Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

File 28

Nửa năm sau...

LK đi làm về, bước vô nhà mùi đồ ăn thơm phức. Cô hít hà rồi đi xuống bếp. Mẹ cô đang loay hoay ở bếp. Nửa năm sau khi phẫu thuật, mẹ LK tập vật lý trị liệu và nhận sự trợ giúp của thuốc cùng lời khuyên của Lucas, giờ thì đã có thể đi được vài bước ngắn. Chỉ là vài bước thôi, còn muốn đi quãng đường xa phải dùng nạng, hoặc xe lăn, nhưng đó là 1 dấu hiệu khả quan, khiến cho gia đình LK phấn khởi rất nhiều.

-"Thưa mẹ con mới đi làm về."-LK đứng bên cạnh mẹ.-"Hôm nay mẹ nấu món gì vậy? Để con giúp mẹ."-Nói rồi LK lấy đĩa, thìa múc đồ ăn mang ra bàn.

-"Chân mẹ hôm nay thế nào rồi ạ? Mẹ có nhớ uống thuốc đầy đủ không đó?"

-"Chân mẹ vẫn bình thường, lâu lâu đi lại có hơi đau mà ngồi nghỉ 1 chút là hết rồi. Con đừng lo quá."-Mẹ LK cười hiền, bà lúc nào cũng vậy, không muốn những người xung quang lo lắng cho mình.

-"Mẹ, con nói mẹ rồi. Mẹ đừng cố gắng quá, cứ từ từ rồi sẽ đi lại bình thường được thôi mà."-LK bám lấy tay mẹ mình, tựa đầu lên vai bà, nũng nịu.

-"Mẹ biết rồi, thôi tắm đi rồi ra ăn cơm."

-"Dạ."

Ăn cơm xong LK lên phòng nằm, cầm điện thoại như chờ đợi 1 điều gì đó. Nói mới nhớ sáng giờ không thấy PH gọi cho cô. Ngoài ra lúc nãy tan ca cũng không thấy chị đến đón. LK nằm lăn qua lăn lại 1 hồi, quyết định đến nhà PH.

-"Trễ rồi đi đâu vậy Khuê?"-Ba và mẹ cô đang ngồi coi TV cùng nhau tại phòng khách.

-"Con ra ngoài lát con về. Nếu trễ quá ba mẹ cứ nghỉ trước, không cần chờ cửa con đâu ạ."-LK xỏ vội sandal của mình.

-"Đi cẩn thận nha con."

-"Dạ thưa ba mẹ con đi."-LK vừa đi vừa nói với lại.

LK bắt taxi đến nhà PH.

Đến nơi, cô thấy cửa không khoá liền đẩy cửa đi vào. Xe của PH đậu đầy đủ ở garage không thiếu chiếc nào chứng tỏ PH đang ở nhà, ngoại trừ khả năng đi xe ngoài nhưng rất ít khi như vậy. PH tiến vào nhà, trong nhà tối om, không 1 bóng đèn nào được mở.

-"Hương, chị có nhà không?"-LK cất tiếng gọi.

Không có ai trả lời, LK ngó nghiêng 1 lúc thấy ánh sáng le lói phía phòng PH. LK đẩy cửa đi vào.

-"Hương, có chuyện gì vậy?"

LK vứt cả túi xách, chạy đến bên PH đang nằm trên giường, khuôn mặt có chút nhợt nhạt.

-"Sao em lại đến đây?"-PH mệt mỏi nhấc mắt dậy, giọng yếu ớt.

-"Sao không gọi em? Hương ốm rồi."-LK rơi nước mắt.

-"Tôi không sao mà, mai sẽ khỏi thôi. Tôi không muốn em lo lắng."-PH lau nước mắt cho LK, áp tay lên má em.

LK nắm lấy bàn tay PH đang để trên mặt mình, tay còn lại sờ khắp mặt, cánh tay PH.-"Hương sốt cao quá ! Đợi em chút, em nấu cháo cho Hương nha, rồi uống thuốc nữa."

-"Cảm ơn em."

LK lấy khăn ấm đắp lên trán giúp PH.

-"Làm phiền em quá."

-"Hương không được nói vậy. Nghỉ ngơi chút, đợi em nấu cháo cho Hương nha."-LK hôn lên môi PH rồi mới rời đi.

LK loay hoay dưới bếp 1 lúc nấu cho PH 1 bát cháo giải cảm.

LK đỡ PH ngồi dậy.

-"Để tôi tự ăn."

-"Không, chị đang mệt. Để em đút cho."-LK cẩn thận thổi từng muỗng cháo cho PH.

PH lau đi vài giọt mồ hôi còn vương lai trên trán em, vén những sợi tóc đã ướt đẫm vì mồ hôi qua bên cho em.

-"Làm sao cứ chau mày lại vậy?"-PH áp tay lên má, xoa xoa mặt LK.

-"Chị làm em lo lắng."

-"Xin lỗi."

-"Lần sau không được vậy nữa, có chuyện gì phải gọi cho em ngay, biết chưa?"

-"Được."-PH gật đầu.

-"Chị nằm nghỉ đi, em đi thu dọn."

-"Cảm ơn em."

-"Chị thôi ngay mấy câu cảm ơn xin lỗi đấy đi. Người yêu bị bệnh mà em không chăm sóc được thì làm được gì."-LK nắm lấy tay PH.

