Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

----------------

Cuba tỉnh dậy trên chiếc giường của bệnh viện . hắn thấy bản thân mình đã được băng bó đàng hoàng , nheo mắt vì chưa kịp thích ứng với đèn trong phòng , hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn xung quanh thì thấy cô y tá đang ở gần đó, bèn gọi.

-Chị y tá ơi.

Nghe thấy tiếng gọi, cô quay ra tiến lại gần giường hắn.
-Hửm? Cậu bé , em dậy rồi à?

-Vâng chị, em ngủ thế này bao lâu rồi ?

-Chắc tầm một giờ sáng tới nay thì phải, hiện tại cũng đã chiều tối rồi. Mà cậu bé tóc đỏ đưa em đến đây đẹp trai thật , bạn em hả?

Cô y tá để một tay lên xoa cằm, khi nghĩ lại cảnh tượng Việt Nam cõng Cuba tới bệnh viện hồi sáng thì bỗng phì cười.

-Không , không phải. Chỉ là người qua đường tiện giúp đỡ thôi.

Hắn xua xua tay tỏ ý phủ nhận làm cô y tá có vẻ hơi thất vọng.

-Vậy sao , tiếc thật . Chị tưởng sẽ xin được cách liên lạc với cậu ấy chứ , tại lúc đó sau khi đưa em đến đây được vài phút cậu ấy đi luôn rồi.

-Đúng là tiếc thật , em còn quên hỏi cả tên.

-Vậy khi nào gặp được cậu ấy thì giới thiệu cho chị với nhé !

-Vâng.

Vừa nói xong, cô y tá mỉm cười rồi bước ra ngoài cửa . Cuba chỉ đồng ý cho có vậy thôi , chứ hắn đâu có biết rằng dù sau này có gặp lại thì có phải rủ anh em cộng sản đi đập nhau lần nữa, hắn cũng chẳng giới thiệu Việt Nam cho bất kì cô gái nào.

-o0o-


Tiếng nói chuyện của Đại Nam và vị bác sĩ cứ thế văng vẳng bên tai , Mặt Trận khẽ nhíu mày mở mắt tỉnh dậy. Gã vươn vai để khởi động cho cái lưng đã tê cứng vì ngủ ngồi trên ghế , vừa định đứng dậy thì gã thấy như có người nằm trên đùi mình, và đúng thế thật . Việt Nam không những ngủ rất say mà còn dùng tay vòng lên ôm lấy eo gã .

Có điều gã lại không nỡ gỡ ra , một người khô khan như Mặt Trận chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai bao giờ , đồng thời gã cũng chẳng mong chờ người nào đó làm thế với mình cả, thành ra gã bị mọi người xung quanh coi là lạnh lùng và khó tính . Dù có nói thế nào thì gã cũng bỏ ngoài tai , hoặc cũng chỉ nói vài câu qua loa như "sao cũng được." , "Tùy." Làm người khác cạn lời. Mà giả dụ như thật sự có kẻ dám làm vậy thì chắc chắn sẽ được gã chính tay mua vé cho nằm viện .

Mặt Trận cười méo mó ,vậy mà hôm nay Việt Nam dám ôm eo gã cơ đấy, có gan phết nhỉ ?

Gã thấy Đại Nam bước tới chỗ mình , cha gã lắc đầu ngao ngán.
-Việt Hòa... E là sẽ hôn mê lâu đây ,vùng não bị chấn thương khá nặng . Bác sĩ nói , chỉ sợ rằng thằng bé sẽ sống thực vật cả đời. Ngày mai người nhà bệnh nhân mới được vào thăm.

Mặt Trận thấy tình hình như vậy tuy lòng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, gã gật đầu với Đại Nam một cái rồi tiếp tục nhìn xuống dưới Việt Nam đang ngủ . Gã vươn tay định lay cậu dậy , thế rồi lại thôi . Gã khựng lại khi nhìn cậu, song đầu nảy sinh suy nghĩ gì đó mà không đánh thức cậu nữa .

Cứ như vậy, gã nhìn cậu cho đến khi Đại Nam cất tiếng nói tiếp.
-Vậy về thôi, ta sẽ cho người điều tra về vụ này . Còn thằng nhóc Việt Nam kia , con không thức nó dậy sao ?

