Yêu Đương Vụng Trộm (Mười Sáu)
Lập đông vừa qua, thời tiết chính thức vào đông, vừa mở miệng hà hơi đã thấy một khối sương trắng bay lên, trời đất phương bắc ngập tràn băng tuyết, người phương nam lui vào chăn run lẩy bẩy, bắt đầu tưởng tượng ra hơi ấm.
Đến đây, tiến trình quay 《Bố ơi 10 》 cũng đã qua phân nửa.
Trợ lý kéo cửa ra, Bạch Vũ ôm Bạch Miên, từ trong xe chui ra.
Hai người đều bao bọc trong một cái áo lông tình thân màu trắng, trên cổ có một khăn quàng sợi len màu đỏ, đỉnh đầu Bạch Miên còn đội một cái mũ sợi len màu đỏ , trên đỉnh đầu rơi một quả cầu lông tròn vo, nổi bật lên một khuôn mặt nhỏ mi thanh mục tú càng thêm tinh xảo trắng nõn.
Ra khỏi toa xe ấm áp, không khí ướt lạnh của Trường Sa xông thẳng vào mặt, Bạch Vũ cảm nhận được quần áo mùa đông trên người mình cơ bản không ngăn được thời tiết phía nam, hắt xì lớn một cái.
"Lạnh quá lạnh quá." Bạch Vũ một bên đem khăn quàng lên cổ Bạch Miên thật chặt, một bên bước nhanh về hướng radio nhà lớn : "Quấn chặt, đừng để bị cảm."
Hôm nay là ngày truyền thống theo quy củ nhiều năm 《Bố ơi 10 》 -- ngày quay lại 《Happy Camp 》.
Trợ lý thay hai người mở ra cửa lớn phòng chờ, Bạch Vũ mới vừa nhấc chân bước vào, Aby nghe được tiếng cửa mở liền xông lên ôm lấy chân của cậu, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên đùi cậu: "Chị Miên Miên! Ba ba Bạch Vũ! Aby rất nhớ hai người!"
"Oa! Trong này ấm quá." Bạch Vũ cúi đầu nhìn Aby: "Con đến rồi hả? Vậy người kia. . ." Cậu ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Chu Nhất Long, không khỏi sững sờ.
Rất hiển nhiên, Chu Nhất Long đã đến trước chuẩn bị tốt tạo hình, trong phòng mười phần khí ấm, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng không bâu, một cái quần đen tây trang thẳng tắp thon dài, tóc trán đều được vuốt cẩn thận, để lại điểm thái dương bên tai.
Tạo hình này. . . Chỉ cần mang thêm một cái kính gọng tròn, cơ hồ chính là Thẩm đại mỹ nhân năm đó -- Thẩm Nguy tái hiện.
Chu Nhất Long đem Bạch Miên từ trong lồng ngực Bạch Vũ ôm vào trong ngực chính mình, Bạch Vũ đứng tại chỗ, không nháy mắt nhìn Chu Nhất Long để Bạch Miên ngồi trên ghế salông, chính mình ngồi xổm ở trước mặt Bạch Miên, động tác mềm nhẹ mà gỡ mũ Bạch Miên xuống, mở ra khăn quàng cổ, xếp chỉnh tề đặt ở bên cạnh.
"Để chú xem một chút tay đã khỏi chưa." Chu Nhất Long giúp Bạch Miên cởi áo lông, một cái sweater màu phấn hồng làm nổi bật lên Bạch Miên càng thêm béo mập trắng nõn, anh nhẹ nhàng đem ống tay áo của cô bé kéo lên cao, đặt một búp tay nhỏ như ngó sen trong lòng bàn tay, cúi đầu, nhìn qua nhìn lại xem xét.
"Không đau." Bạch Miên nói.
Vết thương đã hoàn toàn khép lại, chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt trắng trẻo mũm mĩm, Chu Nhất Long thở phào nhẹ nhõm, buông ống tay áo Bạch Miên xuống: "Ba ba mỗi ngày có thoa thuốc cho con không?"
"Có ạ, ba ba nói không thể lưu sẹo."
"A! Bạch lão sư đến rồi!" Một nam sinh, trên cổ mang theo một máy camera, từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Chu Nhất Long đang ngồi xổm ở trước mặt Bạch Miên, hai người vừa cười vừa nói gì đó, trước mắt nhất thời sáng ngời.
Chu Nhất Long đứng lên, ôm Bạch Miên từ ghế sô pha xuống. . .
