23/
Chỉ vừa nhìn thấy Jihoon của mình tiến tới, Minseok đã kiềm lòng không được, cứ vậy chạy về hướng anh, dang hai tay nhào vào anh, vòng lấy siết lấy thắt lưng anh trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh. Cậu trốn vào góc ấm áp, vùi mặt vào trong áo khoác đồng phục nhà GenG, để mùi hương của anh bao bọc cậu, để nhiễm sang cả bộ quần áo T1 mà cậu đang mặc trên mình.
Cậu cảm nhận chân thực, âm thanh từ trái tim anh, tiếng đập thình thịch, như vẫn luôn nhắc nhở cho cậu rằng bọn họ vẫn là của nhau, vẫn thuộc về nhau, anh vẫn luôn rung động về cậu như vậy, bao lần vẫn thế đúng không anh.
Cho dù một mai anh nhận ra, em chẳng hề tốt đẹp như anh vẫn tưởng.
Đứa trẻ anh luôn nuông chiều, đã học được cách nói dối anh và làm anh thất vọng rồi.
Minseok đột nhiên cảm thấy rất nặng nề, chỉ có thể ôm anh nhiều hơn một chút, siết anh chặt thêm một chút, hít lại từng tí một hương vị quen thuộc của anh, gạt bỏ hết thảy vấn vương muộn phiền của người xa lạ không quan trọng nào đó đem đến.
Cậu chỉ có anh thôi.
Jeong Jihoon à, em không yêu ai hết.
Trong tâm trí của em từ đầu đến cuối, mãi chỉ là anh.
"Jihoon, anh ơi, em xin lỗi..."
Minseok nho nhỏ lại thì thầm. Một lời này dành cho anh chẳng đủ, chuyện yêu đương của bọn họ, anh là người hi sinh và chịu đựng quá nhiều.
Ngay đầu ngày hôm nay thôi, có lẽ vì luyện tập mệt mỏi khiến anh phiền lòng lắm, chỉ muốn cậu làm động lực cho anh, anh đòi hỏi sự công khai vốn là điều cần thiết, vậy mà cậu lại không thể không từ chối sự hiển nhiên ấy.
Jihoon muộn phiền lắm đúng không anh?
Em cũng vậy, nhưng chúng ta hãy nhịn một chút nhé.
Rồi sẽ có lúc em sẽ thản nhiên chạy về phía anh, ôm anh giữa bao người, giữa hàng trăm thậm chí hàng ngàn khán giả xem thi đấu của chúng ta.
Không phải là một phòng chờ chỉ có em và anh, không phải chỉ là một góc sân sau ít người biết tới, em muốn được cùng anh, mãi là anh thôi.
Jihoon của em, dịu dàng thế này, cưng chiều em thế này, lại còn đẹp trai tới vô cực trong mắt em, em cũng muốn đem khoe với cả thế giới biết.
Đường giữa nhà GenG là của hỗ trợ nhà T1.
"Nói vớ vẩn cái gì vậy, đừng xin lỗi anh."
Giống như cái cách anh chẳng bao giờ để em tự trách móc bản thân, hay để em phải dùng một từ xin lỗi như vậy cả.
Minseok chợt thấy nhẹ lòng, ở bên Jihoon bình yên kéo đến đơn giản tới màu nhiệm giữa bộn bề mọi thứ.
"Không cho phép em nói xin lỗi, sớm hay muộn cũng công khai thôi."
"Em nói chưa thể thì chưa thể."
"Chỉ là Minseokie, anh không chờ được lâu đến thế đâu."
Jihoon buông xuống đầu hàng trước em rồi. Hắn hạ đầu, đặt cằm mình lên vai em, rốt cuộc cũng không thể dỗi em, giận em, hay tỏ ra bàng quan với em. Em mới tủi thân hạ giọng mũi thôi, hắn đã đồng ý vô điều kiện trước mọi lý do em đặt ra, trước việc em cứ kéo dài chuyện công khai của bọn họ rồi.
Bất quá, hắn có thể tạm thời đồng ý, nhưng thật tình diễn ra sau đó thì chưa chắc.
