Chương 13
--------------------
- Nè nè~ nhóc con à~ Nhớ lại rồi không vui sao ? Mặt ngươi ỉu xìu ra hết rồi kìa...
Nam nhân chống cằm bĩu môi, y liếc nhìn Đại Nam đang nằm trên giường trầm tư , cánh tay gã để lên mặt che đi cảm xúc hỗn độn trong đôi mắt.
- Ở đây không có em ấy...
Gã đáp.
- Em ấy?... Ồ~ Việt Nam ư ?
Bày ra vẻ mặt thú vị, y nghiêng đầu. Bản chất y vốn là vậy, từ trước đến giờ mặc hoàn cảnh có ra sao cũng có thể ngả ngớn cười đùa.
- Người còn không rõ sao?
Không rõ mới lạ.
Càng ngày càng rối rắm, Đại Nam sở dĩ không biết chuyện Việt Nam 'của gã' thật sự đang ở bên thế giới này. Đơn giản , gã cứ mặc định người hồi nãy là bản sao của Việt Nam , vẫn chẳng thể nào chấp nhận.
- Ừm hứm~ Ta không rõ được chưa?
- ...Tôi cạn ngôn với người rồi .
Gã xoay người đi, lưng đối diện với kẻ đang cười cợt.
- Vậy nhé, tự tính toán đi . Ta chuồn đây~
- Từ từ, khoan- !
Bật dậy , gã xoay đầu về hướng cửa sổ. Y đã biến mất mà không để gã nói một câu, vị tiền bối này...
Làm ơn, có ai đó giúp gã hội đồng lão này với !!!
.
.
.
- Nè nè, anh không bất ngờ sao?
- Có gì phải bất ngờ?
Lời nói của cậu vừa phát ra khiến nó kinh ngạc .
Chọc chọc vào má Việt Nam, cậu không ngạc nhiên thì nó ngạc nhiên. Tại sao trong tình huống như vậy, cậu có thể chăm chú vào đống tài liệu nam phụ để lại nhỉ? Nó há hốc mồm.
Khi nãy, vừa nghe thông báo của Đông Lào, Việt Nam đã trực tiếp lờ đi nó mà tiến thẳng vào phòng tắm. Lúc tắm xong sạch sẽ , cậu lẳng lặng kéo ghế bàn làm việc ra ngồi, lại tiếp tục cầm cây bút viết từng nét chữ.
Việt Nam sống đủ lâu để không bị những chuyện kiểu này làm cho khủng hoảng tinh thần .
- Dẹp chuyện đó qua một bên , Việt Nam à... Anh nên đi ngủ đi.
Nó đặt nhẹ tay lên vai cậu
- Nhìn anh tiều tụy lắm, em xót.
- Tiều tụy...?
Là sao chứ? Không phải tất cả đều đang rất ổn sao?
Dối trá !
Thể chất lẫn tinh thần của Việt Nam chưa bao giờ là ổn.
Nó ghét cái cách Việt Nam đối xử với chính bản thân cậu như vậy.
Dù biết mình đang hủy hoại cơ thể bằng những đêm không ngủ, bằng những ngày làm việc quá sức, hay bằng những điếu thuốc mãi không tài nào dứt ra.
Việt Nam vẫn chẳng dừng lại.
Nó từ sau ôm chầm lấy cổ cậu, Việt Nam nhận thấy được Đông Lào đang nghĩ gì.
Cậu gỡ tay nó ra rồi quay sang nhìn nó, vệt thâm ở mắt chưa từng mờ đi dù chỉ là một chút.
Đôi ngươi vẫn đen tuyền, nó từng ước bản thân sẽ một lần nữa được đắm chìm vào vẻ đẹp của màu vàng thuở nào.
Nhưng đến khi nhận ra lí do tại sao mình lại mê đắm kim sắc của đôi mắt cậu , nó đã hiểu. Nó yêu màu vàng đó vì nó là của anh, vì là của Việt Nam .
Chỉ cần là của Việt Nam, nó tuyệt đối đều yêu quý .
