19/
"Cút đi, Moon Hyeonjun!"
Minseok gạt phăng túi đồ của người bạn xuống đất. Cậu chống tay lên thành ghế đẩy Hyeonjun ra. Mặc dù, lực của cậu thậm chí còn chẳng đủ để người bạn này nhúc nhích chút nào.
Hyeonjun chắn trước Minseok, thân thể cao lớn của hắn, thứ được hắn tự hào rèn luyện từ lâu, giờ khắc này phát huy tốt nhất những gì nó có. Hắn chỉ đứng yên cũng gây cho Minseok áp lực tuyệt đối, em không thể vòng qua hắn, không thể chạy trốn hay làm ngơ.
Chỉ đành dùng chất giọng lạnh tanh xua đuổi.
Đôi lông mày em nhăn lại, cả khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp tràn ngập xa cách, dù vậy một chút uy hiếp cho hắn cũng không có nổi, dáng vẻ mới bị hắn bắt nạt xong, không tự biết vị trí của bản thân, dám lên giọng với hắn.
Tính cách đối lập giữa bên ngoài và bên trong này của Minseok là điều mà Hyeonjun vừa hận vừa yêu.
Hận em bàng quan với hắn, lại yêu cách em luôn thẳng thừng tỏ rõ điều đó.
Em chẳng giống một đứa con gái chút nào cả.
Sự so sánh này của hắn chỉ khiến em tiêu cực cho hắn dễ bề thao túng em hơn thôi.
Em là một người con trai đặc biệt.
Là người lúc nào cũng nổi bật nhất, trong mắt hắn, trong mắt những kẻ cuồng si vì em.
Chẳng vì lý do gì, đó là em nên ai cũng phải chú ý tới thôi.
Mà Hyeonjun người đã chung phòng với em từng đấy tháng trời, gần bên cạnh em, sao có thể vô cảm mà không thích em được. Minseok tuyệt vời đến thế này kia mà.
Là cái người mua đủ thứ ti tỉ linh tinh về, đeo lên đầu rồi trêu hắn, trông dễ thương thật nhỉ.
Là cái người làm đủ trò khùng điên chọc hắn, rồi lại lăn vào vòng tay hắn ngủ vùi giữa đêm khuya.
Là cái người tưởng chừng mong manh lại kiên cường hơn bất kỳ ai, thấy hắn vì những thất bại, tủi hờn không ai hay lại chỉ có em tới lặng lẽ ôm hắn vào lòng, bảo với hắn rằng, em luôn tin vào tài năng của hắn.
Minseok không phải một kẻ yếu đuối, em mạnh mẽ hơn ai hết.
Khi mà hắn khóc, em đã nở nụ cười rực rỡ đến vậy kia mà, cứ như thế vươn tay ra với hắn, làm điểm tựa cho kẻ lạc lối.
Thiên thần nhỏ của kẻ lạc lối.
Bảo Hyeonjun an phận làm một người bạn bên cạnh em, làm sao mà hắn chấp nhận được.
Kẻ lạc lối vốn đã cùng đường, thiên thần dang tay cứu vớt, nhưng kẻ lạc lối chỉ muốn kéo người cứu vớt mình cùng ngã xuống, nơi bùn lầy đang bủa vây để cùng đắm chìm, cùng sa đoạ.
Bởi vì kẻ lạc lối biết, thiên thần không thuộc về mình.
Ấm áp có hạn.
Tình cảm của em cũng thế.
Hyeonjun đòi hỏi nhiều thứ hơn nữa mà Minseok cho dù có thể đưa hắn lại muốn đem tới thêm cho những người khác nữa.
Xung quanh em, không chỉ có hắn.
Hyeonjun chỉ là một người bạn thân của em mà thôi.
Là người chẳng chút quan trọng trong cuộc đời của em.
Hyeonjun cúi đầu nhặt lại đồ em vứt bỏ gạt xuống, giống như tình cảm của hắn vậy, chưa bao giờ em biết, chưa bao giờ em thấy, nên vĩnh viễn không quan trọng. Giờ thì đối với em, hắn đã chẳng thể làm bạn nổi nữa, đáng ra hắn nên cảm thấy vui lòng, ít nhất mình đã chối bỏ được định danh em dành cho hắn, ít nhất hắn đã khống chế được em, được ôm em trong tay, hôn em, âu yếm em, làm chuyện quá đáng hơn với em trong tương lai đúng không?
