Chương 39: Có 3 tuyến
Gió núi thổi qua mang theo hơi lạnh, Lee Minhyung nhìn ngọn núi nhỏ đã sụp đổ thì trong mắt ngập tràn một tầng sương mù.
Cậu khi nãy thấy không biết bao nhiêu quỷ thai bảo bảo bò ra, lại thấy không biết bao nhiêu oán hồn nữ nhân ổ bụng bị mở rộng máu thịt nhầy nhụa bay ra.
Mới bao nhiêu năm, vậy mà đám người Bae Kyungsoo lại hại hết bao nhiêu đó mạng người?
Lee Minhyung cảm thấy thái dương giật giật mà nhảy lên, trái tim như có một bàn tay vô hình siết chặt, ngạt thở đau đớn, hận ý theo đó cũng ngập trời.
Hiện tại cậu giống như bị người khác bổ làm đôi, một bên còn giữ được tia thành tỉnh, bên kia như đã rơi vào vực sâu hắc ám.
“Lee Minhyung.”
Một đạo âm thanh thanh triệt vàng lên bên tai Lee Minhyung, cậu cảm thấy như có tiếng sấm nổ vang kéo cậu từ vực sâu không đáy trở lại. Theo bản năng Lee Minhyung ngẩng đầu nhìn về người vừa gọi, liền ngơ ngác lên tiếng.
"Hả?"
Lee Sanghyeok: “Đi về thôi.”
Lee Minhyung: “Ừa.”
Lại một giây, cậu nhếch môi cười, “Đi đi đi, về nhà.”
Khi nãy cậu bị âm khí ảnh hưởng, thiếu chút nữa đã lâm vào cảm xúc của lệ quỷ.
Ánh mắt Lee Minhyung nhìn về phía Lee Sanghyeok, khi tên cậu được Lee Sanghyeok gọi chính là lúc đó có một cái chày vô hình đập vào đầu khiến cậu tỉnh táo.
Xem ra bản thân tu luyện vẫn chưa tới nơi tới chốn, xém chút nữa còn tự kéo bản thân vào nguy hiểm.
Lee Sanghyeok nhìn thằng em ngáo tỏi vừa đi vừa cười ngây ngô, đáy mắt cũng hiện ra ý cười nhàn nhạt, sau đó liền nhón chân kề vào tai Jeong Jihoon nói nhỏ: "Em mệt quá à!"
Không cần vòng vo ám chỉ, cứ trực tiếp mà nói thì Jeong Jihoon cũng cõng y xuống núi.
Lee Minhyung đi phía sau nhìn hai người phía trước, lại tự ngó đôi chân của mình, sau đó cảm thán: "Thiệt là làm khổ mày mà, thôi tự đi nha!"
Sau đó liền nhanh chóng theo sau bước chân của Jeong Jihoon.
Khi xuống tới xe, Lee Sanghyeok ngồi vào ghế liền dựa vai ông chồng quỷ mà ngủ. Còn Lee Minhyung lại lần nữa làm bác tài mà lái con siêu xe trở về Seoul.
—
Cùng thời gian, thôn dân trong Damwan bị bắt lên con xe quân đội đang tiến vào một đường hầm dài. Hai bên đường hầm đèn sáng trưng đột nhiên tối sầm lại, cả con hầm chìm vào bóng đêm vô tận.
Các thôn dân của trấn Damwan không biết tương lai sau này họ sẽ ra sao, cả đám đều hoảng sợ lo lắng, cũng hối hận không thôi.
Sớm biết quả báo như vậy thì họ sẽ không tham những đồng tiền đó để làm ra sự tình này. Hiện tại bị bắt, còn không biết có bị bắn chết hay không?
Xe quân đội bỗng dưng xóc nảy, những thôn dân ngồi trong thùng xe không khỏi nghiêng ngả một chút, tất cả đều tối đen, hắc ám bao trùm.
“A!!!”
Trong bóng đêm không biết ai đột nhiên hét lên, thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
“Taeho, ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!!!”
Lại có người phát ra thét chói tai, như là nhìn đến thứ không nên thấy, không ngừng lùi vào một góc.
Taeho?
Taeho không phải con gái của người này sao?
