Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 26

Jeong Jihoon ngồi đối diện Lee Sanghyeok, cậu nấc từng tiếng kể lại vụ việc trong quá khứ, cụ thể là trong khoảng thời gian cậu học hồi cấp hai.

- Vào năm thứ ba em học trung học, em đã gặp Eun Jungyong, em và cậu ta bắt đầu làm quen nhau vì cùng ở trong câu lạc bộ bóng rổ, và khả năng chơi bóng giỏi.

- Cả hai làm bạn với nhau, có một vài lần em kiếm cậu ta tập bóng thì thấy cậu ta đang hút thuốc cùng một nhóm bạn khác, cũng có một số anh lớn và mấy đứa cùng lứa với bọn em ở trên sân thượng.

- Eun Jungyong không có vẻ mặt gì là lo lắng cả, cậu ta còn kêu em lại gần rồi đưa điếu thuốc, cả đám ngồi nói chuyện với nhau rất vui, em cũng hòa vào theo.

- Dẫu sao trong trường ngoài cậu ta ra chẳng ai giám chơi chung với em cả.

- Cũng tại mọi người nghĩ em là con nhà tài phiệt lớn nhất ở đất Seoul nên tỏ vẻ chẳng giám lại gần, còn đối với Eun Jungyong thì khác, cậu ta giám bắt chuyện và chơi cùng, em nghĩ cả hai là người bạn thân nhất.

Lee Sanghyeok nhìn theo biểu cảm Jeong Jihoon đưa ra câu hỏi.

- Vậy còn Park Gumbo là ai?

Jeong Jihoon cúi mặt xuống, cố điều chỉnh cảm xúc.

- Trong nhóm đó, cũng có Park Gumbo, cậu ấy là người hay đi theo Eun Jungyong, cũng là người bạn chơi với Eun Jungyong lâu nhất, hình như là từ hồi tiểu học.

- Em chơi với Eun Jungyong được tầm 4,5 tháng gì đó thì anh Hyukkyu phát hiện, kéo em lên sân thượng nói chuyện riêng.

- Anh ấy đã mắng vốn em, nói rằng Eun Jungyong là một tên không tốt đẹp gì, cậu ta ăn chơi nghiện ngập, bắt em tránh xa cậu ta ra càng sớm càng tốt.

- Em cũng nghe theo anh Hyukkyu, em bắt đầu né tránh Eun Jungyong.

- Nhưng.....

- Cũng tại em....

- Không nói không rằng gì....mới khiến Park Gumbo.... rơi vào địa ngục.....

Giọng Jeong Jihoon bắt đầu nghẹn ngào không thể nói thành lời.

- Tầm 1 tuần sau đó....Eun Jungyong đến tận lớp hỏi em về chuyện né cậu ta, em cũng nói thẳng rằng muốn ôn cho cuối cấp và không muốn ăn chơi theo Eun Jungyong.

- Cậu ta nghe được câu trả lời liền tức giận đấm em một cái, còn dùng tay chỉ thẳng vào mặt em nói " Được thôi, nếu không phải mày thì để người khác thay"

- Em không hiểu cậu ta nói câu đấy có ý gì, em cũng không để tâm, cho đến ba ngày sau, em thấy Park Gumbo chạy ra ngoài hành lang, trên người toàn vết thương, máu cũng dính trên áo rất nhiều..... Cậu ấy vừa chạy tới vừa gào tên em cầu cứu.....

- Miệng cậu ấy cứ kêu " Jihoon, cứu tôi, xin cậu, cứu tôi, làm ơn đấy" em không hiểu cậu ấy nói gì cả, Eun Jungyong cùng một nhóm nhỏ đi tới nắm tóc Park Gumbo kéo về.

- Hắn ta rút con dao găm ra, thẳng tay...đâm...Park Gumbo...trước mặt em...

- Em...đứng ngơ ra...không thể cử động người... Máu từ bụng Park Gumbo chảy loan ra nhỏ giọt dưới sàn, cả trường hoảng chạy náo loạn, Park Gumbo nằm thoi thóp, dơ tay ra gọi em lại bị Eun Jungyong đạp cánh tay đó đến mức gãy xương.

