Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44/

Minseok run run nâng hàng mí mắt của mình sau một giấc ngủ ngắn. Cậu mở mắt, ngơ ngác khi dáng vẻ của Sanghyeok gần sát bên mình, khuôn mặt của anh phóng to kề cận, cơ hồ như muốn hôn lên cậu, người vẫn còn đang trong tình trạng choáng váng vì cơn say ngủ. Mắt cậu chạm mắt anh, kỳ lạ là chẳng thấy một chút ngại ngùng nào từ anh lớn khi bị cậu bắt gặp hành động làm chuyện xấu này.

Anh chỉ lùi lại một chút, hành động thường thường, với ngoại lệ duy nhất của mình, lẳng lặng tháo dây an toàn cho cậu. Bàn tay vàng của vị thần đường giữa thậm chí còn cẩn thận đến mức chỉnh lại những ngọn tóc rối ren của cậu, vuốt phẳng chúng.

Ngay cả giọng nói vốn bình tĩnh của anh, thoáng cũng có phần dãn ra, mềm mại.

"Em tỉnh rồi à, vừa vặn về tới nhà rồi." Anh gọi đấy là nhà, bởi vì anh coi T1 là nhà của bọn họ.

Minseok vô thức nhíu mày, sau cùng lại chỉ có thể bất đắc dĩ gạt anh ra như bao lần. Sanghyeok đưa cậu ngoại lệ, nhưng cậu lại chưa bao giờ cần đến ngoại lệ đó cho mình.

"Ngừng lại đi anh, em không muốn anh phải vì em mà buồn đâu. Không đáng!"

Cậu cũng tự đẩy cửa xe bỏ qua anh mà xuống trước.

"Đáng hay không là quyền của anh."

Sanghyeok nhìn theo bóng dáng quyết tuyệt của Minseok. Trước và sau một lần chợp mắt, thái độ của em cũng thay đổi hẳn, mới nãy còn chìm trong buồn tủi cần được dỗ dành, chăm sóc, sau khi đạt được rồi, nhận được ân cần đó, em lại thẳng thừng bỏ đi không xem trọng.

Vẫn là dáng vẻ cún con say ngủ của em dễ nhìn hơn.

Ít nhất bộ dạng ngoan ngoãn đó của em sẽ không làm tổn thương ai cả.

Sanghyeok loáng thoáng thấy mình có phần rầu rĩ theo em. Anh nhìn sang túi thuốc cạnh anh, lại siết lấy những ngón tay trên vô lăng, hiếm khi có phần bất lực, vì một tín hiệu tích cực cũng chẳng có nổi.

Ngoài người em yêu ra, Minseok cũng đủ lạnh lùng tàn nhẫn, một cơ hội để quan tâm lại gần em hơn chút nữa cũng bị khước từ.

Kể cả người sẵn sàng bên cạnh em, dẫu biết thể xác và tâm trí của em đã thuộc về một người khác.

Đáng buồn thay.

Minseok bỏ mặc Sanghyeok người đã đưa mình trở lại kí túc xá, y như một người đàn ông tệ bạc dùng xong thì vứt bỏ. Chẳng qua là vì sau khi tỉnh táo lại, cậu nhận ra, Sanghyeok cũng là một nguyên do dẫn tới câu chuyện ngày hôm nay giữa cậu và Jihoon. Là cậu không đủ quyết liệt với anh, yếu lòng không ngăn cản anh, mới khiến mọi thứ tệ hại dẫn tới nông nỗi này.

Jihoon cũng không có sai.

Là Minseok đã chẳng thể cho anh nổi lấy một cảm giác an toàn. Sự bùng nổ của anh hôm nay, khởi nguồn từ những thứ châm ngòi mà anh đúng là tận mắt chứng kiến.

Nghĩ tới thôi là Minseok lại không tự chủ được cảm thấy đau lòng, bước đi cũng nặng nề, chút một nhích thể xác của mình về lại phòng riêng để có thể gột rửa toàn bộ.

Những lời của Jihoon vẫn văng vẳng bên tai cậu, ánh nhìn của anh, sự đay nghiến mà cậu chẳng thể chịu nổi đó, chúng đã siết lấy Minseok đến ngạt thở. Cho dù bản thân đã biết rõ, cũng tự nhủ thầm, đứng về phía anh, bênh vực anh.

