Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gió Nghịch Chiều

Những ngày sau đó, căn nhà không còn là căn nhà nữa.
Những vết nứt nhỏ bắt đầu hiện ra trên tường, như những đường gân máu. Những chiếc bóng vô hình len lỏi trong các góc tối, bám riết lấy ánh sáng như đang nuốt chửng nó.
Không khí trong nhà trở nên đặc quánh, đặc đến mức tôi có thể cảm nhận được từng chuyển động mơ hồ trong không gian — như những sinh thể chưa từng có hình thù, nhưng đầy oán hận.
Tuấn ít nói hơn. Anh thường đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân trống, nơi từ lâu chẳng còn gì ngoài những cơn gió quẩn quanh.
Mỗi lần tôi nhìn thấy bóng lưng anh, tôi có cảm giác như anh đang lắng nghe thứ gì đó mà tôi không thể nghe, nhìn thấy thứ gì đó mà tôi không thể thấy.
Một đêm, khi đồng hồ điểm ba giờ sáng, tôi tỉnh dậy bởi một luồng khí lạnh kỳ lạ.
Trong ánh sáng nhờ nhờ, tôi thấy Tuấn đang đứng giữa phòng khách, trước mặt anh là ba cái bóng mờ nhòe, thấp thoáng như được tạo thành từ sương.
Họ... không phải người.
"Anh Tuấn..." Tôi run rẩy gọi.
Anh không quay lại.
Một trong số đó thì thầm, giọng khàn đặc:
"Hết thời gian rồi."
"Đi với chúng ta."
"Trả món nợ của ngươi."
Tuấn lặng im, bàn tay siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Tôi bước tới, muốn gọi anh thêm lần nữa, nhưng một lực vô hình chặn lại.
Căn phòng dường như giãn ra, biến thành một khoảng không sâu hun hút không có lối thoát.
Một cái bóng khác, giọng vang lên như tiếng gió rít:
"Kẻ đã nợ phải trả. Không trốn được."
Tôi nhìn Tuấn. Anh vẫn bất động. Nhưng trong mắt anh, tôi thấy một cơn giằng xé dữ dội — giữa việc buông xuôi tất cả để ra đi, hay tiếp tục gắng gượng chống lại thứ quyền lực vô hình kia.
Tuấn chậm rãi quay về phía tôi.
Ánh mắt anh khi đó không còn là ánh mắt của người sống, cũng không hoàn toàn là ánh mắt của người chết.
Mà là ánh mắt của một kẻ đang rơi — rơi mãi xuống một vực sâu không đáy, và chỉ còn nắm được một sợi chỉ mong manh duy nhất: tôi.
Anh cất giọng khàn khàn:
"Em có tin anh không?"
Tôi gật đầu, không chút do dự.
Một nụ cười nhợt nhạt thoáng qua trên môi anh.
Ngay khoảnh khắc ấy, những cái bóng lao về phía anh, như những cơn gió lốc đen ngòm.
Tuấn giơ tay lên, lòng bàn tay mở rộng về phía tôi, như trao cho tôi một lựa chọn cuối cùng.
"Giữ anh lại, hoặc để anh đi."
Giữ lại — nghĩa là cùng nhau đối đầu với thứ sức mạnh đang bao vây, và cả những hiểm họa mà tôi chưa thể tưởng tượng hết.
Để anh đi — nghĩa là thả Tuấn trở về với thế giới của những bóng ma, kết thúc mọi liên kết giữa tôi và những bí mật kinh khủng kia.
Tôi đứng đó, cảm giác trái tim mình như sắp nổ tung.
Ngoài kia, gió thổi mạnh đến mức những ô cửa kính rung lên bần bật.
Một quyết định.
Một nhịp thở.
Một khoảnh khắc mong manh như sợi tóc.
Tôi lao về phía anh, siết chặt lấy bàn tay lạnh buốt ấy.
Tiếng gió rít lên như gào thét.
Một tiếng động chát chúa vang lên — như thể có thứ gì đó nứt vỡ.
Tuấn kéo tôi ôm sát vào lòng, thì thầm bên tai:
"Em đã chọn rồi."
Căn phòng chao đảo, những bức tường rạn vỡ như da thịt bị xé toạc, ánh sáng trắng xanh loang lổ khắp nơi.
Những cái bóng gào thét, bị kéo ngược trở lại vào bóng tối, để lại một khoảng không yên tĩnh đến nghẹt thở.
Khi mọi thứ lắng xuống, tôi ngẩng đầu lên.
Tuấn vẫn đứng đó, nhưng ánh sáng trong mắt anh đã khác — dịu hơn, nhân văn hơn, và... còn sót lại một chút hơi thở của con người.
Nhưng tôi biết, cái giá của quyết định này, sẽ còn đắt hơn tôi có thể hình dung.
Vì ngay từ khoảnh khắc ấy, căn nhà này không còn đơn thuần là nơi trú ngụ.
Nó đã trở thành một điểm neo giữa hai thế giới.
Giữa những bí mật, những lời nguyền và những món nợ chưa bao giờ thực sự được trả hết.
Và tôi — một kẻ từng chỉ mong sống một cuộc đời bình thường — đã bước vào một con đường không có lối quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com