- Người em khó chịu, tay chân run lên, nhịp thở và nhịp tim cũng không ổn định, hô hấp khó khăn...cậu ta tiến tới, nói ghé sát tai em rằng....

- " Cậu ta mà chết là do mày đấy, Jeong Jihoon "

- Em...không thể làm gì cả...tai em cứ ù đi....không nghe được câu tiếp theo cậu ta nói nữa....em ngã nằm ra sàn....em chỉ thấy đám anh Hyukkyu tới rất mơ hồ...rồi đoạn sau...em không biết gì nữa...

- Đến lúc tỉnh lại, em thấy em đang nằm bệnh viện truyền nước, anh Hyukkyu nói em đã bất tỉnh 2 ngày trời, em đã suýt chết vì khó thở...cũng may...cứu kịp...

- Còn Park Gumbo.... Cậu ấy.... May bác sĩ kịp cứu...nhưng....cậu ấy lại bất tỉnh... Có thể nói là.... Thành người thực vật...cũng tại em cả....

- Tại em....nên Gumbo mới___

- Jeong Jihoon

Lee Sanghyeok gằn giọng

- Đừng có đổ hết tội lên đầu mình như thế, ai cũng nghĩ mình là nạn nhân hết cậu biết chứ?

- Vậy vụ việc đấy giải quyết thế nào?

Jeong Jihoon mím môi

- Anh trai em đã giải quyết nó, khi em mới từ bệnh viện về, em đã bị anh ấy đánh một trận và bị chửi rất nặng, anh ấy nói, em là thứ vô tích sự, chỉ biết gây chuyện, suốt ngày làm những thứ vô bổ, rồi lại để anh ấy giải quyết.... Anh ấy cũng nói rằng.....

- Thứ vô tích sự như em....sao không chết đi nhỉ?

- Em cũng nghĩ tới rồi chứ, chỉ là mỗi lần em cầm con dao lên, thì có cái gì đó nó níu giữ em lại, cảm giác khó chịu lắm...

- Sau đợt đó....ba mẹ cũng chẳng quan tâm em.....em cũng chẳng tin tưởng ai trong nhà trừ bác quản gia....

- Cũng tại ghét cái kiểu bị cả nhà xa lánh nên em mới đi kiếm chuyện, với cả anh trai em nói thứ như em chả làm được gì cả, em ghét quá nên em phá cái trường để anh ấy giải quyết

Lee Sanghyeok khẽ cúi đầu mím môi, anh đã hiểu tại sao tính cách của Jeong Jihoon lại bồng bột đến vậy, anh nhìn thẳng vào ánh mắt Jeong Jihoon.

- Cậu không hề vô tích sự, chỉ là chưa phát huy được khả năng thôi.

- Ai mà chẳng có khuyết điểm, từ từ khắc phục rồi cũng tốt lên, thế đó, chả ai vô dụng cả.

- Con người ấy, không phải ai cũng hoàn toàn hoàn hảo cả, có cái này thì mất cái kia thôi.

- Giống như cậu vậy, khả năng học của cậu rất tốt, lại có cả khuôn mặt đẹp, chiều cao lý tưởng của mọi cô gái

- Rất ok, nên là giờ có mệt

- Cậu cứ nằm xuống giường, chợp mắt lại, chỉ cần ngủ và quên đi ngày hôm nay thôi.

Jeong Jihoon gật đầu.

Cậu nghe theo lời của Lee Sanghyeok, nằm xuống giường và chợp mắt, quên đi ngày hôm nay để ngày mai bắt đầu một ngày mới.

Sau khi thấy Jeong Jihoon đã nằm ngủ say giấc, Lee Sanghyeok đứng dậy đi ra khỏi khòng với khuôn mặt không mấy tươi đẹp.

Anh đi xuống, thấy ba người kia vẫn chờ mình như lời đã dặn, Lee Sanghyeok nhanh chóng đi xuống dưới phòng khách.