"Miên Miên, Chu lão sư, bên này ~~" nam sinh nhấc lên camera, vẫy vẫy tay với hai người: "Cười một chút nha ~~ "
"Tách ---- "
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, thân thể như ngọc, rộng rãi thâm hậu ôm một cô bé trong lồng ngực, cô bé mặc một chiếc áo len hồng nhạt mềm mại, thật sát dựa vào người đàn ông, tay nhỏ đặt ở cổ tay áo người đàn ông, hai khuôn mặt tinh xảo mà dịu dàng hầu như giống nhau như đúc, đồng loạt cười đến tuyệt đẹp mà hòa hợp.
Nam sinh hài lòng nhìn tấm ảnh như đang phát ra ánh sáng, đem camera đưa tới trước mặt Bạch Vũ muốn cùng cậu thưởng thức: "Hai người đều cười rất đẹp."
Bạch Vũ nhìn bức ảnh, tâm tình có chút vi diệu.
Từ khi nào bắt đầu? Thế nào phát triển đến một bước này?
Chu Nhất Long cùng Bạch Miên quan hệ bất tri bất giác trở nên thân mật, tuy rằng Chu Nhất Long đối với những đứa trẻ khác cũng tận tâm tận lực giống vậy, tỉ mỉ chu đáo, thế nhưng đối với Bạch Miên. . . cảm giác kia liền không giống nhau.
Quá mức tự nhiên. Tự nhiên đến thật giống như. . . Thật giống anh đã biết cái gì.
Quá trình quay Happy Camp rất thuận lợi, nhưng lúc kết thúc cũng đã hơn tám giờ tối. Lượng hoạt động của hôm đó không nhỏ, mấy đứa nhỏ đều đói bụng, đặc biệt là Tiểu Cát Tường, lúc nào cũng đòi ăn cơm, các ba ba liền đặt trước một bàn ở quán cơm gần đó, chuẩn bị mang theo bọn nhỏ cùng đi thỏa mãn cái bụng đang không ngừng kháng nghị.
Đoàn người mới vừa đi tới cửa phòng ăn, bỗng nhiên nghe "Kẹt --" một tiếng.
Chỉ thấy trong phòng ăn sát vách, có người đẩy cửa bước ra, hai bên vừa khéo đụng mặt.
Trương Kiệt: "Trần tổng! Trùng hợp thế!"
"Là mọi người sao, đúng là đúng dịp." Tên đàn ông được gọi là Trần tổng, một thân âu phục màu đen, trong tay mang theo một điếu thuốc, rất rõ ràng là ra ngoài hút thuốc.
Hắn nhanh lướt một vòng qua mọi người, giẫm lên khói thuốc vừa vứt trên mặt đất, đưa tay về hướng Chu Nhất Long: "Nhất Long, đã lâu không gặp."
Chu Nhất Long cúi đầu liếc mắt nhìn, không có đưa tay ra.
Thấy Chu Nhất Long chậm chạp không có trả lời, trên mặt người đàn ông hiện lên một vẻ kinh ngạc, hắn tự nhiên mà thu tay về, cắm ở trong túi quần: "Lần này chúc mừng cậu, lần đầu làm đạo diễn điện ảnh, danh tiếng bán vé đã như được mùa rồi, chứng tỏ lúc trước tôi không nhìn lầm người. Chỉ tiếc cậu bây giờ tự lập công ty, chúng ta xem như là đối thủ cạnh tranh, nếu như cậu vẫn còn trong công ty của tôi, chúng ta tiếp tục hợp tác, nhất định sẽ đạt được thành tựu càng to lớn hơn ."
"May là chúng ta bây giờ là đối thủ cạnh tranh." Chu Nhất Long mặt không cảm xúc.
Người đàn ông nghe xong cười lớn, tựa hồ như không để ý, hắn quét mắt trong đám người nhìn thấy Bạch Vũ: "Tiểu Bạch cũng ở đây sao. Ai nha, dung mạo con gái cũng thật là xinh đẹp. Đúng rồi, Lâm tổng bọn họ cũng đều ở trong phòng ăn, mọi người hầu như đều là người quen cũ, không bằng cùng vào đi?"
"Đều mang theo trẻ con, không tiện." Chu Nhất Long nói.
"Cũng được." Tên đàn ông nhún nhún vai: "Đều làm ba hết rồi, hôm nào lại hẹn sao vậy."
Trần Vĩ đình nhìn bóng lưng người đàn ông, ngờ ngợ cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, anh quay đầu hỏi Bạch Vũ: "Tôi nhớ tới cậu, còn có Long ca cùng hắn trước đây có hợp tác qua một bộ phim thật sao? Còn lấy được Đại mãn quán năm đó. Nhưng bây giờ tôi như thế nào có cảm giác. . . Mọi người hình như rất xa lạ?"
