Yêu Đương Vụng Trộm (Hai Mươi)
Chu Nhất Long mới vừa trở lại gian phòng của mình, liền đi thẳng đến trước máy vi tính. Trên màn ảnh, lít nha lít nhít hiện lên văn tự đều là tư liệu phân tích trị liệu tâm lý cho Bạch Miên.
"Tích --" một email được gửi tới.
- Ca, tụi em hack vi tính của người đó rồi, đã lấy được bức ảnh. Hơn nữa, còn cơ trí không để lại dấu vết.
Bức ảnh. . . Hóa ra thật sự có bức ảnh. . .
Như bị đánh một quyền tàn nhẫn vào lòng, ngực Chu Nhất Long ẩn đau.
- Có điều ca, em phải nhắc nhở anh một câu, nhìn thấy bức ảnh anh tuyệt đối đừng kích động. Em nhìn ra được thần trí Bạch Vũ lúc đó cũng không phải tỉnh táo. Người ở ngoài thì nhìn rõ hơn người trong cuộc, em nói thật một câu, nếu cậu ấy không phải rất yêu anh, cũng sẽ không nhận ra nó là con anh, lập tức sẽ đem nó trở về. Lần đó tuyệt đối là bất ngờ, anh có thể đừng nhìn bức ảnh, nếu anh không cần cậu ấy và tiểu Miên Miên, đừng nói là Bạch Vũ, cả em cũng không chịu nổi! Em vẫn chờ lúc về nước có thể ôm tiểu Miên Miên đó! Anh phải cho em cơ hội!
Không cần bọn họ. . . ?
Đúng rồi, bởi vì cậu không nhìn thấy, không nhìn thấy trái tim tôi chịu đựng năm năm nhớ nhung mệt mỏi, ê ẩm đau đớn, giờ khắc này nó đang tươi vui nhảy múa trong lồng ngực của tôi thế nào, khi thì vui mừng khôn xiết, khi thì khóc ròng, như một người điên.
Tất cả những điều này, chỉ vì Bạch Vũ của tôi, Bạch Vũ của tôi đang đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy.
Tôi hận không thể. . . Một giây sau, có thể đem cậu ấy cùng Bạch Miên ôm trở về, trói chặt ở bên người.
- Cả đời này, cậu đều có cơ hội.
Chu Nhất Long trả lời, sau đó mở ra bức ảnh.
Bức ảnh được chụp ở một góc độ rất ám muội, nhìn ra được cũng không quang minh chính đại, mà là bị một người nào đó trong cuộc bí mật chụp lại.
Trong hình, Bạch Vũ mặc một bộ com lê trắng -- Chu Nhất Long nhận ra, tạo hình ngày đó của Bạch Vũ, là ngày bộ điện ảnh của bọn họ công bố. Trong hình Bạch Vũ tựa hồ uống say, con mắt híp lại, tựa vào lồng ngực "người bạn tốt" lúc bấy giờ của bọn họ, nhà đầu tư -- Trần Chí Phi, mà Trần Chí Phi cũng đang ôm chặt lấy cậu, vành tóc mai hai người chạm vào nhau. . .Tựa hồ như một đôi tình nhân thân mật.
Ầm --
Cốc cà phê vô tội, tan thành từng mảnh trên mặt đất.
Văn tự thủy chung là văn tự, ép mình không nghĩ tới có thể tạm thời trốn tránh, thậm chí sâu trong nội tâm còn có thể cho đây là giả, hi vọng nó là tác phẩm rởm, nhưng bây giờ, bức ảnh đẫm máu hiện sờ sờ, đem sự thật tàn khốc dâng hai tay .
Anh nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy --
"Ca ca. . ." Phía sau truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Chu Nhất Long đang trò chuyện cùng Trần Chí Phi, quay đầu lại.
Chỉ thấy Bạch Vũ lảo đảo một cái, mê man tựa đầu vào lưng Chu Nhất Long.
"Em đau đầu quá. . ."
Chu Nhất Long nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ đỡ lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Hôm nay là công bố, sao em uống nhiều vậy?"
Trần Chí Phi nở nụ cười: "Còn làm nũng với bạn trai."