Bọn họ nhớ rõ, Taeho là đứa nhỏ đâu tiên trong thôn Caoja thi đậu đại học. Nhưng năm đó, vì không chịu nổi thống khổ khi sinh hài tử đã nhảy từ cầu xuống để tự vẫn, thi thể cũng chưa tìm thấy cơ mà?
Tại sao lão phải sợ? Chẳng lẽ đứa nhỏ Taeho ấy đã trở về?
Giống như hiệu ứng Domino, đột nhiên trong xe tĩnh lặng vang lên tiếng nước nhỏ tí tách.
“Tí tách, tí tách…”
Sau đó, trước mặt bọn hơn xuất hiện một bóng người bận chiếc đầm trắng hoa nhỏ—— đó chính là Taeho năm đó thi đậu đại học , ngày nhận kết quả thi đậu, trong nhà còn vì cô bé mua một chiếc váy trắng hoa nhỏ còn tổ chức yến tiệc chúc mừng.
Khi đó toàn thôn dân còn thấy cô bé bận chiếc váy trắng hoa nhỏ đứng trong đám người ngượng ngùng cười, đôi mắt đều là lấp lánh hi vọng về tương lai.
Tốt nghiệp đại học xong, Taeho bị người trong nhà lừa về, sau đó đưa đến căn nhà ngói, ép buộc sinh con... Cô bé Taeho năm đó bận váy trắng hoa nhỏ từ cầu nhảy xuống sông.
Hiện tại đã trở về.
Kéo theo bước chân nặng trĩu, cả người nhỏ nước tí tách hướng về phía bọn họ.
Khuôn mặt Taeho tái nhợt, đôi mắt đen như mực, gắt gao mà nhìn mỗi người trên xe.
Sau đó, sau lưng Taeho...
Sau lưng Taeho lại xuất hiện ý thêm nào là vợ, là con gái, con dâu, còn cả những cô gái bị thôn dân bọn họ lừa đến thôn Caoja.
Khuôn mặt bọn họ chảy huyết lệ, bụng bị mở toang, máu tươi không ngừng ọc ọc đổ ra.
“Ba, con đau quá a.”
“Ông nội, vì cái gì muốn bắt con trở về?”
“Chồng ơi, anh còn yêu em không?”
—
Rõ ràng những quỷ hồn cách bọn họ rất xa, nhưng lại giống như đang kề sát bên mà hỏi bọn họ. Bọn họ sợ hãi nhắm mắt, không nhìn sẽ không thấy, bịt tai sẽ không nghe, chỉ có thể làm vạy mới khiến tiếng ai oán xung quanh biến mất.
Nhưng giây sau, vai bọn họ bị đè nặng, mí mắt có lực vô hình vạch ra, những quỷ hồn đã kề sát vào mặt họ, dùng đôi mắt đen như mực mà nhìn chằm chằm họ.
“A a a!!”
Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, mùi nước tiểu ở trong xe khuếch tán, có người dùng cả tứ chi run rẩy mà bò trong thùng xe, có người đập ầm ầm vào cửa kính mong những quân nhân đang lái xe cứu họ.
Người điều khiển xe nghe tiếng động mà chú ý, xoay đầu sang nam nhân kiên nghị ngồi ở ghế phụ lái.
“Làm sao bây giờ?”
Nam nhân làm bộ không nghe thấy động tĩnh phía sau, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, “Mặc kệ bọn họ.”
Đó là trừng phạt họ đáng phải chịu, không có gì phải thấy thương hoặc tội nghiệp những kẻ không bằng cầm thú thế này.
Xe rất nhanh đã chạy ra khỏi đường hầm.
Thùng xe truyền đến tiếng cầu xin, tiếng hối lỗi nhốn nháo, nam nhân biểu tình kiên nghị kia không khỏi cười lạnh.
Hối hận sao?
Xin lỗi sao?
Lúc trước thì sao? Sao lúc bọn họ làm lại không biết?
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu cho ác mộng mà bọn họ phải đối mặt.
Cả đám người này không thể tha thứ cho bất kì ai, để cho bọn họ trải qua ác mộng suốt quãng đời còn lại trong tù.
—
Lee Sanghyeok trở lại cửa hàng nhang đèn, thì đã sụp tối.
Cơm y cũng không muốn ăn, người cũng không muốn tắm, mà chỉ rửa chút mặt sau đó thay đồ bay thẳng ra giường mà cuộn chăn ngủ.
