Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN1: Hoa Thanh Cúc.

Hai người không mấy hứng thú với hôn lễ, làm xong thủ tục kết hôn cũng không nán lại lâu mà bay về nước ngay, bắt đầu làm rèn luyện phục hồi cho Lee Sanghyeok.

Giai đoạn phục hồi của Lee Sanghyeok kéo dài một năm rưỡi, ngoại trừ rèn luyện trong nhà do huấn luyện viên chỉ đạo, mỗi ngày Jeong Jihoon đều leo núi với y. Cách nhà chưa đến 5 km có một công viên rừng, đường sỏi xây quanh núi là nơi rất tốt để đi bộ.

*Đi chân trần trên đường sỏi có tác dụng massage hữu hiệu giúp lưu thông máu, tốt cho mạch máu và các mô liên kết gân và dây chằng.

Ban đầu Lee Sanghyeok chỉ leo được nửa km, dần dà ngay cả nhấc chân cũng khó nhọc, tới chỗ sườn dốc đứng, Jeong Jihoon theo sát sau lưng y không rời, chỉ sợ y bất cẩn trượt ngã. Cũng may sức mạnh ý chí của Lee Sanghyeok không tệ, lúc leo xuống ngoại trừ thở hổn hển thì không còn triệu chứng nào khác.

"Cảm giác thế nào, khó chịu thì đừng miễn cưỡng."

Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm tay mình, vừa thở dốc vừa nói: "Nong nóng, còn ngưa ngứa..."

Jeong Jihoon cười nói: "Không phải ngứa, do cơ thể của anh đã lâu không rèn luyện, từ từ sẽ ổn thôi."

"Đây là cảm giác của năng lượng ư?" Lee Sanghyeok siết tay thành đấm, dường như hết sức ngạc nhiên.

"Phải..." Jeong Jihoon nhìn mặt Lee Sanghyeok, mừng thì mừng thật, nhưng lại không khỏi cảm thấy đau lòng, nhiều năm qua Lee Sanghyeok luôn bị bệnh tật dằn vặt, với y mà nói, "khó chịu" mới là trạng thái bình thường, bây giờ cơ thể từ từ khỏe lại, mỗi ngày tay chân đều ngập tràn năng lượng, vậy mà y lại thấy khó tin.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay Lee Sanghyeok, đoạn nắm lấy tay y: "Vào rừng tản bộ với em đi."

Đang lúc hoàng hôn, không ít cụ già trong rừng đang xúm nhau chơi cờ, hai người nắm tay băng qua chòi nghỉ mát, thu hút khá nhiều ánh nhìn tò mò.

Một cô bé xách giỏ đi ngang qua người họ, Lee Sanghyeok nhìn lướt qua một bó hoa thanh cúc trong giỏ, không khỏi dừng bước: "Hôm nay là ngày mấy?"

"Ngày bảy tháng sáu."

Đáp xong, Jeong Jihoon cũng sực nhớ: "Nên đi tảo mộ rồi nhỉ?"

Lee Sanghyeok cười khẽ: "Ừm, năm nay dẫn em đi gặp phụ huynh."

Nếu đã nói là gặp phụ huynh, dĩ nhiên Jeong Jihoon không dám chậm trễ, sáng dậy thay một bộ đồ vest, cùng Lee Sanghyeok lái xe đến chợ hoa.

Hoa mỗi năm đều do Lee Sanghyeok tự tay chọn, là loại hoa thanh cúc xanh biếc tươi mới nhất, mỗi một đóa đều nở tuyệt đẹp.

"Sao lại là hoa thanh cúc?" Jeong Jihoon cột hoa lại giúp y.

"Em muốn nghe không, câu chuyện này chắc hơi dài đấy."

Jeong Jihoon gật đầu.

"Tôi kể với em rồi, bố tôi là quân nhân, từng giấu tiền sử bệnh tim chấp hành nhiệm vụ đặc chủng." Lee Sanghyeok nói chầm chậm, "Thật ra trong nhiệm vụ lần đó, ngoại trừ ông ấy và vài bộ đội đặc chủng, còn có một bác sĩ quân y Đức thuộc hội Chữ thập đỏ quốc tế."

"Bác sĩ quân y Đức?"

"Ừ, thể chất của bố tôi không tệ, tốt hơn tôi nhiều, phần lớn thời gian ông ấy đều như người bình thường. Bố tôi che giấu kín lắm, nhưng trong một lần tình cờ làm nhiệm vụ, ông ấy sơ ý để bác sĩ quân y đó phát hiện bệnh tình của mình, nhưng người nọ chẳng những không vạch trần mà còn chữa trị và giúp đỡ ông ấy rất nhiều trong phương diện sinh hoạt."

"Lúc đó kế hoạch ban đầu của nhiệm vụ là, bọn họ nhất định băng qua một ngọn núi sâu, tiến hành tập kích ban đêm sau lưng kẻ địch. Xui thay mưa to mấy ngày liên tục đã đánh sập chiếc cầu duy nhất, bọn họ buộc phải thay đổi kế hoạch, chuyển sang băng qua một bãi mìn. Lẽ ra kế hoạch cũng suôn sẻ, nào ngờ trong đội có nội gián, bản đồ bị người ta đánh tráo."

"Thế chẳng phải nguy hiểm lắm sao?" Jeong Jihoon hỏi.

"Phải, bản đồ bị đánh tráo cũng đồng nghĩa với việc điểm đánh dấu trong bãi mìn không còn chính xác nữa, nếu muốn băng qua đó, độ mạo hiểm cực cao. Bọn họ đều là quân nhân, quân lệnh nặng như núi, để không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, bọn họ quyết định phái một người đi liều."

Jeong Jihoon: "Là bố anh?"

Lee Sanghyeok gật đầu: "Vì muốn che giấu bệnh tình, bố tôi thường hay lụi cụi một mình, thế nên bị nghi là nội gián. Sau khi cấp trên hạ lệnh, ông ấy không cãi lời mà lẳng lặng nhận nhiệm vụ, nhưng ông ấy cũng biết, chuyến này tất nhiên đi dễ khó về, vì vậy trước khi đi, ông ấy đến từ biệt bác sĩ quân y nọ, tặng cho đối phương một bông quốc hoa Đức để tỏ lòng biết ơn."

*Quốc hoa của nước Đức là hoa thanh cúc (Cornflower).