Vậy mà, thể xác, tâm trí, mọi thứ của Minseok xót xa quá.

Có lẽ vì yêu mà trải nghiệm thương tổn, nên Minseok cũng không muốn thấy có người phải buồn nữa. Cũng hiếm khi quyết tâm, phải làm rõ mối quan hệ giữa cậu cùng Jihoon, dần dần công khai, đắp nặn lại những mảnh vỡ, củng cố lại song phương để tình cảm của cậu và anh vững chắc hơn, trở lại như xưa.

Nên Minseok buộc lòng phải ngăn những hành vi thân mật với Sanghyeok, hy vọng anh không dây dưa vào chuyện của cậu nữa.

Không đáng cho anh, cũng không đáng cho những gì mà anh bỏ ra.

Vì Minseok đâu thể đáp lại.

Mãi là một chữ không, từ chối lạnh lẽo.

Sanghyeok rất tốt, anh là một tượng đài nổi tiếng, là người thành công ai ai cũng mê đắm. Anh xứng đáng tìm được một người phù hợp với anh hơn, không phải là cậu.

Minseok hiểu, trong sự ép buộc ngày hôm qua của Jihoon, giữa hai người, ai cũng có lỗi hết. Là cậu sợ hãi chẳng dám kể cho anh nghe về sự hiện hữu của một Hyeonjun chán ghét cậu, đe doạ cậu, với những tấm ảnh, bằng chứng mà người bạn này luôn nhăm nhe dùng để khống chế cậu. Còn anh, anh trong cơn giận dữ đã mảy may trút bỏ lên người anh thương mọi phẫn nộ, chẳng còn lý trí để lắng nghe, sự biện giải từ cậu, không màng tới sự phản kháng của cậu mà đòi hỏi, dồn ép cậu vào một lần đầu hoan ái chẳng hề vui sướng.

Giờ bình tĩnh lại, Minseok sẽ xử lý từng câu chuyện một, để mọi thứ quay về đúng quỹ đạo của nó.

Nhưng, liệu có dễ dàng đến thế không?

Minseok khép cánh cửa phòng lại, bật đèn, chờ nước ấm, cậu thả xuôi mình trên giường, nhìn lên trần nhà đầy mỏi mệt. Rõ ràng đã biện hộ không ngừng cho Jihoon, nhưng những dấu vết trên cơ thể cậu lại luôn luận tội anh, ép buộc cậu phải nhìn rõ, một khía cạnh khác của người cậu yêu, rằng anh sẵn sàng bỏ xuống hết thảy nâng niu, để dằn vặt cậu, đay nghiến cậu.

Cơ thể nhức mỏi rã rời của Minseok, khiến cậu chẳng muốn cử động chút nào nữa, cứ bần thần dang tay nằm trên giường.

Cảm thấy mình bị mất phương hướng, lạc lối.

Cún con nhỏ của anh sẽ đối diện với anh thế nào đây.

Vừa nghĩ cho anh, lại giận anh tới không thể tả siết.

Anh chẳng thương em nhiều như em nghĩ.

Thì ra, tình yêu của em và anh không lớn đến mức như em hằng mong đợi.

Minseok cười khổ.

Khốn kiếp, vậy mà lại muốn khóc nữa rồi. Mày yếu đuối quá rồi đấy.

Nhưng cái cảm giác bị bỏ lại một mình đấy, tỉnh dậy không có ai bên cạnh, không ai an ủi cậu, không ai xoa dịu cậu, vết thương đầy rẫy, cậu lạc lõng trong chính nơi xây dựng lên tình yêu thương cậu, thảm thương chẳng có lấy nổi một thứ gì che lấp. Vậy mà vẫn còn phải lo nghĩ cho anh, lo nghĩ cho tình yêu của họ.

Anh hi sinh hết thảy, dành cho em từng ấy tôn trọng, em đều biết.

Nhưng anh, lại chẳng rõ gì về việc cún con của anh đã chịu đựng, vì hạnh phúc của bọn họ mà tính toán đủ đường.

