cược xem mình quan trọng thế nào trong lòng anh. Mấy người cố chấp như F ấy mà, nếu không chịu đả kích thì sẽ mãi không dám đối diện với tình cảm của mình đâu.
Tôi bắt đầu kiềm chế không liên lạc nhiều với anh, trong lòng âm thầm lên một kế hoạch. Đương nhiên trước khi mượn crush của bạn mình diễn kịch để khiến F ghen, tôi đã giải thích rõ ràng với nó rồi, mọi người đừng lo.
Những gì diễn ra sau đó thì mọi người cũng biết rồi. Chuyến du lịch trong kỳ nghỉ không chỉ giúp tôi và F thành đôi, cả A và E cũng chính thức là một cặp.
============
16073 người đã bày tỏ cảm xúc với bài viết này
L1: Cuối cùng cũng nhớ ra có một đám nheo nhóc chờ em trai ngoi lên kể chuyện rồi ha🥲
L2: Chắc là do F đi công tác nên ông mới nhớ ra bọn tôi đúng không :)))
L3: Mẹ vợ tâm lý phết
L4: Mé bỏ cái trò đứng ở lan can nhìn người ta đi nha ba. May là tim mẹ vợ ông khoẻ đó nha chứ không là ăn cám rồi :))))
L5: Ôi anh D 9.5 điểm tinh tế nhé, trừ 0.5 vì hay bào tiền em trai =))))
L6: Anh trai tui mà như D chắc tui không đến nỗi ế như này đâu nhỉ :((((
L7: C cần bán anh trai với giá cao thì ib riêng cho tui nhen kkk
L8: Hoá ra để lừa người đẹp vô tròng ông em cũng nghĩ lắm trò vậy đó nha, vất vả rồi haha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com