Rửa bát, thu dọn bếp xong LK gọi điện về xin phép mẹ tối nay ở lại nhà LK nên đừng chờ cửa. Mẹ cô dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Lên phòng LK đã thấy PH ngủ tự lúc nào. Cô mân mê từng đường nét trên khuôn mặt chị, khẽ mỉm cười 1 mình.

Nhớ buổi sáng PH chở LK đi làm, thấy khuôn mặt chị có chút nhợt nhạt hơn thường ngày. Cô có hỏi nhưng chị nói không sao. Bỗng dưng cô thấy mình vô tâm quá !

Từ tối tới khuya, LK ngồi bên cạnh PH, lâu lâu thay khăn đắp lên trán cho chị rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua từng ô cửa sổ, tinh nghịch khiến PH phải tỉnh giấc, đưa tay che mắt lại, lúc này mới biết LK nắm tay mình và ngồi dưới đất ngủ cả đêm.

Thấy động đậy ngay tay, LK cũng tỉnh dậy ngay sau đó.

-"Chị dậy rồi sao? Còn mệt không, còn đau ở đâu không?"-LK vẫn còn lo lắng, đưa tay sờ trán PH.

-"Tôi hết mệt rồi. Nhờ em chăm sóc nên giờ khoẻ rồi, không dám bệnh lâu sợ em lo."-PH cười.-"Sao không lên giường ngủ?"

-"Em thức trông chị mà ngủ quên lúc nào không hay."

PH lắc đầu, xoa đầu LK.

LK đưa tay lên nhìn đồng hồ.-"Trễ rồi, em phải về chuẩn bị đi làm."

PH kéo tay LK lại.-"Hôm nay chủ nhật mà."

-"Ừ ha. Em quên."

PH thấy quầng thâm dưới mắt em có chút xót xa.

-"Em chăm sóc tôi cả đêm qua chắc mệt rồi. Ngủ thêm tí đi."

LK ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh PH, dụi dụi đầu vào ngực chị.

-"Em xin lỗi."-LK lí nhí.

-"Tại sao?"

-"Sáng hôm qua em thấy chị mệt, vậy mà chị nói không sao em cũng tin. Em vô tâm quá phải không?"-LK ngước mắt lên nhìn PH.

-"Không phải em đã bên cạnh tôi rồi sao. Đừng tự trách bản thân mình như vậy."

-"Nhưng mà..."

PH biết LK định nói gì, biết em sẽ tự trách bản thân mình nên tạm thời khoá môi em lại bằng cách đặt môi mình lên trên môi em.

-"Ngoan, em không có lỗi. Ngủ đi, tôi yêu em."-PH dịu dàng vuốt tóc LK.

-"Dạ."-LK vẫn còn chút áy náy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời chị.

Một lát sau LK tỉnh dậy thì không thấy PH ở bên cạnh nữa. Cô rời giường đi xuống bếp thấy chị đang loay hoay làm đồ ăn. Cô cười khúc khích 1 mình rồi tiến đến ôm lấy eo chị.

-"Dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút, đêm qua em thức cả đếm chăm sóc tôi còn gì."

-"Em hết mệt rồi."

-"Ăn sáng thôi."-PH quay lại nhìn LK, hôn lên trán em, nắm tay đưa LK lại bàn, ga lăng kéo ghế rồi ấn 2 vai để LK ngồi xuống.

Rồi lấy 2 đĩa đồ ăn đã được bày biện sẵn, đẹp mắt, thêm 1 cốc sữa nóng cho em và 1 ly cà phê đen cho mình.

LK cầm dao và nĩa lên. Lúc này cô mới để ý ngón áp út bên tay trái của mình: 1 chiếc nhẫn. Cô buông dao, nĩa xuống, mân mê chiếc nhẫn.

-"Kỷ niệm 1 năm bên nhau của chúng ta."-PH giơ bàn tay cũng đeo 1 chiếc nhẫn giống của LK lên.

-"Chị vẫn nhớ sao?"-LK xúc động.

PH kéo ghế ngồi bên cạnh LK.-"Sao lại không nhớ được chứ? Những điều khác có thể quên, nhưng tất cả những gì liên quan đến em đều không thể quên được."-PH vuốt tóc LK.

LK rơi nước mắt, ôm chầm lấy PH.

-"Sao vậy? Không khóc."-PH mỉm cười hạnh phúc, xoa đầu người yêu mình.

-"Chị lúc nào cũng làm em bất ngờ hết, mà em lại chẳng làm được gì cho chị hết."

-"Em làm được 1 điều rồi. Ngoài điều đấy ra tôi không cần gì hết."

-"Là gì?"-LK rời ra, mắt ầng ậc nước nhìn PH.

-"Yêu tôi."-PH câu khoé môi lên 1 chút.-"Chúng ta sẽ mãi như vầy, đúng không?"

LK gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.

PH không ngần ngại hôn lên môi LK, dịu dàng nâng niu cánh môi...

      __________________

Ps: dạo này tự nhiên sinh ra cái bệnh lười viết chap 🤔🤔 tự hứa với lòng sẽ siêng năng mà 😞😞 sẽ cố gắng, phải cố gắng😤💪💪 à nhớ vote cho au ⭐️ và để lại cmt nếu mọi người muốn góp ý nhé 💬 LOVE ALL ❤️👾😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com