Chap 4 : Đặt cược
Sau khi tan ca làm, Jeong Jihoon đứng dậy vươn vai sau nhiều giờ làm việc mệt mỏi, đưa mắt ngắm nhìn bình hoa trà trên bàn làm việc trong lòng cảm thấy được hương hoa chữa lành, an ủi hắn rất nhiều. Hắn quyết định sẽ tạt qua tiệm hoa một lần nữa, không phải để chọc anh mà là để cảm ơn anh vì bó hoa này, phần vì hắn cũng cảm thấy nhớ anh nữa. Mai là chủ nhật, hắn sẽ tới giúp anh làm việc, nói trắng ra là làm phiền anh cả ngày.
Lee Sanghyeok đang loay hoay gói hoa cho khách đặt hàng thì tiếng chuông lại vang lên, anh vội lau tay để chuẩn bị ra đón khách, khi ngẩng đầu lên ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Jeong Jihoon, hắn nói mai mới đến nhưng sao lại ở đây vào giờ này, bây giờ đã là cuối ngày rồi, sau một ngày làm việc quần quật, bây giờ trong anh rất xuề xòa và khó coi, anh không muốn hắn thấy được hình ảnh này của anh đâu. Anh có thể xấu trước mặt mọi người nhưng lại không thể chấp nhận được việc mình xấu trước mặt crush. Mất mặt quá. Anh nên làm gì bây giờ, Jeong Jihoon sắp bước đến đây rồi, phải mau làm cách gì đó mới được. Rồi mắt anh va phải bó hoa mình đang gói còn chưa xong, vội cầm nó lên che lấy mặt mình.
Toàn bộ hình ảnh luống cuống của anh đều được hắn thu toàn bộ vào mắt, trên tay cầm một ít bánh ngọt cùng một món quà trong rất đáng ngờ, hắn sải bước đi đến trước bàn làm việc của anh, đặt đồ trên tay xuống bàn, vươn tay muốn lấy đi bó hoa đang che đi gương mặt xinh đẹp của anh, hắn là cảm thấy nhớ anh, muốn nhìn thấy anh mà, che mặt như vậy làm sao hắn nhìn được đây.
Thấy hắn đã bước đến chỗ của mình, còn để gì đó ở lên bàn, Lee Sanghyeok vô cùng tò mò muốn biết nhưng lại ngại lộ diện trước mặt hắn, thấy hắn vươn tay muốn lấy đi sợi dây cứu mạng duy nhất của anh, Lee Sanghyeok luống cuống nói :
-Kho...khoan đã, cậu định làm gì, cửa hàng đóng của rồi, cậu mau về đi.
- Nói dối là không tốt đâu Lee Sanghyeok, rõ ràng tôi thấy anh vẫn đang cặm cụi gói hoa, tôi vừa đến liền đóng cửa, rõ ràng là muốn tránh mặt tôi, bỏ nó xuống nào, tôi muốn thấy mặt anh.
-T...tôi không có nói dối, tôi đang hoàn thành phần công việc cuối cùng rồi ra về mà, như vậy cũng coi như là đóng cửa rồi còn gì, cậu về đi, mai lại ghé được không.
Lee Sanghyeok thật sự cứng đầu, Jeong Jihoon thành phải dùng biện pháp mạnh, đưa tay giật mạnh bó hoa ra khỏi tay anh, Sanghyeok ngơ ngác không hiệu chuyện gì đang xảy ra, sau đó mới đưa tay vội vàng che mặt.
- Câ... cậu, cậu làm gì vậy hả, trả bó hoa lại cho tôi
- Đưa tay của anh ra lấy lại đi, tôi đâu có nói không cho anh lấy lại đâu, hửm ?
