Chương 6: anh sẽ quay lại
RENGGGGGG!!!
Tiếng chuông điện thoại bàn nhà cô đã phá tang tất thảy mọi việc đã và đang diễn ra từ lúc nãy. Cô lập tức đứng nhanh dậy đi nghe điện thoại, còn hắn thì đôi mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối dõi theo bóng lưng đang rời đi của Tuyết.
Tim cô đập mạnh và gấp gáp theo nhịp bước chân đi. Thường không ai lại gọi điện qua số máy bàn nhà cô cả. Trừ khi mẹ gọi về hoặc là từ chỗ tiếp thị hay báo tiền điện thoại, điện, nước,... Hít một hơi thật sâu, cô đã nhấc máy lên. Trong vài giây ngắn ngủi, Tuyết chỉ hy vọng không phải là ... mẹ. Bởi cô chẳng biết ăn nói ra làm sao trước sự hiện diện của người chú lúc này. Nếu lỡ như mẹ biết liệu có xảy ra rắc rối hay không?
Nhưng lời mong ước của cô đã không thành hiện thực...
- Tuyết à!- Đó quả thật là giọng của mẹ cô.
-Mẹ ơi!- Cô khẩn trương, lòng hơi lo lắng, dự định sẽ ngay lập tức kể hết mọi chuyện cho bà về việc cho người chú ở nhờ.
Nhưng đầu dây bên kia im lặng.
- Mẹ ơi - Cô gọi.
-Có...có chú ba ở đó không con?-
Tuyết đông cứng lại.
-Tại sao mẹ lại biết?- cô sợ hãi tự vấn chính mình.
- Mẹ ơi! Sao mẹ lại biết vậy?- Bộ dáng cô lúc này như muốn nhập làm một với chiếc điện thoại, suýt nữa thì la lớn.
- Không sao đâu con, nếu có chú ở đó thì đưa máy cho chú nghe giùm mẹ.
Giọng nói mẹ cô bình tĩnh đến lạ. Không thắc mắc với cô về chuyện của chú hay nói rõ nguyên do nào bà lại biết chú ấy đang ở đây, tất cả mọi chuyện bà đều như đã biết từ đầu chí cuối khiến cô sượng cả người.
Tuyết định quay lại phòng khách thì phát hiện chú ấy đã... đứng gần cô tự bao giờ. Người đàn ông có lẽ đã nghe được cô nói chuyện từ lúc nãy.
Dáng vẻ hắn trông khá khoan khai, đứng khoanh tay tựa vào tường, ở ngay sau lưng cô. Trên miệng còn ngậm một điếu thuốc chưa châm. Không cần cô lên tiếng, cứ như thể hắn ta đã biết người phụ nữ ở đầu dây bên kia đang muốn nói chuyện với hắn, nhẹ nhàng lại gần cô, chạm vào bàn tay cô để lấy cái ống nghe. Cô trông thật đáng ghét cái điệu vừa ngậm thuốc vừa cười của hắn đang nhìn cô như thể hai con người cô nam quả nữ đang làm mấy chuyện mờ ám mà lại bị bắt gặp.
Hắn cứ mang dáng vẻ đùa cợt mà nghe điện thoại.
- Chị hai, em nghe đây!
....
- Chị hai bình tĩnh đã nào.- giọng nói càng thêm vẻ bỡn cợt.
Dừng một chút, đột nhiên hắn nhìn sang cô bằng một ánh mắt có thể nói là không thể nào biến thái hơn. Người ngoài nhìn vào làm sao có thể nói đó là ánh mắt của một người chú đang ngắm nhìn người cháu gái của mình chứ! Cô không thể nào chịu đựng cho nổi cái ánh nhìn ấy nên liền chạy nhanh vào trong phòng.
Hắn nhoẻn miệng cười nhìn cô đang rời đi, sau khi đã thấy bóng dáng cô khuất sau một bức tường. Hắn hạ giọng, trả lời đầu dây bên kia :
- Nếu lỡ em không kìm được thì không biết em sẽ làm ra chuyện gì đâu.
...
Tuyết lúc này đã ở trong phòng tắm. Dưới vòi hoa sen đang xả trên đầu. Cô cười mỉm chiêm nghiệm lại cái cảm giác đó. Nhớ lại cái biểu cảm của một người đàn ông trung niên đang ra sức năn nỉ cô, cố gắng dùng lời nói làm cô vui lòng, còn cả cái ôm đầy cưng chiều... Trái tim tự nhiên chậm mất một nhịp.
