Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Lúc Thôi Huyền Tuấn tắm xong đi ra, Trịnh Chí Huấn đang chống cằm xem phim trên sofa. Bên cạnh còn có một cái ghế sofa một người trống không, nhưng Thôi Huyền Tuấn chỉ đi đến giường của mình ngồi xuống, cúi đầu lau tóc.

"Ăn tối chưa?" Trịnh Chí Huấn quay đầu hỏi cậu.

Thôi Huyền Tuấn ló mặt ra khỏi khăn tắm, trả lời: "Vẫn chưa."

"Có cần giúp cậu liên hệ với nhà hàng không?"

"Không cần." Thôi Huyền Tuấn nói, "Tôi tự mua rồi."

Trịnh Chí Huấn nhìn túi đồ được bao tầng tầng lớp lớp trên bàn: "Cái này à?"

"Ừm."

Sau đó Trịnh Chí Huấn quay đầu lại tiếp tục xem TV. Thôi Huyền Tuấn dùng khăn lông lau tóc, cậu nhẹ nhàng hít sâu một hơi rồi hỏi: "Cậu có muốn ăn cùng một chút không?"

"Cảm ơn, nhưng bữa tối tôi ăn no rồi." Trịnh Chí Huấn lịch sự từ chối.

"Được." Giọng nói của Thôi Huyền Tuấn bị khăn tắm cuốn lấy, có chút ủ rũ.

Sau khi lau khô tóc được một nửa, Thôi Huyền Tuấn đứng dậy đi đến bàn, mở túi ra. Một sợi tóc rơi xuống mặt cậu hơi nhột, Thôi Huyền Tuấn giơ tay lên dụi ngay chỗ dưới mắt.

Động tác này giống như đang lau nước mắt, Trịnh Chí Huấn quay đầu nhìn cậu.

Thôi Huyền Tuấn cụp mắt xuống, đây là lần thứ ba Trịnh Chí Huấn nhìn thấy cậu mặc cái áo thun đen kia, đôi môi nhạt màu hơi mím lại, không biết vì sao trông có vẻ hơi sa sút. Điều làm Trịnh Chí Huấn cảm thấy kỳ lạ là Thôi Huyền Tuấn hẳn là một người có rất ít dao động trong cảm xúc, không hay cười, cũng không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể phát hiện một ít cảm xúc vụn vặt, có lẽ là do chính mình nghĩ nhiều thôi.

"Mua đồ ăn gì vậy?" Trịnh Chí Huấn đột nhiên hỏi. Không hiểu sao anh lại muốn nhìn vẻ mặt hiện tại của Thôi Huyền Tuấn, cũng để xác định xem đối phương có thật sự đang cảm thấy mất mát không hay là gì khác.

Thôi Huyền Tuấn không quay mặt lại nhưng động tác của cậu rõ ràng đã dừng lại một lát. Bàn tay đang nắm quai túi nylon của cậu siết rất chặt, như thể việc trả lời câu hỏi này vô cùng khó khăn.

Nhưng cậu vẫn trả lời: "Bánh bao kim sa."

Trịnh Chí Huấn hơi sửng sốt, lặp lại: "Bánh bao kim sa?"

"Ừm."

Trong phòng đột nhiên im lặng, Trịnh Chí Huấn lại nhìn màn hình TV, một lúc sau mới đứng dậy đi về phía bàn, vươn tay mở túi nylon ra. Đồ bên trong vẫn còn ấm, hơi nóng phủ lên mu bàn tay, Trịnh Chí Huấn nhìn thấy không chỉ có bánh bao kim sa mà còn có những món điểm tâm khác, từng phần một đều được đóng gói chặt chẽ, bên ngoài còn bọc vài túi nylon, vì vậy hoàn toàn không bị ướt chút nào.

Anh ngẩng đầu nhìn Thôi Huyền Tuấn, phát hiện Thôi Huyền Tuấn cũng đang nhìn anh, ánh mắt có thể nói là chăm chú mặc dù chỉ là thoáng qua. Bởi vì lúc hai người nhìn nhau, Thôi Huyền Tuấn lại lập tức rời mắt đi, đồng thời chuyển trọng tâm để che đậy, nói: "Cậu muốn ăn không?"

