Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23. Sự mâu thuẫn của Jeong Jihoon

Jeong Jihoon biết người mẹ quá cố của mình thuê người theo dõi hai mẹ con Lee Sanghyeok trong suốt nhiều năm, cũng biết bà dùng rất nhiều tiền để mua chuộc lại thám tử của bố, khiến ông không thể tìm ra được tung tích của hai người họ.

Cậu đến với cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì, mẹ nợ cậu rất nhiều tình yêu thương, hầu như thời gian bà mất kiểm soát đếm không xuể. Nhưng trước lúc lìa xa trần thế, người mẹ vô tâm ấy lại trở về dáng vẻ tỉnh táo nhất từ trước đến nay. Bà cầm lấy tay ông ta, đưa ra lời thỉnh cầu cuối cùng.

"Xin hãy chăm sóc nó như con trai của mình, hãy cho nó gia đình mà tôi đã nợ nó"

Năm đó Jeong Jihoon vẫn còn là đứa nhóc chẳng biết gì cả, thậm chí còn không khóc trong lễ tang của bà. Người đến viếng xì xầm bàn tán với nhau, chỉ trỏ cậu sao mà còn nhỏ đã lạnh lùng quá, đến cả lễ tang của mẹ mình mà không rơi nước mắt xót thương.

Jeong Jihoon khi ấy ngây thơ không biết rằng chính mình đã mất đi người có mối liên kết thân thuộc nhất, điều duy nhất cậu biết là sẽ không còn những đòn roi tra tấn, cậu có thể an yên mà đi vào giấc ngủ mỗi đêm.

Bố biết cậu không phải con ruột từ lâu, ông ấy cứ thi thoảng lại xuất hiện với dáng vẻ một người bố cần có và dành cho cậu sự quan tâm hiếm hoi, nhưng đến khi mẹ mất đi, ông mới thực sự như bỏ được tảng đá đè nặng bấy lâu, chính thức coi cậu như không tồn tại.

Cậu muốn làm gì cũng được, tụ tập đánh nhau, quậy phá, chơi bời, ông ta đều có thể giải quyết hết, bởi vì ông ta có tiền, mọi chuyện đều chẳng là vấn đề to tát.

Jeong Jihoon lớn lên trong một gia đình khác xa so với những gia đình bình thường ngoài kia, khuyết thiếu sự quan tâm từ bé khiến cậu không biết như thế nào là yêu thương đúng nghĩa. Cậu gây chuyện khắp nơi, chọc phá hết người này đến người khác, chung quy cũng vì muốn gây sự chú ý, ít ra thì đối với những người xa lạ không phải ba mẹ mình, sự tồn tại của cậu vẫn mang ý nghĩa nào đó, dù theo hướng tiêu cực.

Tính tình Jeong Jihoon ẩm ương, cứ không thích để mọi chuyện trôi qua một cách yên bình. Mỗi một nỗi đau xuất hiện đều có nguyên nhân của nó, cậu luôn tự hỏi nguyên nhân cho những tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần mà cậu chịu đựng là gì? Chẳng phải là người phụ nữ và đứa trẻ trong ảnh chụp của thám tử hay sao?

Nếu cậu không làm gì có lỗi mà phải chịu đựng nhiều như thế, vậy thì những người là căn nguyên của vấn đề cũng phải chịu cảm giác y hệt như vậy thì mới công bằng, không phải sao?

Suy nghĩ này cứ đeo bám cậu mãi và thành công khiến Jeong Jihoon muốn trả thù họ, nhưng bằng cách nào thì cậu chưa rõ.

Chỉ khi nhìn thấy Lee Sanghyeok bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt mình tại bữa tiệc lần đó, Jeong Jihoon mới bất giác nghĩ hoá ra định mệnh luôn có mắt, nó đưa lối cho người có nợ với nhau tìm đến nhau, kẻ trả người nhận, nhất định là do số phận an bài không thể tránh khỏi.

Chẳng phải mẹ cậu vì buồn tình nên mới đến nông nỗi đó sao? Chẳng phải người bố hờ kia luôn mong ngóng và nhớ thương gia đình nhỏ thất lạc của mình sao? Thế thì để cậu giúp bọn họ đoàn tụ, nhưng không phải trong niềm vui mà là trong nước mắt. Người phụ nữ kia cũng phải chịu cảnh người thân của mình đau khổ vì tình giống như cậu vậy, còn ông ta cũng sẽ nếm trải đau đớn khi người mình quan tâm chịu tổn thương. Lee Sanghyeok lớn lên rất đẹp mắt, còn xuất sắc hơn ảnh chụp nhiều, cậu cũng không lỗ.

Đó là ý định ban đầu của Jeong Jihoon, nhưng nó lại thất bại triệt để, vì giữa chừng cậu phát hiện ra mình yêu anh, không phải là trêu đùa mà là thật sự để tâm, cậu có gan cầm lên nhưng không có đủ bản lĩnh buông xuống.

Lúc nhìn anh sánh vai bên cạnh người khác, trong lòng cậu sẽ khó chịu, miệng vô thức thốt ra lời tàn nhẫn bảo anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, nhưng đêm đó trong lòng như bị ai nhóm lửa, chính mình lại trằn trọc đến mất ngủ.

Lúc nhìn anh đau đớn khi bị người khác đánh đập, cậu tức giận đến mức muốn đánh chết tên khốn kia. Nếu Park Jaehyuk không ngăn lại thì có lẽ cậu đã thật sự làm ra chuyện điên rồ. Jeong Jihoon chưa ngán bất cứ ai cả, người tìm đường chết chính là người ngu ngốc mà động vào Lee Sanghyeok của cậu.