Lee Minhyung cũng mệt mỏi, lười nấu cơm, lấy ra di động lên app đặt cơm về, lúc ngồi chờ cơm thì chơi game để giết thời gian.
Nửa tiếng sau cuối cùng cơm hộp đã đến.
Cậu mua 2 phần, một của mình, một thì để cho Lee Sanghyeok.
“Chị dâu.” vừa lúc Jeong Jihoon đi ngang, Lee Minhyung liền đưa hộp cơm cho hắn mà nói: "Anh ấy cả ngày chưa ăn gì, anh đánh thức ổng dậy cho ổng ăn đi, ăn chút rồi ngủ tiếp."
Dù sao cậu cũng chả có can đảm đánh thức Lee Sanghyeok, nên cái nhiệm vụ này là của Jeong Jihoon - ông chồng của Lee Sanghyeok làm là quá đúng.
Jeong Jihoon không từ chối, lấy hộp cơm xong đi thẳng lên lầu.
Nhìn cậu vợ lấy chăn bọc bản thân như con nhộng, cả mặt đều vùi bên trong, chỉ lộ ra mái tóc xù xù, dễ thương vô cùng.
Hắn liền bước đến, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, duỗi tay vào trong chăn mà chọc chọc mặt Lee Sanghyeok.
Trên mặt tuy lạnh, nhưng làn da lại mịn màng trắng nõn. Jeong Jihoon chơi muốn nghiện, chọc chọc rồi lại xoa xoa, giống như không làm Lee Sanghyeok tỉnh hắn sẽ không ngừng.
“Chát.”
Lee Sanghyeok duỗi tay tán bay bàn tay Jeong Jihoon, thanh âm hàm hồ lười biếng, “Lão quỷ, đừng chọc em.”
“Dậy ăn cơm, ăn xong ngủ tiếp.” Jeong Jihoon thuận thế bắt lấy tay Lee Sanghyeok, cầm trong tay mình vừa vuốt ve vừa thưởng thức.
Lee Sanghyeok không để ý tới hắn, dùng một cái tay khác kéo chăn che mặt tiếp tục ngủ.
Jeong Jihoon liền cúi người hôn lên má y.
Không nghĩ tới Lee Sanghyeok đột nhiên mở hai mắt, dùng sức một liền túm Jeong Jihoon lên giường, sau đó xoay người đè lên, con ngươi thanh tỉnh mà nhìn ông chồng quỷ.
Jeong Jihoon e dè mở hai tay, bộ dáng mặc người xâu xé, môi còn mỉm cười ngượng ngùng với Lee Sanghyeok: "Nếu em muốn đổi kiểu ăn khác, ta cũng không ngại!"
Lee Sanghyeok biết Jeong Jihoon lúc này hạ quyết tâm không cho y ngủ, nên có chút căm giận liền cúi đầu cạp một cái lên mũi của hắn, sau đó xoay người ngồi thẳng dậy bò đi ăn cơm.
“Sao không tới?” Jeong Jihoon nằm nghiêng nhìn y, bày ra tư thế chàng tiên cá quyến dzũ!
Lee Sanghyeok đơn giản thô bạo: “Cút!”
Bất quá đói là thật sự đói bụng, không ăn cái gì còn không cảm thấy đói, một khi ngửi được mùi đồ ăn thì bụng liền kêu rồn rột. Cả hộp cơm lớn đều bị Lee Sanghyeok xử gọn.
Lấp đầy bụng xong, y liền bò lên giường mà nằm liệt, nhìn Jeong Jihoon thu dọn.
Khi Jeong Jihoon quay về đã thấy Lee Sanghyeok lăn quay mà ngủ ngon lành, lần này không đánh thức y nữa mà nhẹ nhàng bước lên giường, đem Lee Sanghyeok ôm vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu vợ để y ngủ an ổn một chút.
Dưới lầu, Lee Minhyung cũng co cụm ở ghế nằm mà ngủ.
Cửa hàng nhanh đèn rơi vào trầm tĩnh...
Một ngày mới cũng đã đến.
Lee Minhyung là bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc.
“Anh buông tui ra!”
"Tui nói cho anh biết, tui chính là đồ đệ của Lee đại sư, nếu anh dám đụng đến một cọng lông tơ của tui, sư phụ tui cho anh biết tay!"