Cậu sực nhớ lại ngày nó đã từng khóc sau sự ra đi của Mặt Trận ra sao, đúng vậy nhỉ? Tất cả mọi người trước khi rời bỏ cậu , đều mong muốn cậu có một cuộc sống tốt ,Việt Nam ngẫm lại những lúc tự làm khổ mình trong mấy chục năm qua đều là ngược lại với tâm nguyện của họ.
- Anh sẽ đi ngủ, đừng lo .
- Vâng.
Thoáng chốc mặt Đông Lào hiện vài nét bất ngờ, lần đầu tiên Việt Nam nghe nó đi nghỉ mà không xảy ra cuộc cãi vã nào.
Cậu mỉm cười nhẹ, xoa đầu nó. Bước chân tiến tới giường nằm xuống ngủ, nó cũng bay tới ôm cậu .
Chắc đêm nay Việt Nam có một giấc ngủ ngon rồi nhỉ?
Kim đồng hồ chầm chậm xoay, tiếng tích tắc vang nhẹ trong buổi đêm.
Cuộc sống là chiếc bánh xe chẳng bao giờ dừng lại, sự thay đổi của thời gian có thể tính theo từng giây phút, một thay đổi nhỏ nhặt có thể khiến vận mệnh bị đảo lộn .
Có lẽ những điều tiếp theo đang chờ đón cậu, chính là bánh răng còn thiếu xoay chuyển vận mệnh trong cuộc hành trình này.
-o0o-
- Ê , này này Cuba à? Không phải đêm đó đồng chí đã nói là ổn sao?
Nộ khí dâng trào , gã nhíu mày nhìn Cuba đang gãi đầu , bộ dạng lúng túng khiến gã thêm phần khó chịu.
- Ừm... thì ổn thật mà?
- Vậy mà ổn á hả!?
Có mà ổn! Băng bó đầy người ra hết mà ổn á!? Gã đây đếch tin !
- Này , gì chứ Triều Tiên!? Tôi thật sự vẫn ổn !
Hắn gằn giọng, nhưng đám lửa chưa kịp bùng lên quá độ đã bị kẻ nào đó dập tắt không thương tiếc.
- Đủ rồi ! Đây là bệnh viện đấy ! Hai người hét vậy lên làm gì hả!?
Cậu thanh niên Lào kế cạnh Triều Tiên giờ mới cất giọng, thường là rất ít khi cậu ta nổi nóng như vậy, ấy thế mà hôm nay cậu ta thực sự tức điên lên rồi.
Hiện tại nếu cả hai tiếp tục đôi co nữa chắc chắn sẽ không xong với Lào, tốt nhất là câm miệng.
- Chậc-
- Hứ-
Gã tặc lưỡi, quay đầu sang chỗ khác. Cuba cũng chẳng khác gì , mái đầu xanh trời quay về hướng ngược lại với gã.
Lào xoa xoa thái dương, ngài Soviet đúng là tài giỏi khi chịu đựng đủ sự ầm ĩ của mấy con người này . Chợt nhận ra đám này thiếu ai đó, anh quay sang hỏi.
- Trung Quốc đâu? Cô ta không đến sao?
- Cô ta có việc riêng phải xử lí, không qua được .
Ừm chấp nhận là có việc đi, nhưng cô ta đã vắng mặt trên trụ sở tận gần tuần rồi.
Triều tiên nghiêm mặt quay lại, gương mặt anh tuấn hiện tại khác hoàn toàn với sự khó tính ban nãy.
Cũng không phải tức giận thật sự, Cuba nghe tin tức vậy thì quay sang hóng chuyện.
Về phần Lào thì vẫn còn chưa tải xong thông tin bản thân vừa tiếp nhận, nè nè! Tuy là xuyên vào nhưng Lào đây chưa một lần đọc được dòng nào của cuốn tiểu thuyết đó, Trung Quốc bên này vậy mà là con gái !?
