Con suối bìa rừng
Choi Hyeonjoon vui vẻ nhảy chân sáo trở về. Hôm nay làm việc chăm chỉ, lại còn có quà cho Jihoon, nhất định phải đòi thêm một cái thơm mới được.
Bé hạt đậu vừa đi vừa hát, đi hết cánh rừng, bên cạnh có một con suối nhỏ. Con suối này là nơi Choi Hyeonjoon lần đầu được nói chuyện với Jeong Jihoon.
Chuyện rằng hôm đó em bị lạc đường trong rừng, cả buổi sáng cứ quanh quẩn không lối ra, đi mãi đến con suối này thì đuối sức. Choi Hyeonjoon vừa sợ, vừa mệt ngồi bệt xuống, rưng rưng khóc.
"Anh làm cái gì đó?"- Một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu càng làm bé hạt đậu khóc lớn hơn.
"Huhu, mình chết rồi sao? Còn gặp được cả ma thế này."
Câu này dường như chọc đến lòng tự ái của "người đẹp" Jeong Jihoon, em kéo người anh dậy, bóp má, ép anh nhìn thẳng vào mình.
"Anh bảo ai là ma cơ? Nhìn Jihoon này, làm gì có con ma nào đẹp trai như Jihoon."
Choi Hyeonjoon sững sờ, mắt ướt nhẹp chớp chớp- "Thì ra người đẹp tên là Jihoon à?"
"Đúng, Jeong Jihoon, có đẹp trai không?"
Bé hạt đậu gật đầu như búa bổ- "Có đẹp, vậy là anh chết và được lên thiên đàng rồi."
Má, tao mệt nhỏ này thật chứ.
Jihoon thở dài, thả tay ra khỏi người anh, cũng không còn ý định giải thích chỉ là trời ngả tối chứ thiên đường địa ngục cái quỷ gì?
"Rồi sao anh lại ngồi đây khóc?"
"Đáng lẽ anh không nói với người lạ đâu. Nhưng vì Jihoon xinh quá nên anh mới nói. Sáng nay anh Wangho sai anh đi nhặt hạt thông ở trong rừng này, nhưng anh đi một hồi thì bị lạc mất. Bây giờ không nhớ đường về nhà. Huhu, có ai khổ như anh không hả Jihoon? Kiểu gì về cũng bị anh Wangho đá mông."
Jeong Jihoon nhăn mặt nhìn người bé xíu trước mặt, vừa khóc, vừa nói nhiều chẳng nghe được gì ngoài hai chữ 'bị lạc' cả.
"Nhà anh ở đâu?"
"Ở chỗ cây đậu to phía Nam, thiên thần hỏi để đưa xác anh về hả? Không được đâu anh Wangho sẽ kẹp tai anh hỏi tội mất."
'Anh Wangho' là ai mà đến người chết cũng không tha vậy? Jihoon rùng mình.
"Nghe này anh hạt đậu. Em không phải thiên thần và anh cũng chưa chết. Em có thể đưa anh về nhà."
"Thật hả?"- Choi Hyeonjoon lọ mọ bò dậy, quệt ngang dòng nước mắt, cười hì hì- "Vậy thì tốt quá, cảm ơn Jihoon nhé."
Jeong Jihoon không trả lời, kéo một chiếc thuyền gỗ nhỏ từ trong bụi cây ra, đưa anh trai qua sông.
Buổi hôm đó, bé hạt tiêu vừa được nói chuyện với em xinh đẹp, vừa được người ta đưa về tận nhà. (Bỏ qua việc bị anh Wangho quát cho một trận thì) mọi thứ thật quá tốt đẹp.
Thời gian tiếp theo, mỗi lần Choi Hyeonjoon đi qua sông đều dùng thuyền gỗ nhỏ mà Jihoon giấu kĩ. Lãi người, lãi cả thuyền, bé hạt tiêu đúng là người may mắn nhất trên đời.
Choi Hyeonjoon đi đến bụi cây quen thuộc, lùng sục tìm kiếm một hồi. Ủa, có gì đó sai sai, thuyền đâu?
"Ê nhóc."- Lại một giọng nói trên đầu làm bé hết hồn. Hyeonjoon ngẩng lên, tìm kiếm chủ nhân giọng nói.
"Anh mày ở bên này."- Son Siwoo một tay ôm cây, một tay vẫy vẫy thu hút sự chú ý của bé hạt đậu.
"A, chào anh Siwoo."
"Chào nhóc, đang tìm thuyền gỗ của Jihoon hả?"
Choi Hyeonjoon không dấu diếm gật đầu, cả xóm bên này còn ai không biết em và Jihoon đang ở cùng nhau đâu.
Anh khỉ từ trên cây nhảy xuống, đưa cho bé hạt đậu một quả nho- "Ăn đi nè. Trưa nay mưa lớn, thuyền gỗ bị hỏng nên Seungmin mang về xưởng sửa lại rồi."
Đời ai khổ như em. Choi Hyeonjoon nhíu mày, giả vờ đau khổ- "Vậy giờ em phải làm sao để về nhà đây, anh Siwoo cứu em với."
