Cưới Một Người Không Ở Lại
Sau nghi lễ cắt duyên máu, tôi nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc như giấc mộng vừa tan — nhẹ bẫng, mờ nhòe, để lại một khoảng trống mà thời gian sẽ dần lấp đầy.
Tôi đã quen với việc mất anh. Đã từng nhìn Tuấn biến mất một lần — tan vào gió như chưa từng tồn tại.
Nhưng lần này, anh vẫn ở lại.
Không nói lời nào. Không xuất hiện một cách kịch tính.
Chỉ là… tôi quay lại, và thấy anh đang đứng sau lưng.
Như thể chưa từng rời đi.
Như thể đã luôn ở đó, âm thầm dõi theo từng bước chân tôi.
Cẩn hận. Yên lặng. Ấm áp như một điều đã thuộc về tim mình từ rất lâu.
Tôi cảm nhận được anh — không bằng mắt, mà bằng hơi lạnh nhẹ thoảng qua vai áo, bằng sự yên lòng không thể gọi tên.
Và cũng từ khoảnh khắc ấy, tôi biết: thời gian của anh không còn nhiều.
Từng giờ, từng phút, hơi thở quanh anh mỏng dần như sương tan vào bình minh.
Tôi không do dự nữa.
Quay lại, nhìn thẳng vào mắt người từng lặng lẽ yêu tôi qua nhiều hơn một kiếp người, tôi khẽ nói:
“Chúng ta cưới nhau đi.”
Giọng tôi nhẹ như gió lướt qua mái hiên, tưởng chừng sẽ tan ngay khi nói ra.
Nhưng Tuấn nghe thấy.
Anh nhìn tôi rất lâu. Không hỏi "tại sao", không nói "muộn rồi".
Chỉ gật đầu.
________________________________________
Chúng tôi làm lễ trong đêm.
Không váy cưới, không nhẫn cưới. Không hoa, không khách mời.
Chỉ có ba người — đúng ba người có thể hiện diện nơi ranh giới mong manh giữa hai thế giới:
Tôi — kẻ còn sống.
Tuấn — linh hồn chưa thể rời.
Và bà Tịnh — người duy nhất đủ sâu để hiểu luật của trời đất, đủ tĩnh để đứng giữa âm dương mà không bị cuốn trôi.
________________________________________
Căn phòng nhỏ, ánh nến lặng lẽ cháy trên nền đất.
Trên bàn thờ, khói hương bay nghi ngút.
Một chén nước trong, một nhành dương liễu, và một bức ảnh cũ của Khải đặt bên cạnh — như lời tiễn biệt cho những gì đã qua.
Bà Tịnh bắt đầu bằng một lời dẫn, giọng trầm và xa như từ thời cổ vọng lại:
“Hôm nay là một ngày Ngày Nhâm Ngọ - Tháng Tân Tỵ - năm Ất Tị.
Không thuộc âm. Cũng chẳng còn là dương.
Một lời nguyện, và một mối duyên chưa chưa trọn.”
Tuấn bước đến trước mặt tôi.
Hình hài anh vẫn nguyên vẹn — nhưng ánh sáng quanh anh đã nhạt hơn, như bóng đèn sắp lịm.
Khi anh cất lời, giọng vang lên như vọng từ nơi nào rất xa:
“Em đồng ý làm vợ anh nhé...
Anh sẽ ở bên em mãi mãi.
Em sẽ không còn mệt mỏi. Không còn lạc lõng.
Em sẽ có sức mạnh để nhìn rõ mọi thứ.
Và sẽ không ai có thể làm hại em nữa.”
Tôi bật cười. Nước mắt trôi lặng lẽ xuống cằm.
“Em đồng ý.”
________________________________________
Chúng tôi cúi đầu trước bàn thờ. Không cần hoa cúc trắng, cũng không cần tấm khăn đỏ.
Chỉ một lời thề — ngắn ngủi, nhưng đủ để làm ấm một kiếp người:
“Từ kiếp này cho đến khi gió tan, mây tan,
Dù thân không còn,
Xin giữ lại tên nhau trong lặng lẽ.”
________________________________________
Sau lễ, bà Tịnh rót ba chén rượu nhạt.
Một cho tôi.
Một cho Tuấn.
Và một — bà đặt xuống thềm, hướng ra vườn, như một lời tiễn biệt lặng lẽ.
“Tặng cho người sẽ phải rời đi.” — bà khẽ nói.
Tuấn im lặng.
Anh nhìn tôi rất lâu, ánh mắt như mang cả mùa thu vào tim tôi.
Cuối cùng, anh khẽ nói:
“Cảm ơn em… vì đã cưới anh.”
________________________________________
Chúng tôi ngồi bên nhau đến khi ngọn nến cuối cùng lụi tàn.
Không ai lên tiếng. Chỉ tay trong tay.
Tôi tựa vào vai anh, lặng lẽ khép mi.
Trong giấc ngủ ấy, tôi nghe thấy tiếng mẹ — người đã khuất từ lâu — thì thầm rất khẽ bên tai:
“Con không thuộc về nơi này.”
________________________________________
Tôi choàng tỉnh.
Chăn vẫn còn ấm, gối còn in dấu.
Nhưng bên cạnh tôi… trống rỗng.
Tuấn không còn ở đó.
Tôi ngồi bật dậy, trái tim đập hỗn loạn.
“Tuấn? Tuấn ơi?”
Tôi chạy quanh căn phòng, đẩy tung rèm cửa, sục sạo từng ngóc ngách.
Không tiếng trả lời.
Chỉ có sương sớm ngoài sân, và dãy cau gầy đang nghiêng mình trong gió như cúi đầu từ biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com