Câu hỏi này đã bị từ chối một lần, Thôi Huyền Tuấn vốn dĩ không thể hỏi lại nhưng hiện tại thật sự không còn gì để nói nữa rồi, cậu đành phải hỏi lại lần nữa.

Một tay Trịnh Chí Huấn chống ở mép bàn, hơi nghiêng người, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu đi vào nội thành?"

"Ừm."

"Đến đó bằng cách nào?"

"Dưới núi có một trạm xe buýt." Thôi Huyền Tuấn thành thật nói với anh.

"Có xa không?"

"Đi bộ khoảng 2 cây số, sau đó ngồi xe buýt hơn 40 phút sẽ vào trong nội thành."

Giọng điệu của Thôi Huyền Tuấn không nhanh không chậm, nhả chữ rất rõ ràng, giống như hướng dẫn viên đang dẫn đường. Trên người cậu tỏa ra mùi sữa tắm sạch sẽ sau khi tắm, còn có mùi pheromone không thể che giấu vì không đeo vòng tay ngay cả khi đã cố gắng khống chế.

"Cho nên cậu tốn hơn ba tiếng đồng hồ cả đi cả về." Trịnh Chí Huấn kết luận.

"Ừm." Thật ra Thôi Huyền Tuấn cũng không nhìn kỹ thời gian, hiện tại tính toán một chút, đại khái cũng đã lâu như vậy rồi.

"Cửa hàng kia vẫn còn à?" Trịnh Chí Huấn nhìn mặt Thôi Huyền Tuấn, hỏi cậu.

"Đã không còn mở nữa, tôi mua ở cửa hàng khác." Thôi Huyền Tuấn nói xong còn bổ sung thêm một câu, "Bọn họ nói đồ ăn ở cửa hàng này cũng rất ngon."

Trịnh Chí Huấn nhận ra rằng muốn Thôi Huyền Tuấn nói chuyện cần phải có người dẫn dắt, điều này thể hiện ở chỗ chỉ cần bạn hỏi cậu một câu hỏi, cậu nhất định sẽ trả lời, hơn nữa còn là một câu trả lời thật lòng, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, cả đi cả về hơn ba tiếng đồng hồ, trên một con phố xa lạ, trên phố là hàng chục con hẻm, đi tìm một cửa hàng nhỏ chỉ biết mỗi chữ "Lạc" trong tên đã vậy cũng không còn nữa. Việc này rốt cuộc phải quanh đi quẩn lại bao nhiêu con đường, phải chủ động mở miệng hỏi thăm bao nhiêu người, chỉ có mình Thôi Huyền Tuấn hiểu rõ.

Trịnh Chí Huấn miết nhẹ ngón trỏ trên mặt bàn nhẵn bóng, anh hỏi: "Vì sao?"

Hai chữ này không nhẹ cũng không nặng nhưng đã hoàn toàn thức tỉnh Thôi Huyền Tuấn.

Lúc cậu chạy xuống núi bắt xe vào thành phố cũng không nghĩ nhiều đến thế, không cẩn thận cân nhắc nên đưa ra lý do nào thích hợp cho hành vi của mình. Bây giờ có vẻ như đây là một điều hoàn toàn không thể giải thích được, tại sao lại tốn hơn ba tiếng để mua đồ ăn cho một người không hề thân thiết.

"Bởi vì..." Thôi Huyền Tuấn lùi lại một bước, chống tay lên bàn, cố gắng khiến cho mình trông tự nhiên hơn một chút. Cậu có thể cảm nhận được sức nặng trong ánh mắt Trịnh Chí Huấn. Miệng cậu rất khô, vì vậy Thôi Huyền Tuấn liếm môi, nhìn tấm thảm trên mặt đất nói: "Cậu bảo là ăn rất ngon nên tôi muốn nếm thử."

Câu trả lời này không thành thật lắm, Trịnh Chí Huấn muốn nói với Thôi Huyền Tuấn rằng cậu không giống một người sẽ vì miếng ăn mà bỏ ra nhiều công sức như thế chút nào.

Nhưng anh chỉ nhìn thẳng Thôi Huyền Tuấn, ngay khi sắc mặt Thôi Huyền Tuấn bị nhìn đến mức sắp trắng bệch, Trịnh Chí Huấn mới chậm rãi lên tiếng: "Là vậy sao."