"Ấy đừng khóc."- Son Siwoo sốt sắng, khua chân múa tay- "Để anh nghĩ cách. Đừng khóc mà, nhóc khóc là anh... Là anh khóc theo đó."
"Thành giao."- Choi Hyeonjoon ngẩng đầu, cười tươi roi rói- "Anh hứa là giúp em rồi đó nha."
"Được rồi."- Anh trai thở dài, chắc kiếp trước nó cứu mình khỏi vòng kim cô hay sao mà kiếp này hành mình thế.
Bé hạt tiêu nhảy lên đầu anh khỉ, cắn một miếng nho mọng nước. Đúng là loài có khẩu vị xuất sắc, món nào anh Siwoo hái được cũng ngon quá thể đáng.
Son Siwoo nghĩ một hồi rồi leo lên cây, đu khắp nơi, miệng không ngừng gọi- "Park Jaehyuk! Park Jaehyuk ơi!"
"Park Jaehyuk là cái anh hôm nọ hả anh?"
"Anh hôm nọ là Park Jinseong mà nhóc."
"Sao anh Siwoo đa tình quá."
"Anh sẽ coi đó là một lời khen."- Anh khỉ cười khúc khích.
Gọi một hồi thì rốt cuộc cái "người" tên Park Jaehyuk kia cũng chịu ló mặt, là một anh cún Golden Retriever.
"Tao ở đây nè công chúa yêu quý."
"Công chúa á?"- Choi Hyeonjoon ngạc nhiên trước cách xưng hô lạ lùng này.
Son Siwoo từ trên cây nhảy xuống, gõ đầu anh cún kia- "Đoàng hoàng coi."
Park Jaehyuk nhìn bé hạt đậu trên đầu anh, nhăn mặt không vui- "Đứa nào đây? Sao cậu lại để nó nắm đầu thế?"
"Chưa giới thiệu hả? Đây là em trai tao."
"Em là Choi Hyeonjoon, em chào anh."
"Em trai Siwoo cũng là em trai tao!"- Mắt anh cún sáng quắc lên, vui vẻ vẫy đuôi loạn xạ- "Cậu tìm tao có chuyện gì hả?"
"Muốn nhờ cậu đưa nhóc này qua suối."
Anh Jaehyuk sững sờ, nụ cười trên môi cứng lại- "Cậu nhầm tao với thằng mập mờ cũ nào à?"
Son Siwoo nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực- "Chó không biết bơi hả?"
Với bộ lông này thì hơi khó. Park Jaehyuk đấu tranh một hồi, thở dài- "Tao có, để tao."
"Tốt quá, trong lúc đó tao sẽ đi hái nho cho cậu."- Son Siwoo để bé hạt đậu nhảy sang bộ lông vàng dài ngoằng của cún, sau đó chạy đi mất.
Choi Hyeonjoon nhìn anh cún với ánh mắt thương hại, anh không phải nạn nhân duy nhất đâu.
Park Jaehyuk không tình nguyện lắm nhưng suy nghĩ một hồi, anh trai cũng nhấc chân lao xuống suối.
"Bám chắc nha em trai Siwoo."
"Anh Jaehyuk này, sao anh lại chơi với anh Siwoo thế?"
"Không phải chơi mà là yêu nhau, hiểu không?"
"Hiểu chứ. Em cũng đang yêu nhau với Jihoon đấy. Thế sao anh Jaehyuk lại chọn yêu anh Siwoo?"
"Vì Siwoo xinh đẹp, đáng yêu và tốt bụng."
"Do anh Jaehyuk yêu anh Siwoo nên mới thấy vậy hay thấy vậy nên mới yêu?"
Có lẽ câu hỏi quá khó so với tư duy của một anh cún, tận đến lúc sang bên kia suối, anh Jaehyuk vẫn chưa trả lời. Choi Hyeonjoon nhảy xuống từ lưng anh, nguyên vẹn không dính nước.
"Có lẽ vì cả hai chăng?"
Câu trả lời đường đột làm bé hạt đậu không kịp phản ứng. Ở đầu bên kia, Son Siwoo đã trở lại rồi.
"Park Jaehyuk, nho đến rồi, mau trở về đi."
Ánh mắt anh cún nhìn anh khỉ mềm mại lạ kì, anh nhỏ giọng dặn dò- "Vậy nhé, nhớ đi cẩn thận. Hẹn gặp em trai Siwoo lần sau."
Nói rồi anh lại lao ùm xuống suối.
Anh Siwoo ở đầu bên kia cũng vẫy tay- "Chào Hyeonjoonie nhé! Ngày mai gặp lại nhóc."
Choi Hyeonjoon chào hai anh rồi quay người trở về. Phía sau còn vang vảnh tiếng phụng phịu của anh cún vàng.
"Sao có mỗi ba quả thế này?"
"Không ăn tao cho người khác liền á."
"Công chúa chẳng yêu tao."
"Rồi rồi, ăn đi tao lại hái tiếp cho."
"Hì hì, yêu cậu."
Vậy ra đó cũng là một kiểu tình yêu, nhỉ?
P/S: Quà 1/6 cho cả nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com