Jihoon chưa bao giờ là một người có đủ kiên nhẫn cả. Điều mà hắn làm được cho đến nay, là vì tình yêu hắn dành cho em đủ lớn để khiến hắn nhân nhượng.
"Em biết chứ, sẽ tới thời điểm đó mà."
Minseok đáp lời, lợi dụng sự ân cần lúc nào cũng đáp ứng cậu của anh, mà để bản thân đạt được mục đích. Nhưng là, suy cho cùng, cậu là đang bảo vệ cho mối quan hệ của bọn họ mà. Ích kỷ một chút, chỉ để hướng tới một mục đích chung cho cả hai người bọn họ.
Là đi cùng nhau cho tới mãi tận về sau.
"Được không anh?"
Jihoon không trả lời em sao nữa, chỉ khẽ xoa mái tóc rối tung lên của người thương.
Thật sự là bắt ép hắn mà.
"Chúng ta còn cả một đời để cùng nhau yêu đương công khai mà."
Minseok buông đường giữa thuộc về riêng bản thân cậu ra. Cậu vươn tay ôm lấy mặt anh, chân thành mắt đối mắt, để anh thấy được tình cảm nơi đôi mắt trong trẻo của cậu, khi bóng anh luôn ở đấy, chỉ anh thôi.
Jihoon bị thuyết phục rồi.
Vì ánh nhìn quá đỗi chăm chú của em, vì mật ngọt trong em, vì gương mặt gần sát bên hắn, vì tình cảm của anh với em luôn đặt em ở vị trí số một.
Minseok nhướn người lên, chủ động hôn Jihoon.
Cậu từ ôm lấy mặt anh, lại vòng tay lên quanh cổ anh, trao trọn cho anh hương vị của mình.
Lần đầu tiên Minseok chủ động đến vậy với Jihoon.
Em từ chạm môi hắn ân cần nhu tình, mơn chớn trên đấy bằng sự nhiệt thành của bản thân em, từ sự ngây ngô trúc trắc như bao lần, rồi cũng học được cách thành thạo trong một bản nhạc của riêng bọn họ.
Minseok đã trao trọn mọi thứ cho anh rồi, xoá tan hết thảy dấu vết của người không quan trọng dày vò cậu. Đối với cậu, nụ hôn chân chính mãi chỉ dành cho người cậu yêu mà thôi.
Là trao cho nhau, là cả hai cùng chủ động, là khiến cậu say mê, là trong trái tim chỉ có ngọt ngào.
Cậu cắn nhẹ lên môi anh âu yếm, quấn quýt anh trong say đắm, luồn vào bên trong, cùng anh vui đùa, cùng anh dây dưa.
Hôn anh, hôn lên người mà em yêu.
Minseok làm một lễ rửa tội cho chính mình, xả hết thảy dơ bẩn không thuộc về bản thân, dấu vết cắn xé của ai đó.
Cậu rốt cuộc cũng buông anh ra.
Gương mặt ửng hồng còn hơn những đoá hoa anh đào đang nở rộ dọc con đường, cậu nhìn anh, si mê cùng ngượng ngùng bối rối. Một thoáng đấy, sẽ vừa thở gấp, vừa cười rực rỡ, mặt mày tươi sáng, khoé mắt cong lên, tràn ngập tình ý.
"Anh à, chúng ta hứa với nhau rồi mà, sẽ tới ngày đó thôi mà anh."
Ông trời đã định trước rồi, Jihoon phải thua trước bé cún của mình thôi.
Em nhìn hắn toả ra nhu tình, thì hắn cũng mê mẩn từng hành động của em, đến mỗi dáng vẻ em chỉ thể hiện cho riêng mình hắn thấy, đến đôi mắt mà luôn ngập trong hình bóng hắn khi hắn ở bên cạnh em.
Dẫu cho hắn biết, em còn nhiều điều che giấu, còn bí mật hắn không thể can dự đến tại đội tuyển của em.
Nhưng là, chỉ vì đó là Minseok, em luôn có cách dành cho Jihoon đem hết tâm tư tình cảm, đem hết thảy những gì mình có đặt vào em, dễ dàng nghe theo hết thảy. Kể cả, Jihoon có thể mất hết mọi thứ.
