anh hứa là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi;
1;
i would run for miles to hold you, but if i could not, please understand that i'm just minorly stuck.
but i will try for you.
Cùng với trận mưa đầu mùa, tôi trở lại nơi đó, sau đúng một năm. Phải. Cũng một năm trước, dưới những hạt mưa nặng và tiếng lộp bộp của những giọt nước gõ trên mái nhà, tôi thường đến đây cùng với Kim Kwanghee. Giờ thì anh ấy đã ở chỗ khác. Tôi cũng không còn đi cùng. Tôi đến vì một lẽ khác, vì cuộc đời tôi đã đổi kể từ giây phút chấp nhận rời đi.
Đôi khi sự đổi thay cũng khiến lòng người gợn sóng, tôi nghĩ rằng nơi chốn nào thì tự nó cũng phải mặc lấy một vài đổi thay, biến dạng. Làm như chính nó ở mỗi giai đoạn có một lớp phấn son riêng. Và người trở về, trong trường hợp nào, cũng chẳng thể tránh khỏi chút ngỡ ngàng, xa lạ.
Thực chất tôi chưa từng ở nơi này, kể từ ngày bước chân vào giải đấu chuyên nghiệp, tôi đã đi qua nhiều nơi với nhiều trải nghiệm mới, nhưng chưa từng là nơi này. Qua những bức tường trắng chắn ngang mặt người, không gian nhỏ ấm cúng lộ ra với một đám người đang ngồi khoanh chân trong một khoảng không gian được chiếu đèn sưởi vàng. Bên ngoài khung cửa sổ, mưa vẫn đang rơi. Trong thoáng chốc, tôi thấy những khuôn mặt đã từng thân quen ấy dường như quá đỗi xa lạ. Có một vài người đã nhận ra sự xuất hiện bất thường của tôi, có Han Wangho quay đầu lại nhìn, trên tay vẫn cầm mấy lá bài đánh dở, anh ấy ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười và nói:
- Jihoon đến rồi à? Có muốn chơi bài cùng bọn anh không?
Khoé môi xinh của anh cong lên dưới ánh đèn vàng trắng, nổi bật màu da trắng hồng xinh đẹp, cứ như một tặng vật trời ban, trên người anh ấy, từ góc độ của tôi mà nói, thì không có chỗ nào để chê. Như một thành quả xuất sắc từ quá trình thanh lọc ngàn vạn năm của nói giống, mỹ miều không sao tả nổi. Cổ họng tôi khô khốc, bối rối gật đầu tiến về phía anh.
Han Wangho đang ngồi giữa Son Siwoo và Park Jaehyuk, thấy tôi bước đến thì ngồi dịch ra một chút, chừa cho tôi một khoảng trống nho nhỏ giữa anh ấy và Son Siwoo. Tôi chậm chạp ngồi vào giữa hai người họ, cảm nhận không khí xung quanh như ngưng tụ lại quanh mình. Người bên cạnh tôi vẫn rất hào hứng, anh ấy nhìn tôi, khoé mắt lúng liếng sao trời, nắm cổ tay tôi hỏi em có biết chơi không, có cần anh dạy không. Tôi lắc đầu,
- Em chỉ muốn xem anh Wangho chơi thôi.
Son Siwoo nghe ra sự khác biệt trong cách nói chuyện của tôi, anh ấy kín đáo liếc qua, cái nhìn không mấy hài lòng. Hoặc không, người anh ấy nhìn có khi không phải tôi, mà là người bên cạnh.
Tôi biết anh ấy đề phòng Han Wangho.
- Vậy được, cầm bài đi, anh chơi cùng em bé.
Có lẽ tôi cũng vậy. Nhưng tôi giấu được trong lòng.
Anh Siwoo nghe thấy anh gọi tôi như vậy thì bật cười khanh khách, vừa cười vừa liếc sang phía Paảk Jaehyuk, cứ như đang khiêu khích. Chuyện tôi thích Han Wangho có khi cũng chẳng phải bí mật gì cho cam. Dù sao cũng đã đến tận đây, tôi chẳng chút nao lòng mà tỏ ra vô cùng quấn quýt, anh ấy cũng không né tránh tôi, ngược lại, còn rất hợp tác trong đại đa số tình huống mà anh biết thừa rằng tôi đang cố ý.
Giả dụ như đêm mới đến, cả người tôi ướt đẫm sương, đóng thành băng kết chặt trên khăn trên áo, tôi khẽ cúi lưng ho một tiếng, anh ấy không do dự mà bước tới dịu dàng vỗ lưng cho tôi, ngón tay đỏ ửng vươn ra, chậm rãi giúp tôi gỡ đi lớp tuyết dày còn đóng trên quần áo.
