Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02



Sau hơn một tuần, cuối cùng Jeong Jihoon cũng đã quen với việc mỗi chiều về nhà sẽ thấy mèo đứng đợi trước cửa, mỗi tối đi ngủ sẽ ôm mèo thủ thỉ với nó, mỗi sáng đi làm phải dỗ dành tạm biệt mèo.

Tối hôm đó, sau khi tắm rửa thơm tho sạch sẽ cho mèo, Jeong Jihoon sấy khô đến mức lông em xù lên như mèo bông, sau đó ôm em mèo thơm mềm đi ngủ.

Để mèo nằm lên bụng, mới thiếp đi không lâu, Jeong Jihoon bỗng nhiên cảm thấy cả người mình nặng trịch như bị đè lên. Mở mắt ra nhìn, cậu bàng hoàng nhận thấy nằm trên người mình là một con người!

Cái gì vậy? Bóng đè sao? Không phải, Jeong Jihoon thậm chí còn nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ đều đặn, và hơi ấm của da thịt từ người này truyền tới. Vậy là sao đây? Có người đột nhập vào nhà cậu? Cảnh sát! Cảnh sát đâu?!! Giờ mà động đậy có phải sẽ bị đâm cho một nhát rồi chết queo không? Nhưng mà khoan, nếu mà có người cạy cửa rồi đột nhập vào phòng mình, thì Jihoon chắc chắn phải nghe thấy rồi, người nuôi mèo thính giác nhạy cảm lắm đó. Ban nãy, chỉ có cảm giác sức nặng của em mèo nằm trên bụng cậu tăng dần, rồi trở thành sức nặng của cả một người lớn.

Jeong Jihoon cố gắng đưa tay đẩy người này sang bên cạnh, người ngủ say vẫn im ắng. Trầy trật một lúc mới đẩy được người này ra khỏi người mình, vừa định ngồi dậy thì cánh tay bị đè lâu bỗng chuột rút, Jeong Jihoon kêu lên một tiếng. Người này đã mơ màng tỉnh giấc, trông cáu kỉnh vì bị đẩy ra, lạnh lùng nhìn Jeong Jihoon. Jeong Jihoon rùng cả người, ánh mắt này quen lắm, dường như cậu còn đọc được ý nghĩ trong sự im lặng này.

Muốn chết hả, sao đẩy ta ra, chuẩn bị dỗi nè?

Cậu chàng này có mái đầu nấm mềm mượt đen bóng, ánh mắt lạnh lùng, môi cong cong như mèo, còn đeo kính gọng tròn. Đặc biệt, cả người gầy gò trắng xanh, không mặc gì. Không đúng, có một cái vòng cổ nè! Jeong Jihoon nhìn kĩ, đây là vòng cổ mèo mình mua cho em Cánh Cụt mà? Em mèo của cậu đâu rồi?

"Anh...Anh là ai?"

Người này không nói gì, đúng hơn là trông có vẻ không biết nói thế nào cho Jeong Jihoon hiểu, chỉ lặng im chăm chú nhìn Jeong Jihoon như đợi cậu tự hiểu ra.

"Anh vào đây bằng cách nào? Mèo của tôi đâu?"

Người này vẫn im lặng, đưa tay chạm vào tay Jeong Jihoon. Thấy cậu giật mình rụt tay lại, biểu cảm của người này có vẻ ngỡ ngàng, sau đó nhăn mặt, quay người lại nằm sang một bên giường định ngủ tiếp.

Jeong Jihoon thấy vậy, khó hiểu tới lay lay người:

"Này anh, sao anh lại ở nhà tôi, mèo nhà tôi đâu rồi? Ái ui!"

Chỉ thấy người này nhe răng cắn cho Jeong Jihoon một cái, cáu kỉnh chồm dậy nhảy ra khỏi giường, biến trở lại hình dạng mèo, chính là em mèo mun mà cậu nuôi.

Jeong Jihoon kinh ngạc chết trân, cảm giác như mình vừa gặp ảo giác, hoặc đang mơ. Nhưng nhéo mãi vào tay mà không thấy tỉnh, còn em mèo mun giận dỗi không lên giường ngủ nữa, cào cào cửa đòi ra ngoài.

Jeong Jihoon đứng dậy, định bế mèo, nhưng em mèo kêu meo meo đầy tức tối, cào móng vào tay Jeong Jihoon, để lại hai vệt nhỏ. Nhận ra mình làm thương cậu, mèo nhỏ không kêu nữa, như suy nghĩ gì, cuối cùng cũng bò đến chỗ cậu, liếm liếm vào đầu ngón tay an ủi.