-Kệ nó đi cha, hồi chiều nó trực tiếp thấy anh ta như vậy chắc sốc lắm . Thôi thì cho nó ngủ một chút đi ạ.

Gã vẫn nhìn xuống Việt Nam đang ngủ say , đâu đó trên khóe mi cậu còn đọng lại giọt nước mắt . Dù gì thì cậu cũng là em trai gã , giờ mà thức cậu sau đòn tâm lí từ vụ Việt Hòa thì có vẻ hơi nhẫn tâm. Gã nam nhân này đã phần nào cảm thấy thoải mái hơn với cậu, nhưng những định kiến xấu về cậu vẫn khó mà buông bỏ.

- Ừm , đi thôi.

- Vâng.

Gã nhẹ nhàng bế Việt Nam lên, rồi bước theo sau Đại Nam.

Đi được nửa đường thì thấy thanh niên đồng chí cùng khối cộng sản chơi khá thân , cậu ta cũng nhìn gã rồi chạy lại hỏi chuyện.

-A ! Anh Mặt Trận!

- Hửm, Cuba!? đồng chí bị sao mà băng bó ghê vậy!?

Gã nhìn một lượt người Cuba từ dưới lên trên , hắn thấy người ta nhìn mình với ánh mắt kì lạ thì gãi đầu mỉm cười giải thích .

-Em... Em bị ngã, vào viện từ sáng nay ."Thật ra là đi đánh nhau"

-À, bị ngã." Bố đếch tin mày." Tôi tưởng đồng chí đi đánh nhau đến nhập viện cơ đấy.

Mặt Trận cười cười , gã dùng giọng điệu nghi ngờ , nói đúng hơn là đang nói móc Cuba làm hắn có phần chột dạ mà triệt để câm nín.

Hắn thấy Mặt Trận sắp nhìn ra hết tường tận sự việc thì bèn đánh trống lảng. Đưa ánh mắt xuống Việt Nam đang ngủ ngon trên tay Mặt Trận mà hắn thấy có vẻ hơi quen thì phải?

-A haha... Mà Mặt Trận à, anh đang bế ai vậy? Người yêu hả?

-Em trai tôi... Mà người yêu? Nhìn giống lắm sao?

Gã nhìn xuống Việt Nam trên tay vẫn đang dụi vào ngực mình mà thầm cảm thấy trong đầu Cuba nói khá đúng thật , ngủ như vậy ai không nói là người yêu?

-Mà cậu hỏi vậy làm gì?

-À không " không giống tôi sủa cho anh xem" , em thấy cậu ta rất quen , màu tóc cậu ta y hệt người sáng nay em gặp. "Ủa ? Vậy đây là cái tên Việt Nam đáng ghét đó hả, sao khác vậy!?"

Hắn không tin vào mắt mình.

Nhìn vào mái tóc đỏ bù xù của cậu, hắn nhíu mày. Một lúc sau lại ngước lên thấy Mặt Trận đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bản thân. Ơ kìa đại ca à... Người ta mới nhìn em trai anh chút thôi , có cướp cậu ta đâu chứ.

Hắn thầm khóc ròng trong lòng vì nghĩ Mặt Trận lườm mình là do hắn nhìn Việt Nam nhưng thật ra đâu có phải, gã không có lườm hắn. Mặt Trận đây rất tỉnh và đẹp trai, gã chỉ khó hiểu khi mà một người sáng ngày ru rú trong phòng hơn tháng khiến bao nhiêu việc nước đổ dồn lên gã, sáng nay mới lết ra khỏi nhà thì cậu Cuba đây trong bệnh viện thời gian đâu mà gặp. Đang suy tư thì gã bỗng chợt nghĩ đến người thanh niên hôm nọ , Đông Lào.

- Chắc cậu nhầm em tôi với Đông Lào rồi , nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng hai con người này tuy không cùng huyết thống mà lại y hệt nhau. Nhìn ngoại hình của cậu ta thì có thể là flaghumans.

-À, ra là vậy." Cậu ta tên Đông Lào à?"

