Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59/

"Không, không phải như vậy, mày buông tao ra trước đi..."

Trước một Hyeonjun đang dần bộc lộ mặt trái, không còn là người đi rừng bạn tri kỷ của em, cũng không phải những hung hăng chèn ép em tới đường cùng, trêu đùa cảm xúc của em, Minseok bắt đầu thấy lo sợ. Bởi vì lần này người đồng niên họ Moon rất khác, khác biệt tới khôn cùng.

Rốt cuộc Minseok cũng thấy.

Sự chiếm hữu cực đoan, thứ trào lên trong tròng mắt của Hyeonjun đang luôn nhìn cậu không ngừng lại.

Vị đi rừng cố tình, để cho hỗ trợ nhỏ đọc được cảm xúc.

Một ánh mắt đủ để Minseok phải khiếp hãi. Cậu hoảng loạn lắp bắp phản bác lại, muốn ngồi lùi về sau nữa, nhưng lưng chạm tới vách, thành giường chẳng hiểu sao có chút lành lạnh, cơ hồ càng khiến cậu trở nên sợ sệt hơn.

Minseok đạp chân, cơ hồ muôn đá văng Hyeonjun ra khỏi không gian bị thu hẹp lại này.

Nhưng, người đi rừng đã ngồi đè chân cậu, áp tay cậu lên, buộc cậu ngửa người ra phía sau

Sự tiến công, gần sát, mặt đối mặt, mặt đối mắt, song phương hai người, lại là hai tâm tình cùng trạng thái hoàn toàn khác biệt.

Bề trên cùng tôi tớ.

Kẻ thống trị cùng kẻ bị trị.

Kẻ đi săn cùng con mồi.

Minseok như loài động vật nhỏ, bị dính bẫy, kiềm hãm.

Còn Hyeonjun chính là gã bắt động vật nhỏ này đem về chiếc lồng của chính mình.

Xây bằng những dục vọng cùng cực đoan.

Đã từ rất lâu, Moon Hyeonjun đã thầm nghĩ.

Sẽ thế nào nếu như Ryu Minseok mãi chẳng yêu mình.

Sẽ thế nào nếu như em không thể đáp lại tình cảm của hắn.

Vậy thì...

Thà rằng, hắn có được thứ bên ngoài, cũng sẽ không buông tha em.

Hắn đã luôn âm ỉ trong lòng mình ngọn lửa nhỉ xấu xa bập bùng như vậy.

Khi mà đêm tối buông xuống, khi em còn nằm bên cạnh say ngủ nghĩ về người em yêu, người mà em nhung nhớ.

Thì Hyeonjun đã luôn tâm tâm niệm niệm, đè ép những cực đoan này lại. Bởi vì khi ấy hắn vẫn ngây thơ cho rằng, người bạn đồng niên như hắn, tri kỷ của em, rốt cuộc hẳn là sẽ có điều gì đó đặc biệt, lớn lao trong lòng em.

Ở gần sát như vậy, đâu phải chỉ có một mình hắn động tình đúng không?

Sự thật nghiệt ngã, đúng là hắn đã quá tin tưởng vào bản thân.

Tri kỷ không phải tình yêu.

Nó cao hơn bạn bè, cũng không vượt qua danh giới tưởng chừng như rất đỗi mong manh đó.

Lại là một bức tường Moon Hyeonjun không thể leo qua.

"Mày đang định làm gì vậy, mau buông tao ra, tao với Jihoon anh ấy có thế nào, cũng không tới lượt mày quan tâm..."

Minseok thấy Hyeonjun im lặng, vẫn luôn kêu gào loạn xạ.

Em vùng vẫy, gần như thoát ra khỏi sự trói buộc của hắn khi hắn vốn chưa bao giờ muốn làm đau em.

Nhưng lại cũng không thể buông tha em.

Hyeonjun siết dần, dùng lực, ngăn em lại. Hắn thở khẽ, cho chúng được quyện vào với hơi thở của em, để giá như, chúng là một.