Lee Sanghyeok ngồi xuống, tự tiện rót chén trà uống một húp nước, anh mạnh tay đặt ly trà xuống suýt thì vỡ luôn bộ ly.

Ánh mắt Lee Sanghyeok thay đổi, anh nhìn họ bằng ánh mắt ghen ghét, còn chứa khí lạnh, vì họ là chủ, thêm cả họ còn lớn hơn mình.

Nhưng nghe được câu chuyện của Jeong Jihoon, anh không tức điên lên anh viết ngược tên mình.

- Thưa ông bà Jeong, cậu lớn Jeong Seasung.

- Vâng

Lee Sanghyeok nheo mắt cau mày.

Mọi người có biết "vợ chiến" được đánh vần thế nào không? Để tôi cho mọi người biết.

- Rốt cuộc là ba người nhặt Jeong Jihoon ở đâu về lượm nuôi vậy?

Cả ba ngạc nhiên với phát ngôn của Lee Sanghyeok, trước giờ anh chán ngấy cái kiểu làm mặt tươi như hoa hậu thân thiện rồi, đến ông bà Jeong và Jeong Seasung tưởng Lee Sanghyeok là một người hiền lành, nào ngờ lại bị phát ngôn của anh mà cứng họng.

Lee Sanghyeok đứng bật dậy chỉ điểm từng người một.

- Ông Jeong, ông có phải ba cậu ấy không?

- Cậu hỏi cái quái gì vậy? Tôi không là ba của thằng bé thì là ba của ông hàng xóm à?

- Ba của cậu ấy mà lại bỏ mặc cậu ấy lúc cậu ấy cần một bờ vai vững chắc để tựa hả? Lúc ông đặt kì vọng vào cậu ấy sao không nghĩ lúc cậu ấy học như một thằng điên để có thành tích tốt tới mức có thể nhảy lớp vậy?

- Bà Jeong, bà có phải luôn nghĩ mình là người quan tâm Jihoon nhất không?

- Tôi luôn quan tâm Jihoon, nhưng Jihoon đâu hiểu được lòng thương của tôi đâu chứ.

- Cái gì mà lòng với chả thương? lòng heo lòng gà à? Có mẹ đời nào thương con mà lại nghĩ thằng con có bệnh không?

- Còn anh, Jeong Seasung, anh thật sự là anh của Jihoon sao?

Jeong Seasung ngậm ngùi không nói gì

- Nếu không phải thì nói đi, anh biết chuyện Jihoon nằm bất tỉnh 2 ngày ở bệnh viện đúng chứ?

- Ừ...ừm

- Biết mà còn đánh vô cớ cơ à? Có thằng anh nào mà thấy thằng em gặp chuyện không an ủi mà ngược lại đi tác động vật lý thế không?

- Có ai nghĩ rằng chính người anh trai cả lại đi kêu THẰNG EM MÌNH ĐI CHẾT KHÔNG HẢ?

Lee Sanghyeok tức điên hét toáng lên, anh thật sự không thể chịu đựng được cái tính quái gở của nhà này.

Miệng thì luôn nói quan tâm, nào ngờ đâu hành động thì lại đang dồn ép một người bình thường thành một kẻ điên.

Anh vứt một câu nói để ba người họ suy ngẫm rồi về.

- Jihoon nói rằng, cậu chẳng tin ai trong cái nhà này trừ bác quản gia.

- Đến cả người máu mủ, mang đau nặng đẻ còn không có chút sự tin tưởng của đứa con thì giữ người ở lại làm gì.

- Mong ba người nên nhìn nhận Jeong Jihoon một cách khách quan hơn, cậu ấy không phải kẻ ngốc, vô tích sự, mà là do ám ảnh tâm lý hạn chế cái sự tin tưởng vô đối với mấy người, biết chưa?

______

Thấy có vài điểm vô lý ở cuối chương, nhưng tôi thấy đoạn sau cũng khá hợp lý cho tình tiết sắp tới nên tôi sẽ không chỉnh sửa nhe



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #choker