-Vậy thôi tôi đi nhé, cha tôi chắc chờ khá lâu rồi. Tạm biệt.

-Tạm biệt anh.

Gã xoay bước rời đi, Cuba cũng chẳng nén lại lâu mà đi thẳng về phòng bệnh. Không hiểu sao hắn lại vui mừng khi biết tên cậu bạn đã cứu mình như vậy, có điều hắn vẫn cảm thấy Việt Nam mới là người giúp mình chứ không phải người Mặt Trận đang nhắc đến.

Đang đi trên hành lang bệnh viện , Cuba lỡ va phải một người trai. Cậu chàng nhỏ nhắn ấy ngã xuống nền lạnh lẽo làm hắn hơi bối rối, một lúc sau lại vội vàng đỡ cậu ta dậy. Nếu nhìn kĩ lại thì cậu trai này có mái tóc đỏ nhạt, mắt ngọc kiều diễm đã ngập nước từ lúc nào . Dáng người lại mảnh mai làm người ta muốn bảo vệ, phía dưới môi hồng mím lại tỏ ra ủy khuất, nhìn chung rất khả ái. Nhưng đối với hắn thì cũng chỉ như người bình thường . Phàm đã là một con người tốt , Cuba sao dám để người ta như vậy chứ.

-Tôi... Tôi xin lỗi ! Cậu có sao không ?

-Hức- tôi không sao..._ Cậu trai mấp máy , song ngước đầu lên nhìn hắn hỏi.

-Mà cậu đỡ chưa?

-Ý cậu là sao?_ Hắn khó hiểu.

-Tôi... Tôi là người đưa cậu vào đây nè._ Đảo mắt ra chỗ khác, cậu ta ngập ngùng.

-Vậy cậu là Đông Lào?!

Hắn bất ngờ, rõ ràng theo lời cô y tá thì người đưa hắn đến đây khá điển trai còn cao ráo nữa , so với người đối diện hắn chắc chắn phải cao hơn hẳn cái đầu, cùng với lời nói của Mặt Trận , Cuba khó mà tin nổi . Kẻ giúp mình sáng nay trong mắt của hắn là người vô cùng độc miệng, vả lại cậu chàng nhỏ nhắn này sao có thể cõng hắn đến đây?!

-Tôi là Đông Lào thật, chắc là do nhầm lẫn thôi , sáng nay tôi cõng cậu đến đây cũng còn tối mà... Thiếu ánh sáng như vậy ai nhìn rõ chứ. Tôi nhỏ mà có võ đó nha!_Cậu trai nhìn thẳng vào mắt hắn rồi dùng tay dụi giọt lệ lăn dài trên má đang phồng lên.

-"Thật sự là có loại người thay đổi cách nói chuyện sau mấy tiếng sao?"_Hắn giật giật khóe miệng.

Nhìn tổng thể ' Đông Lào ' trước mặt , Cuba thật sự khó mà tin . Nhưng người ta đang khóc sụt sịt thế này chẳng lẽ mình lại hỏi cho bằng được ? Hắn thở dài rồi ậm ừ mấy câu với ' Đông Lào ' , sau đó cậu ta nói tiếp.

-Cho- cho tớ xin số điện thoại cậu nhé?

Cậu trai nhỏ rụt rè đưa bàn tay nắm vạt áo Cuba lại , đôi mắt một lần nữa rưng rưng.

-Không phải cậu lấy số tôi rồi sao?_Hắn nhướn mày.

-Hả!? A... xin lỗi tôi làm mất rồi, cho tôi xin lại nhé?

Hai ngón trỏ chạm vào nhau, cậu ta ngượng ngùng cầu xin hắn.

-Thôi được rồi.

Hắn lấy điện thoại ra đưa cho người trước mặt , sau khi xong xuôi mọi việc thì cả hai tạm biệt. Trước khi đi cậu chàng còn nói sẽ gặp lại hắn trong lần tới, hắn cũng chẳng mấy để tâm mà tiếp tục quay trở về phòng bệnh của mình. Trong đầu vẫn khó tin về lời nói của ' Đông Lào '.

----------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com