Em và hắn, cũng vậy.

Khoảnh khắc này, thuộc về nhau.

Nhưng Minseok chỉ né tránh, sườn má của em, góc nghiêng quen thuộc, thứ luôn được hắn từ vị trí nửa trên ghé xuống dưới nhìn ngang, qua người đường giữa, vị xạ thủ, để điểm đáp rơi trên sự trắng nõn xinh đẹp này.

"Minseok, nếu mày thèm chịch tới vậy..."

Hyeonjun chợt nhếch môi, hắn đeo lại dáng vẻ mà chính hắn cũng chán ghét.

Nhưng không thể thay đổi, đó cũng là hình tượng bên trong của hắn.

Là chính hắn.

Nghe mấy lời này, em khẽ thoáng run người, quay qua trừng mắt nhìn hắn.

Giận dữ rồi, muốn phủ nhận rồi, liên tục lắc đầu quầy quậy.

Nhưng em hãy đợi đã, đợi nghe hết đã.

"Tao có thể hạ mình, tới thoả mãn mày!"

Thanh âm thủ thỉ nhẹ bẫng, lại mang chút gì đó điên cuồng không tên.

Đoạn, Hyeonjun kéo Minseok lại, cho em sà vào lòng hắn. Như thường lệ, nâng cằm em, trao em một nụ hôn.

Hắn đã nói rồi, Jihoon khiêu khích hắn.

Người hứng chịu, sẽ là em.

Minseok chỉ bặm môi ngăn chặn cuộc tiến công này, hai tay quẫy loạn xạ với sự giữ chặt và lực lớn từ một người chăm chỉ luyện tập như Hyeonjun. Cậu mở lớn tròng mắt, dâng đầy ghét bỏ, chỉ dành riêng cho người đi rừng. Thái độ cứng rắn này của cậu, khiến Hyeonjun không thể chèn ép thêm được gì.

Người đi rừng tức tối bao nhiêu, vị hỗ trợ càng hài lòng và buông những ánh nhìn thoả mãn bấy nhiêu.

Chẳng qua cũng là nhất thời.

Khi Hyeonjun buông Minseok ra, lùi lại.

Vị hỗ trợ nhỏ đã tưởng chừng như đã dành chiến thắng, để người đi rừng biết khó mà lui.

"'Mày làm tao cảm thấy ghê tởm..."

Cậu nói trong động tác chống người vội vàng đứng dậy, toan muốn bỏ chạy.

Hyeonjun bị lời của hỗ trợ làm cho hơi sững sờ, nhìn người thương vụt qua mình nhanh chóng có ma đuổi theo sau. Hắn thu lại sự chết lặng thoảng qua đó, môi cong cong nhạo báng. Chỉ là vẫn giấu không được ánh mắt u ám, không giữ lại được chút vui vẻ gì, kể cả khi thấu rõ rằng Minseok vốn không có đường trốn thoát.

Chỉ là vì sự phản kháng đó, luôn đâm chọc trái tim của hằn vô vàn vết lớn nhỏ.

Hyeonjun xoa xoa mái tóc rũ rượi của mình, làm bộ không quan tâm đến nơi vừa nhói lên chua xót của bản thân.

Hắn quay đầu, nhìn chú cún con đã tới cửa, loay hoay tìm cách mở hòng thoát thân.

Bóng lưng đơn bạc run rẩy lẩy bẩy đó, như thể đằng sau em là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Thứ sẽ chẳng quan tâm em ra sao, chỉ muốn dày vò em thôi.

Hành hạ em, mặc kệ em van nài, cầu tình, tìm lối thoát, hay bất cứ điều gì khác để cho em có thể rời khỏi vòng tay hắn.

Hyeonjun nghiền ngẫm ngắm nhìn bộ dạng chẳng có đường lui đó của Minseok. Hắn móc túi quần nâng chìa khoá trên tay, thả trên sàn tạo thành tiếng vang.