Nói đến đây, Lee Sanghyeok ngừng một lát: "Chẳng ai ngờ rằng vào lúc sắp chia tay, thừa dịp bố tôi không đề phòng, bác sĩ quân y nọ chụp thuốc mê làm ông ấy ngất đi, sau đó thay quân phục của ông ấy đi thế ông ấy."

Jeong Jihoon giật mình.

"Bản đồ chính xác được gửi đến, các quân nhân đều vui mừng phấn khởi, nhưng bác sĩ quân y mãi vẫn chưa thấy về. Chờ khi bố tôi tỉnh lại đuổi tới nơi, bác sĩ quân y đã không còn đường cứu, nửa người dưới bị nổ tan tành, chỉ còn sót một hơi thở, nghe đâu trước khi chết, trong lòng bàn tay cháy sém của bác sĩ quân y vẫn còn che chở đóa hoa thanh cúc ấy."

"Cuối cùng nhiệm vụ kết thúc mỹ mãn, nội gián cũng bị bắt, bọn họ quay về nhận thưởng. Nhờ cống hiến trác tuyệt, bố tôi được cấp trên trao tặng chức vụ sĩ quan cao cấp, nhưng ông ấy lại từ chối, tự mình rời khỏi, sau đó cùng vài chiến hữu ra ngoài mở công ty."

Nghe xong, trong lòng Jeong Jihoon buồn nao nao: "Bác sĩ quân y đó..."

Lee Sanghyeok mỉm cười: "Em muốn hỏi, rốt cuộc ông ấy và bác sĩ quân y đó có gì với nhau không à?"

Jeong Jihoon quay đầu sang, Lee Sanghyeok nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vấn đề này, có lẽ chỉ bản thân ông ấy mới biết thôi, chúng ta đến nơi rồi."

Lee Sanghyeok lên cầu thang, xoay người lại thấy mặt mũi Jeong Jihoon cứ tiu nghỉu, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi câu chuyện kia: "Sao vậy?"

Jeong Jihoon nắm chặt tay Lee Sanghyeok, nói: "May thật, may là chúng ta sinh ra trong thời đại hòa bình."

"Ừm, nhưng đừng so sánh chúng ta với ông ấy, tôi không giống ông ấy, sức khỏe của ông ấy tốt hơn tôi." Lee Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon, cười nói, "Nhưng tôi may mắn hơn ông ấy."

Jeong Jihoon cũng cười với y.

Hai người nắm tay đi lên cầu thang, lúc gần đến đỉnh lại bất ngờ gặp được Bae Eunyoung.

"Là cậu?" Bae Eunyoung lia mắt nhìn lướt qua người Jeong Jihoon, im lặng nhìn Lee Sanghyeok chòng chọc, ánh mắt có phần mê man, lát sau tia sáng trong mắt vụt tắt, cô quay lại nhìn Jeong Jihoon, "Cậu cũng đến tảo mộ cho bác Lee à?"

Jeong Jihoon gật đầu.

Bae Eunyoung chẳng hề kiêng dè, nói thẳng: "Anh chàng này giống Sanghyeok thật, cậu tìm người như thế lâu lắm phải không."

Hai người đều sửng sốt, bấy giờ Jeong Jihoon mới phát hiện, Bae Eunyoung vốn không nhận ra Lee Sanghyeok. Điều này cũng chẳng có gì lạ, mấy tháng qua Lee Sanghyeok một mực làm rèn luyện phục hồi, cơ thể trông khỏe mạnh hơn xưa nhiều, khí sắc cũng hồng hào, cộng thêm trang phục đơn giản thoải mái, so với trước đây tưởng chừng như hai người.

Jeong Jihoon không vạch trần, ậm ờ gật gật đầu.

Bae Eunyoung thở dài: "Xem ra cậu thật sự rất yêu anh ấy, anh ấy qua đời lâu vậy rồi mà cậu vẫn không thể quên anh ấy."

"Dạo này chị khỏe không? Chuyện họp cổ đông lần trước vẫn chưa cảm ơn chị." Jeong Jihoon đổi đề tài.

Bae Eunyoung nói với vẻ hạnh phúc: "Có gì đâu, tôi lên chức mẹ rồi."

"Thật ư? Chúc mừng chị." Jeong Jihoon thật lòng cảm thấy vui mừng.

Trong lúc hai người trò chuyện, Lee Sanghyeok tự vào nghĩa trang trước.

Không biết có phải do y ảo tưởng hay không, y cảm thấy nụ cười trong tấm hình trắng đen trên bia mộ thoạt nhìn hiền lành hơn nhiều.

"Sau này bố không cần lo cho sức khỏe của con nữa." Lee Sanghyeok đặt hoa xuống, ngồi dưới đất, "Con kết hôn rồi, hôm nay dẫn em ấy đến gặp bố đây. Bố hài lòng cũng được, không hài lòng cũng được, dù sao đời này chỉ có em ấy thôi."

"Bố à, lúc đầu bố nói, người như chúng ta chỉ nên lo cho thân mình là tốt nhất, để tránh liên lụy người khác, nhưng con không làm theo lời bố cũng sống tốt đấy thôi?" ( =))))nghe bướng dữ vậy tr)

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Jeong Jihoon ngồi xổm bên cạnh Lee Sanghyeok, nắm tay y để hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, đoạn quay đầu nói với người trong ảnh: "Sanghyeokie cứ giao cho con chăm sóc, bác yên tâm, chỉ cần con có một miếng cơm, con tuyệt đối sẽ không bỏ đói anh ấy, nếu con làm chuyện gì có lỗi với anh ấy, bác cứ việc tới tìm con."

Lời này nói hết sức khẳng khái, Lee Sanghyeok thế mà lại bật cười.

"Anh cười gì thế?"

Lee Sanghyeok vẫn không ngừng cười, nói với bia mộ: "Bố nghe thấy không?"

Một làn gió mát đúng lúc thổi qua rừng cây, Lee Sanghyeok đứng lên, phủi bụi trên quần áo: "Đi thôi."

"Đi luôn bây giờ hả?" Jeong Jihoon vội vàng đuổi theo, "Mà chừng nào anh mới về quê gặp mẹ em đây?"

Bóng dáng hai người khuất dần, trước bia mộ, hoa thanh cúc xanh biếc nhẹ nhàng đung đưa theo chiều gió, như thể có người đang mỉm cười gật đầu với bọn họ.