Khác với những gì tôi đã được nghe, từng được thấy, hay trải nghiệm qua, Han Wangho không tinh quái như những gì mọi người thường nói. Anh ấy hay cười, rất vui vẻ, thân thiết nắm tay tôi, dỗ dành tôi và che chở tôi giữa một dòng đời giông tố. Hoặc đó là điểm tinh quái nhất của anh ấy, có lẽ sau này tôi sẽ có cơ hội hiểu rõ hơn.
Hôm ấy đêm đã khuya, trong thinh vắng của một không gian tối om không một tiếng động, anh ấp má tôi trong lòng bàn tay mình, ấm áp nhỏ xinh, anh hôn lên chóp mũi tôi đã đỏ hồng vì lạnh và anh cười, khoé mắt lấp lánh, hơi thở ấm như sương xuân, anh bảo:
- Anh sẽ bảo vệ Jihoon, thật đấy.
Mắt tôi khô khốc, dúi vào ngực anh.
Qua vài lớp vải, tôi vẫn thấy trái tim mình chạy loạn.
- Tại sao anh Wangho lại phải làm thế?
Tôi hỏi, không mong chờ một lời hồi đáp, không mong chờ bất cứ điều chi, tôi chỉ muốn hỏi anh, vì sao lại khiến tôi rung động quá đỗi.
Vậy mà anh lại nói,
- Bởi vì anh thích Jihoonie.
Những lời nói ra ấy chưa chắc đã là sự thật. Anh ấy nói cho tôi nghe, vì biết tôi muốn tin vào. Con người bao giờ cũng nương theo niềm tin khiến người ta dễ an tâm thoải mái, cho nên có nghe gì cũng chỉ tin vào điều mà mình muốn tin. Vì biết rằng tôi yêu anh rất nhiều, anh ấy mới nói thế, vì biết tôi muốn nghe rằng anh cũng yêu tôi.
Nhưng anh cũng chẳng nói yêu, anh nói thích, cái chữ thích của anh mập mờ bao nhiêu là nghĩa, chỉ tội nghiệp tôi cứ đinh ninh tin rằng anh thật lòng.
Bóng tối rộng lớn nhường này, cũng chỉ có tôi và anh.
Vậy mà, thật nực cười. Dù biết tất cả, tôi vẫn run rẩy.
- Tại sao bây giờ em mới đến?
Giọng anh trầm thấp, không trách móc, cũng chẳng cầu xin, chỉ là một câu hỏi trôi lửng lơ giữa bóng tối. Một câu hỏi mà chính anh cũng không cần câu trả lời.
Lý trí bảo tôi phải nhanh chóng rời đi, xa khỏi anh, đừng nhìn vào anh nữa. Nhưng trái tim tôi đã không nghe lời, hố sâu trong đôi mắt anh là vực xoáy tử thần ma tôi chỉ cần một lần sảy bước là không thể vãn hồi, tôi không thể thoát rời khỏi anh hay tình yêu của anh nữa, nơi hơi thở anh vây lấy tôi, nơi vòng tay anh, dù lạnh lẽo đến đâu, vẫn đủ sức khiến tôi đắm chìm.
2;
- Mày nghĩ mày có giá trị với nó, vì nó chọn mày. Nhưng mà cũng có cái gì đâu, sao mày phải cho rằng bản thân mình hơn hẳn khi mà Park Jaehyuk chỉ thua kém mày một thằng đàn ông?
Tôi không biết làm sao để đáp lại những lời kỳ quặc mà Son Siwoo đang nói với mình. Đương nhiên, anh ấy không sai, chỉ là,
- Thì đúng là ảnh chỉ thua em có một thằng đàn ông, nhưng nếu đó là Han Wangho, thì không phải em nên kiêu ngạo à.
Là Han Wangho đó.
- Mày điên rồi Jihoon.
Mưa đầu mùa khiến trời trở lạnh nhanh, bất cứ cái gì chóng đến đều khiến người ta phải ngỡ ngàng, dù là đôi chút hay không. Có thể là gió lạnh khiến hai bên tai tôi ù đi, chẳng còn nghe rõ người trước mặt đang nói gì nữa. Tôi biết là Son Siwoo vẫn nói, nhưng nghe không hiểu anh nói cái gì.
- Anh Siwoo dừng lại đi.
Tôi thấy nhức đầu.
