Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27

27.

Mười giờ sáng, đoàn xe khởi hành về Seoul.

Jeong Jihoon nhận nhiệm vụ lái xe, phía sau là Han Wangho đang nghe điện thoại và Kim Kwanghee đang buồn ngủ díu hết cả mắt.

"Ừ, mẹ đã giải quyết xong công việc rồi, tối nay sẽ trở lại để đón con."

"Chú Jeong? Chú ấy cũng sẽ cùng đi..."

"Bội Bội ở nhà có ngoan ngoãn và nghe lời không nhỉ?"

Han Wangho dùng một tay che loa của điện thoại, anh chăm chú lắng nghe từng câu hỏi một của con trai cưng, sau đó sẽ nghiêm túc đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng và kiên nhẫn vô cùng, không còn vẻ lạnh lùng, cứng ngắc như khi giải quyết công việc bên ngoài nữa.

"Được rồi, hẹn gặp lại con sau."

Kim Kwanghee nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh Han Wangho. Vì hai ngày nay Han Wangho bị cảm không thể chỉ đạo trực tiếp, thế nên Kim Kwanghee đã phải tự lãnh đạo cả đoàn đội làm hết việc thay phần của cả Han Wangho. Lúc này anh cảm thấy mình đã kiệt quệ đến không còn chút sức sống, dưới bọng mắt đã có thêm hai quầng thâm đen, dù là đang nhắm mắt nghỉ ngơi vẫn không ngừng hậm hực muốn bày tỏ bất mãn.

Han Wangho dùng đầu gối đánh anh một cái, Kim Kwanghee không thèm nhúc nhích: "Aygoo, bình thường em hay giúp anh mà cũng đâu đòi hỏi anh phải đền đáp, hai ngày làm việc có thể khiến anh mệt chết hay sao?"

Kim Kwanghee mắt điếc tai ngơ, trịnh trọng nói: "Anh muốn có một kỳ nghỉ."

"Mấy ngày?"

"Một tuần."

"Hãy thử nằm mơ xem kỳ nghỉ lý tưởng đó có ở bên trong giấc mơ của anh không."

Khi mọi người đến nơi, Kim Kwanghee ôm hành lý xuống xe, hiên ngang tắt điện thoại trước mặt Han Wangho rồi tao nhã vẫy tay tạm biệt.

"Một tuần nhé. Bái bai!"

Han Wangho bất đắc dĩ mỉm cười đóng cửa sổ xe, quay lại thì chợt phát hiện Jeong Jihoon vẫn đang lặng lẽ nhìn mình chằm chằm. Trong đôi mắt đó có hy vọng, tình yêu và những cơn sóng ngầm dâng cao như thủy triều, mọi cảm xúc của Jeong Jihoon đều đang bộc lộ hết ra và không hề có ý muốn che giấu.

Han Wangho chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đi thôi." Anh thong thả nói: "Chúng ta cùng đi đón con trai của chúng ta."

Vài ngày sau đó Park Jae Hyuk có dịp trở về Hàn Quốc trong kỳ nghỉ lễ, hắn định bụng sẽ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho mọi người.

Ai ngờ đến khi mở điện thoại nhắn tin gửi đi, hắn lại nhận được những gáo nước lạnh: Han Wangho đang bận hoàn thiện các khâu cuối cùng của một dự án lớn, Jeong Jihoon thì đang sứt đầu mẻ trán sửa lại luận văn, Kim Kwanghee mất tích, muốn dành thời gian riêng tư trong kỳ nghỉ, còn Son Siwoo thì hiện tại vẫn đang khăn gói trên đường trở về Seoul.

Bởi bạn bè hầu hết đều đang không có thời gian rảnh rỗi, vậy nên Han Wangho đã nhờ Go Yeongjae - người duy nhất còn rảnh, đến đón Park Jaehuyk ở sân bay. Tuy nhiên hai người này từ xưa đã không mấy hòa hợp, có thể gọi là nhìn không vừa mắt nhau từ lâu.

Thời còn đại học, trong một lần vô tình biết tới tên em trai ruột của Han Wangho, Park Jae Hyuk đã quen thói mỏ hỗn mà chọc ngoáy: "Yeongjae, nghĩa là "anh tài" đó hả? Em trai của Han Wangho thì sao mà là anh tài được? Tao nghĩ nó nên nhanh chóng đổi tên đi thì hợp lý hơn."

Mấy lời này rất nhanh đã truyền tới tai em trai của Han Wangho. Go Yeongjae sau khi biết được mấy lời nhận xét "quý giá" về tên cậu của Park Jaehyuk, đã không ngần ngại đăng nhập vào tài khoản diễn đàn dành cho trường Đại học của Han Wangho, sau đó đã thức xuyên đêm khẩu chiến với Park Jae Hyuk về biệt danh hắn tự đặt cho mình là Ruler - kẻ thống trị.

Tiêu đề cuộc thảo luận số 7: Tại sao Park Jaehyuk lại có biệt danh lố bịch như thế?

Đến khi Park Jaehuyk có dịp tới nhà Han Wangho chơi và tận mắt nhìn thấy Go Yeongjae người thật giá thật, hắn tiếp tục bị Go Yeongjae tra tấn ở bên tai đến phát điên: "Tại sao anh lại bắt em phải đổi tên? Em đã rất buồn vì câu nói của anh đấy nhé. Chắc sau này con em sinh ra, khi chuẩn bị đặt tên, cũng cần nhớ tới anh, nhờ anh giúp em tìm ra một cái tên phù phợp!..."