...

Nửa năm sau, cổng nhà tù.

Một ông cụ gầy gò xách một cái bao bố ra khỏi cổng, Jeong Jihoon nhìn ông ta hồi lâu, đoạn quay đầu hỏi ý Lee Sanghyeok trong xe, sau khi được xác nhận, cậu hít sâu một hơi, bước lên đỡ hành lý của ông cụ.

"Con là..." Ông cụ dùng cặp mắt vẩn đục kinh ngạc nhìn cậu, một lát sau, sắc mặt trở nên kích động, "Con là..."

Jeong Jihoon không trả lời ông, chỉ nói: "Lên xe đi, ăn chút gì trước rồi đi tắm nước nóng."

"Con trai..." Ông cụ rưng rưng nước mắt nhìn cậu, đôi tay run cầm cập.

Jeong Jihoon cũng không gấp gáp, đứng bên cửa xe mặc ông quan sát mình, bây giờ cậu cao lớn bảnh bao, phong độ ngời ngời, so với người trước mắt, quả thật chẳng nhìn ra chút dấu vết cha con nào.

Xa cách gần hai mươi năm, ấn tượng của Jeong Jihoon dành cho người bố này không còn sâu sắc nữa, nhưng nhìn nét mặt cô quạnh mà thê lương của ông, lòng cậu cũng chẳng dễ chịu gì.

Lái xe ra đường, cảm xúc của ông cụ mới dần dần ổn định, hỏi: "Chuyện giảm hình phạt là con lo liệu hả?"

Jeong Jihoon liếc nhìn Lee Sanghyeok: "Không phải con, là con dâu của bố."

Ông cụ sửng sốt: "Con dâu? Thế sao nó không tới..."

Chẳng đợi Jeong Jihoon trả lời, ông cụ bỗng kịp phản ứng, nói tiếp: "À... không tới cũng được."

Lee Sanghyeok ngồi trước lái xe quay đầu lại hỏi: "Đến trường học trước hay đi ăn cơm trước?"

"Đến trường học trước đi, làm thủ tục luôn."

Ông cụ nghe không hiểu: "Đi đâu vậy?"

"Con đã sắp xếp một công việc cho bố, nạp thẻ IC cho học sinh trong trường, một tuần làm ba ngày, bao ăn bao ở, có nghỉ đông và nghỉ hè, chế độ phúc lợi như giáo viên trong trường."

*Thẻ IC (Integrated Circuit Card): là loại thẻ bỏ túi thường có kích thước của thẻ tín dụng, bên trong chứa một mạch tích hợp có khả năng lưu trữ và xử lý thông tin. Nó có thể đóng vai trò như thẻ căn cước, thực hiện việc xác thực thông tin, lưu trữ dữ liệu hay dùng trong các ứng dụng thẻ.

Nghe xong, trong mắt ông cụ lộ vẻ cô đơn, nhưng nghĩ kỹ lại, ông cũng hiểu thế này là hợp lý. Với cách ông đối xử mẹ con họ năm đó, bây giờ Jeong Jihoon chịu giúp ông chạy quan hệ giảm hình phạt đón ông ra tù, còn sắp xếp công việc cho ông lúc tuổi già, như thế đã là hết lòng quan tâm rồi, Jeong Jihoon thật sự không có nghĩa vụ ở bên ông cả ngày, huống chi bây giờ cậu cũng có gia đình của riêng mình.

Nơi dùng cơm là một nhà hàng khá ổn gần trường học, Jeong Jihoon chọn mấy món ăn gia đình, rồi gọi thêm một phần cháo tôm bí đao và trứng cuộn.

"Cháo đừng bỏ bột ngọt, trứng cuộn tráng mỏng một chút." Dứt lời, cậu trả thực đơn lại cho phục vụ.

Ngồi đối diện nhìn cậu lịch sự nói hết câu, trong mắt ông cụ chứa đầy nghi hoặc.

Lee Sanghyeok đỗ xe xong, đúng lúc từ ngoài cửa bước vào, y ngồi xuống bên cạnh Jeong Jihoon, cười nói: "Chào chú, con tên Lee Sanghyeok."

"Chào cháu, chào cháu..." Ông cụ híp mắt quan sát hai người đối diện, chẳng hiểu sao lại cảm thấy không ổn lắm.

Chờ đồ ăn bưng lên bàn, cuối cùng ông cũng phát hiện không ổn chỗ nào. Con trai nhà mình thật sự quá ân cần với người đàn ông tên Lee Sanghyeok này, tôm trong cháo chưa bóc vỏ sạch sẽ, Jeong Jihoon trực tiếp múc cháo vào chén của mình, lựa ra từng con một rồi mới đưa cho người ta ăn. Cẩn thận chu đáo đến mức đó, đời nào lại là bạn bè bình thường.

Ông cụ đưa mắt nhìn sang Lee Sanghyeok, tướng ăn của y lịch sự nhã nhặn, tỏ ra vô cùng tự nhiên trước sự săn sóc của Jeong Jihoon, như thể ngày nào hai người cũng làm thế. Giữa bữa cơm, di động có reo một lần, Jeong Jihoon lấy di động ra khỏi túi áo, nhìn cặp nhẫn rõ ràng là nhẫn đôi trên ngón tay bọn họ, ông cụ không khỏi kinh hoảng.

Bữa cơm này ăn với tâm trạng bối rối, ông hoàn toàn chẳng nếm được mùi vị gì.

Sau khi ăn xong, hai người đưa ông cụ tới ký túc xá trường học, Jeong Jihoon giúp ông quét dọn phòng một lần, Lee Sanghyeok thì đi mua chút vật dụng hàng ngày. Chờ khi mọi thứ đâu vào đấy, trời đã về đêm.

"Con không ăn cơm tối với bố được, đây là chút tấm lòng của Sanghyeokie, bố nhận đi." Jeong Jihoon đưa một tấm thẻ cho ông, "Hôm nào quay lại thăm bố."

"Con trai." Ông cụ gọi cậu lại.

Jeong Jihoon quay đầu nhìn, cặp mắt vẩn đục của ông cụ chứa đầy cảm xúc phức tạp: "Con... con dâu mà con nói, chính là cậu ta?"

"Phải, chúng con kết hôn rồi."

