9. "... Tôi lạnh rồi."
Ánh nắng vàng của hoàng hôn dần khép lại. Bầu trời đêm dần lộ ra những áng mây mờ bồng bềnh xám xịt. Đôi chân Lee Sanghyeok lê bước mở cửa tiến vào căn hộ mà hắn tự cho nó là nơi an nghỉ cuối cùng của mình.
Vốn là người kĩ tính, hắn tự quy định bản thân trong chính căn nhà của mình cũng không được phép tùy tiện. Nhưng ngặc nỗi hôm nay đầu óc hắn không được minh mẫn cho lắm nên cứ thế bước vào mà chẳng thèm thay dép.
Cả cơ thể nặng trịch cứ thế đáp xuống trường ngủ êm ái. Tiếng động phát ra khá to khiến chú mèo cam đang ngủ trên đầu tủ quần áo cũng bất giác giật mình.
Nhìn thấy chủ nhân, nó nhanh chóng đứng thẳng dậy vươn mình dãn cơ sau đó phóng mấy cái gọn gàng nằm trên người hắn. Động tác hết sức thuần thục cho thấy đây chắc chắn không phải lần đầu.
Chú mèo nằm được một lúc nhưng vẫn chưa thấy chủ nhân vuốt ve. Thế là nó nhỏm dậy bước đến cạnh mặt anh cọ cọ, liếm láp. Lưỡi mèo hơi nhám như lông bàn chải đánh răng cọ cọ trên mặt hắn khiến hắn không nhịn được nheo mắt dần tỉnh lại.
Nhìn về phía mèo con, Sanghyeok vô thức mỉm cười gãi gãi phía dưới cằm nó. Chú mèo được chủ nhân cưng chiều thế là nhích lại gần mặt hắn nằm ngủ.
Lee Sanghyeok vô thức bật cười, hắn nghiên người ôm chú mèo vào lòng nhẹ giọng nói.
" Bibi của ba hôm nay ngoan quá nhỉ~. Hết gào lên đòi ăn rồi này."
Chú mèo lười biếng không thèm mở miệng chỉ nghe thấy tiếng ngáy gầm gừ nhè nhẹ thoát ra từ phía nó.
" Grm~ Grm~"
Lee Sanghyeok cười cười, tự đọc thoại cho bản thân mình nghe.
" Hôm nay ba mệt quá, Bibi ôm ba một cái được không?"
Không nhận được lại lời phản hồi nào khác, Lee Sanghyeok uể oải vẫn không rời khỏi mèo con. Vốn dĩ hôm nay lịch dạy học của hắn không nhiều còn tưởng sẽ có một ngày nghỉ lý tưởng. Ai mà ngờ gia đình hắn lại gọi về nhà thúc giục chuyện cưới sinh.
Lee Sanghyeok vốn đã comeout xu hướng của bản thân khi chỉ mới mười tám tuổi. Bị cả nhà ngăn cản hắn vẫn một mực lao theo chỉ vì một chữ "tình".
Kết cục sau đó mối tình lại không được trọn vẹn. Người kia không chịu nỗi áp lực từ gia đình nên đã bỏ lại mạng sống của mình tại khách sạn vào lúc không giờ. Đó là quá khứ đen tối nhất mà Lee Sanghyeok muốn quên đi nhưng lại chẳng dám.
Đúng vậy, hắn còn nuối tiếc....
Nuối tiếc vì khi ấy bản thân đã quá manh động không nghĩ đến người kia mà chỉ nghĩ cho bản thân mình. Nếu như lúc đó hắn chậm lại một chút...
Chỉ một chút thôi thì có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như bây giờ.
Lee Sanghyeok càng suy nghĩ, nước mắt hắn lại càng lúc càng tuôn ra dữ dội. Hình ảnh thiếu niên mười sáu tuổi năm ấy có lẽ sẽ không thể phai trong tâm trí hắn.
Màn đêm mỗi lúc càng sập xuống nhanh hơn. Lee Sanghyeok lờ mờ tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Đôi tay gầy guộc trắng bệch nắm lấy di động lướt nhẹ màn hình trực tiếp nói.
" Alo?"
Từ bên kia đầu dây một giọng nói quen thuộc vang lên rất thanh thoát.
" Alo, anh Sanghyeok, anh đang có nhà không?"
Lee Sanghyeok nhíu mày, hắn nghe giọng liền biết nhưng để xác minh rõ ràng mi mắt hắn đành mở nhìn tên lưu số di động.
