Cạm bẫy
Sanghyeok nhận thấy bản thân cậu đang dần trở nên kì lạ. Thời gian này, Sanghyeok chỉ ăn được mỗi thức ăn mà Jeong Jihoon đem cho. Cậu lúc nào cũng thấy thèm khát những món ăn ấy. Sanghyeok như chìm đắm vào sự nghiện ngập mà không thể thoát ra được.
Mỗi lúc như vậy, Sanghyeok sẽ nhớ đến Jeong Jihoon. Tần suất mong nhớ Jeong Jihoon càng ngày càng tăng lên, nhiều đến mức cuộc sống của Sanghyeok dần bị ảnh hưởng.
Giọng nói trong đầu kia vẫn luôn lải nhải liên hồi rằng cậu và Jeong Jihoon phải yêu thương nhau như nào. Ngay cả trong giấc mơ hình bóng của cậu và Jeong Jihoon cũng xuất hiện cạnh nhau mà quấn quýt. Tất cả mọi thứ dường như đang cố gắn chặt cậu lại với Jeong Jihoon. Nó hệt như một chứng bệnh dai dẳng bám đuổi lấy tâm trí Lee Sanghyeok khiến đầu óc của cậu càng trở nên cuồng loạn.
Mấy ngày đầu tiên, nó chỉ là những nhớ thương thoáng qua đột ngột, Lee Sanghyeok không hề phòng bị dù chỉ một chút. Dần dần tần suất trở nên ngày một nhiều, từ sự nhớ nhung chuyển thành mong muốn được gặp mặt nói chuyện, rồi lại chuyển sang khát khao được đụng chạm, được kề cận bên nhau.
Jeong Jihoon như thấu rõ tất cả suy nghĩ trong lòng Lee Sanghyeok. Cậu ta không chút né tránh mà luôn tìm cách để hai người có thể gần gũi nhau hơn. Đương nhiên, Lee Sanghyeok hiểu rất rõ điều đó. Nhưng cậu dường như không thể cưỡng lại cái ham muốn được gần gũi bên cạnh hắn. Cả hai đều ngầm đồng ý cho những hành động thân thiết trên mức tình bạn của nhau.
Hiển nhiên, Jeong Jihoon cũng không muốn vồ lấy con mồi nhỏ của mình nhanh chóng. Hắn ta hiểu rõ rằng nếu thể hiện rõ sự điên cuồng của mình, mèo cưng của hắn sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Nhưng dù ít dù nhiều, hắn cũng không muốn bản thân phải chịu thiệt thòi.
Lúc đầu, những lần chạm chỉ thoáng qua, nhẹ nhàng và có chút dè dặt. Nhưng khi nhận thấy Lee Sanghyeok không hề tỏ ra phản ứng với những cử chỉ đó, hắn trở nên liều lĩnh hơn. Đôi tay hắn dần trượt lên, chạm trực tiếp vào đôi bàn tay trắng ngọc, rồi lại len lỏi trên làn da mịn màng nơi cổ của người kia. Mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ, hắn chỉ chăm chăm vào từng biểu hiện nhỏ nhặt nhất của người kia. Hơi thở của hắn dường như cũng nhịp theo từng cử động tinh tế, không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào, dù chỉ là một cái run nhẹ.
Những ngón tay của hắn lướt qua, đôi lúc dừng lại, như muốn kiểm tra, như muốn nhắc nhở chính mình rằng Lee Sanghyeok vẫn đang ở đó, dưới tầm tay của hắn. Cảm giác chiếm hữu dần dâng trào trong hắn, mạnh mẽ hơn với mỗi khoảnh khắc lặng lẽ trôi qua. Trong tâm trí hắn, mỗi lần chạm không chỉ là một cử chỉ đơn thuần, mà là một sự khẳng định, rằng hắn đang từng chút từng chút chiếm lấy Lee Sanghyeok, cả thể xác lẫn tinh thần.
Khi Lee Sanghyeok dần quen với những đụng chạm nhẹ nhàng và đầy ám chỉ ấy, Jeong Jihoon càng không thể kiềm chế khao khát tiến xa hơn. Trong thâm tâm, hắn biết mình đã bước qua ranh giới của sự thăm dò, và giờ đây là lúc hắn muốn chiếm hữu trọn vẹn cảm giác được gần gũi với Lee Sanghyeok. Điều đó đã được hiện thực hóa vào một ngày thứ bảy cuối tuần...
"Sanghyeok à, cuối tuần này Sanghyeok qua nhà của Jihoon chơi nhé. Jihoon có quà cho Sanghyeok"
Jeong Jihoon đầy hào hứng mà cười toe toét với Lee Sanghyeok. Dạo gần đây, hai người luôn kè kè bên cạnh nhau chẳng rời một bước. Jeong Jihoon như một con chó săn đang canh giữ con mồi của chính mình. Hắn luôn bám sát lấy Lee Sanghyeok, không để cậu rời khỏi tầm mắt. Ngay cả hội Minhyung bây giờ cũng gặp rất nhiều khó khăn mới có thể nói chuyện với Lee Sanghyeok, điều này khiến bọn họ cực kỳ buồn bực.
Sanghyeok thì hệt như một con rối bé nhỏ luôn đồng tình với mọi yêu cầu mà Jeong Jihoon đưa ra. Cậu quay sang nhìn Jihoon, gật đầu đồng ý mà trong lòng có một cảm giác lạ lùng, pha trộn giữa sự ấm áp và bất an. Cậu hiểu rõ những gì Jihoon đang làm gần đây, những cử chỉ, ánh mắt đều mang một thông điệp ngầm mà cậu không thể phủ nhận. Nhưng điều khiến cậu bối rối là việc bản thân đã dần quen và chấp nhận những đụng chạm ấy một cách quá dễ dàng.