Bạch Vũ nhìn thẳng vào bóng lưng người đàn ông rời đi, cả người cứng ngắc.
Trần Vĩ Đình thấy cậu không đáp lời, dùng vai đụng một cái: "Này? Cậu làm sao vậy?"
Người này xuất hiện, thật giống như cho Bạch Vũ một quyền, để cậu từ thế giới hiện thực trong nháy mắt rơi vào ác mộng lạnh lẽo.
Mãi đến khi có người nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu, Bạch Vũ mới phục hồi tinh thần, cặp mắt vô thần lại một lần nữa, nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng.
"Ăn tối trước đã."
Người kia đối với cậu cười cười, nhất thời như mưa thuận gió hoà.
Bữa ăn khuya này, Bạch Vũ ăn vô cùng mất tập trung, đừng nói tới cho con gái ăn.
Sau khi chăm sóc tốt cho Aby, Chu Nhất Long liền ôm lấy Bạch Miên, giúp cô bé ăn từng miếng từng miếng một, ngay cả trên đường về khách sạn, cũng là anh một tay ôm Bạch Miên, một tay dắt Aby trở về.
Bọn họ về tới cửa phòng.
"Ngày hôm nay lạnh quá, Miên Miên đêm nay ngủ với chú có được hay không?" Chu Nhất Long lắc lắc Bạch Miên trong lòng.
Bạch Miên lắc lắc đầu: "Vậy ba ba chỉ ngủ một mình."
Aby đối với đề nghị này của Chu Nhất Long hiển nhiên vô cùng yêu thích, lập tức cho ra phương án giải quyết: "Bạch Vũ ba ba cũng ngủ chung luôn! Chúng ta bốn người cùng nhau ngủ!"
"Được không?" Chu Nhất Long quay đầu hỏi Bạch Vũ.
Bạch Vũ lúc này như vừa tỉnh giấc chiêm bao, phục hồi lại tinh thần, mờ mịt "A" một tiếng.
Chu Nhất Long đem Bạch Miên đưa tới trong lồng ngực của cậu: "Đùa thôi"
Anh nhìn Bạch Vũ, nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngày mai còn phải quay chương trình, ngủ sớm một chút."
Sau khi Aby ngủ say, Chu Nhất Long mở máy vi tính, đăng nhập mail, mở ra một email có file đính kèm.
"Ca, em tìm được rồi, bức ảnh cậu ấy đến phòng khám bệnh tư nhân. Xem nội dung. . . Có chút không ổn, ngược lại em không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chính anh xem rồi phán đoán."
Mở file đính kèm, là hình ảnh nối liền nhau, góc trên bên phải hiện ngày cùng thời gian, thấy rõ là screenshot màn hình.
Người trên tấm hình, duỗi một tay đẩy cửa phòng khám bệnh, bước chân thon dài chân dài, đi vào.
Chu Nhất Long hô hấp căng thẳng.
Đường nét vòng eo Bạch Vũ, thon dài xinh đẹp, không có một vết sẹo.
Nhớ không rõ có bao nhiêu lần, sau khi một loại thân mật nào đó giữa hai người kết thúc, Chu Nhất Long đều là di chuyển xuống, đến vị trí lý tưởng, anh liền đưa tay thật chặt ôm lấy eo Bạch Vũ, đặt đầu ở phía trên, hài lòng, nhẹ nhàng cọ.
Bạch Vũ một bên nhẹ nhàng vuốt tóc của anh, một bên coi thường nói: "Ba mươi tuổi, còn y hệt một thằng bé con, cũng may là chỉ em nhìn thấy."
Mà lúc này trước mắt Chu Nhất Long là một tấm hình, trên tấm hình là người anh không thể quen thuộc hơn, trên chỗ vốn là nên bằng phẳng của người đó. . . thế hưng lại hơi phồng lên.
Chu Nhất Long không kìm lòng được đưa tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn cái bụng đang nhô lên...
Anh nghe thấy nhịp tim chính mình đang rung động mãnh liệt.
"Tích ~ "
Dưới góc phải màn hình nhảy ra một cái khung chat.
"Không đúng, ca, em tra xét một chút, cái phòng khám bệnh tư nhân này. . ."
"Làm sao?"
"Khách quen đều là một ít. . . thiếu nữ vô cùng trẻ tuổi ."
"Có ý gì?"
"Nói cách khác, đây là một chỗ chuyên "Xử lý ngoài ý muốn"...
Chu Nhất Long trong đầu "Oanh" một tiếng, trái tim trong nháy mắt nhảy lên kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com