Từng có rất nhiều lần Jeong Jihoon như có như không mà ám chỉ với anh rằng cậu và gia đình cậu phức tạp như thế nào, thế nhưng Lee Sanghyeok lại không hề bận tâm, cứ thế trao cho anh tình yêu non nớt khờ dại.

Ở bên cạnh Lee Sanghyeok vừa khiến cậu rung động, lại vừa khiến cậu mâu thuẫn đến mệt mỏi. Giá mà anh thật sự là người xa lạ chẳng có chút liên hệ nào với cậu, bọn họ sẽ đến với nhau theo một cách bình thường nhất. Cậu sẽ trao cho anh tất cả mọi thứ mình có, cũng sẽ nhận từ anh những sự quan tâm mà mình khát cầu.

Nhưng nếu mọi việc suôn sẻ như thế thì trên đời này làm gì có hai chữ "giá như".

Trong lúc Jeong Jihoon vẫn đang loay hoay trong mớ suy nghĩ hỗn độn giữa yêu và hận, cậu chưa biết nên làm gì tiếp theo thì Jeong Jinwoon phát hiện ra Lee Sanghyeok, cũng phát hiện luôn tình cảm vốn không nên tồn tại của cả hai.

Người đàn ông hiếm khi xuất hiện ở nhà giờ đây lại ngồi chễm chệ ở bàn ăn. Lần đầu tiên trong đời Jeong Jihoon nhận một cái tát từ ông ta.

"Sao mày lại làm ra chuyện như thế?"

"Sao nào? Khốn nạn nhỉ? Chẳng khác gì bố cả"

Jeong Jinwoon nghe đến đây thì giận dữ quơ đổ cả một bàn đầy thức ăn. Chén đĩa bay xuống nền đất vỡ tan, có mảnh vỡ vô tình văng đến cứa vào tay Jeong Jihoon, máu liền theo vết cắt chảy ra, cậu nhìn vết thương một cách vô cảm, cơ thể cũng giống như tâm hồn cậu vậy, tê liệt đến mức không thấy đau, cũng chẳng có ý định cầm máu.

Đến khi phát tiết đủ rồi, người đàn ông kia ngồi xuống, khoác lại cho mình vẻ điềm đạm giả dối hằng ngày, lên tiếng.

"Được rồi, bố biết con vì muốn trả thù nên mới làm ra những chuyện như thế. Dừng lại đi, cắt đứt với Sanghyeok, bố sẽ đưa thằng bé sang Mỹ du học. Con ở đây tự kiểm điểm lại bản thân mình đi"

"Không được"

"..."

"Bố không thể tách anh ấy ra khỏi con như vậy được"

"..."

"Bố làm đi, chẳng phải bố muốn cưới người phụ nữ đó hay sao? Vậy thì cứ cưới rồi để bọn họ đến đây sống. Con hứa sẽ giữ khoảng cách với anh ấy, chỉ cần bố để anh ấy trong tầm mắt con thôi"

"Jeong Jihoon, con điên rồi sao?"

Người con trai đã luôn tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc cứng rắn giờ đây lại nở một nụ cười tự giễu có chút đáng thương. Nhưng rất nhanh chóng, cậu liền thu lại vẻ đáng thương đó, ánh nhìn sắc bén từ phía cậu chiếu thẳng về phía người đàn ông.

"Đúng vậy, bố biết mà, điên cũng có khả năng di truyền đấy"

"..."

"Nếu bố dám mang anh ấy đến nơi con không thể tìm thấy, con sẽ nổi điên giống như mẹ ngày trước, con sẽ huỷ hoại anh ấy, sau đó sẽ tự huỷ hoại chính mình"

"..."

"Bố sẽ làm theo ý con mà, đúng không?"

Từng lời tiếp theo của cậu khiến ông ta khiếp đảm, trong mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, không hiểu vì sao một đứa nhóc với gương mặt ngây thơ như Jeong Jihoon lại có những suy nghĩ tăm tối như vậy.

"Số cổ phần mà mẹ và ông ngoại để lại cho con trong công ty của bố không hề nhỏ chút nào. Chỉ cần con đủ mười tám tuổi thôi, con còn có thể huỷ hoại cả bố và sản nghiệp bao nhiêu năm của bố đấy, tin không?"

"..."

"Thế nên là chỉ lần này thôi, xin hãy để anh ấy ở gần con"

Jeong Jihoon cứ như một con thú hung dữ bị thương, sẵn sàng vò đã mẻ không sợ vỡ, dùng tất cả những gì mình có để uy hiếp Jeong Jinwoon. Cuộc đời này của cậu đã mất đi nhiều người quan trọng rồi, không ai được quyền cướp đi anh khỏi cậu nữa.

Hai người đấu mắt một lúc lâu, không khí dường như lạnh đến mức chạm đáy, cuối cùng trong cuộc chiến này Jeong Jihoon là người thắng. Jeong Jinwoon đồng ý với cậu, nhưng cậu không được phép đến quá gần Lee Sanghyeok.

Ngoài mặt thì Jeong Jihoon đồng ý chia tay với Lee Sanghyeok, nhưng anh không biết được rằng cậu đã sắp xếp hết mọi thứ, kể cả việc chuyển trường của anh. Cậu có thể nhẫn nại không thể hiện ra việc mình để ý đến anh nhường nào, chính vì thế cậu thuận theo ý anh, xem nhau như người xa lạ, nhưng Lee Sanghyeok bắt buộc phải luôn trong tầm mắt của cậu.

Chỉ là Lee Sanghyeok đơn thuần lại chưa bao giờ biết vẫn luôn có một đôi mắt dõi theo mình ở khắp mọi nơi trong sân trường, ngược lại còn tự cảm thấy chật vật khi phải trải qua cú sốc hậu chia tay, từ hai người thân thuộc nhất chớp mắt trở nên không liên quan đến nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com