Em cứ nghĩ anh hiểu, cho nên em không nói.

Từ đầu tới cuối.

Chợt, tiếng gõ cửa phá tan nỗi niềm của Minseok, sự mâu thuẫn của chính cậu. Cậu hồi thần, hít một hơi thật sâu, thu lại tâm tình luôn không yên ổn của mình, thứ đang trực chờ cắn xé lấy cậu, biến cậu suy sụp yếu ớt hơn bao giờ hết.

Minseok vịn giường loạng choạng đứng dậy, cậu mở cửa nhìn Sanghyeok xách một túi đồ nhàn nhạt chờ đợi cậu. Cậu nhăn mi, suy nghĩ lời từ chối, thì anh đã ngang nhiên khẽ lách qua người cậu vào trong còn tiện tay đóng cửa lại giúp cậu.

"Em, em thật chẳng biết nói gì với anh thêm nữa đấy, Sanghyeok hyung!"

Cậu chán nản buông một câu.

Dù cảm động vì những điều Sanghyeok làm cho cậu, vì tình cảm của anh có thể khiến một người luôn giờ giấc như anh lại thức trọn đêm nay, kiên nhẫn, cách một thời gian lại gọi một cuộc đến cho cậu, rồi cả giọng điệu vừa mừng vừa lo khi cậu nhấc máy lên. Hành động của anh quả thật đã chạm tới sự mềm mại nơi đáy lòng của cậu, nhưng chúng chỉ càng khiến cậu cảm thấy nặng nề, giống như mắc nợ anh vậy. Cậu không thể hồi đáp anh.

Buông cho anh từng đấy lời từ chối, phũ phàng đẩy anh ra, cho anh hiểu họ là vốn chẳng thể có thêm điều gì khác với nhau.

Sanghyeok lại lơ đi, không thấy, cố chấp một mực, cho anh hiện hữu xuất hiện trước cậu, với tình cảm của anh.

Âm thầm như nước, lặng lẽ như mây, Sanghyeok bình tĩnh bước đến là vậy, chứng minh rằng anh sẽ không an phận chỉ làm một người đàn anh, thần tượng hay đội trưởng của cậu.

Thảo nào, Jihoon lại thấy nguy cơ.

Thảo nào, anh ấy lại chẳng có lấy tự tin nào.

Chẳng tự tin nổi Minseok sẽ không rời bỏ anh mà yêu một người hoàn hảo khác như người đường giữa của đội tuyển cậu.

Nhưng mà, phải làm sao đây, cho dù thế nào, Minseok lại chỉ rung động trước một người, là người không hề tự tin, mới vừa tổn thương cậu đấy.

Tệ thật, lại bênh anh ấy nữa rồi.

Sanghyeok đặt túi thuốc lên giường của cậu. Anh không đáp lại lời mà anh cho là thật vô nghĩa. Anh ngồi xuống giường cậu, vỗ nhẹ tấm nệm ra ý bảo cậu lại gần ngồi xuống bên cạnh anh, cứ như phòng cậu mới là phòng anh vậy, còn cậu mới là vị khách ghé thăm nơi này.

Minseok không làm theo. Cậu đứng đấy thoáng khoanh tay thờ ơ nhìn anh, không có nửa điểm nhiệt tình.

"Em muốn nghỉ ngơi..." - Nên anh về đi.

Sanghyeok thì lỳ lợm, lời đuổi khéo của Minseok lọt tai này anh đẩy sang tai còn lại cho nó trôi tuột ra ngoài, biến mất trong bầu không khí.

"Anh muốn nói chuyện với em, từ nãy tới giờ đã đủ để em bình tĩnh chưa?"

"Không, chưa đủ thời gian. Em muốn ở một mình." - Minseok thì bướng bỉnh, không muốn đối diện với anh chút nào. Sanghyeok đã bỏ đi sự tinh tế lúc đầu, rõ ràng anh có mặt tại đây là để hỏi về những gì kỳ lạ mà anh thấy được.

Đúng rồi, anh ấy phải biết chứ, mọi thứ lộ rõ đến như vậy.