Ngày hôm sau, Jeong Jihoon nhận ra thái độ của mèo với mình cũng lạ thường như vẫn đang giận dỗi, ngoại trừ lúc ăn, hầu như mèo không thèm nhìn mặt hay lại gần cậu nửa bước.

Jeong Jihoon rất tủi thân, cậu mới là người sốc ở đây này, nửa đêm có người lạ mặt nằm trên người mình, sao mà không hoảng hốt?

Jeong Jihoon đã thử tra cứu trên mạng nhưng không có kết quả, đành hỏi han một người bạn mà cậu tin là kín mồm nhất của mình.

"Anh có bao giờ nghe chuyện mèo biến thành người chưa?"

"Mèo biến thành người?" Park Jaehyuk là người đã tốt nghiệp ngành lịch sử học mà Jeong Jihoon đã quen từ hồi mới năm nhất.

"Ừm ừm, có chuyện nào như vậy không?"

"Ngoài đời thì chắc chắn không có đâu, nhưng trong các câu chuyện dân gian cũng có xuất hiện, nhưng đấy là truyền thuyết thôi, mày biết rồi đấy, làm gì có thật. Mấy cuốn sách về ma quỷ dân gian hình như cũng có nói về một loại, gọi là mèo tinh, là mèo sống lâu năm, sau đó có thể tu luyện để biến thành hình dạng người."

Nói chung, đều là những câu chuyện hoang đường từ xa lắc xa lơ rồi, ở thời hiện đại mà nói rằng gặp chuyện như vậy, không phải mất trí thì cũng là lộn xào.

Jeong Jihoon đem tâm trạng thất thểu về nhà, lại còn bị meo xinh nhà mình hắt hủi, ấm ức không có chỗ nói.

Dù sao thì vẫn phải dỗ dành mèo thôi. Jeong Jihoon nịnh khản cả cổ bằng đồ ăn ngon, em mèo mun mới chấp nhận nhảy vào lòng để cậu bế đi ngủ.

Thế nhưng đêm nay, vừa thấp thỏm thiếp đi, Jeong Jihoon lại cảm thấy người bị đè nặng. Mở mắt ra lần nữa, quả nhiên thấy là mái tóc đen mềm đang gối lên ngực mình, cậu giật mình ngồi bật dậy, khiến người kia cũng tỉnh giấc.

Không phải mơ, cũng không phải hoa mắt, đúng là mèo nhà cậu biến thành người rồi! Hôm nay trên đầu người kia còn xuất hiện hai chiếc tai mèo màu đen chưa kịp thu lại, cổ vẫn đeo chiếc vòng tên, người thì trần như nhộng. Mèo đang tức giận nhìn cậu.

Jeong Jihoon bối rối xuống giường, lục lục tủ quần áo, dù sao cũng không thể để mèo ở truồng được. Lựa được một cái áo phông size nhỏ, và một chiếc quần kẻ cậu hay mặc ở nhà, quay về giường mặc cho người kia. Mèo tinh không hiểu gì, lặng yên để Jeong Jihoon tròng quần áo lên người mình.

Jeong Jihoon giờ mới kịp nhìn kĩ, gầy quá, sao trông ở dạng mèo có vẻ mập mạp mà ở dạng người lại gầy tới vậy chứ, do lông dày sao? Trắng nữa, rất trắng, da thì mịn màng, còn thơm thơm, nhìn rất muốn ôm. Jeong Jihoon giật mình trước suy nghĩ của bản thân, nén xấu hổ mặc đồ thật nhanh cho người kia. Đã chọn đồ nhỏ hơn cỡ của cậu rồi, thế mà vẫn hơi rộng một chút. Nhìn mèo tinh ngồi bên cạnh mặc đồ y chang mình, thực sự rất buồn cười.

"Đi ngủ thôi, ngày mai Jihoon còn phải đi làm nữa, mèo ơi?" Jeong Jihoon vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh, rồi nằm xuống chỗ của mình.

Nhưng mèo tinh không nằm xuống gối của nó, mà tiến sát lại chỗ Jeong Jihoon, gác đầu lên cánh tay cậu rồi cuộn người lại như lúc mà ở dạng mèo vẫn hay làm.

Lần này Jeong Jihoon không dám đẩy ra nữa, mèo tinh dụi dụi vào người cậu, Jeong Jihoon vòng tay vỗ vỗ, ngửi thấy mùi hương giống y hệt mình từ người kia.