Dường như ông cụ muốn nói gì đó, nhưng vừa định mở miệng, ông lại cảm thấy mình không có tư cách xen vào, mấy năm qua Jeong Jihoon sống như thế nào, gặp những chuyện gì, thích cái gì, thân làm bố mà ông lại chẳng biết gì hết.

"Bố, sau này hãy sống cho thật tốt." Jeong Jihoon rũ mắt nói, "Có thời gian hãy đến trước mộ mẹ thắp nén hương."

Ông cụ nhìn cậu, chậm rãi gật đầu: "Được..."

"Con đi đây." Jeong Jihoon nhìn ông lần cuối rồi xoay người đóng cửa lại.

Lúc về vẫn là Lee Sanghyeok lái xe, Jeong Jihoon ngồi bên cạnh, hai mắt thất thần, không biết đang nghĩ gì. Băng qua một trạm đèn đỏ, Lee Sanghyeok nhéo nhéo bàn tay cậu, cười hỏi: "Buồn hả?"

Jeong Jihoon lấy lại tinh thần, cầm ngược tay y, đặt bên môi hôn một cái: "Sanghyeokie, anh tốt quá."

"Đừng nghĩ nhiều, chuyện quá khứ đã qua rồi." Lee Sanghyeok an ủi, "Người nhà của em cũng là người nhà của tôi, bất luận em có thái độ gì, tôi đều đứng về phía em."

Nghe vậy, Jeong Jihoon bèn giật vô lăng trong tay Lee Sanghyeok, lái xe đến một con đường một chiều vắng vẻ, kế đến kéo phanh tay, bổ nhào qua: "Chúng ta làm tình đi."

Cậu nhào qua quá đột ngột, trán người này đụng cằm người kia, phát ra một tiếng cốp.

"Xin lỗi, có đau không?" Jeong Jihoon vội kiểm tra trán của Lee Sanghyeok, nhưng Lee Sanghyeok lại chìa tay xoa cằm của cậu trước, không quên cười chọc cậu: "Lớn đầu mà còn hấp ta hấp tấp, gặp người là nhào tới, y hệt con chó nhỏ."

Jeong Jihoon lấy tay Lee Sanghyeok ra, xem xét trán y một phen, cũng may không nghiêm trọng, không nhìn ra có gì khác thường, cậu bèn nhích lại hôn một cái: "Rõ ràng em thấy anh mới nhào thôi, ai bảo anh là của em."

Nói xong còn nhếch miệng đầy ẩn ý với Lee Sanghyeok, "Với lại, chỗ nào nhỏ?"

... Đúng là muốn cái mạng già này mà, ông chủ Lee nhìn Jeong Jihoon, trong lòng lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng.

Jeong Jihoon thừa dịp này chỉnh ghế ngả ra sau, lách qua ngồi mặt đối mặt với Lee Sanghyeok, dùng hai tay ôm siết người vào lòng mới yên tâm: "Vừa rồi muốn ôm anh trước mặt bố ghê."

"Chỉ sợ ông ấy không chịu không nổi cú sốc này." Lee Sanghyeok cười khẽ.

Jeong Jihoon lùi lại một chút, nghiêm túc nói: "Sanghyeokie, cảm ơn tất cả những gì anh làm cho bố em."

Ban đầu khi biết Lee Sanghyeok tìm người chạy quan hệ giảm hình phạt cho bố mình, Jeong Jihoon vô cùng bất ngờ, cậu từng nhẩm tính thời gian thụ án của bố mình, cũng từng đoán phải chăng có người nhúng tay vào chuyện này, nhưng cậu không ngờ người đó lại là Lee Sanghyeok, đã vậy còn làm từ rất sớm nữa, thậm chí trước cả khi hai người yêu nhau.

Lee Sanghyeok không lên tiếng, chỉ đụng đụng trán với cậu.

"Chắc không phải anh thích em từ lúc đó chứ?" Jeong Jihoon hỏi.

Lee Sanghyeok nheo mắt, quả quyết đánh lạc hướng đề tài này: "Còn em thì sao? Em bắt đầu nảy sinh ý đồ đại nghịch bất đạo với kim chủ của mình từ lúc nào?"

Jeong Jihoon ôm sát hông Lee Sanghyeok: "Trước đây hồi em còn ở quán bar, trong đó có người theo đạo, ngày nào miệng cũng đọc 'Chúa ơi Chúa ơi'. Lần đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ rằng đó chính là Chúa cứu thế của mình, lúc ấy trong mắt em, mỗi một động tác của anh đều chói sáng."

Nghe lời cậu nói, Lee Sanghyeok hơi xót xa: "Lẽ ra nên tìm em sớm hơn."

Jeong Jihoon lắc đầu: "Bây giờ đã tốt lắm rồi, trên đời này những người yêu nhau gặp cảnh sinh ly tử biệt nhiều vô kể, thế mà mỗi ngày em lại được ôm anh ngủ, thật sự quá hạnh phúc. Anh không biết đâu, đôi khi nửa đêm nằm mơ em cũng cười nữa, cảm giác như nói cái gì làm cái gì cũng lãng phí thời gian, nhưng lại không biết phải làm sao mới được xem là trân trọng, không thể làm gì hơn ngoài nắm chặt anh mỗi giờ mỗi khắc, giống như bây giờ vậy."

Cuộc phẫu thuật hai năm trước mang đến cú sốc quá lớn cho Jeong Jihoon, thế nên dù đã qua lâu như vậy, cậu vẫn không dám lơi lỏng. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Lee Sanghyeok lại cảm thấy áy náy không lời nào tả xiết, lúc trước người đưa ra quyết định chính là y, nhưng người gánh chịu hậu quả là Jeong Jihoon, y thậm chí không dám tưởng tượng, trong khoảng thời gian mình mất ý thức, rốt cuộc Jeong Jihoon mang tâm trạng gì đưa mình lên máy bay. May là kết quả cuối cùng thành công tốt đẹp, chứ nếu bỏ lại Jeong Jihoon cô đơn một mình, có lẽ y thành quỷ cũng không tha cho bản thân mình.

Đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Jeong Jihoon, Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, y chủ động hôn môi cậu, trấn an: "Nắm chặt hay không đều là của em, nhiệm vụ sắp tới của chúng ta chính là cùng nhau già đi."