Đoạn, Minseok vì âm thanh nọ ngoái đầu lại nhìn.

Hyeonjun nhún vai hài hước trông biểu cảm tái nhợt của em. Hắn dùng chân đá ngược lại, chìa khoá nằm ngoài ánh sáng, hiện hữu trong tầm nhìn của em, nhanh chóng bị đẩy lùi, chui về phía gầm giường, nơi chẳng đèn điện chẳng chiếu tới.

Minseok mặt cắt không còn giọt máu. Em giữ lấy tay nắm cửa, liên tục xoay vặn một cách vô nghĩa cùng bất lực.

Em nghĩ tới điều gì đó, chợt tìm quanh người. Sau đó, em chợt nhận ra ngay cả thứ có thể cứu mình, vì sự lơ đãng của em, cũng bỏ quên trong tay hắn rồi.

Hyeonjun nhìn dáng vẻ hoảng hốt tột cùng đó của em, rất vui lòng khiến chỗ cảm xúc đấy được tăng mạnh thêm trước mắt hắn.

"Mày đang tìm thứ này sao?"

Hắn vẫy vẫy chiếc điện thoại của em.

Cười cợt trước những cố gắng chẳng có ý nghĩa mà em làm.

Kể cả hiện tại hay quá khứ, khi mà em hành động bảo vệ tình yêu của mình.

Jihoon không tin tưởng em.

Chính em cũng không tin anh ta.

Cho nên để mà nói thì, sự có mặt của hắn tại đây.

Chính là để kết thúc tình yêu của hai người.

"Cơ hội cuối cho mày đấy, lại đây Minseok!"

Hyeonjun dang tay, mời gọi, cứ như hắn trở thành bến đỗ an toàn nhất trong không gian thân thuộc của bọn họ, thứ khép kín khoá chặt chẳng chừa cho Minseok một chỗ trốn.

Bốn bức tường vây lấy, kỉ niệm ngày xưa còn đấy, nhưng Hyeonjun muốn tự tay đập tan chúng tại nơi này.

Chỉ có phá vỡ hoàn toàn nhận thức của Minseok về người bạn cũ như hắn.

Em mới có thể thấu tấm chân tình này.

Duy nhất, chỉ một.

Điên cuồng, chiếm hữu.

Đều là em.

Minseok im lặng, cậu tựa lưng vào cửa, căm hận nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thong dong tự tin như đã có sự chuẩn bị từ trước của Hyeonjun từ thời khắc mà hắn có mặt tại đây.

"Tao có thể thoả mãn đứa thèm khát như mày."

Hắn nói tiếp, ung dung vô cùng, đã nhét điện thoại của hỗ trợ nhỏ vào một bên túi còn lại.

"Mày có thể yên tâm tập luyện, cũng không cần phải làm xấu hổ đội tuyển của chúng ta, cầu khát đội đối địch."

Tiếp tục dụ dỗ, để âm thanh trầm thấp của hắn bao lấy, thôi miên, kéo Minseok về, trong vòng tay của Hyeonjun.

Lúc đấy, hắn sẽ giữ thật chặt, thật chặt.

Chặt tới nỗi, em mãi cũng không thoát ra khỏi, để tìm về người em yêu, tình cảm của em đó.

Không trao cho hắn cũng không sao.

Ít nhiều gì, hắn cũng phải được thứ khác đúng không.

Dù sao, Moon Hyeonjun đã bị Jeong Jihoon bức tới con đường này mà.

Đừng trách tôi, có trách, hãy trách người yêu em.

"Tao có thể giúp mày làm điều đó."

Hyeonjun đã lại gần Minseok.

Lần này trước khi để em bặm môi lại, hay phản kháng, hắn đã bóp mặt em, buộc em phải đáp ứng mình.

"Tao có thể thoả mãn mày!"