Bạch Vũ nhẹ nhàng cọ trán lên bộ âu phục của Chu Nhất Long, làu bàu: "Tôi còn có tên là tửu thần đó hai người không biết sao. . Kỳ thực ngày hôm nay cũng không có uống bao nhiêu. . . Không biết tại sao lại đau đầu như vậy. . ."
"Nhất Long!" Một đạo diễn nổi danh cầm một ly rượu hướng về phía bọn họ: "Chúc mừng chúc mừng! Tiếng vọng tuyên truyền rất tốt, vé bán nhất định thành công! Ai nha, Bạch Vũ. . . Uống nhiều rồi sao?"
Trần Chí Phi đến đỡ Bạch Vũ: "Coi chừng bị ngã." Hắn nhìn về phía Chu Nhất Long: "Vừa vặn công bố cũng sắp kết thúc rồi, tôi trước tiên đưa Tiểu Bạch trở về phòng, mọi người cứ tán gẫu đi."
Chu Nhất Long gật gù, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, lại nói: "Sau khi trở về phòng, đừng để cậu ấy nằm ngay."
"Ừm, tôi sẽ cho cậu ấy uống một ly trà giải rượu trước, nhìn cậu ấy uống xong mới để cậu ấy ngủ."
Nhưng mà. . . Trở về phòng bọn họ làm gì?
Chu Nhất Long không thể nghĩ, anh không muốn nghĩ đến cảnh tượng Trần Chí Phi cùng Bạch Vũ hôn môi. . . Không muốn nghĩ đến cảnh tượng da thịt bọn họ chạm nhau. . . Càng không muốn nghĩ đến Trần Chí Phi mở ra hai chân Bạch Vũ. . .
Chu Nhất Long đột nhiên đẩy cái bàn, vọt ra khỏi phòng.
Bạch Vũ đem hai đứa bé lên giường ngủ trưa, nằm bên cạnh, vỗ nhẹ bọn nó. .
Bỗng nhiên, cửa phòng bị người dùng sức mở ra, lại dùng sức khép lại. . . Bạch Vũ giật mình, nhanh liếc nhìn hai đứa nhỏ ---- thở phào nhẹ nhõm, không có bị đánh thức.
Chờ đến khi cậu thấy rõ người tới là Chu Nhất Long, còn chưa kịp mở miệng, Chu Nhất Long liền ôm hai đứa nhỏ dậy, thả xuống một cái giường khác.
Chu Nhất Long vẻ mặt mù mịt dày đặc, trong mắt thoáng hiện một tia sáng điên cuồng.
Anh không nói gì nghiêng người đè cậu xuống, sau đó tàn nhẫn mà lấp kín cái miệng của cậu.
Đầu lưỡi của anh thô bạo mà đảo qua mỗi một chỗ trong khoang miệng Bạch Vũ, như là muốn xác nhận cái gì, chiếm lĩnh cái gì, tay luồn vào trong vạt áo ngủ của Bạch Vũ, một bên vuốt ve cái eo nhỏ, một bên mở ra từng cái nút áo của cậu.
"Ca. . . A!"
Chu Nhất Long một bên ngắt nhéo vòng eo đàn hồi của Bạch Vũ, một bên ở bên hông của cậu hạ xuống cơn mưa nụ hôn.
Miệng của em là mùi vị gì, chỉ có tôi có thể thưởng thức;
Mỗi sợi tóc trên người em . . Mỗi một tấc da thịt. . . Chỉ có tôi mới có thể biết cảm giác xoa xoa chúng.
Mỗi một vẻ mặt trên giường của em. . . Mỗi dáng vẻ bị đánh mông, mỗi bộ dáng bị tiến vào, mỗi dáng vẻ lúc em cao trào . .
Những thứ trân bảo đó của em. . .Tôi không cho phép bất luận người nào có được ngoài tôi!
Bạch Vũ còn không kịp suy nghĩ xảy ra chuyện gì, Chu Nhất Long nặng nề hút một hơi trên eo cậu.
"A . ." Bạch Vũ cong lên eo, trực tiếp ngâm lên một tiếng.
Chu Nhất Long hiểu rất rõ thân thể của cậu, lý trí của cậu trong nháy mắt trở nên hỗn độn. . .