Trong chuyện giường chiếu, xưa nay Lee Sanghyeok vẫn luôn là người bị động, nụ hôn này như châm ngòi tín hiệu nào đó, chiếc đuôi lớn ẩn hình của Jeong Jihoon lập tức hí hửng xòe ra, men theo mùi cắn lên cổ Lee Sanghyeok, răng trên răng dưới khẽ khàng cọ xát mảnh da yếu ớt nhất.

Lee Sanghyeok bị cậu cắn mà rụt cổ, vừa trốn vừa cười: "Còn nói không phải chó, sao thích cắn người thế hả."

Jeong Jihoon nghe vậy càng cố sức mút ra một dấu hôn, hà hơi vào tai Lee Sanghyeok: "Em là chó đấy, là chó săn lớn, chuyên ăn anh, gâu!"

"Tôi thấy không giống chó săn, mà giống như..."

"Giống cái gì?"

Lee Sanghyeok cười nói: "Chó Teddy." (gấu bông đó mí bà)

"Vậy cũng là chó Teddy chỉ động dục với anh." Nói đoạn, cậu giữ chặt sau ót Lee Sanghyeok, sấn tới hôn đắm đuối một phen.

Không gian ngồi trước có hạn, hai người ôm ghì lấy nhau, hơi thở đôi bên giao hòa, da thịt ma sát, bầu không khí nhanh chóng trở nên ái muội. Lee Sanghyeok bị hôn đến động tình, bất giác miệng đắng lưỡi khô, đưa tay cởi áo sơ mi của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon hơi giật mình, mở mắt ra chỉ thấy Lee Sanghyeok đang dùng ngón tay mảnh khảnh cởi nút cổ áo của mình: "Để tôi thử xem."

Jeong Jihoon vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn, phối hợp để yên cho Lee Sanghyeok cởi áo mình ra, để lộ lồng ngực rắn chắc. Qua mấy năm bảo dưỡng, vết sẹo trên người cậu gần như đã phai mờ, chỉ còn đường cong bắp thịt nẩy nở, Lee Sanghyeok áp cả bàn tay mình lên đó, ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Jeong Jihoon phát hiện, cố ý nhúc nhích mấy cái: "Thích hả?"

Lee Sanghyeok thẳng thắn gật đầu, không thể phủ nhận, cơ thể của đàn ông trẻ tuổi có sức hấp dẫn rất lớn đối với y, nhất là người tràn trề năng lượng như Jeong Jihoon. Về điểm này, thẩm mỹ của Lee Sanghyeok tương đối nông cạn, suy cho cùng với tình trạng sức khỏe của y, cho dù phẫu thuật thành công, đời này đã định sẵn không có duyên với việc nuôi cơ bắp.

"Toàn thân em đều là của anh." Jeong Jihoon phủ tay mình lên tay Lee Sanghyeok, nói bằng giọng dụ dỗ.

Lee Sanghyeok cúi đầu nở nụ cười, vừa nhích lại gần hôn môi Jeong Jihoon, vừa tự cởi quần áo và dây nịt của mình ra, thản nhiên cởi hết sạch sẽ, giạng chân ngồi trên đùi cậu.

"Anh!" Jeong Jihoon bị hành động của y làm hết hồn, trước tiên vội tìm đồ đạc khoác lên người y, sợ bị người khác nhìn thấy.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có xe phóng vụt qua, ánh trời chiều vàng rực xuyên qua kính thủy tinh rọi lên người Lee Sanghyeok, trông như phủ thêm một lớp phấn vàng.

Ban ngày ban mặt, thật sự quá gợi cảm... Jeong Jihoon bay mất hồn vía, nhìn Lee Sanghyeok mà hô hấp dồn dập, mất cả buổi mới kịp nhận ra cửa kính là loại chống nhìn trộm, chỉ cần người ngoài không áp sát vào thì không thấy rõ được.

"Lạnh không?" Jeong Jihoon ôm eo Lee Sanghyeok, chu đáo chuyển hướng hơi lạnh sang bên kia.

Lee Sanghyeok nghiêm túc lắc đầu, khó khăn lắm mới chủ động một lần, mặt mũi y phơn phớt đỏ, dường như cũng hơi ngượng ngùng. Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok, nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy điệu bộ cố gắng giả vờ bình tĩnh của đối phương đáng yêu đến mức đầu óc mình chết máy luôn.

Dưới ghế bao giờ cũng đặt gel bôi trơn và bao cao su, dù rằng ít khi dùng tới. Trên thực tế, dựa theo nguyên tắc an toàn số một, hễ là nơi hai người ở chung, mấy thứ này đều đầy đủ hết, bây giờ vừa khéo có chỗ dùng. Lee Sanghyeok lấy tuýp gel ra, đổ một đống lên tay rồi ngồi trên người Jeong Jihoon bắt đầu tự mở rộng cho mình.

Chuyện này luôn do Jeong Jihoon phụ trách nên Lee Sanghyeok không quen tay lắm, y khẽ cau mày, nghiêm túc như thể đang tiến hành nghiên cứu chuyên đề quan trọng nào vậy.

Một người yêu đạt chuẩn tất nhiên sẽ không từ chối đối phương chủ động lấy lòng, Jeong Jihoon đã nổi phản ứng từ lâu, chỉ riêng việc nhìn ông chủ Lee xưa nay cấm dục cởi sạch quần áo ngồi trước mặt mình tự xử, kích thích thị giác khổng lồ này đã đủ khiến anh bạn của cậu cứng đến phát đau.

Tuy ngoài miệng Lee Sanghyeok thích nói đùa, nhưng thật ra da mặt mỏng hơn người ta nhiều, nhất là trên phương diện này, Jeong Jihoon luôn luôn cưng chiều y, không để y chịu chút mệt mỏi nào, vì thế từ trước đến giờ đều là cậu chủ động. Bây giờ Lee Sanghyeok chịu vì mình mà đột phá bản thân, Jeong Jihoon cảm động vô cùng, rồi lại nhịn không được nảy sinh chút ý đồ thầm kín, hy vọng lần ân ái này có thể để lại ấn tượng tốt cho Lee Sanghyeok, tốt nhất là khiến Lee Sanghyeok yêu cách này luôn, tiện thể mở đường cho nhiều cách chơi khác sau này.

Nhiệt độ trong xe từ từ tăng cao, tiếng thở dốc của hai người hòa lẫn vào nhau. Nhét đến ngón tay thứ ba, trán Lee Sanghyeok ứa chút mồ hôi, động tác cũng bắt đầu khó nhọc. Jeong Jihoon biết y quá căng thẳng khiến cho cơ thể không thả lỏng được, mở rộng mang tính ép buộc thế này, chẳng những hiệu quả không cao mà còn gây đau nữa.

