File 45
Sau khi làm thủ tục nhập viện cho LK, PH quay trở lại phòng bệnh, lòng vẫn chưa nguôi sự lo lắng. Cô mở cửa vào phòng, cố gắng đi đứng từng hành động nhẹ nhàng, không để kinh động đến em.
PH sắp xếp lại đồ đạc ở cái bàn bên cạnh giường LK, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường.
-"Xin lỗi.."-PH ngập ngừng, giọng nói nhỏ với hi vọng người đối diện nghe được, cũng ao ước em đừng nghe lời xin lỗi muộn màng từ kẻ ngu muội này.
Tim PH co thắt lại, lòng như trống rỗng. Cũng chẳng biết phải nói gì, bất kể câu từ gì được thốt ra lúc này cũng đều vô nghĩa, vì chuyện gì cũng qua hết rồi, có nói gì cũng không thay đổi được cục diện hiện tại hay quá khứ. Cũng chẳng dám nhìn em, giọt nước mắt vô tình lăn dài trên má lúc nào cũng không biết.
PH ngồi lặng nhìn LK ngủ thật lâu. Cảm giác như tất cả mọi thứ đang thay đổi, bước qua một trang khác trong câu chuyện cuộc đời của cả hai. Từ bao giờ mà việc hôn lên vầng trán để chúc em ngủ ngon, vén những sợi tóc đang loà xoà trước mặt em khiến em khỏi khó chịu, vuốt ve khuôn mặt có vẻ gầy gò của em,... Từ bao giờ mà tất cả những hành động quen thuộc, cô và em đã từng thoải mái thể hiện khi bên cạnh nhau, giờ thật khó khăn, xa cách? Chắc đó là tâm trạng của một kẻ tội lỗi. Cảm thấy mình quá xấu xa, chỉ dám nhìn người mình yêu từ xa, âm thầm cầu nguyện, chúc phúc cho cô ấy may mắn trong mọi điều, dù cả hai yêu thật lòng đấy, nhưng sao dám đón lấy người ấy vào lòng mà che chở khi chính bản thân đã vấy bẩn sự thuần khiết của tình cảm mà người ấy đã hết lòng trao tặng ?
Bất chợt điện thoại PH reo lên, cô nhanh chóng ra ngoài đề nghe.
Vì công ty có chuyện cần giải quyết nên PH đành phải trở về. Trước khi đi cô còn cẩn thận dặn dò y tá phải chăm sóc cho LK thật tốt, để ý cô ấy một chút, có chuyện gì phải liên lạc với cô ngay. Dù vẫn không yên tâm nhưng cũng không thể làm gì, việc công ty cũng không thể bỏ bê được. Hơn nữa, công ty là được em cứu, không thể phụ em một lần nữa được.
Khi hoàn thành công việc cũng đã 10 giờ đêm. PH tựa đầu vào ghế, thở phào, nhắm mắt thư giãn một chút. Chợt nhớ là từ sáng giờ vẫn chưa có gì vào bụng, nhưng lại không thấy đói, chắc vì lo lắng và bận rộn quá nên quên cả việc cần phải làm đầy cái bao tử. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lấy áo vest vắt trên ghế, vội vàng lái xe về bệnh viện.
Trong phòng LK chỉ có ánh đèn le lói, còn LK thì đang ngủ gục trên sopha, có vẻ như đang viết cái gì đó nhưng mệt quá gục xuống ngủ luôn. PH cầm lên, đọc vài dòng.
-"Rốt cuộc, vẫn chỉ muốn sống yên bình, thanh thản. Không suy nghĩ, chẳng vướng bận về điều gì, muốn được cùng người mà bản thân yêu thương bên nhau những ngày lặng gió, chẳng bão bùng. Cùng chở che cho nhau, tựa vào mỗi khi thấy mệt.
Sau cùng, cũng chẳng muốn mạnh mẽ nữa. Chỉ ước có một bờ vai vững chắc để tựa vào, yếu đuối một chút cũng chẳng sao.
Số phận-đã yêu thích ai trở thành một cặp thì nhất định sẽ trêu đùa hai người đó, để khi trời quang mây tạnh, lại cho họ về bên nhau, nhưng lại không biết đối mặt với nhau như thế nào, thật là tiến thoái lưỡng nan !
Gượng ép, cố gắng, nhưng có lẽ lại sắp rung động rồi, dù người đó thật là "đáng ghét"...
Mà hạnh phúc và bình yên có lẽ là một thứ xa xỉ lắm nhỉ? Ai có thể bố thí cho tôi nột chút được không? Nếu không được, hãy bán cho tôi một ít cũng được, đắt bao nhiêu tôi cũng sẽ chi trả..."
Sự giằng xé của một cô gái đã từ bỏ cả tuổi thanh xuân để chờ đợi và yêu thương một người. Sau bao nhiêu sóng gió, cô gái đã mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Nhưng lại mềm nhũn khi gặp lại sự dịu dàng của người ấy !
PH nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh LK, bàn tay ngập ngừng, rụt rè, chỉ là muốn vén vài sợi tóc của em qua bên mà khó đến vậy sao? Cô dùng hết can đảm của mình, run run vén vài sợi tóc qua bên cho em, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên má em, giọt nước mắt cô đang lăn ra đến cả chủ nhân nó còn không biết đã vô tình rơi xuống khuôn mặt LK.
PH nhẹ nhàng bế LK trở lại giường, kê gối lại ngay ngắn rồi cẩn thận đắp chăn giúp em. Cô gấp quyển nhật ký của em lại rồi cất vào ngăn kéo ở cái bàn đầu giường, rồi ra ngoài.