Anh ta có được thì tao cũng phải có.

Hyeonjun bị phẫn nộ làm cho phát điên rồi.

Ghen tuông khiến chiếc hộp pandora giam giữ tiêu cực hắn cất nơi đáy lòng được hé mở.

Che mờ tâm trí.

Những lời của Jihoon từ cuộc gọi đầu giờ tối vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu hắn, nhìn có vẻ như hắn chẳng để ý nhưng Hyeonjun đã luôn quan tâm đến.

Anh ta đã ôm đã hôn em.

Hyeonjun cũng ôm em rồi hôn em.

Anh ta đã ngủ với em, đã khiến em rên rỉ điên cuồng vì anh ta.

Vậy thì lần này, Hyeonjun cũng muốn.

Hắn đã nhẫn nhịn từng ấy ngày tháng để rồi em trao mọi thứ cho người khác.

Người đi rừng Oner với lòng tham của mình, hắn chưa bao giờ cam tâm như vậy.

Rõ ràng, ngay từ đầu đáng lẽ Keria, người bạn chung phòng này, là của hắn mà.

Cúi thấp đầu, kéo em vào biển dục vọng của Moon Hyeonjun.

Mặc cho sự căm hờn chán ghét của em.

Mặc cho sự dãy dụa không ngừng của em.

Mặc cho em có phản kháng tới cỡ nào.

Ryu Minseok, chúng ta cùng dày vò lẫn nhau đi.

Người đi rừng Oner sẽ không để một mình gã đường giữa Chovy có được em đâu, hỗ trợ Keria sẽ chỉ là của hắn, của hắn mà thôi.

Vì vậy, trước tiên, hãy bắt đầu mọi thứ bằng một nụ hôn như thường lệ.

Giống sự ép buộc trước đây nhưng lại có một sự khác biệt.

Là một dấu mốc mới.

"Ryu Minseok, tao muốn mày!"

-----

Sanghyeok mặc kệ Minhyung thoáng đờ đẫn vì lời nói của anh. Anh nhìn đồng hồ ở góc màn hình, trong lòng bắt đầu tính toán. Anh suy ngẫm, không biết có nên bắt đầu một trận xếp hạng đơn tiếp theo nữa không.

Có chút muộn thì phải.

Hiếm khi Sanghyeok có phần không nắm chắc.

Thật sự thì anh cũng đâu thể để mọi thứ đi quá xa được.

Anh đẩy bàn, định lùi ghế lại tính đứng lên. Nhưng Minhyung chặn anh lại, dường như thằng nhóc bắt đầu hiểu thấu mọi chuyện này đang muốn làm rõ hơn vấn đề xung quanh.

Thật sự thì anh cũng không ngại, để đứa vừa là em vừa là cháu mình này, biết khó mà lui.

Khi mà ván cờ anh sắp đặt trọn vẹn đã dần đi tới hồi kết.

"Lại gì nữa đây, Minhyung?"

Tuy nghĩ vậy, nhưng Sanghyeok lại tỏ vẻ không có kiên nhẫn cho lắm.

"Em không giống như anh, Sanghyeok hyung."

Trước tiên, Minhyung phản bác lại lời khẳng định của anh lớn mới vừa xong.

"Đúng là em đang đợi Minseok chia tay với vị tuyển thủ Chovy kia. Em cũng nghĩ anh, với Hyeonjun cũng giống như em. Đều nhìn ra được vấn đề, thật sự thì Minseok với người đàn anh đường giữa nhà GenG kia không phù hợp, có những bất đồng quan điểm, sớm muộn cũng đến lúc tan vỡ."

Đó là lý do, trong cuộc nói chuyện với Wooje tại hành lang, người xạ thủ đã luôn khăng khăng như vậy. Bởi vì Minhyung nghĩ, ai cũng như mình, bày tỏ ra ngoài, cho hỗ trợ nhỏ biết, rồi chờ đợi một lời hồi đáp, quay đầu của em ấy.