Hắn vẫn tin, sợi chỉ hồng se duyên, em và hắn sẽ là cặp đôi tuyệt vời, đi cùng nhau tới tận mãi về sau.
Em muốn hắn đợi, hắn sẽ tiếp tục đợi.
Em muốn hắn chờ, chờ đến bao lâu cũng được.
Chỉ cần tình cảm trong ánh mắt em nhìn hắn đó, vẫn luôn vẹn nguyên như ban đầu.
Jihoon không thể không nghe theo em được nữa, hắn hơi cáu kỉnh véo véo khuôn mặt đáng yêu lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ vô tội của em.
"Nhớ lời em đấy."
"Anh không muốn mãi là người tình bí mật của em đâu."
Minseok nghe vậy, em phì cười. Em lại nhướn lên hôn lên môi hắn thêm phát nữa.
"Không phải là người tình, là người yêu em."
"Là Jihoon của Ryu Minseok đó."
"Là đường giữa nhà GenG của hỗ trợ nhà T1."
"Là anh đẹp trai cao ráo của bé cún con này đây."
"Sau này, anh muốn danh phận gì, thì đều có tên của em."
"Jihoon à, em cũng muốn có danh phận bên cạnh anh mà."
Minseok thủ thỉ tâm tình của mình, vẫn dáng vẻ ngọt ngào đó, em lại rót hàng đống lời đường mật vào lỗ tai Jihoon. Jihoon cảm thấy mình không bị em thao túng cũng khó, có ai mà nỡ thoát khỏi sẵn đống bẫy rập khoá chặt bản thân vào em mà em tạo ra chứ.
Đến cả mọi nghi vấn, từ dấu vết đã mờ nhạt trên môi em, tâm tình không vui, khó chịu vì em bất công không cho hắn công khai, mọi thứ bay sạch trước Minseok.
Jihoon chẳng có giữ lấy được tí giá với tí liêm sỉ nào cho bản thân, thật muốn đặt Minseok ngồi lên đầu lên cổ mình luôn rồi.
Giờ em muốn đòi lên trời, chắc hắn cũng nghiên cứu tìm cái thang bắc lên trên cho em leo.
Hay em có đòi ông sao hay trăng mây gì đó, hắn cũng phải tìm về cho em mất.
Minseok à, em đúng là bảo bối nhỏ của Jeong Jihoon mà.
Jihoon lại véo mặt em thêm cái nữa, rõ ràng đã xuôi theo ý em rồi.
"Thiệt tình, đúng là không nghe em không được mà."
Em đánh yêu vào tay hắn một cái vì cái tội lúc nào cũng nghịch ngợm trêu đùa da mặt mỏng của em.
Jihoon thích thú, càng muốn trêu em. Hắn dù chiều em, vẫn phải tỏ ra một chút uất ức của mình mới được. Thế là hắn chuyển từ véo, đưa cái mỏ đến gần.
Minseok tưởng hắn định hôn má em.
Jihoon không hôn, hắn gặm một miếng, bôi nước bọt mèo lên đấy đánh dấu.
Minseok bất lực dữ lắm, em đẩy đầu hắn ra, chùi chùi một bên má, khiến sự ửng hồng càng rõ ràng hơn.
Ánh mắt hắn lấp lánh ý cười, vòng tay lại ôm bé con nhà mình để em bất ngờ ngước nhìn hắn.
Để áo khoác của hai người chạm nhau, logo của hai chiến đội khác biệt, gần kề, lại cùng chung một nhịp đập.
GenG cùng T1, hẳn sẽ chẳng ai biết lại có mối liên kết bí mật thế này đâu.
Hắn có thể ngắm em gần thêm chút nữa.
Gọi em là sự xinh đẹp là không đủ, xinh đẹp sao có thể so sánh với em, em còn hơn cả thế cơ.
Rực rỡ là em.
Ngọt ngào cũng là em.
Tuyệt vời chắc chắn chính em rồi.
Ryu Minseok của hắn.
Khiến Jeong Jihoon này mê mẩn tới vậy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com