Thôi Huyền Tuấn quên cả gật đầu, chỉ đứng ở đó.

"Cậu ăn đi." Trịnh Chí Huấn rốt cuộc cũng nói, "Ăn xong thì đi nghỉ ngơi sớm."

Anh ngồi lại trên ghế sofa, cúi đầu nhìn điện thoại. Thôi Huyền Tuấn muộn màng "ừm" một tiếng, cởi bỏ màng bọc thực phẩm và hộp nhựa, ngồi xuống ghế.

Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ TV, thu hút sự chú ý của cả hai. Thôi Huyền Tuấn nhìn màn hình, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Trịnh Chí Huấn, không ngờ Trịnh Chí Huấn cũng đang nhìn cậu, còn nói: "Cậu có thể đến sofa xem." Bởi vì từ vị trí Thôi Huyền Tuấn ngồi muốn nhìn màn hình có hơi khó khăn.

"Không sao." Thôi Huyền Tuấn lắc đầu.

Cậu tiếp tục ăn đồ ăn, sau đó lại nghe thấy Trịnh Chí Huấn nói: "Ống nước phòng bên cạnh sửa xong rồi."

Thôi Huyền Tuấn cảm thấy trong nháy mắt mình đã hiểu ý của Trịnh Chí Huấn, cậu nhìn đồ ăn vặt trong hộp, cả người như đông cứng lại. Một lúc sau, Thôi Huyền Tuấn mới ngẩng đầu lên nói: "Tôi sẽ lập tức nói với cô giáo, sang phòng bên cạnh ngủ."

Cậu vừa nói vừa tính toán trong đầu mình sẽ mất bao lâu để thu dọn tất cả đồ đạc rời khỏi căn phòng này, chắc là không quá một phút, cho dù có như vậy cũng đã lâu rồi. Cho dù Thôi Huyền Tuấn có đần độn đến đâu, khi nhận ra lời ám chỉ của Trịnh Chí Huấn vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ và lúng túng, suy cho cùng đó cũng là Trịnh Chí Huấn.

Lúc Thôi Huyền Tuấn chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ đạc, Trịnh Chí Huấn lại hỏi cậu: "Cậu muốn sang phòng bên cạnh ngủ sao?"

Câu hỏi này Thôi Huyền Tuấn hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy khó hiểu về cách đặt câu hỏi của Trịnh Chí Huấn.

Thế nhưng Trịnh Chí Huấn lại bình tĩnh uống một ngụm nước, sau đó nhìn Thôi Huyền Tuấn nói: "Có muốn cũng không được nữa, bên cạnh đã cho người khác check in rồi."

Đổi lại thành người khác có thể sẽ cảm thấy như bị trêu chọc, nhưng Thôi Huyền Tuấn chỉ chậm rãi chớp mắt, sau khi xác nhận mình không cần rời khỏi căn phòng này mới nhẹ giọng nói: "Được."

"Còn bánh bao kim sa không?" Trịnh Chí Huấn hơi cong khóe miệng, tâm trạng có vẻ rất tốt, "Muốn thử xem có xứng đáng công chạy đi xa như vậy để mua của cậu không."

"Còn." Động tác của Thôi Huyền Tuấn lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, cậu lấy một hộp bánh bao kim sa còn chưa mở ra, đi tới sofa đưa cho Trịnh Chí Huấn rồi nói: "Vẫn chưa nguội đâu."

Trịnh Chí Huấn nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."

Sau khi tắt đèn, trước khi Trịnh Chí Huấn đeo bịt mắt lên thì hỏi Thôi Huyền Tuấn: "Có cần điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa không?"

Trong phòng rất yên tĩnh, giọng nói của Trịnh Chí Huấn trầm thấp, Thôi Huyền Tuấn sờ lỗ tai mình, trả lời: "Không cần đâu, như vậy được rồi."

"Được."

Hai mắt dần dần thích nghi với bóng tối, Thôi Huyền Tuấn nằm thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Chí Huấn, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét trên cằm, môi, sống mũi và trán của alpha. Thôi Huyền Tuấn vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, thậm chí cả đêm sẽ khó mà ngủ được, nhưng khi cậu nhìn Trịnh Chí Huấn như vậy, lắng nghe nhịp thở của đối phương thì đột nhiên tâm trạng lại bình yên đến không ngờ, như đang ở trong một giấc mơ.

Cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, giấc mơ càng lúc càng phức tạp và hỗn loạn.

Trịnh Chí Huấn bị đánh thức vào lúc một giờ sáng, anh tháo miếng bịt mắt ra, Thôi Huyền Tuấn ở giường bên cạnh đang ho từng tiếng rất nhỏ, kèm theo tiếng sụt sịt mũi, không quá lớn nhưng Trịnh Chí Huấn không đeo nút bịt tai, một chút tiếng động cũng có thể ảnh hưởng đến anh.

Anh ngồi dậy, vươn tay bấm đèn tường rồi nhìn sang bên phải. Thôi Huyền Tuấn vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, nhắm chặt mắt, khẽ cau mày, ho một cách vô thức, hơn nữa còn không kiểm soát được pheromone đang toả ra.

Hẳn là do đã dính mưa, kỳ mẫn cảm của Thôi Huyền Tuấn vừa mới đi qua không lâu cho nên rất dễ bị cảm.

Trịnh Chí Huấn xuống giường, đứng ở bên cạnh giường Thôi Huyền Tuấn, hơi kéo chăn của cậu xuống, lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Môi và hai má Thôi Huyền Tuấn đều đỏ đến dị thường, đầu tóc rối bù, nằm trên giường như thế này trông có vẻ rất yếu ớt, nhưng so với bình thường lại càng thêm sinh động, còn có chút chân thật.

"Thôi Huyền Tuấn." Trịnh Chí Huấn gọi cậu.

Thôi Huyền Tuấn càng cau mày chặt hơn, sau đó nghiêng đầu sang phải. Trịnh Chí Huấn thấy tuyến thể sau gáy của cậu cũng đỏ bừng, chắc là bị sốt rồi, nếu không kịp thời xử lý rất có thể sẽ lại thúc đẩy kỳ mẫn cảm xảy đến.

Trịnh Chí Huấn ra khỏi phòng, đi xuống lầu tìm nhân viên phục vụ đang trực, bảo là cần nhiệt kế và hai viên thuốc hạ sốt.

Nhiệt kế điện tử đã lâu rồi không dùng đến nên pin bên trong không biết đã bị tháo ra từ khi nào, phục vụ bảo Trịnh Chí Huấn đợi một lúc để cô đi tìm pin, Trịnh Chí Huấn không muốn làm phiền đối phương nên đã lấy nhiệt kế thủy ngân từ hộp thuốc.

Sau khi quay trở lại phòng, Trịnh Chí Huấn đeo vòng tay lên, điều chỉnh đến thông số cao nhất, sau đó mở nắp một chai nước suối mới, đặt nước và thuốc lên tủ đầu giường rồi dùng tăm bông tẩm cồn khử trùng nhiệt kế. Anh cúi người xuống, kề nhiệt kế lên khóe môi Thôi Huyền Tuấn, nói: "Há miệng, đo nhiệt độ chút."

Thôi Huyền Tuấn dường như rất ghét bỏ món đồ lạnh lẽo này nên mím chặt miệng, quay đầu đi. Hơi thở của cậu vừa nặng nề vừa gấp gáp, chiếc cổ trắng và mảnh khảnh phập phồng theo từng nhịp thở. Trịnh Chí Huấn nhìn chằm chằm cậu một hồi, vươn tay còn lại ra, nắm lấy cằm Thôi Huyền Tuấn, ngón tay cái đè lên môi dưới của cậu, muốn cắm nhiệt kế vào.

"Ưm..." Thôi Huyền Tuấn nói mớ một tiếng không rõ ràng, cậu há miệng ra, vô thức thè đầu lưỡi ra liếm đầu ngón tay của Trịnh Chí Huấn một cái.

Đầu lưỡi của cậu rất mềm và rất nóng, để lại một vệt nước rõ ràng trên ngón tay Trịnh Chí Huấn, vệt nước đó bị ánh đèn vàng tăm tối chiếu vào trở nên mông lung và mập mờ. Trịnh Chí Huấn cụp mắt nhìn vào mặt Thôi Huyền Tuấn, giữ cằm cậu dịch lên trên, bình tĩnh và chậm rãi duỗi ngón trỏ và ngón giữa vào trong, cạy khớp răng của cậu ra.

