Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Em - Yêu là dằn vặt

Thời điểm khó khăn nhất trên con đường trưởng thành, chắc cũng chỉ có thể đến mức nơi lưng chừng của tuổi mới lớn, lỡ yêu thích một người đến điên đảo tâm can rồi nhìn người đó rời bỏ mình theo một cách thật khó coi. Lòng tin bị phản bội, tình yêu đầu đời cứ thế biến mất, bản thân suýt chút nữa phải sa vào vòng lao lý, cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Jeong Jihoon cứ như vậy mơ màng bước vào tuổi mười tám, đồng thời ôm một vết sẹo trong lòng mà đi qua nó một cách chông chênh.

Lee Sanghyeok chạy trốn khỏi cậu chỉ vì sợ bị liên luỵ bởi đoạn video cũ trong điện thoại của mình, anh còn cả tương lai tươi sáng phía trước, không thể để học bạ vốn đang chỉn chu từng li từng tí có vết nhơ được, đây là điều mà mẹ anh và người bố lạnh nhạt kia nói cho cậu biết vào ngày mà cậu được trao trả tự do và trở nên mất kiểm soát đi tìm anh ở khắp mọi nơi.

Jeong Jihoon từng nghi ngờ về tính chân thật của nó nên đã điên cuồng dùng chút sức mọn của mình để hỏi thăm tin tức của anh, dù anh thật sự nghĩ và quyết định như vậy, ít ra hãy để chính miệng anh nói cho cậu. Nhưng Lee Sanghyeok lại bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới nhỏ bé của cậu, ích kỷ đến mức chút sự tồn tại vụn vặt cũng không đánh rơi lại nơi đây. Anh gom hết mọi thứ, gom cả đoạn tình cảm dở dang và những tiếc nuối còn bỏ ngỏ, gom luôn sự nhẫn nại hiếm có của Jeong Jihoon.

Bởi vì không thể nào liên hệ với anh qua hai người lớn ở nhà, khoảng thời gian đầu cứ vài ngày là cậu sẽ đến tìm Ryu Minseok, hi vọng có thể nghe ngóng được gì đó về anh, nhưng mọi nỗ lực như mò kim đáy biển, đến cả đứa em thân thiết lớn lên cùng anh như nó cũng không hề biết chút tin tức nào. Cậu tìm Ryu Minseok nhiều đến nỗi Lee Minhyeong ở bên cạnh cứ hễ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu thì chỉ biết thở dài, bất lực vỗ vai an ủi.

Jeong Jihoon thấy cuộc sống ngột ngạt và khó chịu đến điên lên mất, cậu làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào chạm được đến anh ở nơi xa xôi nào đó trên hành tinh này.

Lee Sanghyeok mà cậu biết không phải là người vì thấy trời sắp kéo mây đen chuyển mưa đã lo mình bị ướt, cũng không phải là người vì chút sóng gió đã nhanh chóng bỏ chạy lấy thân, khoảnh khắc anh sợ hãi đến run rẩy nhưng vẫn dùng sức nắm chặt lấy tay cậu không buông vẫn còn lưu lại rõ như in. Jeong Jihoon vì một cái nắm tay cực kỳ kiên quyết đó của người thương mà trong suốt những ngày bị nhốt trong phòng tạm giam tối tăm, đã nghĩ rằng đợi cậu vượt qua được chuyện này, nhất định sẽ đáp lại anh một cách chân thành nhất. Giả vờ không yêu anh gì đó đều thật là nhảm nhí hết sức, dù cho có phải đối đầu với Jeong Jinwoon đến sức cùng lực kiệt, cậu sẽ dùng cả cuộc đời này bên cạnh anh.

Bởi vì Lee Sanghyeok cho cậu niềm tin nên Jeong Jihoon đã hạ quyết tâm, cuối cùng thì niềm tin để đấu tranh cho một mối quan hệ bền chặt trong tương lai đổ vỡ, anh vậy mà chẳng nói chẳng rằng rời đi, để lại cậu với sự mâu thuẫn và nỗi dằn vặt đeo bám ngày này qua ngày khác.

Jeong Jihoon hận anh vì bỏ rơi cậu sau khi cùng nhau trải qua mọi chuyện, nhưng lại đồng thời tự trách mình là tên khốn xui xẻo, chính cậu đã kéo anh dính vào rắc rối, khiến hành trang tươi đẹp của cuộc đời anh phải mang theo những mảnh ký ức xấu xí không nên nhớ về.

Hai luồng suy nghĩ chi phối cậu trong suốt khoảng thời gian dài. Ngày sự thất vọng đạt đến cực hạn là ngày mà cậu vô tình nghe được cuộc gọi của mẹ kế.

"Con trai có khoẻ không?"

Jeong Jihoon vô tình đi ngang qua phòng bà, nghe đến đây liền khựng người lại, linh tính mách bảo cậu rằng đầu dây bên kia chính là người mà cậu trông ngóng đã lâu và nhớ thương da diết.

Không biết đối phương nói gì, người phụ nữ liền bật cười rất khoái chí, câu tiếp theo của bà khiến nỗi xúc động muốn lao vào hỏi rõ ràng đang dâng lên như triều cường của cậu bị đẩy lui hoàn toàn, bàn tay chuẩn bị mở cánh cửa khép hờ khựng lại một cách đáng thương giữa không trung.

