12 ( h+ ).
trong căn phòng tăm tối chỉ có tiếng thở gấp gáp, heeseung siết chặt lấy eo nhỏ của em, hơi thở anh nóng rực, nặng nề đến mức như muốn nuốt trọn lấy riki.
ban đầu, ngón tay anh vẫn còn dò dẫm, run rẩy trong dáng vẻ vụng về của một kẻ “mù lòa”. nhưng khoảnh khắc nghe thấy em gọi tên anh trong nước mắt, thân thể yếu ớt run rẩy nép sát vào lòng mình, một sợi dây lí trí nào đó trong anh bị cắt đứt hoàn toàn.
- riki… anh chịu không nổi nữa…
giọng anh trầm khàn, xen lẫn tiếng rên gằn.
bàn tay to lớn siết chặt lấy hông em, ngón tay trong cơ thể mềm mại kia ra vào mạnh mẽ hơn, không còn giữ nhịp điệu chậm rãi ban đầu. âm thanh ướt át vang lên, khiến cả người riki run lên từng cơn.
- ưm… a… hee…seung…
em bật khóc nức nở, đôi mắt long lanh tràn lệ, cơ thể yếu ớt không ngừng cong lên như đón nhận từng nhịp.
khoái cảm mãnh liệt tràn qua khiến riki choáng váng, bụng dưới siết chặt lại. một dòng nóng hổi trào ra nơi thân thể em, làm bẩn cả tay anh.
- hee…seung… em… không… chịu nổi nữa…
em nấc nghẹn, toàn thân mềm nhũn, gương mặt đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi và nước mắt.
heeseung nhìn em như vậy, trái tim vừa khao khát vừa đau đớn. anh cúi xuống hôn lên môi em, thì thầm trong tiếng thở dồn dập.
- anh xin lỗi… anh làm em đau rồi…
nhưng riki không còn nghe rõ nữa. sau cú run rẩy cuối cùng, thân thể nhỏ bé kia bất ngờ mềm oặt trong vòng tay anh, hơi thở đứt quãng, đôi mắt khép lại trong cơn ngất lịm.
- riki!
h hoảng hốt, ôm chặt lấy em, bàn tay run rẩy vuốt gương mặt đẫm mồ hôi. tim anh đập thình thịch, như thể sắp vỡ tan.
anh siết chặt người trong lòng, bờ môi run run đặt liên tiếp những nụ hôn đầy áy náy lên trán, lên má em, thì thầm như kẻ tuyệt vọng.
- xin em… đừng rời khỏi vòng tay của anh…
căn phòng chìm trong tĩnh lặng. riki vẫn nằm im trong vòng tay anh, hơi thở mỏng manh sau cơn ngất lịm. heeseung không dám chợp mắt, chỉ ôm chặt lấy em như sợ nếu buông ra, em sẽ biến mất khỏi thế giới của anh.
bàn tay nhỏ bé của riki nằm gọn trong lòng bàn tay anh, lạnh đi đôi chút. heeseung run rẩy áp môi mình xuống, khẽ hôn lên từng ngón tay, như để truyền cho em hơi ấm và tình cảm mà anh không dám nói thành lời.
đến khi môi anh chạm vào chiếc nhẫn bạc nơi ngón áp út, tim anh siết lại dữ dội. đó không chỉ là một món trang sức, mà là minh chứng cho sự gắn bó, cho một lời thề đã trói chặt cuộc đời anh và em lại với nhau.
anh hôn thật lâu lên chiếc nhẫn, môi run run thì thầm.
“riki… em là vợ của anh. anh không cho phép em bỏ anh lại. dù anh có phải giả mù suốt đời, chỉ cần em ở bên… anh cũng cam lòng.”
giọng anh khàn đi, vỡ vụn như thể chỉ cần riki khẽ động đậy, mọi cảm xúc trong lòng anh sẽ tràn ra thành nước mắt.
heeseung tiếp tục hôn lên bàn tay ấy, từng ngón, từng khớp xương, vừa dịu dàng vừa tha thiết. cơ thể anh mệt mỏi sau cơn mất kiểm soát, nhưng trái tim lại dồn hết sức sống vào từng nụ hôn nhỏ bé, để bày tỏ tất cả tình yêu và sự ăn năn.
anh cúi xuống, áp tay em lên ngực mình, nơi trái tim đang đập điên cuồng, rồi thì thầm như một lời hứa.
“em nghe không, riki? trái tim anh chỉ đập vì em thôi…”
trong giấc ngủ sâu, riki khẽ động đậy, hàng mi run run như cảm nhận được. một giọt nước mắt vô thức lăn xuống gò má em, khiến heeseung nghẹn ngào hơn nữa, lại cúi xuống hôn lên đó, giữ em thật chặt vào lòng.
ánh nắng buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ, rọi xuống căn phòng ngập trong mùi hương ấm áp quen thuộc. riki khẽ mở mắt, toàn thân vẫn còn nặng nề sau cơn ngất đêm qua.
bên cạnh, heeseung đã ngồi tựa đầu vào thành giường, trông như đang ngủ, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay em không rời. riki nhìn gương mặt anh thật lâu, trái tim nhói lên một nhịp.
cẩn thận rút tay ra, em khẽ bước xuống giường, đôi chân vẫn còn hơi run. em muốn soi gương để chỉnh lại mái tóc bù xù của mình trước khi xuống phòng ăn.
nhưng vừa ngồi xuống trước bàn gương, ánh mắt riki bỗng sững lại.
trong tấm gương sáng, nơi chiếc cổ mảnh khảnh của em lấm tấm những vệt đỏ hồng. không chỉ một, mà còn nhiều dấu hôn nhỏ xếp chồng, trải dài từ xương quai xanh đến tận bên dưới tai. từng dấu vết đều rõ ràng, rực rỡ như chứng minh một đêm cháy bỏng đã qua.
riki giật mình, bàn tay run run đưa lên chạm vào, tim đập thình thịch. những vệt ấy không thể tự nhiên mà có. chúng là minh chứng cho việc heeseung đã hôn em, hôn đến mức để lại dấu ấn, như muốn khắc sâu rằng em là của anh.
mặt riki đỏ bừng, hai tai nóng hổi. em cắn môi, khẽ thì thầm với chính mình trong gương.
“anh ấy… anh ấy đã hôn mình sao…?”
trong đầu thoáng hiện lại những khoảnh khắc đêm qua vòng tay siết chặt, tiếng thì thầm run rẩy, đôi môi nóng bỏng phủ khắp da thịt. trái tim riki thắt lại, vừa xấu hổ vừa run rẩy trong một cảm giác lạ lẫm, nửa ngọt ngào, nửa ngượng ngùng.
từ phía sau, giọng nói khàn khàn của heeseung bất chợt vang lên.
“em dậy rồi à…?”
riki giật thót, vội vàng che cổ mình, quay lại nhìn anh bằng ánh mắt vừa hoảng hốt vừa bối rối. heeseung vẫn giữ dáng vẻ mù lòa, chậm rãi đứng lên, đưa tay dò dẫm bước về phía em.
tái tim riki rối bời. anh ấy không nhìn thấy… nhưng liệu có thật là như vậy không?
...
đủ rồi, hôn rồi, lên giường rồi, ngọt rồi.
đến giờ ngược thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com