Sức chiến đấu và tài hùng biện còn sắc bén hơn cả anh trai - Han Wangho.

Park Jaehyuk cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi sát thương từ những lời mắng mỏ của Go Yeongjae, vì thế đã bắt đầu âm thầm tính toán tìm kiếm đồng minh hỗ trợ là Son Siwoo. Thế nhưng khi Park Jaehyuk quay đầu lại, hắn lại nhìn thấy Son Siwoo đang nhờ Go Yeongjae ném hộ mình vỏ chuối vào thùng rác. Chuyện sẽ rất bình thường nếu như Go Yeongjae không tỏ vẽ đã hiểu và đồng ý giúp đỡ, thế nhưng giây tiếp theo đã không ngần ngại đặt vỏ chuối lên trên đỉnh đầu của Son Siwoo.

Son Siwoo chỉ biết kêu than: "Go Yeongjae, em lại bắt đầu rồi nhé!"

Thật quá đáng sợ!

Kể từ đó, Go Yeongjae đã trở nên nổi tiếng trong vòng bạn bè của Han Wangho.

Park Jaehyuk nhất quyết muốn cùng Go Yeongjae về nhà để được ăn đồ ăn do Go Dongbin nấu. Go Dongbin rất vui mừng khi nghe được những lời này, và đã cầm thìa nồng nhiệt chào đón Park Jaehyuk từ ngay phía cửa chính đi vào phòng khách. Hôm nay trên bàn ăn không chỉ có vô số món ngon, mà còn có thêm bánh pudding và bánh quế hình Cinnamoroll trong vô cùng đẹp mắt.

Trời tối, Han Wangho cùng Jeong Jihoon đi đón Bội Bội về nhà, mọi người gặp lại nhau sau một thời gian xa cách đều trở nên vui vẻ và kích động.

Park Jaehyuk kể lại vài chuyện vụn vặt khi sang sống ở Trung Quốc cho Jeong Jihoon nghe. Đầu tiên cơ sở vật chất ở đó cái gì cũng tân tiến và hiện đại, chỉ có điều là đồ ăn ở đó có rất nhiều, lại còn rất ngon, mỗi ngày Park Jaehyuk đều sẽ được ăn mười món ăn kèm cơm cùng với một bát canh súp, vì thế khối lượng bài tập thể lực cũng theo đó mà tăng theo cấp số nhân. Mỗi ngày bọn họ đều phải tập luyện vô cùng vất vả, thậm chí nửa đêm cũng bị dựng dậy đi ra ngoài chạy bộ rèn luyện bổ sung!

Sau khi nói về bản thân xong, Park Jaehyuk quay sang hỏi Jeong Jihoon lâu rồi không gặp.

"Sáu năm qua cậu có từng trở lại Hàn Quốc không?"

Jeong Jihoon nhìn thấy vẻ mặt Han Wangho vẫn bình tĩnh như trước, vì thế cũng không có ý định giấu giếm gì. Hắn nói mình đã từng trở về vào dịp Giáng sinh hai năm trước, tuy nhiên rất nhanh sau đó hắn lại một lần nữa rời đi chứ không ở lại lâu.

Go Dongbin nghe đến đây chợt cảm thấy có gì không đúng: "Bác sĩ Jeong đã ở nước ngoài đúng 6 năm?"

Ông bước đi, muốn vào vào bếp lấy thêm một bát súp cho Mafa, vừa đi vừa âm thầm bấm bấm ngón tay: "Ồ, Bội Bội vừa hay cũng đã 6 tuổi. Liệu, có phải là...?"

Nghĩ đến đây, Go Dongbin ngay lập tức dừng lại và không cho phép bản thân suy diễn thêm nữa, ông chợt cảm thấy vô cùng có lỗi với Jeong Jihoon - "Bác sĩ Jeong đẹp trai và cao rao, có sự nghiệp thành công và luôn quan tâm chu đáo đến Wangho và Bội Bội! Làm sao cậu ấy có thể là người ba đáng chết vạn lần của Bội Bội được chứ! Tôi phải nhanh chóng dập tắt suy nghĩ vớ vẩn này đi".

Ngoài cửa vang lên tiếng cười nói, Go Yeongjae ở bên ngoài không ngừng thúc giục ba nhanh mang thêm đồ ra. Go Dongbin đóng nắp nồi đáp lại một tiếng, sau đó ông nhanh chóng bước ra ngoài.

Bạn bè lâu ngày không gặp, vừa nhìn thấy nhau đã vui vẻ hàn huyên mãi không thấy chán, thẳng đến hơn mười giờ đêm mới coi tạm có thể giải tán. Park Jaehyuk được người nhà đến đón về trong khi Jeong Jihoon thì đau khổ vì đã bỏ lỡ chuyến bus cuối cùng trong ngày hôm nay. Khi Jeong Jihoon đang định bắt taxi thì Bội Bội bất chợt ôm chặt lấy hắn.

"Chú ơi, Bội Bội muốn ngủ với chú."

-
Bánh quế hình Cinnamoroll thực tế nhìn như thế này đây^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com