Vậy mà sao lồng ngực của hắn là có thứ gì đó nặng nề đè lên, khó chịu quá.
"Tránh xa tao ra, tao không muốn nhìn mặt mày thêm nữa."
Bảo Hyeonjun tàn nhẫn với em, đay nghiến em, nhưng chính em cũng không thua kém, đâm vào hắn bằng những lời xa cách căm phẫn, đến nỗi mình hắn đầy thương tích, đáy lòng nứt vỡ chút một mà em có hay đâu.
Có những thứ mắt nạ tưởng chừng bình thường, chạm vào bên trong mới phát hiện đằng sau hoàng tàn đổ nát.
Giống như tâm can của Hyeonjun vậy.
Hắn cười khổ trong âm thầm, vẻ ngoài lại chẳng tỏ vẻ lấy nửa phần khổ sở. Hắn thản nhiên mở típ thuốc, trong sự vùng vẫy từ em, hắn một tay giữ vai em, một tay tự mình bôi thuốc lên đôi môi vừa bị hắn hôn lên một cách thô bạo.
Minseok sẽ chẳng bao giờ để ý tới, Hyeonjun cũng như bất kỳ ai, đối với em có lúc dịu dàng tỉ mỉ tới khôn tả.
Bởi vì em có để hắn trong mắt mình đâu.
Hyeonjun cẩn thận bôi thuốc lên môi em, em nhăn mày vì đau, ánh nhìn vô cảm liếc sang ngang, cũng mặc kệ hắn mất rồi.
Bao lần vẫn vậy.
"Rốt cuộc cũng biết ngoan ngoãn rồi à, tao chỉ đang giúp mày che giấu, cái bản tính bẩn thỉu từ mày thôi."
Làm xong mọi thứ, Hyeonjun mới cất lời. Em thoáng lặng thinh không đáp lời, có lẽ em hiểu, có nói cho hắn cũng không có ích gì nữa, hắn sẽ không nghe em, cũng sẽ không để em một mình lại đây.
"Tại sao lại hôn tao?"
Em đột ngột lên tiếng thình lình sau khi hắn thu dọn túi đồ, khiến hắn đang cất lên kệ cho em phải nghiêng đầu nghi hoặc.
Chợt hắn cong môi, gương mặt tỏ ra ngả ngớn.
"Tất nhiên là để nếm thử vị của một đứa biến chất luôn quyến rũ người khác."
"Hay mày nghĩ xem có lý do gì khác à?"
Hắn nói, nhận ra em khẽ run lên, lại bất giác em theo thói quen từ mím môi lại muốn cắn chính mình rồi.
"Mày nghĩ là tao cũng thích mày nên mới hôn mày sao?"
Hắn hỏi, lại muốn thay em trả lời cho câu hỏi của chính mình.
Nếu em nghĩ vậy, thì đúng rồi đấy.
Vì quá yêu nên tôi không thể khống chế bản thân.
Vì quá yêu nên tôi làm càn trong tiêu cực ích kỷ.
Vì quá yêu nên tôi để mặc mối quan hệ của hai ta trở thành dày vò lẫn nhau.
Kéo em xuống đáy của tận cùng thống khổ với tôi cũng được.
Miễn là có nhau.
Đúng không em?
Minseok chỉ lắc đầu. Hyeonjun hiểu, giờ có nói mình yêu em, em cũng chẳng tin nổi đâu. Có ai yêu mà giống hắn thế này đâu.
Người ta sẽ trân trọng đối phương, coi đối phương là bảo bối để nâng niu yêu thương.
Chỉ là điều đó quá tầm thường.
Minseok sẽ không quan tâm đến hắn mất, Hyeonjun buộc phải điên thôi.
Điên vì em.
Hyeonjun xoa tóc em, cảm xúc mềm mại nơi làn tóc của người thương khiến tâm can hắn trở nên ngứa ngáy, mẫn cảm.
"Đoán đúng rồi, chỉ vì muốn nhìn thấy mày trở nên tồi tệ thôi."
"Tao không thích con trai, lại càng không thích mày giống như bất kể ai khác đâu."
Hyeonjun lại thêm một lần nữa dối lòng rồi. Hắn thầm đếm không biết đây là câu nói dối thứ bao nhiêu nữa.
Minseok lại luôn tin đó là sự thật.
"Hôn mày cũng khiến tao ghê tởm đấy, đừng có nhắc tới nó nữa!"