Tay sờ lên miếng băng gạc sần sùi che đi vết xước, Cuba nhớ lại người thanh niên hắn gặp hôm trước mà mỉm cười trong vô thức.
- Tôi nghe bảo đồng chí Việt Minh sắp về đấy.
- Ừm , tôi cũng nghe sếp thông báo rồi .
Triều Tiên gật đầu xác nhận điều hắn vừa nói, thở dài mệt mỏi gã xoay xoay cổ tay nhìn sang Lào.
- Hazz... Mặt Trận, Việt Nam đâu? Họ nói hôm nay sẽ tới thăm Cuba đó.
Gã chỉ vào Cuba ngồi trên giường bệnh vẫn đang thẫn thờ nghĩ về người hôm nọ cõng hắn .
- Tôi đến rồi nè.
Từ phía đối diện giường, Mặt Trận như ma như quỷ đi vào khiến cả đám thót tim. Vừa nhắc cái là có mặt liền, thật đáng sợ.
Lão Hoa Kỳ nói đâu có sai. Thoắt ẩn , thoắt hiện nhìn mãi đếch ra.
- Còn Việt Nam, thằng nhóc đó bảo khi xem xong tình hình của Việt Hòa sẽ đến.
Nghe xong câu nói của Mặt Trận niềm hí hửng hiện rõ trên mặt, Lào thầm vui vì sắp được gặp người thương , tâm tình cũng khá lên hẳn.
- Nếu vậy thì tôi đi đây tí nhé, chút sẽ về.
- Ừ.
Cho tay vào túi quần bước ra mở cửa, Triều Tiên khá ghét căn phòng bệnh ngột ngạt này , nên mới ra ngoài .
-o0o-
Lúc Đại Nam và vị bác sĩ nói chuyện ,Việt Nam đã đến cạnh giường chỗ Việt Hòa đang nằm . Tuy hắn từng phản bội cậu, nhưng ít nhiều phần nào Việt Nam vẫn xót xa. Cậu nhìn hắn nằm đó máy thở vẫn để trên mặt, cánh tay cắm đủ loại dây.
Nhưng gì kia? Đồng tử co rút khi vết sẹo trên mu bàn tay của hắn hiện ra trước mắt, nó y hệt về vị trí lẫn hình dáng mà vết sẹo của 'Việt Hòa' quá cố . Điều này khiến Việt Nam hốt hoảng. Hình ảnh người anh nuôi như có như không hiện hữu trong đầu.
Không lẽ nào người này thật sự là anh ta?
Không thể nào!
Ai mà biết nếu Việt Hòa thật sự sống lại thì sẽ ra sao, Việt Nam chắc chắn không muốn lịch sử lặp lại lần nào nữa.
Lắc đầu lia lịa, cậu run run đưa tay lên mặt trấn tĩnh lại sự lo sợ của mình.
Xin phép Đại Nam đi về trước để đến thăm Cuba, tự cố quên đi nghi ngờ này. Gã nhìn nét mặt tái xanh của cậu thì cũng chẳng níu lại , chỉ dặn dò rồi tạm biệt cậu sau đó tiếp tục nói chuyện với bác sĩ.
Càng ngày càng chóng mặt, Không hiểu kiểu gì mà khi đi qua góc khuất Việt Nam bỗng va phải thân hình của ai đó.
!
- A!
Cả hai ngã ra nền bệnh viện, cảnh tượng hiện tại phải nói là cực kì kinh khủng đối với Việt Nam.
Cậu ngã đè lên người đối diện, chân kẹp vào giữa hai chân gã sát ngay cạnh phần hạ bộ , chỉ cách nhau sau một lớp quần .
Đệt, ngã kiểu đếch gì mà môi chạm môi vậy!?
-------------------
Chính là anh , Ngôn Nhất Trì - người chồng đoản mệnh của em.
Tôi đã quay trở lại với chương mới (13) và một đống hỗn độn sau khi sửa xong=)))
Hiện tại tôi sẽ tiếp tục viết tiếp bộ này.=)))
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com