Lại là cái giọng trêu chọc đáng ghét đó, Lee Sanghyeok cảm thấy ngoài vẻ đẹp trai cao ráo ra thì tên này tính cách chính là có vấn đề, đáng ghét chết đi được, uổng công anh lại thấy thích hắn, còn hắn thì lại ở đây ức hiếp anh. Lee Sanghyeok tỏa ra tin tức tố hoa trà nồng đậm để xua đuổi hắn đi, đừng tưởng chỉ có hắn là alpha trội, anh cũng là omega trội đấy nhé. Jeong Jihoon thấy Lee Sanghyeok tỏa ra nhiều tin tức tố như vậy cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khá kích thích alpha bên trong hắn một cách lạ kì, như có sợi dây kết nối nào đó giữa hắn và anh, Jeong Jihoon mỉm cười, tỏa ra tín hương trầm hương của mình, quấn quít lấy hoa trà đắng ngắt mà xoa dịu anh. Lee Sanghyeok cũng cảm nhận được pheromone trầm hương lan tỏa trong không khí, lòng anh nhộn nhạo một phen, cảm giác này là gì đây, trước đây anh chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ. Thật lạ lẫm nhưng lại có cảm giác gì đó vô cùng ăn khớp lấy nhau.
- Cậu đừng có mà ép người quá đáng, mau đặt nó lại trên bàn nhanh lên trước khi tôi nỗi nóng
- Che mặt cái gì chứ, anh rất xinh đẹp mà nên bỏ tay ra đi nhé, tôi có mang quà đến để cảm ơn anh này, không xấu, không xấu mà.
Nghe hắn nói vậy, anh nửa tin nửa ngờ không biết tên này đang nói thật hay là đang trêu chọc anh nữa, thôi được rồi, để hắn thấy cũng được, coi như đây là thử thách đầu tiên mà anh dành cho hắn.
Lee Sanghyeok bỏ tay ra, chầm chậm quan sát vật phẩm lạ trên bàn, sau đó mới quan sát nét mặt của hắn, bắt gặp hắn dùng ánh mắt si mê nhìn lấy anh, Lee Sanghyeok đỏ mặt, dời ánh mắt sang bó hoa hắn đang cầm rồi vương tay lấy lại, sao đó lườm hắn cháy mắt. Jeong Jihoon phì cười, mèo nhỏ này đáng yêu quá đi mất, hắn muốn nựng má phính trắng tròn kia, nếu hắn là đồ đáng ghét trong mắt anh thì anh lại là đồ đáng yêu trong mắt hắn, Jeong Jihoon si mê hết cứu rồi.
Lee Sanghyeok tò mò hắn mang đến cho anh cái gì. Là bánh xu kem của tiệm X, làm sao hắn biết anh thích ăn bánh xu kem ở chỗ đó, tên này chắc chắn là đã theo dõi anh cho mà coi, hắn định làm gì anh đây. Lee Sanghyeok dùng ánh mắt nghi hoặc quét lên người hắn. Jeong Jihoon chột dạ, đảo mắt sang hướng khác né tránh ánh mắt của anh, sau đó chuyển chủ đề sang một hướng khác. Jeong Jihoon bá đạo tuyên bố một câu:
- Ngày mai tôi sẽ lại đến đây cả ngày, anh không được từ chối.
- Cái gì, tại sao chứ, tại sao tôi lại không được từ chối, Chovy cậu đừng có mà ép người quá đáng.
Chovy là cái tên mà hắn dùng để xuất hiện trên các mặt báo giống như các nghệ sĩ thì thường sẽ có nghệ danh để đi diễn, hắn dùng cái tên Chovy vì không thích người khác gọi tên thật của mình, hầu như chỉ có những người thân thiết mới biết được tên thật của hắn mà thôi.
- Tôi làm gì mà anh lại nói tôi ép người quá đáng, anh nói tôi nghe thử xem
- Thì... thì...
Lee Sanghyeok cứng họng, chẳng lẽ anh lại nói hắn ức hiếp anh bằng vẻ đẹp trai của hắn, không được, anh phải giữ giá, coi như anh chưa nghe thấy gì đi. Giờ đến lượt Lee Sanghyeok đổi chủ đề, chỉ vào hộp quà bên cạnh hộp xu kem mà nói:
- Hộp quà kia là có ý gì vậy?
- Là muốn cảm ơn anh vì đã tặng em bó hoa đó, em rất thích nó.
- Tôi có thể mở nó ra xem được không?
- Được chứ, anh cứ mở ra thử đi.