"Khó chịu thì thôi, đừng miễn cưỡng." Jeong Jihoon vừa hôn môi Lee Sanghyeok vừa dùng lời giúp y thả lỏng.

Lee Sanghyeok thở hổn hển, ánh mắt như phủ một tầng hơi nước, nghe vậy cũng chỉ lắc đầu. Jeong Jihoon nhìn mà rung động, phải ráng lắm mới kiềm được xung động cắt ngang động tác của Lee Sanghyeok, cậu dùng một tay vuốt ve hông người yêu, tay còn lại nửa vô tình nửa cố ý xoa nắn hai điểm đỏ hồng trước ngực Lee Sanghyeok, khiến y run rẩy từng cơn.

Dưới sự dẫn dắt tận tình của Jeong Jihoon, bầu không khí từ từ giãn ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, trao cho đôi bên một nụ hôn say đắm, Lee Sanghyeok đưa tay xuống cởi dây nịt của Jeong Jihoon, lôi thứ to đùng đã sớm cương cứng kia ra.

Ngoài xa, ánh tà dương nhạt dần rọi vào trong xe, Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn, bất giác tỏ vẻ chùn chân. Không biết do ban ngày thấy rõ quá hay do hôm nay Jeong Jihoon hưng phấn hơn bình thường, kích cỡ này trông hết sức kinh người. Lee Sanghyeok thay đổi sắc mặt, không ngờ động nhỏ của mình thế mà lại một mực dung nạp thứ lớn như vậy ra vào.

"Sợ hả?" Jeong Jihoon cười hỏi.

Lee Sanghyeok nuốt nước miếng, cũng mỉm cười với cậu, chẳng qua nụ cười có hơi gượng gạo: "Làm gì có, đâu phải mới lần đầu tiên."

Nói xong, Lee Sanghyeok xé vỏ bao cao su đeo vào cho cậu, đoạn nặn thêm chút gel bôi loạn quanh cửa huyệt của mình, cuối cùng nhích lại ma sát trên cán, nhắm ngay đỉnh bắt đầu ngồi xuống.

Jeong Jihoon vội vàng đỡ mông Lee Sanghyeok, sợ y không điều chỉnh được độ lực tự làm mình bị thương.

Trong xe im phăng phắc, gần như có thể nghe được tiếng lẹp nhẹp khiến người ta xấu hổ khi dương vật đẩy vào cơ thể, Lee Sanghyeok nhíu chặt mi tâm, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp rối loạn.

May mà tần suất thường ngày của hai người không thấp, tuy rằng mở rộng chưa trọn vẹn, nhưng tiến nhập xem như thuận lợi. Thấy người mình yêu cố nhịn cảm giác khó chịu để kết hợp với mình, đáy lòng Jeong Jihoon mềm nhũn cả ra, vừa âu yếm hôn mồ hôi trên mặt Lee Sanghyeok, vừa vỗ nhẹ lưng y: "Ổn không?"

Lee Sanghyeok không đáp, gục trên vai cậu thở phì phò, Jeong Jihoon vừa cúi đầu nhìn là biết không ổn cái chắc, cậu nhỏ của Lee Sanghyeok đã xìu xuống.

Jeong Jihoon không dám động đậy, cố dằn xung động muốn thúc mạnh vào cơ thể của người trước mắt, chờ Lee Sanghyeok thích ứng rồi, cậu mới giúp y ngồi xuống sát gốc, nuốt trọn toàn bộ.

Bọn họ ít khi nếm thử tư thế này, hai người đều nổi da gà, cảm giác vật cứng ma sát với vách trong cực kỳ rõ ràng, phải nói là kéo một sợi tóc động đến cả người. Jeong Jihoon hiểu quá rõ cơ thể của Lee Sanghyeok, biết góc độ này cực dễ đâm trúng điểm mẫn cảm của y, quả nhiên cậu chỉ nhúc nhích một chút, ngón chân Lee Sanghyeok tức thì cuộn lại.

Jeong Jihoon ác ý thúc mấy cái vào vị trí đó, Lee Sanghyeok nhịn không nổi, bật thốt vài tiếng rên rỉ đầy áp lực, cậu nhỏ cũng run rẩy cương lên lần hai, rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

"Sướng không?" Jeong Jihoon cười xấu xa hỏi bên tai y.

Lee Sanghyeok bị thúc đến mụ mị đầu óc, ậm ờ "ừm" một tiếng.

"Muốn thì tự làm đi." Jeong Jihoon dụ dỗ.

Lee Sanghyeok thở hổn hển, nghe vậy bèn ngẩng đầu khỏi vai Jeong Jihoon, nhìn cậu một cái, ánh mắt rõ là vô tội, lại lẫn với một chút khó xử. Jeong Jihoon rất thích ngắm dáng vẻ Lee Sanghyeok bị dục vọng hành hạ đến nỗi không biết phải làm sao, cậu cố ý không nhúc nhích, mặc cho Lee Sanghyeok luống ca luống cuống vịn cánh tay của mình, chậm rãi bắt đầu động tác.

Nhìn Lee Sanghyeok khẽ nhích hông nhả dương vật của mình ra từng chút một, sau đó lại cắm vào toàn bộ, cứ thế gân cổ rên rỉ, tự thao mình ngay trước mắt cậu, Jeong Jihoon quả thật sắp điên rồi, trước giờ cậu chưa từng nghĩ rằng, hành động này lại gây kích thích thị giác lớn như thế cho mình.

"Sanghyeokie, kêu đi, em muốn nghe." Jeong Jihoon liếm cổ Lee Sanghyeok, khích lệ.

Suy cho cùng Lee Sanghyeok cũng lớn hơn cậu nửa giáp (6 tuổi), tính cách lại khép kín, trừ phi thật sự không kiềm được, những khi ân ái hai người đã quen nhịn được thì cứ nhịn không rên ra tiếng, để tránh rên quá phóng đãng, chính cậu cũng cảm thấy xấu hổ.

Hiếm khi hôm nay Lee Sanghyeok nhiệt tình như vậy, Jeong Jihoon sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, cậu dùng một tay che đầu Lee Sanghyeok, sợ y đụng trúng trần xe, tay còn lại trêu chọc chỗ kín của y hết lần này đến lần khác.