Anh Siwoo không nói nữa thật, anh nhún vai nhìn tôi đầy bất lực rồi rời đi, có lẽ không hiểu nổi vì lí do gì mà đứa em mình yêu thương nuôi dưỡng bao năm lại có thể trở thành thế này. Anh có thất vọng về giáo dưỡng của tôi chăng? Tôi không chắc. Trước khi đi anh còn đặt tay lên trán tôi, rồi bảo rằng anh mong tất cả những gì đang diễn ra bây giờ chỉ là một cơn cảm mạo trước gió mùa.
Chắc là mong tôi hay Han Wangho sẽ không còn yêu thương nhau nữa.
- Anh Siwoo ghen tị đúng không?
Đúng rồi.
Miệng anh bảo không, nhưng đôi mắt anh nói có.
- Nếu anh thấy ghen tị đến thế thì cũng có thể tham gia mà?
Nhưng Son Siwoo không đáp lời tôi nữa, anh nhíu chặt lông mày, có vẻ căm phẫn căng thẳng ngước lên nhìn tôi, dường như còn dồn nén rất nhiều điều không thể nói rồi nuốt nghẹn lời quay lưng đi.
Anh không thể nói với tôi những lời ác quỷ, lại nghiến răng canh cách khi tôi nói những lời ấy với anh, nhưng anh không hiểu thấu tôi, lại càng không hiểu bản thân mình.
Vậy anh có giống như tôi không, mỗi đêm đen đều hụt chân nơi nỗi buồn không dứt?
Tôi và anh đều là những kẻ bước hụt.
Tôi rơi vào lưới tình với Han Wangho, cứ ngây ngô nghe lời anh ấy, cồn cào nhớ nụ hôn nơi góc tối khuất sau ánh đèn và mòn mỏi chờ mong những lần đụng chạm vô ý.
Anh ấy chưa bao giờ biết lúc mới tắm xong tóc của Han Wangho có mùi thế nào.
Anh ấy không biết về mùi hạnh nhân thoang thoảng ngọt ngào, còn có cả nhiệt độ mát lạnh lưu lại trên vành tai. Càng không hay về tấm khăn lau tóc mềm mại lúc nào cũng ướt nhẹp nằm trên cổ anh, không biết rằng khi hơi gió nóng rát của máy sấy nhiệt độ cao khiến bàn tay tôi đỏ ửng, cảm giác dễ chịu của mấy sợi tơ mỏng mượt mà lấp đầy các kẽ tay, da đầu anh ấm áp mềm mại, tôi cứ lưỡng lự vuốt ve mãi, đến khi rút ra, cảm giác như đã trôi qua một nửa thế kỷ, Han Wangho lại vẫn nghiêng đầu hưởng thụ, thi thoảng lại dành cho tôi mấy lời khen, và luôn thưởng cho tôi bằng những nụ hôn ướt át.
Anh không biết anh Wangho từng thì thầm với tôi những gì, như là, muốn nghe nhạc thì phải nghe bằng mọi cm trong lỗ tai mình, bằng cả xác thịt của mình, chơi game cũng thế, em phải cảm nhận được nó trên cơ thể em, phải tương tác và tiếp xúc trực tiếp với nó. Tình yêu nào cũng cần sự tiếp xúc cả.
Thế thì tình yêu, đâu có là gì khi không là xác thịt?
[không có xác thịt, em thậm chí còn không có thân phận của một con người, không còn là người, thì em là gì để được nhắc về anh?]
Và đó là nụ hôn đầu tiên anh dành cho tôi, và sau đó còn rất nhiều nụ hôn khác nữa.
Anh bảo rằng tôi cứ như hoa hồng nở rộ ngực trái anh. Còn bảo rằng tôi mới hơn hai mươi, tươi mới như thế này, mĩ miều như thế này, sao lại thuộc về mình anh đây, hoa hồng đẹp như thế, sao anh giữ nổi đây.
Son Siwoo không biết về màn đêm vô tận của Seoul, về những khoảng khuya tuyết tan lạnh buốt phố, về những con đường vắng tanh phẳng lặng, về sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, túi giữ nhiệt mà anh luôn cẩn thận giấu, và cả chuyện anh ấy luôn làm mọi thứ cho tôi, với lý do rất kỳ cục rằng,
"jihoon không cần phải lo cho anh, anh là người lớn, anh sẽ lo cho em."
Sau này cũng chính anh ấy, vẫn dịu dàng như ngày đông kia, dạy tôi cách làm người lớn, trong căn phòng vệ sinh chật hẹp, bên ngoài còn cả Choi Doran lẫn Park Jaehyuk, với một câu thở dốc mơ hồ:
"jihoon à, anh hứa là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com