-"Ăn tối rồi nghỉ ngơi sớm đi."-Giọng nói ôn tồn vang lên giữa không gian.
PH quay lại nhìn LK, thấy em khẽ lay mình. Cô gật đầu.-"Tôi...biết rồi."-Trong lòng thấy xót xa, cũng đau lòng. PH ngồi ngoài hành lang tăm tối bật khóc như một đứa trẻ.
_____
Khi đã thấy ổn hơn, LK ngỏ ý muốn xuất viện vì không khí ngột ngạt của bệnh viện khiến cô khó chịu. Dĩ nhiên lý do chính đáng, PH đồng ý.
PH đưa con Bugatti Veyron của mình đến bệnh viện để đón LK xuất viện trước ánh mắt ngỡ ngàng và ao ước của mọi người có mặt ở đó, cùng không ít tiếng xì xầm.
-"Em muốn đi đâu?"-PH đóng cửa xe, có ý thắt dây an toàn cho LK, nhưng lại ngập ngừng, lúng túng.
-"Em không biết sử dụng cái này, nên chị làm cho em luôn đi."-LK hờ hững chống tay lên cửa xe, biết PH dạo này rất ý tứ đến mọi hành động, cũng không còn tuỳ tiện đụng đến người cô nữa nên đành "bật đèn xanh" cho con người kia vậy, nhưng vẫn còn lạnh lùng một chút.
-"Ờ...ờ..."-PH hơi khựng lại trước đề nghị của LK, nhưng rồi cũng nhanh chóng thắt dây an toàn giúp LK, động tác có tí vụng về, rồi đề máy phóng đi.
-"Cho em về nhà."
-"Được."
Cả quãng đường sau đó không còn ai nói với ai câu gì, chỉ im lặng, không khí trong xe chùng xuống. PH lâu lâu quay qua nhìn LK chăm chú, nhưng khi bị em bắt gặp lại giả vờ, luống cuống quay đi.
Xe nhanh chóng đỗ trước nhà LK. PH xuống mở cửa xe giúp LK.
-"Em giữ gìn sức khoẻ. Giờ tôi phải về công ty rồi. Tạm biệt."-PH bình tĩnh, cố gắng nói năng hoạt bát nhất có thể.
LK gật đầu. PH lên xe, cố nán lại nhìn LK một chút.
-"Đừng nhìn lén em như vậy nữa."-LK nói trước khi bước vào nhà.
PH giật thót khi bị LK bóc mẽ. Đúng là có chút mất mặt, liền nhấn ga chạy đi.
LK vào nhà. Đã lâu rồi cô không trở về nhà, chắc từ hôm cô đến cầu xin sự trợ giúp của PH. Từ đó đến nay cô cũng không liên lạc với gia đình, vì trải qua nhiều chuyện cô không muốn ba mẹ phải lo lắng. Giờ này chắc ba cô đi làm rồi, còn mẹ đang nấu cơm dưới bếp. LK đi xuống căn bếp, thấy thân ảnh thân thương liền không kìm chế được mà bật khóc, rồi đến ôm mẹ. Có lẽ con người dù mạnh mẽ trước giông tố ngoài kia thế nào, khi về nhà cũng trở nên yếu đuối mà nhõng nhẽo với mẹ.
-"Về rồi sao? Sao không báo để mẹ nấu cho con vài món?"-Mẹ LK vui mừng.
-"Con muốn làm mẹ bất ngờ."-LK cười. -"Dạo này ba mẹ khoẻ không ạ? Chân mẹ sao rồi?"
-"Ba mẹ vẫn khoẻ. Sau hôm ba con về cũng không thấy con liên lạc nên ba mẹ cũng hơi lo. Nhưng mà tối hôm đó cái Hương cũng qua nhà nói là con đã trở về công ty vì không thể vắng mặt quá lâu. Thỉanh thoảng nó cũng qua chơi, lên phòng con ngồi rất lâu mới ra về."
-"Chị Hương sao?"-LK hơi bất ngờ.
-"Ừ. Hương nó cũng hay qua nhà hỏi thăm ba mẹ."
LK gật gật.
-"Mà con mới về chắc cũng mệt. Lên phòng nghỉ ngơi chút rồi tắm rửa, đợi ba về rồi nhà mình ăn cơm luôn. Mà con có muốn ăn gì không, mẹ ra chợ mua thêm cho?"
-"Không cần đâu mẹ. Mẹ nấu gì cũng ngon nhất mà."-LK cười tít mắt, đã lâu rồi cô không vui vẻ như vầy.-"Thôi con lên phòng tắm nha mẹ."-Cô hôn cái chụt lên má mẹ mình rồi rời đi.
Mẹ LK chỉ biết lắc đầu, mỉm cười trước sự trẻ con của đứa con gái bé bỏng này.
LK lên phòng, ngồi xuống giường. Căn phòng vẫn ngăn nắp như cô vẫn ở đây mỗi ngày. Có mùi thơm nhẹ trong phòng, thật dễ chịu, mùi rất quen nữa.
Nghĩ tới chuyện mẹ cô mới kể về PH, chị là đang lưu luyến cô sao, tiếc nuối không muốn rời bỏ? Còn yêu không? Tình cảm còn nguyên vẹn không?
Cả PH và LK đều có một điểm chung đó là bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra trong lòng lại không thể buông bỏ đối phương !
_______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com