Rốt cuộc chỉ mong em luôn hạnh phúc, trước sự lựa chọn em cho là phù hợp nhất, khi vị nhà GenG sớm sẽ làm tổn thương em với cực đoan chiếm hữu trong mắt anh ta.

Đâu phải mối tình nào cũng dài lâu.

Rốt cuộc tan vỡ cũng là một chuyện thường tình của các cặp đôi.

Chỉ là Minhyung không ngờ tới.

Chính hai người đồng đội mình lại chưa bao giờ giống như hắn.

Họ sử dụng phương thức khác, cực đoan tới khôn cùng.

"Em đã mắc sai lầm rồi, anh chưa bao giờ là người thích chờ đợi cả, Minhyung."

Sanghyeok đã thay Minhyung nói ra điểm mấu chốt.

Anh cười nhẹ, hời hợt lên tiếng tiếp.

"Còn Hyeonjun, khi anh chỉ ra những điểm nó không xứng với Minseok, thì nó càng không có kiên nhẫn hơn, đặc biệt khi tại đây vai trò cùng cơ hội của nó là tệ nhất."

Minhyung nhìn chằm chằm Sanghyeok dường như không thề tin nổi lời thú nhận của anh.

"Thì sao mà nó chịu ngồi yên chờ đợi như em đây, Minhyung!"

Trí óc của Minhyung quay loạn lên, vị xạ thủ bắt đầu xâu chuỗi hết thảy những hành động, những lời nói, những sự việc đã luôn luôn diễn ra trong đội tuyển của bọn họ.

Về một Sanghyeok tưởng chừng như bàng quan với tất cả mọi thứ, nhưng ở góc độ nào cũng có dấu vết của anh.

"Hơn nữa, có một điểm em nói sai về cả anh lẫn Hyeonjun."

Sanghyeok liếc mắt sang chỗ Wooje bắt gặp ánh mắt của em nhỏ đang rụt cổ lại âm thầm ngước về hướng anh.

Vị đội trưởng chính là người đã ra lệnh, cảnh cáo em út đường trên về sự có mặt của anh ngày hôm đó, ngày quay chụp trailer cho trận chung kết, khi mà Minseok lao về phía Jihoon mặc kệ hết thảy mọi thứ trên đời.

Hỗ trợ nhỏ T1 đã hôn người đường giữa GenG say đắm như thế nào.

Tất cả đều lọt vào tầm nhìn của huyền thoại nhà T1.

"Cả anh cùng Hyeonjun đều không hề biết tuyển thủ Chovy kia và Minseok yêu nhau, cho đến tận vài ngày trước mới nắm rõ."

Chính mắt vị quỷ vương bất tử, với những cố gắng để đạt tới trái tim hỗ trợ nhà mình, nhận ra chúng là vô ích.

Khi hỗ trợ của anh, đắm đuối hôn một người đường giữa khác không phải là anh.

Người đường giữa của một đội tuyển đối địch với bọn họ.

Vì thế, bàn cờ phải được sắp xếp lại.

Kể cả khiến Minseok, người anh thương đó buộc phải chịu đau khổ.

Nhưng là...

Phải chịu đựng những cảm xúc dày vò đó ở bên ngoài, em mới biết đường tìm về chốn an toàn nhất.

Trong vòng tay của Lee Sanghyeok.

"Cho nên hôm nọ anh mới cố tình nói trước mặt mọi người khi không có mặt Minseok, cậu ấy đang hẹn hò với đường giữa nhà GenG?"

Thứ mà vị huyền thoại của giới liên minh muốn, không phải cầu khát hèn mọn như Hyeonjun hay cam tâm chờ đợi như Minhyung.

Anh ta muốn cả trái tim cùng thể xác của Ryu Minseok.

Không từ thủ đoạn.

"Lee Sanghyeok, anh đã cố tình để cho Hyeonjun biết!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com