Thủy thủ mặt trăng....
Chuẩn rồi, không sai. Lee Sanghyeok không cao hứng, giọng nói vang lên càng thêm mệt mỏi đáp.
" Ừm, có gì không?"
Moon Hyeonjun đầu dây bên kia dè chừng nhìn vào cái người đang đanh mặt đứng trước quầy pha chế lại chậm rãi nói với hắn.
" Cũng không định làm phiền anh, nhưng thằng nhóc hôm qua đón anh giờ lại ở đây nằng nặc đòi gặp anh. Tôi không biết phải nói sao với cậu ta hết."
Lee Sanghyeok hít sâu một hơi, đưa tay lên xoa nhẹ thái dương bình ổn lại tâm trạng trầm giọng nói.
" Đưa máy cho cậu ta đi."
Jeong Jihoon vừa cằm máy từ tay Hyeonjun, giọng nói trầm thấp còn mang theo chút áy náy nói.
" Alo, anh Sanghyeok, tôi muốn gặp anh."
Lee Sanghyeok trầm mặc một lúc. Hắn không thích chuyện gặp bạn tình ở nhà. Lại càng không thích gặp cậu ngay lúc này huống hồ giờ hắn như cọng bún thiu làm ăn gì được chứ.
Jeong Jihoon không nghe hắn trả lời trong dạ có chút xót ruột liền nói.
" Tôi chỉ muốn gặp anh, không yêu cầu làm chuyện khác. Mau nói địa chỉ cho tôi đi."
" Vậy cậu ra công viên gần bảo tàng X đi. Tôi sẽ chờ cậu ở đó."
Jeong Jihoon vừa nghe hắn nói xong liền nhanh chóng trả điện thoại cho Hyeonjun rồi đi mất.
Sắc trời đen kịt hòa chung từng làn gió đêm lạnh buốt khiến con người ta không khỏi rùng mình. Lee Sanghyeok ra ngoài bao bọc khá kĩ lưỡng. Một chiếc áo phao, một chiếc khăn choàng đỏ còn thêm mũ len giữ ấm nhìn chung qua đúng là khá chỉnh chu.
Ngược lại với hắn là một Jeong Jihoon mình đồng da sắt ăn mặc đơn giản một chiếc áo thun và quần kẻ sọc không có gì đặc biệt. Thứ trên người cậu nhìn ra đáng tiền nhất vẫn là chiếc đồng hồ đắt xắt ra miếng kia.
Lee Sanghyeok tiến lại gần thiếu niên âm thầm cảm thán tuổi trẻ không có gì để mất. Sức khỏe cũng thật dồi dào. Nhìn thấy bóng người từ xa đi lại, Jeong Jihoon đứng dậy đi tới.
Lee Sanghyeok không lạnh không nhạt đánh ánh mắt phán xét từ trên xuống dưới cả người cậu nói.
" Tuổi trẻ tốt quá nhỉ? Cậu không thấy lạnh sao."
Jeong Jihoon không quan tâm lời hắn nói. Cậu móc trong túi ra một bọc thuốc đưa tới cho hắn quan tâm nói.
" Thuốc này tôi vừa mua. Anh về nhà uống đi."
Lee Sanghyeok cầm bọc thuốc trong tay khóe miệng vô thức nhếch lên một chút cười khẩy nói.
" Sao? Thấy có lỗi à. Cắn rứt lương tâm có phải không?"
" Ừm, một chút..."
" Một chút thì cầm về đi, tôi không cần."
Lee Sanghyeok vừa nói xong liền tiện tay nhét bọc thuốc trở lại người cậu rồi xoay người quay đi. Jeong Jihoon cảm thấy có chút khó chịu nhưng rồi không nhịn được lại len lén đi theo phía sau hắn.
Đi mãi....
Đi mãi....
Đi được một lúc Lee Sanghyeok lại ghé vào một quán cà phê bên đường gọi hai ly ca cao nóng.
Đêm xuống tuyết rơi nhiều, Lee Sanghyeok nắm hai ly ca cao còn bốc khói nghi ngút tiến về phía thiếu niên. Hắn có hơi chần chừ đưa ly ca cao đến nhẹ giọng nói.
" Cái này của cậu. Về đi, đừng đi theo tôi nữa. Tôi không thích bị theo dõi kiểu này đâu."