Sau lời này, gương mặt em lại tái thêm chút nữa, em siết tay, dường như muốn đấm vào khuôn mặt đang không khi nào không tỏ ra ác liệt trước em lắm rồi.
Hyeonjun thờ ơ, mắt coi như không thấy, tim sẽ không còn cảm xúc.
Hắn kéo em đi theo mình.
"Về thôi, còn định ở đây thâu đêm sao?"
Minseok như con rỗi gối bị Hyeonjun túm lấy giây khống chế, cậu cuối cùng cũng phải duỗi bước chân lững thững đi theo sau hắn.
Hyeonjun chờ vài giây đợi Minseok đến cùng song hành với mình cùng rời khỏi trụ sở. Mặc cho Minseok giữ cho mình và hắn một khoảng cách tương đối, Hyeonjun nhích sang gần bên em, đến khi ra ngoài trụ sở liền choàng lên vai em.
Tựa hồ giống trước kia, bọn họ trở lại những ngày tháng của quá khứ vậy.
Em thoáng giật mình, sau cùng cũng không gạt tay hắn ra.
Em chỉ hơi cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
"Đến khi nào mày mới chịu bỏ qua cho tao?"
Em nói nhỏ, rất khẽ thôi, nhưng lại rõ ràng giữa sự thân mật khắng khít giả tạo của bọn họ.
Hyeonjun từ trên cao nhìn xuống em, nhìn xuống mái tóc mềm mại, khuôn mặt mà sẽ chẳng bao giờ ngẩng lên đáp lại sự nóng rực tình cảm từ đôi mắt của hắn.
"Ít nhất chưa phải bây giờ, Minseokie của tao ạ."
Hắn đáp, vẫn tỏ ra ác liệt trước em, đắp nặn một hình tượng là hắn mà cũng chẳng phải chính hắn nữa.
Hyeonjun của quá khứ vì em mà chết rồi.
Chỉ còn lại bản thể biến chất này thôi.
"Nếu đến một lúc nào đó, tao thích người khác, không liên quan đến đội tuyển của mình, cũng không phá hoại bầu không khí xung quanh mày, không gây ảnh hưởng tới bất kỳ ai..."
Em tiếp tục lẩm bẩm, đặt ra những điều hắn không cho phép thành sự thực.
Hắn ngắt lời.
"Không thể, mày đừng hòng có suy nghĩ đó!"
Rốt cuộc hắn chỉ còn nghe thấy, tiếng thở dài não nề giữa màn đêm yên tĩnh của em, rồi để làn gió thổi tới xa xôi mà Hyeonjun không để tâm đến.
Hắn chỉ biết có em trong vòng tay mình, hơi ấm chân thật.
Thuộc về hắn.
Hyeonjun thầm nghĩ, bất giác hắn siết vai em chặt hơn một chút.
Không buông ra.
Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi đâu.
Chính Hyeonjun cũng chẳng rõ, Minseok ngay từ đầu vốn đã không thuộc về hắn rồi.
Câu hỏi mà Minseok hỏi cũng không phải giả thuyết, là sự thật.
Cậu có một người yêu đường giữa ở đội tuyển khác.
Người mà cậu vừa mới gọi điện, vừa muốn lao vào lòng anh, mách anh hết thảy tủi thân, sẽ chun mũi khóc nức nở vì uất ức để anh trao cho cậu muôn vạn an ủi cùng lời đường mật.
Cậu sẵn sàng trao đi mọi thứ cho anh.
Là một kẻ khác không phải Moon Hyeonjun.
Là...
Người mà từ trụ sở GenG xông đến T1 ngay khi cậu cất cuộc gọi điện thoại trong bối rối hoảng loạn cho anh.
Người mà, đang từ phía xa chống chân, thở hồng hộc, để rồi thấy Minseok thân mật bên một đồng đội không phải mình.
Jihoon không biết mình đã vội vàng chạy đến chỗ em thế nào sau khi em không trả lời bất cứ câu hỏi nào của hắn, im lặng trong cuộc gọi giữa hai người.
Để rồi thứ mà hắn thấy, là người nhắn tin, gọi điện cho em giữa đêm vào lúc ở nhà Hyukkyu hyung, T1 Oner đang khoác vai em một cách thân mật đi về phía trước.
Còn Jihoon hắn đứng ở phía sau mà nhìn theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com