"Má! Tui nói anh buông tay có nghe không hả? Lỗ tai điếc hay sao?"
Là một giọng nam vừa trải qua thời vỡ giọng, nghe có chút chói chút thô, nhưng ngữ khí thiệt vô cùng láo bò.
Lee Minhyung nghiêm túc nghe xong, người bên ngoài đó nói gì vậy nhở? —— đồ đệ của Lee đại sư?
Có thể tìm đến nơi này thì Lee đại sư trong miệng người đó lại ai— chỉ có thể là Lee Sanghyeok. Mà Lee Sanghyeok, thanh niên lười nhớt thây, bản thân lo chưa xong mà nhận đồ đệ???
Mà cái đồ đệ này — ngáo à?
Lee Minhyung ngáp dài đứng dậy, tay vò lấy cái đầu tổ quạ, bước đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra Lee Minhyung liền thấy có hai người đứng bên ngoài, một người là anh quân nhân chỉ đạo bắt người ở Lưu Lệnh Sơn, người còn lại thì mái tóc đỏ mận.
Không chỉ có trung nhị, lại còn có ồn ào.
Lee Minhyung ngáp một cái từ trên ghế nằm ngồi dậy, dùng tay lay vài cái lộn xộn đầu tóc, đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở ra, Lee Minhyung liền nhìn đến ngoài cửa đứng có hai người, bên trái là một người đàn ông cao to biểu tình kiên định không ai khác chính là anh quân nhân hôm qua bắt người ở Lưu Lệnh Sơn, còn bên phải là một cậu thiếu niên tóc màu đỏ mận bận một cây đạo bào vàng choé cả mắt.
Thiếu niên cứ ngỡ người mở cửa là Lee Sanghyeok, trên mặt liền vui vẻ hô kêu lên: "Sư phụ, cứu con."
Kết quả nhìn lại thì phát hiện đối phương không phải Lee Sanghyeok thì biểu tình lập tức thất vọng, mặt cũng chảy dài.
Người đàn ông đang túm cổ áo thiếu niên hướng Lee Minhyung khẽ gật đầu chào, sau đó tiến giới thiệu bản thân mình — “Chang Jiwook.”
Rồi lại mở miệng giải thích: “Tôi tới tìm ông chủ Lee báo cáo tiến triển của án tử, liền thấy tiểu tử này đứng lén lút đầu hẻm.”
Vì thế liền động thủ đem người túm lại đây.
Kwon Taemin bất mãn nói: “Cái gì lén lút! Tôi là tới tìm sư phụ!”
"Nhưng tôi chưa nhận cậu làm đồ đệ của mình!"
Thanh âm thanh triệt từ trên lầu truyền xuống thu hút hai người đứng ở cửa, cả hai ngẩng lên liền phát hiện cửa sổ lầu 2 đã mở, Lee Sanghyeok lười biếng mà chống tay rũ mắt nhìn những người bên dưới.
Vẻ mặt của y còn ngáy ngủ, chứng tỏ vừa thức không bao lâu.
“Vào đi.” Lee Sanghyeok ngáp một cái, rồi xoay người vào trong.
Lee Minhyung né qua nhường đường, tiếp đón hai người đi vào, sau đó vươn tay mở đèn.
Mặt tiền cửa hàng chật chội, Lee Minhyung cũng chả có tâm tư tiếp đón khách, trực tiếp lấy ra hai cái ghế nhựa đưa hai người họ: "Hai người cứ thoải mái."
Dứt lời thì xoay lưng lên lầu rửa mặt.
Không bao lâu, Lee Sanghyeok cũng xuống dưới.
Chang Jiwook nhìn Lee Sanghyeok lập tức đứng lên, lưng thẳng mà hướng y làm cái lễ quân đội: “Ông chủ Hạ ”
“Ngồi đi.” Lee Sanghyeok đi đến quầy liền ngồi xuống.
Biết Chang Jiwook bận tâm Kwon Taemin, Lee Sanghyeok liền hướng Kwon Taemin búng một cái, dùng linh khí phong bế thính giác cậu ta, sau đó chủ động hướng Chang Jiwook nói.
"Anh nói đi, cậu ta không nghe được đâu."