~

Không biết đã ngủ bao lâu, Jeong Jihoon đột nhiên cảm nhận được sự khó thở quen thuộc, lập tức choàng tỉnh. Mèo nhà cậu lại bịt mũi để đánh thức cậu nữa rồi.

"Thật sự là cứ như thế sẽ chết đó?"

Giật mình nhận thấy mèo tinh ngồi một bên chăm chú nhìn mình, Jeong Jihoon mới chợt nhớ ra, đêm qua mèo đã biến thành người rồi.

"Đói!"

Jeong Jihoon còn sững sờ nhận ra mèo tinh vừa nói, đói á hả? Đúng là cậu không nghĩ tới việc mèo tinh còn biết nói, nhưng cũng vội vàng rời giường, vệ sinh cá nhân rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Nhưng mà, khi là mèo thì ăn đồ của mèo, vậy khi ở dạng người thì có ăn được đồ của người không? Nghĩ nghĩ một hồi, Jeong Jihoon cũng thấy ở dạng người mà bắt ăn đồ cho mèo thì hơi kì cục, nên đã bắt tay làm hai phần cơm như nhau.

Mèo tinh cũng đi theo Jeong Jihoon vào bếp theo thói quen, kéo kéo áo người.

"Chihun, bế!"

Phải rồi, trước giờ mỗi khi làm đồ ăn cho mèo, Jeong Jihoon vẫn hay vác em mèo lên một bên vai.

"...Nếu mà bế người thì không làm cơm được đâu, meo à."

Hình như mèo tinh hiểu được lời cậu nói, giận dỗi bỏ ra ngoài, ôm chân ngồi một góc trên sofa.

Jeong Jihoon thấy vậy, lòng sốt sắng, tay chân luống cuống bày cho xong cơm, chạy đến bên cạnh mèo tinh để dỗ dành nó. Nói chung là đã thành thói quen rồi, mèo dỗi là phải dỗ thôi, không kệ được.

"Meo ơi, Jihoon nè, Jihoon ra bế em nè."

Mèo tinh nghe thấy tiếng gọi, nhào lên người Jeong Jihoon. Jeong Jihoon ngồi trên sofa, để mèo tinh ngồi lên đùi, chân tay ôm chặt lấy cậu. Jeong Jihoon cũng đưa tay ôm, vỗ vỗ lưng, cảm thấy người trong lòng thật gầy, nửa vòng tay là ôm hết rồi. Chậc, sau này phải nhồi thêm cho béo thôi.

Thế rồi nghĩ, là người mà cứ gọi mèo mãi cũng không ổn, bèn hỏi:

"Mèo ơi, em tên gì?"

Mèo tinh im lặng mãi, một lúc sau mới nói:

"Cánh cụt..."

"Không phải tên Jihoon đặt cho, tên thật ấy."

"I Sanghyeok"

"Sao cơ?"

"I Sanghyeok"

Là Lee Sanghyeok sao? Vậy là cũng có tên của con người thật.

Đúng thế, trước đây là mèo chưa thành tinh, cũng chưa có cái tên nào cả. Nhưng khi đã biến được thành hình dáng người, dần dần nó học được tiếng nói của người, mặc dù không sõi lắm. Sau đó đã tự đặt cho mình một cái tên của loài người.

Biết được mèo tinh cũng hiểu được lời người nói và cũng chịu trò chuyện, sự tò mò của Jeong Jihoon nổi lên.

"Tại sao Lee Sanghyeok lại tới nhà anh vậy?"

"Không phải anh."

"Sao cơ?"

"Chihun, ít tuổi hơn Sanghyeok, không phải anh." Sống ở đời lâu vậy, mèo tinh khôn lanh chắc chắn cũng hiểu về cách xưng hô và đời sống của con người.

"A...vậy sao? Vậy tại sao hôm đó Sanghyeokie lại tới gõ cửa nhà em?"

"Chồng..."

Jeong Jihoon ngơ ngác, chồng gì cơ?

"Kiếm chồng..." Mèo tinh Lee Sanghyeok ngây thơ nói, "Mèo tinh phải đi kiếm chồng, I Sanghyeok chọn Chihun."

------------

JJH: Cảm ơn Ông trời đã ban cho vợ rơi trúng đầu con mà không phải đi kiếm.

Ông trời: meo?

End fic này mà rảnh rang chắc t viết thêm fic mèo tinh là jjh quá =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com