Hệ thống giảm xóc trong xe được làm rất tốt, mỗi lần rút ra thúc vào đều khiến cả thùng xe nảy lên. Lee Sanghyeok không khống chế ổn độ lực, cộng thêm tác dụng của phản lực, dương vật trong cơ thể sượt mạnh qua điểm mẫn cảm, trước sau cùng công kích, khớp hàm triệt để thất thủ, tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng.

Cùng lúc đó, y cũng cảm giác được thứ cứng ngắc trong cơ thể lập tức phình lên, Jeong Jihoon dường như đã nhịn hết nổi, phối hợp với y bắt đầu thúc lên trên, liên tục đâm rút hung hãn tấn công vào điểm nọ.

Tiếng va chạm giữa thân thể ngày càng dồn dập, Lee Sanghyeok chỉ cử động được chốc lát rồi giương cờ đầu hàng, mặc cho Jeong Jihoon xâm phạm mình đến độ hụt hơi, chỉ có thể ngửa cổ như thiếu oxy, mồ hôi tuôn như suối.

"Ông chủ Lee, thích em thao anh không?" Jeong Jihoon ôm lấy Lee Sanghyeok, hai tay vuốt ve tấm lưng trần trụi của đối phương, lưu luyến không thôi. Từ nhỏ Lee Sanghyeok đã được nuôi dưỡng cẩn thận, da dẻ mịn màng không giống độ tuổi hiện tại của y chút nào, sờ vừa trơn vừa nhẵn, xúc cảm miễn chê.

Thấy y không đáp, Jeong Jihoon lại nói: "Không nói em không tiếp tục đâu."

Mỗi lần ra vào đều có thể chuẩn xác sượt trúng vùng mẫn cảm trong vách ruột, khoái cảm lũ lượt kéo tới như luồng sóng, Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, từ lâu đã bị dục vọng bắt làm tù binh, thần trí mơ màng, làm gì còn tâm trạng nghe Jeong Jihoon nói gì nữa, chỉ biết trả lời một cách máy móc: "Thích..."

"Thích gì?"

"Thích em... thao tôi."

"Em là ai?"

"Jihoon."

"Jihoon là ai?"

"Chồng... a... chồng tôi."

Jeong Jihoon thoả mãn tột độ, cậu nâng hai chân của Lee Sanghyeok lên, đè y trên vô lăng, banh cửa huyệt ra góc độ lớn nhất, không chút lưu tình bắt đầu đâm rút, rút ra hết rồi lại đâm vào lút cán, chẳng bao lâu da cũng đỏ au vì những đợt va đập.

Nhìn Lee Sanghyeok xưa nay lịch thiệp tao nhã bị mình thao đến hai chân giang rộng, thậm chí còn chủ động mở huyệt sau ra chào đón mình, ngón chân cuộn lại, hai mắt rời rạc, làm gì còn phong độ nào đáng nói, dục vọng phá hoại ác liệt trong lòng Jeong Jihoon được lấp đầy tận cùng.

"A... ưm..." Lee Sanghyeok hiển nhiên sung sướng đến cực điểm, trạng thái toàn thân đều bất ổn, cuối cùng y không kiềm chế nữa, bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ theo nhịp độ của Jeong Jihoon, tiếng nước dâm loạn và tiếng bành bạch vang vọng khắp thùng xe.

Suốt cả quá trình, Jeong Jihoon đều nhìn chằm chằm gương mặt của Lee Sanghyeok, hình ảnh người mình yêu bị mình chiếm đoạt đến không nói nên lời, cậu không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây.

Không biết ân ái bao lâu, mặt trời bên ngoài đã hoàn toàn lặn xuống, Lee Sanghyeok cũng khàn cả giọng, Jeong Jihoon lại chẳng hề có dấu hiệu dừng lại. Lee Sanghyeok cương đến khó chịu, đưa tay muốn sờ nơi đó của mình, động tác này nhanh chóng bị Jeong Jihoon phát hiện, cậu cố chấp giữ tay y, không cho y chạm nó, hai tay Lee Sanghyeok bị vặn ngược ra sau.

Như vậy chưa được vài phút, Lee Sanghyeok đã chịu không nổi, buộc phải cầu xin tha thứ: "Để tôi bắn đi..."

"Không." Jeong Jihoon chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ vùi đầu làm hùng hục.

"Jihoonie, bé ngoan, xin em đó..."

Jeong Jihoon không hề dao động, trái lại còn cố tình đè nhấn điểm mẫn cảm của Lee Sanghyeok hết lần này đến lần khác, khiến viền mắt của y cũng đỏ bừng.

"Đừng bắt nạt tôi..." Giọng còn lẫn theo tiếng nức nở.

Đặt vào mọi khi, nếu Lee Sanghyeok cầu xin mình như thế, Jeong Jihoon chắc chắn sẽ đồng ý ngay tắp lự, nhưng đi kèm với điệu bộ muốn ngừng mà không được thế này của Lee Sanghyeok, hiệu quả hoàn toàn trái ngược. Bản thân Jeong Jihoon cũng mồ hôi đầm đìa, cậu cắn lên cổ Lee Sanghyeok một cái, làm bộ hung ác nói: "Cứ bắt nạt anh đấy, hôm nay anh chỉ có thể bị em chơi bắn thôi."

Lee Sanghyeok chỉ cảm thấy não bộ tê rần, bị khoái cảm chồng chất hành hạ đến mức chịu không thấu, nhưng tìm mãi không thấy cửa phát tiết, y hít hít mũi, nước mắt ứa ra từ khóe mắt.

Nhìn Lee Sanghyeok bị dục vọng dồn ép đến phát điên, Jeong Jihoon cảm thấy mình cũng sắp điên rồi, trong cơ thể như có âm thanh nào đó nóng nảy kêu gào chiếm đoạt anh ấy, chọc thủng anh ấy, chơi khóc anh ấy.

Jeong Jihoon hít một hơi thật sâu, kéo Lee Sanghyeok mềm oặt ra ghế sau, nhấc hai chân y lên bắt đầu một đợt chạy nước rút mới.

Va chạm mãnh liệt phối hợp với sức đàn hồi của ghế xe, trong không gian bưng bít khép kín, tiếng nước dính dớp vang tới tấp không ngừng, nồng độ hormone đạt mức cao nhất, giữa động tác càng lúc càng nhanh của đối phương, Lee Sanghyeok bỗng ngước cổ lên, miệng cố sức khép mở, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào, chỉ còn nước mắt tuôn ào ạt ra ngoài.