Trong miệng có vật lạ xâm nhập, Thôi Huyền Tuấn dường như muốn biết đó rốt cuộc là gì nên đầu lưỡi cậu lại quấn lấy rồi liếm thêm một cái nữa. Hai ngón tay của Trịnh Chí Huấn chậm rãi khuấy đảo bên trong miệng Thôi Huyền Tuấn, kẹp lấy đầu lưỡi cậu phát ra tiếng nước dinh dính, có thể cảm nhận được ngón tay bị bao bọc và mút lấy. Còn Thôi Huyền Tuấn thì không ngừng tiết ra nước bọt, chưa kịp nuốt xuống hết nên đã chảy ra từ khóe miệng. Cậu bật ra vài âm thanh nho nhỏ từ trong cổ họng, hít thở nặng nề, giơ tay lên theo bản năng, nắm lấy cổ tay Trịnh Chí Huấn như xin tha.

Trong quá trình này, Thôi Huyền Tuấn từng mơ màng mở hờ mắt ra, vành mắt ngấn nước, cực kỳ không tỉnh táo nhìn Trịnh Chí Huấn, chưa được bao lâu lại nhắm mắt lại, đầu óc vô cùng hỗn loạn.

Đợi đến khi ngón tay ướt đẫm, Trịnh Chí Huấn mới bỏ nhiệt kế vào miệng Thôi Huyền Tuấn theo khe hở đó.

Thôi Huyền Tuấn nếm được mùi cồn thì mím môi lại, định quay đầu né tránh nhưng Trịnh Chí Huấn lại trầm giọng nói: "Há miệng ra, ngậm chặt vào."

Anh không biết Thôi Huyền Tuấn có nghe thấy không nhưng đầu cậu đã không còn nhúc nhích lung tung nữa, ngay cả tay cũng buông xuống. Trịnh Chí Huấn rút ngón tay ra rồi lại đẩy nhiệt kế vào trong một khúc nữa, anh không có kinh nghiệm cắm nhiệt kế nên có lẽ đã không cẩn thận chạm vào cổ họng Thôi Huyền Tuấn, Thôi Huyền Tuấn hơi khó chịu nâng cằm lên "hưm" một tiếng, thế là Trịnh Chí Huấn lại điều chỉnh lại vị trí của nhiệt kế.

Để ngăn Thôi Huyền Tuấn nuốt xuống hoặc nhổ nhiệt kế ra, hơn nữa còn phải đợi thêm vài phút mới có kết quả nên Trịnh Chí Huấn vẫn luôn đứng bên giường nhìn cậu.

Khi thời gian đến, Trịnh Chí Huấn lấy nhiệt kế ra, gần 39 độ, đúng là sốt rồi. Trịnh Chí Huấn rửa tay, nâng đầu Thôi Huyền Tuấn lên rồi đặt một cái gối ở dưới. Anh đưa thuốc đến bên môi Thôi Huyền Tuấn, nói: "Cậu sốt rồi, uống thuốc đi."

Lần này Thôi Huyền Tuấn ngoan ngoãn há miệng uống thuốc, Trịnh Chí Huấn tiếp tục đút nước cho cậu, Thôi Huyền Tuấn uống được hai ngụm thì dừng lại.

Trịnh Chí Huấn hỏi cậu: "Nuốt thuốc xuống chưa?"

Thôi Huyền Tuấn yếu ớt gật đầu.

"Uống thêm ít nước nữa đi." Trịnh Chí Huấn nói.

Thôi Huyền Tuấn nghe lời nhấp thêm vài ngụm, Trịnh Chí Huấn chuyển chai đi. Giữa miệng chai và môi Thôi Huyền Tuấn kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng manh, nước từ trong miệng tràn ra, trượt xuống cằm. Trịnh Chí Huấn lấy khăn giấy ra giúp Thôi Huyền Tuấn lau khóe miệng, sau đó lấy gối đi để cậu nằm lại trên giường.

Sau hơn mười phút, Thôi Huyền Tuấn dần dần bình tĩnh lại. Trịnh Chí Huấn thu dọn đồ đạc, trước khi quay lại giường có liếc nhìn Thôi Huyền Tuấn một cái, cuối cùng tắt đèn rồi đi ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com