Có điều gì đó trong sâu thẳm khiến Sanghyeok cảm thấy như mình đang bước vào một con đường sai lầm. Nhưng cái sai đó là gì, và nó bắt đầu từ đâu, cậu không thể nào nhận ra. Cảm giác này vừa mơ hồ, vừa ám ảnh, nhưng lại quá khó để cậu có thể gọi tên hay đối diện trực tiếp.
-------------------------------------------------------------
Ngày hôm ấy, Jeong Jihoon đưa Lee Sanghyeok đến nơi mà hắn gọi là "lãnh địa" của riêng mình. Đó là một căn biệt thự nguy nga ở ngoại ô, cách trường đại học SK khoảng 30 phút đi xe. Căn nhà hiện lên trước mắt Lee Sanghyeok với một vẻ đẹp kì bí đầy khác biệt, hệt như chính chủ nhân của nó vậy.
Tuy nhiên, điều khiến Lee Sanghyeok để tâm đó chính là sự im lặng quá mức của ngôi biệt thự. Trong suy nghĩ của Lee Sanghyeok một căn biệt thự tráng lệ như vậy sẽ phải đông đúc người ra kẻ vào. Nhưng trái lại, tất cả đều chìm trong sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Không một bóng người xuất hiện, không có tiếng bước chân hay tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những hàng cây xào xạc.
Tận sâu trong tâm trí, Lee Sanghyeok cảm thấy như có một tiếng thét lớn vang lên, khẩn thiết ngăn cản cậu bước chân vào nơi này. Cảm giác lo lắng và bất an bỗng chốc dâng trào, xâm chiếm từng suy nghĩ của cậu. Một phần nào đó trong cậu muốn quay người lại, muốn chạy trốn khỏi căn biệt thự lạ lùng này, khỏi Jeong Jihoon và tất cả những gì liên quan đến hắn.
"Sanghyeok à, đừng chần chừ nữa. Lại đây nào"
Jeong Jihoon đã thu hết những phản ứng của Lee Sanghyeok vào mắt. Hắn hiểu. Và hắn không cho phép Lee Sanghyeok có quyền từ chối mình. Khoảnh khắc Jeong Jihoon cầm lấy tay Lee Sanghyeok dẫn đi, Lee Sanghyeok cảm nhận rõ sự rạn nứt trong ý chí của mình. Ngay cả khi mọi giác quan đang báo động, cậu vẫn theo bước chân của Jeong Jihoon, đi vào nơi đầy bí ẩn mà hắn gọi là "nhà."
Jeong Jihoon trực tiếp dẫn Lee Sanghyeok lên phòng mình. Hắn đóng sầm cửa lại rồi khóa trái cửa, bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên nặng nề. Lee Sanghyeok cảm thấy từng luồng nguy hiểm đang bao kín cơ thể hắn, theo bản năng tự vệ mà lùi lại phía sau. Nhưng Jeong Jihoon rất nhanh chóng mà nắm cổ tay kéo cậu trở lại. Hắn ôm ghì Lee Sanghyeok trong lòng, dồn ép cơ thể cậu dựa sát tường. Lee Sanghyeok không còn một chút chỗ trốn, bị ép phải nhìn hắn.
"Đừng sợ, Sanghyeok à"
"Tôi sẽ không làm tổn thương em. Vậy nên hãy ngoan ngoãn. Được chứ?"
Jeong Jihoon ghé sát miệng đến bên tai Lee Sanghyeok, thì thầm những lời không rõ ràng nhưng đầy ám chỉ. Từng câu nói đi kèm với luồng hơi thở nóng hổi, khiến đôi tai của Lee Sanghyeok trở nên bỏng rát. Hơi thở của hắn mang theo một sự cuốn hút đầy mãnh liệt, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Lee Sanghyeok muốn tránh né nhưng bàn tay hắn đang mạnh mẽ giữ chặt cần cổ của cậu. Đôi tai bất ngờ bị gặm cắn một cách thô bạo, lại không thể phản kháng. Lee Sanghyeok chỉ có thể đứng im, cơ thể run rẩy trước sự thô lỗ nhưng đầy điên cuồng của Jeong Jihoon. Mọi giác quan trong cậu dường như căng thẳng đến mức có thể nổ tung. Nỗi lo lắng và sự phấn khích đan xen nhau, khiến cậu không thể biết mình nên cảm nhận điều gì.
"Jihoon à, dừng lại đi, đừng như vậy mà"
Lee Sanghyeok thều thào, cố gắng vùng vẫy trong vòng tay của Jeong Jihoon, nhưng sự kìm kẹp mạnh mẽ của hắn khiến cậu không thể thoát ra. Từng giây từng phút, cảm giác nghẹt thở lan tỏa trong lòng cậu, và sự hoảng loạn bắt đầu dâng trào. Cậu không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Chợt, một cơn đau nhói truyền đến từ cổ tay, nơi mà Jeong Jihoon đang nắm chặt. Lee Sanghyeok cảm thấy như có gì đó sắc nhọn đã cắt vào da thịt mình. Một giọt máu đỏ tươi từ vết thương nhỏ xuống sàn, tạo thành một vệt đỏ rực trên nền nhà trắng tinh. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu thất kinh, và nỗi sợ hãi như một cơn sóng cuốn trôi tất cả lý trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com