Jeong Jihoon rất nhạy cảm với trạng thái của người yêu, biết Lee Sanghyeok như thế tức là sung sướng lắm rồi, được cổ vũ nên cậu càng thêm ra sức, mới vừa thúc một cái vào chỗ sâu nhất, bụng dưới đột nhiên ươn ướt, mùi tanh ngập tràn không khí, Lee Sanghyeok thế mà lại bắn ra trong tình huống không có bất kỳ đụng chạm nào, chất lỏng trắng đục dính đầy người cả hai.

Kèm theo bắn tinh, phía sau cũng co thít từng đợt, kẹp chặt đến nỗi Jeong Jihoon buộc phải dừng lại, cúi người hôn môi y, đổi sang mài cạ. Trận co kẹp này kéo dài thật lâu, chờ Lee Sanghyeok choàng tỉnh khỏi cơn choáng váng, nước đã dâng đầy hốc mắt, giây phút đường nhìn tiếp xúc, hai người đều có cảm giác không thể sống thiếu nhau.

Yêu đến tận cùng chỉ thế này thôi, đáy mắt mê man chỉ chứa mỗi bóng hình đối phương, dường như trong trời đất vạn vật, cõi lòng chỉ dung nạp một mình người ấy.

"Sướng không?" Jeong Jihoon biết rõ còn cố hỏi.

Nào chỉ là sướng, phải nói là sướng chết luôn, Lee Sanghyeok chết mê chết mệt nghĩ, lần sau phải lái xe ra chơi thêm mấy lần.

Thấy người trong lòng thỏa mãn, Jeong Jihoon càng thỏa mãn hơn, cậu ôm Lee Sanghyeok đâm rút tốc hành vài phút, cuối cùng sảng khoái giải phóng ở chỗ sâu nhất.

Chờ khi hai người nhễ nhại mồ hôi ôm nhau nghỉ xả hơi, bên ngoài trời đã tối mịt, Jeong Jihoon không muốn về nhà, chỉ hận không thể ôm Lee Sanghyeok ngủ luôn ở đây, cậu ôm người yêu hôn mấy cái: "Thích anh quá đi..."

Lee Sanghyeok mệt đến mức mắt mở không lên, nghe vậy thì cảnh giác quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười.

"... Lát về tính sổ với em." Lee Sanghyeok mỉm cười che mắt Jeong Jihoon.

"Anh không thích à?" Jeong Jihoon lấy tay Lee Sanghyeok ra, loi nhoi nhích lại gần, động tác này khiến cho dương vật mềm nhũn bên dưới trượt ra ngoài. Jeong Jihoon thoáng giật mình, miệng lầm bầm câu gì đó, Lee Sanghyeok nghe không rõ, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên, cười nịnh nọt: "... Rách bao rồi."

Trên mặt không rõ cảm xúc, Lee Sanghyeok khẽ nhúc nhích thân dưới, quả nhiên một dòng chất lỏng nong nóng kỳ lạ chảy ra, nhất thời khiến y thấy hơi xấu hổ, nhưng y chẳng còn sức đâu tính sổ với Jeong Jihoon, y thật sự quá mệt mỏi, gió từ máy điều hòa thổi qua, y buồn ngủ đến híp cả mắt.

Jeong Jihoon thì lại tràn trề sinh lực, cậu rút khăn ướt ra lau sơ cho hai người, tẩy rửa đành phải chờ về nhà làm. Jeong Jihoon không dám chậm trễ, sợ trì hoãn Lee Sanghyeok sẽ bị đau bụng, nhưng nhìn Lee Sanghyeok trần truồng nằm yên ở đó, để lộ đường cong mạn sườn thanh thoát mà nhu hòa, Jeong Jihoon lại cảm thấy tốt đẹp quá đỗi, nhịn không được lại gần ôm Lee Sanghyeok vào ngực, vuốt ve thêm vài phút.

Đúng lúc này, một viên cảnh sát giao thông cách đó không xa chạy tới đây, thấy xe của bọn họ còn tưởng đỗ xe trái quy định, thế là chụp vài tấm hình, loẹt xoẹt mấy dòng viết một tờ giấy phạt, ngờ đâu lúc dán giấy lại thấy trong xe chưa tắt đèn chỉ thị, bấy giờ mới phát hiện hình như trong xe có người.

Cửa kính xe là dạng chống nhìn trộm, đứng ngoài xa nhìn thì không thấy, nhưng nếu áp sát vào vẫn thấy được chút đỉnh.

Jeong Jihoon đã phát hiện từ sớm, vội vàng lấy áo khoác choàng lên người cả hai, ấn đầu Lee Sanghyeok vào cổ mình, che mặt y lại. Cảnh sát giao thông đi quanh xe hai ba vòng, lúc này mới áp sát kính bắt đầu nhìn vào trong, vừa khéo chạm phải một ánh mắt cực kỳ thiếu thân thiện.

Bị lườm hằn học như vậy, cảnh sát giao thông kia giật mình, giống như bị đau mắt hột, bụm mắt lùi lại vài bước, phóng xe máy ầm ầm chạy mất.

Tiếng động này đánh thức Lee Sanghyeok, giọng y vẫn khàn như cũ: "... Chuyện gì vậy?"

Jeong Jihoon mở nửa đoạn cửa kính, thò tay ra lấy tờ giấy phạt, lắc lắc trước mặt Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok nhận lấy, nhìn một cái rồi ịn lên trán Jeong Jihoon: "Cho em, phí qua đêm."

"Em chỉ đáng hai trăm đồng thôi à?" Jeong Jihoon hỏi.

Lee Sanghyeok xoay người tiếp tục ngủ.

Jeong Jihoon cười cười, nhích lại hỏi: "Ông chủ, vậy mua một tặng một được không, em chưa ăn no."

Nghe vậy, Lee Sanghyeok mở mắt ra nhìn Jeong Jihoon, hoảng sợ muốn xác nhận điều gì đó.

Jeong Jihoon nói cứ như đúng rồi: "Anh nhìn đi, hôm nay anh vẫn còn tỉnh mà."

"......"

Uầy, sớm biết vậy giả bộ xỉu cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com