Cô lập tức đưa tay xuống, chuyển nút vòi hoa sen. Từ dòng nước nóng ấm áp, dễ chịu lập tức chuyển sang cái lạnh rét người khiến cô rụt cổ lại, nhăn mặt . Đúng vậy, Tuyết lúc này muốn lợi dụng cái lạnh gắt đó để thức tỉnh cái đầu hỗn loạn của mình.
Người đó... là chú của cô.
Cô cảm thấy mình là một đứa con gái không tốt. Cảm thấy xấu hổ vô cùng. Sao cô lại có thể không có tự trọng đến như vậy. Bởi vì ngay lúc này cô đã nhận ra được rồi!
Cô có hơi...thích người đàn ông đó.
Dòng nước lại chuyển sang nhiệt độ ấm, ba giây sau lại chuyển lạnh. Cô cứ xoay nút liên hồi. Nhiệt của dòng nước cứ như tâm trí đang hỗn độn của cô lúc này. Cô muốn sự xen kẽ ấy dội thẳng vào người, làm thức tỉnh cái suy nghĩ đáng xấu hổ đó.
...
Lúc mở cửa ra. Cảm thấy yên tĩnh đến lạ. Cô hình như đã chợt nhận ra điều gì đó. Nhanh chóng thay đồ, chưa kịp hong khô tóc Tuyết đã chạy nhanh ra khỏi phòng.
Hắn không còn ở đấy...
Chỗ bàn điện thoại được đặt lại ngay ngắn. Cô lại quay người chạy ra phòng khách.
Thực sự chú của cô không còn ở đây nữa. Chiếc áo ngủ trắng được xếp lại ngăn nắp đặt ở trên bàn. Kế bên cạnh cô còn trông thấy một miếng giấy trắng trắng .
Một lá thư...
Nó được kẹp ở dưới gạt tàn thuốc lá. Cô nhấc cái gạt lên, cầm tấm chi phiếu. Dòng chữ đầu tiên cô đọc được ở phía sau mảnh giấy được viết một cách vội vã nhưng vẫn rất rõ ràng.
- Tôi phải đi ngay bây giờ. Sẽ sớm quay lại đón em đi . Hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Chút lòng thành của tôi ở bên trong.
Theo nội dung lời nhắn, cô tiện tay mở lá thư ra, lòng đầy tò mò.
Một tấm chi phiếu.
Số tiền được ghi bằng chữ .
Là... năm tỷ đồng...
Con số đập vào mắt làm cô hoảng hốt, suýt đánh rơi tấm chi phiếu. Cô nhìn kĩ lại một lần nữa. Miệng nhẩm đếm có bao nhiêu số không.
- Một, hai, ba,...
Thật sự là... năm tỷ!
Tuyết lập tức đứng phắt dậy, tay vẫn cầm chặt tấm chi phiếu, chạy ra bên ngoài. Ngoài đường không có một ai!
Tuyết lại trở vô trong. Cô ngồi khụy xuống trước nhà, đưa tay lên nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu. Lòng vẫn cứ ngạc nhiên và bối rối không thôi. Đây là tiền thật sao? Cô phải làm gì với chúng đây chứ ?
...
Cô đi đến chỗ điện thoại bàn, nhấc máy lên, định quay số,... Nhưng Tuyết phải gọi cho ai? Mẹ ? Không. Cô hơi lo lắng khi không biết phải giải thích ra làm sao với bà, và cả chuyện giữa mẹ và chú lúc nãy, cô không muốn có sự rắc rối gì thêm. Cái Hoa?
- Cậu ấy sẽ giết mình nếu mình nói có một người đàn ông đưa cho mình năm tỷ ! Rồi sau đó sẽ tuôn một tràng về những kẻ xấu xa đại loại như xã hội đen...
Không không, cậu ấy suy nghĩ ngây thơ và đơn giản lắm mình không thể kể cho cậu ấy chuyện này. - Cô nói.
Cô cúp máy xuống. Đầu gục trên điện thoại.
Sau vài phút đắn đo, Tuyết cầm theo tấm phiếu đi vào phòng. Cô để nó trong hộc tủ kín đáo nhất phía đầu giường và khóa nó lại. Đúng vậy ! Cách thông minh nhất chính là đây. Dẫu cho hắn ta có đòi lại đi nữa thì cô vẫn sẽ có cái để ném vào mặt tên đó.
Nhưng... suy nghĩ của Tuyết chợt nhớ về những dòng lời nhắn ấy. Lòng dâng lên cảm giác bất an không sao tả được.
Cô lại mở khóa cái tủ, cầm tấm chi phiếu lên. Vẫn là dòng chữ đó :
" Sẽ sớm quay lại đón em đi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com