Jeong Jihoon như không tin nhìn hắn. Ánh mắt vô tình va vào đôi môi đỏ mọng căng mịn lấp ló sau vòm nón che khuất. Nhưng cậu hiểu trong tình huống này nếu mình bảo muốn làm gì người ta chắc chắn người ta sẽ tuyệt giao luôn với cậu vậy nên cậu chỉ ngu ngơ hỏi lại một câu.
" Anh biết tôi đi theo anh?"
" Tôi có thể không biết sao?"
Nói rồi hắn dứt khoát tháo luôn cả choàng cổ của mình đưa cho cậu vẻ mặt không quan tâm nói.
" Cái này cho cậu mượn thôi, mai giặt khi nào có tiết thì trả tôi. Còn gói thuốc thì tôi không cần đâu, cậu giữ tự xài đi."
" Tôi muốn hôn."
Lời thiếu niên nói ra chẳng ăn nhập gì với lời nói của hắn. Lee Sanghyeok có hơi ngơ ngác ngước nhìn ánh mắt mang chút cầu khẩn kia lạnh lùng nói.
" Cậu có lương tâm chút được không? Tình cảnh này mà còn..."
" Một lần thôi, xin anh... tôi lạnh rồi."
Lời lẽ Lee Sanghyeok hoàn toàn bị chặn đứng bởi lời nói này của cậu. Hắn có hơi nghệch ra nhưng ngay sau đó liền hít sâu thở dài một hơi bất lực nói.
" Tôi cho cậu mười lăm giây thôi đấy!"
Dưới màn đêm u tối một màu, hai thân ảnh đứng dưới gốc cây khô trơ trọi không có lấy một chiếc lá khô đang chầm chậm truyền cho nhau những hơi ấm.
Jeong Jihoon nhẹ nhàng nâng mặt hắn. Cậu có chút bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu mới phải. Lee Sanghyeok chỉ cho cậu mười lăm giây nhưng loay hoay hết năm giây môi vẫn chưa chạm vào.
Lee Sanghyeok không thích rề rà, hắn đưa tay giữ lấy sườn mặt thiếu niên miết nhẹ kéo người xuống thêm một chút.
Hai phiến môi đỏ bừng cứ thế quắn chặt vào nhau. Cả cơ thể hắn bị đôi tay siết chặt nơi hõm eo bao lấy giữ lại. Hơi thở thiếu niên dồn dập, gấp gáp mơn trớn từng vị trí nơi khoang miệng hắn.
Khói nóng bốc lên phập phồng kích thích. Cảm giác người kia sắp bị hưng phấn che mờ mắt nên hắn chủ động tách người ra.
Cánh môi mềm đỏ bừng bị người phủ phàng rút lại. Tròng mắt cậu hiện lên sự tiếc nuối còn có chút mất mát. Lee Sanghyeok không muốn khung cảnh rơi vào thế ngượng nghịu nên nhìn sang nơi khác lấp lửng nói.
" Cậu... lố thời gian rồi. Tôi về đây."
Lee Sanghyeok liếc nhìn thiếu niên lại lần nữa, đôi mắt hiện lên phần khó xử xoay người rời đi. Thiếu niên ở phía sau không trầm không bổng nói.
" Tối mai tôi muốn gặp anh."
Bước chân Lee Sanghyeok dừng lại, hắn im lặng ngẫm nghĩ sau đó nhìn về phía cậu lắc đầu nói.
" Mai không được, tôi có hẹn với bạn rồi."
" Vậy mốt thì sao."
" Mốt là chủ nhật... chủ nhật rồi sẽ đến thứ hai. Hmm tôi không quan hệ vào khoảng thời gian đó đâu, sẽ ảnh hưởng công việc."
" Vậy khi nào anh rảnh?"
" Tôi không biết nữa, chậc, bỏ đi. Khi nào rảnh tôi sẽ gọi cậu."
Nói rồi Lee Sanghyeok liền rời đi để lại nhân ảnh thiếu niên cao lớn choàng mỗi khăn lông đứng ở đó. Mấy lời nói mà cậu muốn nói đều bị chặn cứng lại không lưu thông nỗi.
Lee Sanghyeok vừa đi vừa thầm cảm thán bản thân đúng là diễn quá tốt. Cái gì mà không quan hệ ngày chủ nhật chứ, đúng là nực cười. Hắn mà sợ mấy việc đó ảnh hưởng sao. Lừa trẻ con thật sự không khó nhưng cái khó là bạn phải để chúng thật sự thấy bạn rối trong cách giải quyết như thế nào. Như vậy lời nói dối của bạn mới có sức nặng triệt để.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com