Dấu hôn phủ đầy cổ Minseok, vết răng nhè nhẹ tại nốt ruồi lệ duyên dáng trên má, phần cằm cũng có một vài vết. Ngay cả đôi môi đang đối đáp từng lời với anh, cũng hiện hữu vết cắn xé dày vò mà.

Đơn cử nhất thôi, là âm thanh khàn khàn của chính cậu khi nhả chữ vàng ngọc.

Chừng đấy thôi, đã đủ chứng minh, Ryu Minseok của cậu mới trải qua một cuộc hoan ái đầy điên rồ rồi.

Sanghyeok đang muốn tra hỏi.

"Em đã ở đâu từ trận rank cuối cùng tối qua đến tận bây giờ?"

Minseok cắn môi im lặng không nói.

Sanghyeok thấy vậy đã thở dài lo lắng, lấy thuốc mỡ ra đứng dậy, cẩn thận định bôi lên môi giúp em.

Nhưng em chỉ rụt cổ đẩy anh ra, quen thuộc như cách em từ chối.

"Đó là chuyện riêng tư của em mà, anh biết để làm gì kia chứ."

Minseok cáu kỉnh đáp.

Đổi lấy một Sanghyeok nghiêm mặt.

"Em có biết là em sẽ làm ảnh hưởng đến toàn đội không? Anh không lấy quyền của người thích em đòi hỏi về việc được biết em đi đâu, mà là quyền của một người đội trưởng suy nghĩ cho toàn đội, Minseok. Em có biết là ngày mai chúng ta sẽ phải tập luyện không để rồi em sẽ tập luyện với tình trạng thế này à, em thử đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến trận chung kết, còn bao nhiêu ngày nữa đây hả Minseok? Em có thể không coi trọng sự nghiệp của mình nhưng em không thể làm ảnh hưởng đến người khác được. Có hiểu không?"

Sanghyeok lạnh giọng, nói một hơi dài không ngừng nghỉ, khiến Minseok từ nhìn thẳng anh lại dần thấp đầu qua từng câu anh răn dạy mà chẳng thể phản bác lấy nửa lời, hay tiếp tục bướng bỉnh với anh.

"Em biết chứ, nhưng mà, anh ấy..."

Minseok nhỏ giọng, muốn thanh minh lại chẳng thể thanh minh. Cậu thật sự đã để chuyện riêng tư của mình lên trước, bỏ hết thảy tất cả để đi tìm Jihoon giữ lấy tình yêu của mình như một kẻ ngu ngốc.

Để đổi lấy bộ dạng thảm hại của mình trước mắt anh lớn như hiện tại.

"Anh nào Minseok? Là người khiến em trở nên thế này à?"

Minseok lắc đầu.

"Đừng nói nữa anh, em biết sai rồi, em luôn cố gắng mà không để ảnh hưởng tới đội chúng mình đâu."

Sanghyeok chỉ lặp lại.

"Đó là ai, người khiến em phải trở nên như thế này?" - Người mà anh khẳng định, đã ức hiếp em, bỏ em lại một mình giữa đường vào lúc hơn bốn giờ sáng.

Câu hỏi cố chấp của anh chỉ khiến Minseok không vui, trở lại ương ngạnh.

"Em đã nói là em sẽ cố gắng và không làm ảnh hưởng đến ai hết mà. Anh đừng hỏi chuyện riêng tư của em nữa được không?" - Cậu gào lên, rồi ho khan, suýt chút nữa không nói nổi ra tiếng.

Sanghyeok lo lắng, xoa lưng em, chỉ đổi lại một ánh nhìn bất mãn và lạnh lùng, đẩy anh ra thêm một lần đã chẳng thể đếm nổi số lượng của Minseok.

"Anh muốn biết để làm gì chứ? Muốn biết em đã ngủ và làm tình với ai đến thế cơ à?"

"Nếu vậy để anh vừa lòng, cũng để anh chết tâm đi, đúng đấy, em đã ngủ và làm chuyện đó với người yêu em trước khi về đây đấy."

"Và nếu anh cần biết người đó là ai thì..."

Minseok ngẩng mặt nghiêm túc nhìn anh trong đôi mắt sưng đỏ của mình.

"Đó là đường giữa nhà GenG, Chovy, Jeong Jihoon!"

Đã vừa lòng anh chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com