"Con bảo sao? Jeong Jihoon là tên phiền phức, con hối hận vì dây vào ấy hả? Chứ còn gì nữa, giờ con mới thấy quyết định của mình sáng suốt đúng không nào? Cũng may là đi sớm, nếu không rời đi thì không biết đời con sẽ khổ ra sao"

Cán cân đã luôn khiến cậu phải gồng mình và khổ sở kiểm soát giữa yêu và hận liền lệch hẳn sang một bên, sự kinh ngạc xen lẫn tổn thương bao trùm, Jeong Jihoon thấy cả người lạnh toát, cậu buông thõng tay, vội vàng xoay người như chạy trốn.

Tiếng mở cửa nhà vang lên, cho đến khi bóng dáng cậu trai trẻ khuất dạng, mẹ Lee Sanghyeok mới buông điện thoại xuống, màn hình vốn tối đen không hiển thị cuộc gọi nào cả.

*****

Biến cố xảy đến có thể tôi luyện con người suốt ngày chỉ biết gây sự đánh nhau trở nên điềm đạm và chín chắn hơn bao giờ hết. Jeong Jihoon cảm thấy mình vậy mà ngây thơ thật, thậm chí những ngày bị tạm giam, cậu không lo cho an nguy của mình, lại dành tâm trí lo lắng một cách dư thừa cho Lee Sanghyeok, người ở bên ngoài có ba mẹ yêu thương và che chở. Cũng chẳng màng Lee Sanghyeok có từng rung động trước mình thật hay không, Jeong Jihoon chua xót bị chiếm cứ bởi suy nghĩ có thể mình mới là chong chóng bị hai mẹ con họ quay ngược quay xuôi trong thời gian qua.

Trò chơi tình cảm ngu ngốc này là một cái hố mà cậu dại dột đào sẵn để bẫy chính mình. Trong một mối quan hệ đầy sự bất ổn và không ngừng toan tính nhau, người chiến thắng là người không vướng bận và bước đi nhanh hơn, người bị giày vò và đau khổ nhiều hơn sẽ là kẻ thua cuộc.

Lee Sanghyeok có vẻ đang hạnh phúc lắm, vậy thì Jeong Jihoon là kẻ thua cuộc.

Cũng không biết nên trách ai, chỉ là cậu không thể kiềm được sự giận dữ và thất vọng trào dâng. Lee Sanghyeok có quyền vì sợ hãi mà bỏ rơi cậu, anh không hề sai, Jeong Jihoon chấp nhận, nhưng không bằng lòng.

Jeong Jihoon mất ngủ suốt một tuần liền, sau đó dần trở thành một người khác. Cậu khép kín và ít nói hơn, không còn tụ tập đánh nhau, ngược lại rất quan tâm đến bài vở.

Lee Minhyeong chứng kiến thằng bạn thân của mình loay hoay trong thời gian dài và sau đó đột ngột thay đổi thì vừa mừng lại vừa lo. Vui mừng vì cuối cùng cậu đã nghĩ thông suốt và bắt đầu buông bỏ, nhưng lại lo vì cái giá của việc bị hoàn cảnh ép buộc trưởng thành thật sự rất đắt, sợ rằng kể từ nay trở đi cậu sẽ thật sự rất cô độc.

*****

Năm đó kỳ thi đại học kết thúc, Jeong Jihoon cũng vừa đủ mười tám tuổi, cậu đệ đơn lên toà muốn chấm dứt quyền cha con giữa mình và Jeong Jinwoon. Chuyện này khiến Jeong Jinwoon và cả mẹ của Lee Sanghyeok rất sốc, nhưng vì cậu quá kiên quyết, Jeong Jinwoon đành xuôi theo. Giải quyết ráo riết suốt hơn hai tháng trời, cuối cùng bọn họ chính thức trở thành người dưng nước lã, Jeong Jinwoon mua lại số cổ phần mà cậu đứng tên với một số tiền lớn.

Người cậu ruột duy nhất ở nước Mỹ xa xôi nghe tin đứa cháu trai của mình trở thành trẻ mồ côi liền lật đật về nước, khuyên nhủ Jeong Jihoon cùng mình sang đó định cư để dễ bề chăm sóc, nhưng Jeong Jihoon từ chối, cậu bảo rằng muốn học đại học trong nước.

Ông ấy hỏi vì sao cậu chấp nhận từ bỏ gia đình - sợi dây liên kết duy nhất ở thành phố này nhưng lại vẫn còn níu chân ở đây, Jeong Jihoon chỉ cười trừ cho qua, bảo rằng dù sao sống trong nước cũng đã quen rồi, cậu ngại đến môi trường mới.

Thật ra Jeong Jihoon cũng không rõ vì sao mình vẫn cứ bám víu ở đây không nỡ đi, nhưng về chuyện giữa cậu và Jeong Jinwoon thì ông ta vốn không phải bố của cậu, thiết nghĩ nếu đã không thể hạnh phúc khi cố chấp giữ khư khư một gia đình không thuộc về mình, cách tốt nhất thì nên trả lại mái ấm ấy cho những người là chủ nhân thật sự.

Vấn đề giữa cậu và Lee Sanghyeok tồn tại rất nhiều, chúng chằng chịt và đan xen nhau, một mối nhân duyên rối rắm mà nỗi đau nhiều hơn niềm vui, cuối cùng cũng đã đến lúc nên kết thúc nó rồi.

=========

Do mình ko rành lắm nên mấy cái liên quan đến pháp luật này kia là bịa hết á, mn đọc thấy vô lý thì cũng hoan hỉ nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com