Hai tay Bạch Vũ hai bất lực quơ ở trên giường. . .
"Loảng xoảng coong.. ."
Bình sữa trên đầu giường bị cậu vung trúng mà rớt xuống, loảng xoảng loong coong lăn tới dưới chân tủ TV.
Bạch Miên nhíu nhíu mày, mở mắt ra.
Cô bé dụi dụi mắt, ôm chăn ngồi dậy: "Bạch Bạch . . . chú Nhất Long. . ."
Hai người đột nhiên đình chỉ tất cả động tác.
Chu Nhất Long ngồi dậy, tại chỗ phát ngốc vài giây, mới như bừng tỉnh từ trong mộng, hoảng hoảng hốt hốt từ trên thân Bạch Vũ bước xuống.
"Bạch Bạch~ không thể lể lộ bụng ra, sẽ bị lạnh. . . A!" Bỗng nhiên, Bạch Miên giống như nhìn thấy cái gì, cô bé lăn xuống giường, chạy về phía Bạch Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến độ nhăn lại: "Thật nhiều muỗi! Thật nhiều muỗi cắn Bạch Bạch!"
Bạch Vũ sững sờ, cúi đầu nhìn nhìn, mặt đỏ lên.
Bên hông của cậu. . . Hiện đầy những dấu vết được thương yêu. . .
"Bạch Bạch có ngứa không? Có đau hay không?" Bạch Miên nói, vươn tay nhỏ, muốn sờ sờ những vết đỏ bị muỗi cắn.
Chu Nhất Long tay mắt nhanh lẹ bế cô bé lên.
"Đừng lo lắng Miên Miên, Bạch Bạch không có chuyện gì, bọn chú đang chơi trò chơi, đây không phải là muỗi cắn."
Bạch Miên đầu méo xệch: "Trò chơi gì vậy?"
Chu Nhất Long nhẹ nhàng đem Bạch Miên thả lại ổ chăn, kéo lên chăn: "Con trước tiên ngủ, tỉnh lại chú sẽ từ từ nói cho con, được không?
"Tỉnh dậy chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa sao?"
"Trò chơi này người bạn nhỏ không thể chơi."
Chu Nhất Long nhẹ nhàng vỗ Bạch Miên, rất nhanh, bạn nhỏ Bạch Miên lại tiến vào mộng đẹp.
Trong phòng, hai người lớn nhất thời đối lập không nói gì.
Chu Nhất Long thở dài: "Xin lỗi. . ."
Nói xong, anh giương mắt liếc nhìn Bạch Vũ. . .
Đại khái vừa rồi trong cơn hoảng loạn tùy tiện cởi ra áo ngủ của cậu, không có cởi đến nút cuối cùng, lộ ra một đoạn vòng eo trắng nõn cùng dấu vết đỏ sẫm bên trên. . .
Chu Nhất Long cảm giác được, thân thể chính mình lập tức xảy ra biến hóa.
Khó có thể mở miệng chính là, anh đối với Bạch Vũ đều là dục vọng vô tận.
Chỉ là anh không biết, Bạch Vũ đem tất cả những thứ này nhìn ở trong mắt.
Bạch Vũ cũng không khác gì anh.
"Chúng ta đi. . ."
Bạch Vũ còn chưa nói hết, Chu Nhất Long liền đột nhiên đứng lên: "Xin lỗi, anh trở về phòng yên tĩnh một chút. . ."
Nói xong, chạy đi tựa như tù nhân trốn trại.
Bạch Vũ: ... .
Lập tức, cậu lại cười khe khẽ.
Bạch Vũ đứng dậy, đi tới cửa, nắm chặt tay cầm, dự định đi tới phòng cách vách cẩn thận mà "an ủi" người nào đó bị con gái làm đứt đoạn chuyện tốt.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm xa lạ: "Chu tiên sinh, Trần tổng gọi anh đến phòng ngài ấy một chuyến, anh lúc nào thì thuận tiện. . ."
Tay Bạch Vũ đang nắm ở cửa nhất thời cứng lại.
"Ngay bây giờ." Chu Nhất Long mở cửa phòng ra.
Tính sổ, càng nhanh càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com