Chang Jiwook thử mở miệng, quả nhiên nhìn thấy Kwon Taemin vẻ mặt mờ mịt mà nhìn anh lại nhìn Lee Sanghyeok.
Giây tiếp theo lại không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt toả sáng, tràn ngập sùng bái mà nhìn về phía Lee Sanghyeok, không hề chớp mắt.
Bất quá Lee Sanghyeok xác thật đáng giá để sùng bái.
Chang Jiwook đè lại tâm tư, đem chuyện cả đêm qua thẩm tra ra nói một lượt cho Lee Sanghyeok.
Hiệp hội Thiên Sư cùng chính phủ bắt tay thẩm vấn. Lần trước trên người Ye Jiwon ăn mệt nên Lee Jaewon trước khi thẩm vấn liền hướng Lee Sanghyeok hỏi biện pháp khống chế cổ trùng, sau đó công tác thẩm vấn mới tiến hành thuận lợi, còn đào ra không ít thông tin quan trọng.
Chuyện này có 3 tuyến quan trọng, thượng tuyến chính là bệnh viện Dosan, phụ trách bán máu quỷ thai, máu chứa mệnh cách phú quý, uống lâu dài có thể sửa được mệnh, cho tới nay doanh số chỉ tăng chứ không hề giảm.
Trung tuyến là bệnh viện phụ sản Dosan, bởi vì là bệnh viện tư nhân, người tới khám đều là người không tiền thì cũng có quyền nên bác sĩ ở đây lợi dụng chức nghiệp của mình mà tìm cơ thể mẹ hoàn hảo, sau đó đánh thuốc mê đưa đến thôn Caoja.
Hạ tuyến chính là thôn Caoja, toàn bộ thôn vì lợi ích cá nhân mà vận chuyển và canh giữ cơ thể mẹ, để cho ra đời quỷ thai. Ha Soomin trước đây chính là một thành viên trong hạ tuyến, cô ta khác với những nữ nhân bị ép buộc mang thai, cô ta là tự nguyện gia nhập, còn là trung gian móc nối không ít người. Đạt được tiền tài, liền lập tức rời khỏi thôn Caoja, sau đó mượn quen biết mà nhảy lên trung tuyến.
Bởi vì hay tới lui bệnh viện phụ sản Dosan nên quen biết Bae Kyungsoo. Cô ta còn uống máu của quỷ thai, để thay đổi mệnh cách của chính mình, sau đó được Bae Kyungsoo để ý rồi hai người đến với nhau.
Lợi ích này bắt đầu từ hạ tuyến.
Nói cách khác, ngày từ đầu bọn họ đã phát hiện ra lợi ích của quỷ thai, không cần biết là do ai sinh. Nhưng khi Bae Kang cùng Bae Kyungsoo nhận ra đặc điểm của quỷ thai đã biết đó chính là cây hái ra tiền, liền vươn tay ra xa hơn.
Thời đại phát triển internet thì bọn chúng càng ra sức giới thiệu trực tuyến online, bắt càng nhiều nạn nhân càng tốt.
Quỷ thai dị dạng bọn họ không cần liền rút sạch máu sau đó vứt. Còn quỷ thai đạt yêu cầu thì máu cũng được rút ra để riêng mà chuyển đi, nhưng không biết nơi nào? Ngày hôm qua bắt nhiều người đến vậy nhưng hỏi không một ai biết địa điểm để chuyển máu quỷ thai hoàn chỉnh là ở đâu.
Vì người vận chuyển chính là Bae Kyungsoo, gã luôn đích thân làm không nhờ người khác.
—
Toàn bộ án tử này chỉ có thể gói gọn bằng hai chữ "ăn người".
7, 8 năm qua, không biết bao người đã bị nó ăn tươi, nuốt máu, xương cốt cũng không còn.
Chang Jiwook là người ẩn nhẫn, nhưng khi nói đến chuyện này vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc đang cuồn cuộn trong ngực, trên trán gân xanh bạo khởi, đôi tay nắm chặt thành nắm tay. Nếu không phải Lee Sanghyeok phát hiện ra án tử còn dính dáng sâu như vậy thì bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng.
Chang Jiwook cố gắng dằn xuống tức giận chậm rãi mở miệng : "Hiện tại Bae Kang cùng Bae Kyungsoo không biết tung tích, nhờ ông chủ Lee hỗ trợ một tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com