Lee Sanghyeok cầm món quà lên từ từ mở ra, bên trong chính là một chiếc móc khóa bình con cá cơm được đan bằng len rất mập mạp. Cá cơm là một loài cá có kích thước nhỏ, nhưng sao con này lại to vậy chứ. Jeong Jihoon là cố tình đặt gấp con cá cơm này từ buổi trưa, vì cái tên Chovy của hắn là từ Anchovy ( cá cơm ) mà ra, cộng thêm cái cơ thể to lớn của hắn nên hắn muốn con cá cơm này cũng to lớn giống như hắn. Chỉ có như vậy mới cảm giác được hắn sẽ thật sự được ở bên anh. Lee Sanghyeok để ý trên đầu em cá cơm còn có 1 chiếc charm hình con mèo đeo kính đang nhếch mép trong rất ư là bướng bỉnh. Cá cơm là hắn thì mèo chính là anh, mèo xinh của hắn đấy. Nhưng mà nhìn tổng thể lại trông rất đáng iu, Lee Sanghyeok rất thích món quà này, sau đó cầm cá cơm lên trên cao ngắm nghía, miệng cười rất tươi.
Jeong Jihoon thấy anh cười tươi như vậy thì trong lòng tan ra thành một vũng nước, sau lại có thể xinh đẹp, dễ thương một cách quá đáng như vậy chứ, hắn cảm thấy hắn mới chính là bị anh bắt nạt, bắt nạt trái tim này của hắn. Jeong Jihoon dường như mất đi sự kiểm soát của bản thân mà vô thức tỏa ra pheromone trầm hương khắp căn phòng, đưa tay vén đi mái tóc đang lòa xòa trước trán anh. Lee Sanghyeok giật mình trước hành động bất ngờ của hắn, lại cảm nhận được pheromone trầm hương trong không khí ngày một dày thêm, anh xây xẩm mặt mày, khẽ hắng giọng kéo hắn trở về thực tại:
- E hèm, thu pheromone của cậu lại đi, đừng tỏa ra một cách bừa bãi như vậy chứ, mặc dù tôi là omega trội, có thế khống chế được nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít đó.
Nhận thấy bản thân đã vô thức làm ra hành động khiến anh khó chịu, hắn vội vàng thu lại pheromone, tay đưa xuống nắm lấy tay phải của anh làm ra hành động như lúc sáng, đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ, sau đó dịu dàng nói:
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý muốn làm anh hoảng sợ. Anh đẹp lắm, là omega đẹp nhất mà tôi từng gặp. Ngày mai tôi có thể đến đây cả ngày được không, tôi muốn có thể thân thiết với anh hơn một chút.
Lee Sanghyeok ngại đến cả mặt đều đỏ bừng, tim anh đập nhanh quá, anh có nên đồng ý không, có nên cho hắn một cơ hội để tìm hiểu anh không, anh vẫn còn ám ảnh chuyện trong quá khứ nhưng mà anh biết trên đời này không ai giống ai, người đến sau không có tội gì cả, đã đến lúc anh phải mở lòng mình ra rồi. Anh cũng rất thích Jeong Jihoon. Lần này anh sẽ đánh cược, nếu như thành công anh sẽ có cho mình một hạnh phúc, còn nếu anh đặt cược sai, nửa quãng đời còn lại anh sẽ chẳng còn muốn tin ai nữa.
- Đươ...được, mai cậu lại đến nhé, đến giờ tôi phải đóng cửa hàng rồi.
- Được, mai gặp lại anh, buổi tối vui vẻ nhé mèo xinh. Tôi về đây.
Jeong Jihoon tham luyến hôn lên tay anh một lần nữa rồi mới cất bước mà rời đi, Lee Sanghyeok nãy giờ nín thở cũng đã thả lỏng mà thở hỗn hển liên hồi. Anh nhìn thấy được sự chân thành bên trong đôi mắt đó, anh tin là lần này anh sẽ đúng, rồi anh sẽ hạnh phúc bên cạnh người đàn ông hoàn hảo này, đó sẽ là alpha của Lee Sanghyeok, là ấm áp của riêng mình anh, chỉ của riêng mình anh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com